Đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 38
Hạng Noãn trả lời điện thoại, đầu dây bên kia tự giới thiệu mình và nói rằng anh ta là Lộ Gia, tốt nghiệp khoa truyền thông xã hội của trường đại học Nam Thành, hiện tại anh ta đang làm việc trong chính quyền thành phố.
Anh ta học trước Hạng Noãn hai khóa.
Anh ta gọi cho cô là vì có một sự kiện rất lớn. Ở trong điện thoại anh ta chỉ nhắc đến đó là dự án của quốc gia, vì thế nên phải thận trọng khi trao đổi, chi tiết cụ thể thì họ cần phải gặp mặt trực tiếp mới nói rõ được.
Hạng Noãn cảm thấy hơi khó hiểu. Một dự án quan trọng như vậy sao lại có thể tự tìm đến được chỗ cô chứ? Cô nghi ngờ người này không biết có phải kẻ lừa đảo mình không nữa, bèn trả lời: “Làm sao thì có thể chứng minh thân phận của anh ạ?”
Lộ Gia đưa cho cô một tài khoản Weibo, đó là một tài khoản được tích xanh của Ban Tuyên truyền Chính phủ thành phố Nam.
Hạng Noãn cúp điện thoại, cô mở điện thoại ra, quả nhiên là nhận được tin nhắn riêng từ tài khoản đó.
【 Ban tuyên truyền chính quyền thành phố Nam: Xin chào, Phi Vãn, anh là Lộ Gia, người vừa gọi cho em. 】
Hạng Noãn đã xem đi xem lại rất nhiều lần, lướt qua Weibo của anh ta, sau khi cô xác nhận rằng đó không phải là kẻ lừa đảo thì mới trả lời.
【 Họa thủ Phi Vãn: Xin chào. 】
Để trấn an cô, Lộ Gia hẹn cô ở một quán cà phê trước tòa thị chính.
Hạng Noãn đã đọc một số bài đăng trên Weibo do đối phương đăng gần đây.
Hiện tại, cô kết luận rằng ban tuyên truyền của họ đang bận rộn với việc phát hành bộ phim tuyên truyền hình ảnh quốc gia, vì thành phố Nam từng là khu vực giao tranh của các nhà quân sự trong lịch sử, đã từng có ba vị hoàng đế chủ trì nữa nên có cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh.
Lộ Gia nói rằng trong quảng cáo có một cảnh quay dài ba giây và cần phải có tranh minh họa. Tranh minh họa này đòi hỏi sự cổ kính, sức mạnh của chính quyền và bầu không khí hào hùng nữa. Họ nhìn trúng cảnh chiến trường mà Hạng Noãn đã vẽ cho “Đông Cung Phong Vân Lục “trước đây, cho nên mới tìm đến cô.
Hạng Noãn nhìn màn hình máy tính, cô có chút sửng sờ, dự án quan trọng như vậy, lại còn liên quan đến hình ảnh đất nước nữa, sao tự dưng lại rơi trúng đầu cô thế này?
Chuyện này ấy mà vẫn chưa được quyết định, hợp đồng còn chưa được ký kết, đến cuối cùng cũng chưa chắc đã xảy ra.
Ôn Hàn thấy Hạng Noãn có gì đó sai sai, anh cầm cây bút chì bên cạnh Hạng Noãn gõ lên đầu cô: “Em làm sao thế?” Sau đó anh lại hỏi: “Lúc nãy là ai gọi đến thế?
Hạng Noãn trả lời: “Một khách hàng ý, là một dự án lớn, nhưng mà vẫn chưa chắc chắn. Em sẽ ra ngoài nói chuyện với họ vào ngày mai.”
Ôn Hàn nói: “Anh sẽ đưa em tới đó.”
Hạng Noãn nói: “Kịch bản của anh không phải đang ở lúc rất căng thẳng sao? Em có thể tự mình đi mà, anh ở nhà viết kịch bản đi?”
Ôn Hàn đứng lên nói: “Hôm nay không phải em bị người ta theo dõi sao? Anh không yên tâm. Em nói chuyện của em, anh sẽ viết ở bãi đậu xe.”
Hạng Noãn gật đầu.
