Đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 42
Hôm sau, Hạng Noãn đưa Ôn Hàn về nhà mình.
Ôn Hàn đỗ xe gần một khu mua sắm, rồi cùng với Hạng Noãn dắt tay nhau đi dạo quanh, mua một đống quà tặng, tay xách nách mang, túi to túi bé, Hạng Noãn đi bên cạnh Ôn Hàn nói: “Cái khăn lụa này đắt quá, mẹ em không dùng nổi đâu.”
Ôn Hàn cố tình mua thứ tốt nhất, đồng thời đồng ý với Hạng Noãn là lần sau sẽ không mua đồ kiểu vậy nữa thì cô mới chịu chấp nhận.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tới nhà cô nên ít nhiều cũng cảm thấy căng thẳng.
Bình thường anh cũng không hay nghe cô kể về chuyện nhà mình, cô chỉ thích nói về chuyện ngày bé bên bà nội với em trai, những chuyện khác thì không đề cập đến.
Ôn Hàn thích một cái ghế mát xa, bảo là thích hợp cho người lớn tuổi, mát xa rất tốt, Hạng Noãn cũng thấy thích, cô có thể tiêu tiền cho bà nội mình nhưng nhà cô thực sự quá chật, không xếp nổi chỗ cho cái ghế mát xa to như vậy, cuối cùng đành phải đổi thành mua dụng cụ mát xa vai.
Ngoài một số quà riêng cho bà nội, ba mẹ với em trai, em gái Hạng Noãn thì hai người còn cầm theo một số thực phẩm chức năng nữa.
Từ sáng sớm, bà nội đã ra đầu hẻm chờ hai người về rồi, trông thấy Hạng Noãn từ xa đang đi tới, bà cụ từ từ đứng dậy, vẫy tay, cười thật tươi, để lộ mấy cái răng còn chưa bị rụng.
Có vẻ bà nội rất thích Ôn Hàn, cứ khen anh đẹp trai mãi.
Bà nội của Ôn Hàn đã qua đời từ lâu nên anh coi bà nội của Hạng Noãn cũng như bà nội mình vậy.
Bà nội với Hạng Noãn đi trước, Ôn Hàn xách một đống đồ cộng với cái ghế đẩu nãy bà cụ ngồi theo sau.
“Cẩn thận kẻo trượt đấy cháu.” Bà nội nhắc Ôn Hàn và Hạng Noãn.
Không biết là ai hắt nước ra cái ngõ tối tăm cả năm chả thấy ánh mặt trời đâu này, nền đá lát rất trơn. Lúc họ đi qua cái chum đựng nước đã bị vỡ miệng, thậm chí còn ngửi thấy mùi thum thủm bởi bên trong tích tụ nước mưa, bên trên mọc đầy rêu xanh mà chẳng có ai dọn.
Trái với nhà Ôn Hàn ở bên kia, cạnh ngay sân bóng rổ luôn có những chàng trai trẻ trung, khỏe khoắn, vui vẻ chơi với nhau, ngay dưới tòa nhà còn có vườn hoa hồng đương mùa nở rộ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, đẹp đến nao lòng.
Hạng Noãn quay đầu nhìn Ôn Hàn, anh nhìn cô khích lệ.
Cô đã nói với anh từ lâu rồi, hoàn cảnh sống nhà cô không hề tốt.
Một nơi chờ đợi để phá dỡ và chuyển sang nơi khác nhưng suốt mười năm trời vẫn chưa thấy giải tỏa, đa số chủ nhà ở đây đều không nỡ bán nhà đi, nhỡ một ngày nào đấy nó được giải tỏa thật thì đúng là thiệt to, chỗ này ở trung tâm thành phố đấy.
Hạng Noãn đỡ bà nội: “Bà ơi, bà sang ở với cháu đi, phòng ngủ chính đón ánh mặt trời tốt lắm, hai bà cháu mình ngủ cùng một phòng nhé.”
Bà nội cười không chịu: “Bà đến trông nhà cho cháu.”
Hạng Noãn khuyên không được đành bảo: “Tết này cháu ở nhà thêm mấy hôm nữa vậy.” Nói mới nhớ, nhà ở đây đã không còn phòng cho cô từ lâu rồi.