Ôn Hàn đi ra ngoài mua cơm tối, nhân tiện anh cũng phản ánh tình hình với an ninh. Không lâu sau thì đội trưởng an ninh cùng quản lý tài sản đi tới, dù sao thì đây cũng là chung cư cao cấp, các dịch vụ đều rất tốt, đặc biệt là khi nhắc đến đến các vấn đề liên quan đến an toàn.
Họ điều tra máy quay ở lối vào của khu chung cư và trong khung hình họ thấy một người đàn ông đi theo Hạng Noãn. Khi Hạng Noãn bước vào chung cư thì người đàn ông đó rời đi và lúc sau thì không thấy xuất hiện nữa.
Ôn Hàn xách túi đồ ăn trở về nhà. Hạng Noãn từ phòng làm việc đi ra, cô cầm lấy thức ăn trong tay anh, cười nói: “Hôm nay anh để em nấu cơm cho, anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Ôn Hàn không có ngăn cản cô, anh chỉ dặn dò cô: “Em nhớ dùng nước ấm rửa rau nhé.” Vì bà dì vừa mới tìm đến cô mà.
Khi Hạng Noãn vào bếp nấu ăn, Ôn Hàn vào phòng làm việc tiếp tục làm việc một lúc.
Cô đã nấu được hai món ăn và một món canh. Làm được những món này là đã đạt đến giới hạn của cô rồi.
Rau xanh rất dễ nấu, độ khó cũng bình thường, chỉ là muối bỏ hơi nhiều chút chút thôi. Còn có Gà Cung Bảo, dưa leo, gà thái hạt lựu, đậu phộng, cà rốt xào, ăn thử từng món ăn cảm thấy vẫn ổn. Canh là canh cà chua trứng, nhìn chung là ổn.
Đương nhiên là trình độ của cô không thể so với Ôn Hàn, nhưng mà đây đã là trình độ cao nhất mà cô có thể đạt được rồi.
Ôn Hàn rất cảm động, anh ăn thêm tận một bát cơm.
Hạng Noãn đang định dọn dẹp rửa bát, thì lại bị Ôn Hàn ngăn lại. Cô lo lắng đến vết thương trên cánh tay của anh: “Vết thương của anh thì sao chứ?”
Ôn Hàn xua tay: “Không sao, đã khỏi rồi mà.”
Buổi tối, sau khi Hạng Noãn tắm rửa xong xuôi, cô trở về phòng, rồi vào đầu giường thưởng thức thời gian lướt điện thoại. Ôn Hàn thì viết kịch bản trong phòng làm việc.
Mười một giờ, Ôn Hàn viết xong, anh thu dọn qua bàn làm việc, sau đó bước ra khỏi phòng, và đi thẳng tới phòng của Hạng Noãn.
“Giường bên này của em nhỏ, dát giường còn cứng nữa, không thoải mái như ở phòng của anh.”
Hạng Noãn đặt điện thoại xuống, cô liếc nhìn anh nói: “Em thích cứng mà.”
Ôn Hàn khóe môi cong lên: “Nhà gái à, em kín đáo một chút đi chứ.”
Lúc này thì Hạng Noãn mới phản ứng lại được. Cô chộp lấy điện thoại ở cạnh giường, làm bộ như muốn ném anh.
Ôn Hàn leo lên giường, lắc lắc cánh tay anh nói: “Bạn trai của em đang bị thương đây nè, anh cần em chăm sóc đấy.”
Hạng Noãn nhìn anh nói: “Lúc ăn cơm xong, không phải anh nói cánh tay của anh đã lành rồi sao?”
Ôn Hàn: “Vết thương của anh tùy giờ mới phát tác ấy.”
Hạng Noãn đầy thích thú nhìn tên lưu manh trước mặt: “Vậy thì anh nói xem, cái “tùy” này của anh hoạt động kiểu gì?”
Ôn Hàn nghiêm túc nói: “Lúc mà cần làm việc, thì sẽ rất khỏe mạnh, không bị phát tác. Lúc mà cần vợ chăm sóc thì nó lại rất đau rất đau ấy.” Nói xong, anh giả bộ cái bộ dạng vô cùng đau đớn mà trêu chọc cô.
Hạng Noãn bị anh chọc cười, cô cầm điện thoại xuống giường, đi tới phòng ngủ chính.
Trên người cô còn có dì cả đến hỏi thăm đây này, an toàn vẫn là trên hết.
Buổi tối này cô ngủ rất ngon, mà cũng không ngon. Ngủ ngon là bởi vì hai người nằm cạnh nhau thì ấm áp, nhưng mà không ngon là bởi vì Ôn Hàn hở ra một tí là hôn cô, thậm chí đến cả nửa đêm cô tỉnh dậy đi vệ sinh, khi cô vừa mở mắt ra thôi thì đập vào mắt chính là anh đang ôm cánh tay cô, môi anh áp vào mu bàn tay cô mà ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, Hạng Noãn tắm rửa sạch sẽ, trang điểm chút chút để chuẩn bị gặp Lộ Gia từ Ban tuyên truyền chính phủ thành phố Nam.
Ôn Hàn lái xe, anh còn mang theo một quyển sổ ghi chép.
Khi xe chạy tới trung tâm thương mại bên cạnh tòa thị chính, Ôn Hàn ở trong xe viết kịch bản, còn Hạng Noãn thì đi bàn công việc.
Hạng Noãn bước vào quán cà phê đã hẹn, cô lấy điện thoại ra và gọi, rất nhanh ngay sau đó một người đàn ông vẫy tay với cô.
Hạng Noãn bước tới.
Người đàn ông mặc áo khoác nỉ đen, đeo kính gọng đen, trông anh vô cùng lịch sự.
Hạng Noãn ngồi xuống và gọi một tách cà phê.
Lộ Gia nhìn Hạng Noãn, anh ta cười nhẹ nói: “Thật đáng tiếc là em không đăng ảnh trên mạng, không thì chỉ phút mốt thôi là em có thể chỉ dựa vào nhan sắc mà xuất đạo được rồi đó.”
Hạng Noãn mặc một chiếc áo khoác cashmere mỏng, màu da, dài đến đầu gối, phối với áo sơ mi trắng bên trong và váy xếp ly màu xám nhạt. Nhìn cô trông rất chuyên nghiệp lại điềm đạm nữa. Mái tóc cô xoăn dài màu nâu xõa ra sau vai. Đôi mắt cô thì trong suốt lóng lánh như là được giấu kim cương trong đó vậy. Cho dù màu son cô chọn là đỏ nâu đất khá là đơn giản đi nữa thì cũng khó có thể che giấu được vẻ mềm mại đẹp đẽ từ trong xương cốt của cô.
Màu son này là do Ôn Hàn chọn cho cô, anh cho rằng càng mộc mạc thì càng tốt. Đến khi đi ra ngoài cô còn bị anh cắn một cái, làm son cũng đã nhạt đi nhiều phần.
Hạng Noãn lễ phép cười đáp: “Cảm ơn tiền bối.”
Lộ Gia như chợt nhớ ra điều gì đó: “Ở trường có phải chúng ta đã từng gặp qua không?”
Hạng Noãn không bao giờ tham gia tiệc chào mừng của trường, tiệc văn nghệ và các bữa tiệc khác, cô cũng không thích xuất hiện trước công chúng, cho nên cô cười và trả lời: “Chắc là không phải ạ”.
Lộ Gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi anh là sinh viên năm tư, chắc em là sinh viên năm hai nhỉ? Lúc đó có một cuộc triển lãm nghệ thuật trong tòa nhà mỹ thuật của trường, các tác phẩm khoa mỹ thuật của bọn cũng có dự thi, khi đó anh nhìn thấy hình như là các em đang sắp xếp trưng bày đấy.
Hạng Noãn nhớ lại một hồi rồi nói: “Hình như là như vậy ạ. Lúc đó là mùa xuân hay sao ấy, em nhớ vậy.”
Lộ Gia rất nhiệt tình và cũng rất dễ nói chuyện, cả hai nói mấy chuyện về trường cũ, bầu không khí giữa họ trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Khi nói về công việc, Lộ Gia mở album ảnh trên điện thoại và mở ra một vài ví dụ cho Hạng Noãn xem.
“Tương tự như thế này này. Tụi anh muốn làm nổi bật văn hóa Trung Quốc cổ đại và thể hiện khía cạnh cảm xúc con người của một đất nước lớn. Anh đã xem qua tác phẩm của em và anh nghĩ nó khá phù hợp, đặc biệt là những cảnh trong “Đông Cung Phong Vân Lục” ấy, nếu không phải vì vấn đề bản quyền, thì tụi anh thực sự muốn trực tiếp sử dụng nó luôn rồi đó.”