Ôn Hàn bước đến đỡ lời: “Sang năm cháu dẫn Noãn Noãn về, hàng ngày đón bà đi chơi ạ.”
Bà nội cười toe toét.
Đến nhà Hạng Noãn, bằng ngoại hình và đống quà cáp sang trọng Ôn Hàn xách tới, anh đã lấy lòng được Vương Thư Lan rồi, hơn nữa, bản thân anh cũng rất lễ phép.
Ôn Hàn biết Hạng Noãn không thân với ba mẹ cô, do đó anh cũng không quá ra vẻ tình cảm, hòa hợp, êm thấm quá mức, không thì cô ở bên sẽ rất xấu hổ.
Vương Thư Lan chuẩn bị một ít đồ lót dạ đặt ở bàn phòng khách, mọi người ngồi quanh ghế sofa, kê thêm hai cái ghế dựa nữa, coi như tạm ổn thỏa.
Em trai Hạng Noãn là Hạng Dương cũng ở nhà, tuy người lớn trong nhà có hơi trọng nam khinh nữ nhưng quan hệ giữa hai chị em họ cũng không đến nỗi nào.
Hạng Dương đề nghị đánh bài, bốn thanh niên chuyển bàn nhỏ sang một bên để chơi với nhau.
Ba Hạng Noãn là một lái xe taxi, sáng lái xe một vòng, tranh thủ ít thời gian về gặp bạn trai con gái đưa về, ăn cơm trưa xong lại đi làm tiếp.
Bà nội về phòng mình, để đồ ăn vặt Hạng Noãn mang về ra đĩa rồi đưa cho mấy đứa bé ăn với nhau.
Hạng Noãn đứng dậy, nhường lại chỗ của mình cho bà nội: “Bà em lớn tuổi thế thôi chứ trình độ đánh bài thì là cao thủ đấy nhé.”
Ôn Hàn và bà nội ngồi đối diện nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Hạng Noãn xuống bếp phụ Vương Thư Lan, cô không giỏi nấu ăn, chỉ giúp rửa rau các thứ với chuẩn bị bát đũa thôi.
Vương Thư Lan liếc mắt về phía người đang đánh bài ngoài ban công.
Khí chất của người đàn ông đấy, nhìn là thấy khác với những kẻ ru rú suốt mấy chục năm trong cái hẻm bé tí này như bà ta rồi, trông là thấy sang trọng rồi, nhất định là xuất thân của anh rất tốt.
Vương Thư Lan nhỏ giọng hỏi Hạng Noãn: “Tiểu Noãn, hai đứa yêu nhau thật đấy à?”
Hạng Noãn gật đầu, ngoài Ôn Hàn, cô chưa từng dẫn bất cứ người đàn ông nào về nhà, ngay cả bạn bè khác phái cũng chưa từng có ai cả.
Vương Thư Lan thở dài: “Có vẻ điều kiện nhà thằng bé rất tốt, họ có thể chấp nhận nhà chúng ta hay sao?”
Hạng Noãn đã quen với cái kiểu than thở của Vương Thư Lan rồi, ngay cả chính bản thân cô lúc đầu cũng nghi ngờ mãi mà, cô như này liệu có xứng đôi với anh không.
Nhà cũ mấy chục năm thông gió không tốt, cho dù đã bật quạt thông gió rồi mùi khói dầu vẫn cứ nồng nặc, khiến người ta thấy khó chịu, chết sặc.
Ôn Hàn nghe thấy tiếng ho khan của Hạng Noãn thì quay ngay sang xem cô thế nào như một phản xạ có điều kiện vậy, cô liếc mắt nhìn với anh, ý bảo không có việc gì.
Cô biết anh trước giờ chẳng hề thích đánh bài, trừ khi bị Triệu Văn Đình ép buộc thì anh mới đành phải đánh vài ván.
Anh đang cố gắng vì cô, cố gắng hòa mình với không khí trong gia đình cô, để cô không bị khó xử. Nếu không thì với tính cách của mình, hẳn anh đã pha một ấm trà rồi ra ban công ngồi đọc sách rồi.
Hạng Noãn tựa người vào cửa phòng bếp, ngắm Ôn Hàn qua căn phòng khách cũ kĩ, ánh mặt trời phủ lên người anh một quầng sáng dịu dàng, tô điểm thêm cho nụ cười và dáng vẻ hiền hòa của anh.
Thật ra thì anh đang vui từ tận đáy lòng, chứ không phải như điều cô đang lo lắng, suốt quãng đường đi, cô cứ lo là anh sẽ cảm thấy không thoải mái vì dù sao thì không khí sinh hoạt ở hai gia đình cũng khác nhau nhiều.
Nhưng bởi đây là nhà của cô, là nơi cô lớn lên, anh dẫn cô về, nên cho dù đây có là nhà cỏ trên núi hoang đi chăng nữa thì anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Trông thì có vẻ chắc là anh thắng rồi, miệng bà nội cô sắp kéo đến tận mang tai rồi, em trai cô chỉ biết oán trách rằng họ ra tay quá tàn độc, thắng suốt thôi.
Còn có một con cá sau cùng, Vương Thư Lan vốn định làm món cá áp chảo mà Hạng Dương thích ăn nhưng lại bị Hạng Noãn cản lại: “Để Ôn Hàn làm đi ạ.”
Hạng Thường Thắng thế chỗ Ôn Hàn, còn anh thì đi xuống bếp.
Vừa nhìn thấy cá, món ăn đầu tiên Ôn Hàn nghĩ tới là cá xào chua ngọt, là món mà cô thích ăn.
Vương Thư Lan thấy Ôn Hàn lấy đường trắng với dấm chua ra thì nhắc anh: “Không phải cậu định làm món cá áp chảo à?”
Hạng Noãn đứng bên cạnh không lên tiếng, trước đây, mỗi lần Vương Thư Lan làm món cá áp chảo thì cô vẫn luôn có thái độ như vậy, cô thà không được ăn món mình thích còn hơn là phải cãi nhau với lại Vương Thư Lan, bởi cô cảm thấy làm vậy rất phiền phức, mệt mỏi. Cãi cọ là một việc rất tốn công sức.
Hạng Dương ở ngoài ban công gào lên: “Anh rể, anh làm món cá xào chua ngọt đi, chị em thích ăn món đấy.”
Vương Thư Lan hỏi lại: “Chẳng phải là con thích ăn món cá áp chảo à?”
Ôn Hàn chặt đôi con cá đang đặt trên thớt ra, chia nó làm hai phần: “Một nửa xào chua ngọt, một nửa để áp chảo.”
Vương Thư Lan không nói gì.
Hạng Noãn thầm bấm like cho Ôn Hàn. EQ cao thật.
Lúc Vương Thư Lan ra ngoài sắp bát đĩa thì Ôn Hàn nhỏ tiếng nói với Hạng Noãn: “Nửa to xào chua ngọt, nửa bé áp chảo.”
Hạng Noãn thầm mắng anh gian xảo, nhưng lòng thì như được rót mật, bùng nổ, ngọt như một đóa hoa.
Trong bữa ăn, Vương Thư Lan cứ nói thao thao bất tuyệt: “Hồi còn đi học, rõ ràng là Tiểu Dương bị đống tiểu thuyết trên mạng làm hại mà, suốt ngày chỉ biết đọc truyện, đọc suốt cả đêm, xong hôm sau lên lớp thì lại ngủ gật, không cả thi nổi đại học, chỉ có thể đi khuân vác cho người ta. Phải rồi, Tiểu Hàn này, công việc ở nhà xuất bản có vất vả không?”
Hạng Noãn khẽ chọc Ôn Hàn ở dưới gầm bàn, anh hiểu ý, nói: “Cũng tàm tạm ạ.”
Ôn Hàn cũng chẳng thích để lộ bút danh của mình cho người quen ngoài đời thật biết, rất phiền phức, vô ý có khi còn bị bôi đen trên mạng nữa. Nhưng anh cũng không có ý định lừa người nhà của Hạng Noãn, có điều, nhìn dáng vẻ cực kỳ khó chịu với văn học mạng của Vương Thư Lan lúc nãy thì anh cảm thấy tạm thời không nói thật vẫn hơn.
Hạng Dương gắp một miếng cá áp chảo, nói: “Mẹ, có trách thì cũng chỉ có thể trách con hồi trước không được như chị Noãn, cố học cho giỏi thôi.”
Vương Thư Lan ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Tòa soạn của các con có vị trí nào thoải mái một tí không, Tiểu Dương bị công ty nó hành hạ vất vả quá.”
Hạng Noãn đang định nói thì bị Ôn Hàn ngắt lời nói trước: “Cháu có một người bạn làm bên bưu cục, có thể dùng quan hệ để vào nhưng khả năng là bằng cấp của em ấy bây giờ không đạt yêu cầu, tốt nhất là Tiểu Dương nên cố lấy cái bằng tốt nghiệp đại học về, những chuyện khác cứ để cháu lo.” Nói xong thì anh gắp một miếng bí đỏ cho bà nội: “Bà ăn đi ạ.”
Cô em dâu hỏi ngay: “Có thể vào trong biên chế không ạ?”
Ôn Hàn gật đầu: “Lấy được bằng tốt nghiệp thì chắc là có thể được.”
Anh biết là quan hệ giữa Hạng Noãn và em trai cô cũng ổn, người trọng nam khinh nữ là bố mẹ cô, còn em trai cô không làm gì sai cả, nếu là việc có thể giúp thì anh tình nguyện giúp đỡ, chỉ cần cô có thể vui vẻ.
Hạng Noãn nhỏ giọng hỏi anh: “Làm thế có phiền anh không?”
Ôn Hàn cười bảo: “Không sao đâu.” Mẹ của Lưu Tử Du, cũng chính là cô ruột của Ôn Hàn giờ vẫn còn làm ở bưu cục, là một vị lãnh đạo cấp cao.
Vương Thư Lan liên tục gắp đồ ăn cho Ôn Hàn, có vẻ cực kỳ hài lòng với người con rể này.
Ăn cơm xong, Hạng Thường Thằng ngồi nói chuyện với Ôn Hàn một lúc xong rồi vội vội vàng vàng lái xe đi.
Hạng Noãn dẫn Ôn Hàn đi thăm quan nhà, bên cạnh tivi có một giá sách nhỏ, là một người cực kỳ nhạy cảm với chữ viết và sách vở, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã thấy quyển “Đông Cung Phong Vân Lục”.
Hạng Dương bước tới, rút quyển sách ở trên giá xuống, mở tranh màu minh họa ra, nói với Ôn Hàn: “Đây là tác giả em thích nhất, và tranh minh họa của chị em.”
Cậu ta chỉ vào chỗ có chữ ký, tiếp tục khoe khoang: “Tác giả tự tay ký tên này, do chị em mang về đấy, người bình thường không dễ gì mà có đâu.”
Hạng Noãn nhịn cười gần chết.
Hạng Dương cẩn thận cất quyển sách lên trên giá: “Anh rể, anh cũng tên là Ôn Hàn, cùng tên với thần tượng của em, trùng hợp thật đấy.”
Ôn Hàn nhìn cậu ta, không lên tiếng. Hạng Dương nhìn anh, trông như đồ ngốc vậy.
Tay Hạng Dương run lên, đầu lưỡi thắt lại, giọng run run: “Không, không phải chứ.”
Hạng Noãn gật đầu: “Đúng như em nghĩ đấy, nhưng đừng nói với mẹ, phiền lắm.”
Hạng Dương mãi mới tiêu hóa được chuyện này, khoảng thời gian sau đó, cậu ta cứ như một con chó săn, cứ bám theo Ôn Hàn để nói chuyện. Hạng Noãn sợ Ôn Hàn thấy không thoải mái nên đuổi Hạng Dương ra ngoài mua đồ.
Ôn Hàn cùng Hạng Noãn ngồi với bà nội ở trong phòng, thoạt nhìn có vẻ bà cụ đang cực kỳ vui vẻ, bà cụ nắm lấy tay Ôn Hàn: “Rốt cuộc thì Tiểu Noãn cũng có người chăm sóc rồi, bữa nào rảnh thì về chơi với bà nhé.”
Ôn Hàn bóc bộ dụng cụ mát xa ra, giúp bà nội đè lên vai, kiên nhẫn chỉ cho bà cụ cách sử dụng.
Bà nội lấy tập album ảnh trong ngăn tủ ra, mặt bìa đã ố vàng, trông có vẻ đã trải qua nhiều năm rồi, lật từng trang một cho ÔN Hàn xem.
“Tấm này chụp hồi con bé từ tiểu học lên trung học này, chỗ tóc mái này do bà cắt cho đấy.”
Ôn Hàn nhìn tấm ảnh chụp cô học sinh, tóc mái bằng, xõa ngang vai, đồng phục màu xanh lam sọc trắng, giày thì lại không phải cùng một đôi, hai cái giầy thể thao không thể thấy được màu sắc vốn có của nó, đầu thủng một lỗ.
Còn có một tấm chụp chung với lớp nữa, chắc là chụp lúc cả lớp đi dạo ở vùng ngoại thành, không mặc đồng phục. Cô bé đứng ở chỗ tối không dễ nhận ra, quần áo trên người hơi bé, tay áo bị cộc, quần thể thao màu đen giặt nhiều đến bạc cả ra, trông không giống với những chiếc váy hoa hay quần bò của các bạn nữ xung quanh.
Cô bé người vừa nhỏ vừa gầy, ánh mắt hơi né camera, dường như không thích chụp ảnh cho lắm, nụ cười trên mặt có hơi miễn cưỡng, trông không xinh đẹp như bây giờ.
Ôn Hàn nắm tay Hạng Noãn,siết thật chặt.
Sau khi ra khỏi nhà Hạng Noãn, mãi đến tận lúc tới chỗ đỗ xe, anh vẫn không nói thêm gì cả.
Hạng Noãn nói nhỏ với em: “Thật ra trước đây em thấy mình sống rất vui vẻ, chỉ có điều kiện vật chất là hơi thiếu thốn một chút thôi.”
Ôn Hàn nhớ lại hồi mình từ tiểu học lên trung học, có thể quần áo anh mặc không phải là loại xịn nhất nhưng đó cũng là thứ tốt nhất mà ba mẹ anh có thể cho anh rồi, hơn nữa, anh được toàn bộ người thân của mình yêu thương.
“Hồi ấy em nghĩ gì vậy?”
Hạng Noãn sững người: “Sao cơ?”
Ôn Hàn mở cửa xe, ngồi vào trong: “Trẻ con luôn có một sự cố chấp nhất định với bánh kẹo, nhìn em trai mình được ăn kẹo, chắc là em cũng rất muốn ăn phải không. Vậy thì khi ấy, em đã nghĩ gì vậy?”
Hạng Noãn tựa người ra ghế, nhớ lại, nói: “Lúc đấy á, em nghĩ là em trai mình còn nhỏ, mình làm chị nhường nó một tí cũng phải thôi.” Xong cô nói tiếp: “Bốn tuổi, biết nhường rồi mà.”
Hạng Noãn quay đầu sang nhìn Ôn Hàn, nói: “Đã qua cả rồi, những chuyện trước đây không còn ảnh hưởng tới em nữa đâu, anh yên tâm đi.” Nói xong thì cô cười thật tươi, dịu dàng nói: “Em có anh rồi mà, Ôn Hàn, anh còn ngon hơn kẹo nhiều.”
Anh nghiêng người lại, ôm chặt cô vào trong lòng, mãi không chịu buông ra: “Nếu quen em sớm hơn thì tốt rồi.” Anh nói tiếp: “Đi, chúng ta xuống tầng một chọn nhẫn.”
Hạng Noãn ừ, hình như vừa nhớ tới cái gì, cô đột nhiên nói: “Nhẫn chúng ta hồi trước, anh để đâu rồi?”
Đây cũng là điều Ôn Hàn muốn hỏi cô: “Anh để ở nhà, còn của em?”
Hạng Noãn đáp: “Em cũng để ở nhà.” Ôn Hàn tưởng là trước kia cô đã vứt đi rồi, cả hai mới quay lại với nhau, anh cứ giấu mãi trong lòng không dám hỏi, sợ cô bảo vứt đi rồi.
Hạng Noãn tựa vào vai anh: “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Nếu đã có thì không cần phải mua nữa, nhẫn bạc là được rồi, không cần phải mua nhẫn kim cương, phí tiền.
Buổi tối, lúc Ôn Hàn đang tắm, Hạng Noãn nằm trên giường, cảm giác có cái hộp nhỏ cộm ở dưới gối, cô lấy ra xem, là một cái nhẫn kim cương, mặt đá to như trứng bồ câu.