Tất nhiên là anh ta chỉ nói đùa thôi, một bộ phim tuyên truyền hình ảnh quốc gia, có phải là chuyện đùa đâu?
Lộ Gia nói tiếp: “Vì đặc thù của dự án, trưởng ban lập kế hoạch phim tài liệu đã chọn ra được ba họa sĩ. Trước khi đưa ra bản thảo chính thức, thì sẽ tiến hành áp dụng thử một bản thảo trước. Đương nhiên là anh hiểu không thể yêu cầu một bản thảo miễn phí được, vì vậy bản thảo nào cũng sẽ được trả tiền thù lao.”
Hạng Noãn gật đầu, biểu thị là đã hiểu ý anh ta.
Cả hai lại nói kỹ hơn về công việc.
Cuối cùng, Lộ Gia giúp Hạng Noãn mở cửa quán cà phê, nhìn thời tiết u ám nói: “Sắp mưa rồi, để anh đưa em về nhé.”
Hạng Noãn từ chối: “Dạ không cần ạ, cảm ơn anh, bạn trai em đang đợi em rồi.”
Lộ Gia dường như sửng sốt mất một lát, mất… Hai giây, như là anh ta không nhìn ra được cô có bạn trai, sau đó anh ta đầy tiếc nuối mà mở miệng: “Quả nhiên là người đẹp đều là hoa đã có chủ rồi.”
Hạng Noãn mỉm cười lịch sự, cô đi đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại với ly cà phê mà Ôn Hàn đã gọi mang về.
Cô kéo cửa xe, chui vào trong ghế phụ và đưa cà phê trong tay cho Ôn Hàn: “Của anh này.”
Ôn Hàn đang cúi đầu gõ chữ nghe thấy vậy thì đóng máy tính, cầm lấy cà phê trong tay Hạng Noãn để sang một bên, sau đó anh xoay người sang một bên, đè cô lên lưng ghế xe, buồn bực mà hỏi cô: “Tại sao em đi lâu như thế?”
Anh nói xong thì đè cô ra mà hôn.
Hôn rất lâu rồi mới buông cô ra.
Hạng Noãn thở hổn hển trả lời: “Người gặp hôm nay là tiền bối năm cuối ở trường em, anh ta học trên em hai khóa, cùng nhau ôn lại một chút chuyện ở trường ấy mà.”
Ôn Hàn quay đầu, hơi nhướng mày: “Ồ, có đẹp trai không?”
Hạng Noãn: “Em có để ý đâu.” Sau đó cô đẩy cánh tay của anh ra và nói: “Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?
Câu trả lời này hiển nhiên là khiến Ôn Hàn hài lòng, anh xoa xoa bên người cô nói: “Vậy em cảm thấy ai là người đẹp trai nhất?”
Cô còn có thể nói gì chứ, tất nhiên là nói rằng anh ấy là người đẹp trai nhất rồi còn gì.
Ôn Hàn lại đè cô xuống, anh ghé vào tai cô nói: “Nếu chồng em đẹp trai vậy thì đêm nay… “
Hạng Noãn lấy ra lệnh bài miễn chết của mình: “Bà dì của em còn chưa có rời đi nha.”
Ôn Hàn cắn tai cô một cái, sau đó cắn răng mờ ám nói: “Anh đợi.”
Hạng Noãn cầm cốc cà phê lên đưa cho Ôn Hàn, để cho anh uống cà phê đi, đừng có cợt nhả với cô như vậy nữa.
Về nhà, khi Ôn Hàn đang viết kịch bản, thì Hạng Noãn đã tìm kiếm một hồi các dự án phim quảng bá hình ảnh quốc gia do
Lộ Gia đề cập tới, đồng thời xem xét những vấn đề trước đó.
Những gì họ phải chuẩn bị bây giờ là để cho sang năm, ở thành phố Nam cũng không có nhiều việc cần phải làm, chủ yếu là các bức ảnh chụp và cảnh quay của các nhiếp ảnh gia và nhà quay phim với các bức tranh nghệ thuật, và lên sóng các tác phẩm của các nghệ sĩ lão thành. Tranh minh họa mà họ cần được đặt trong nền văn hóa cổ đại. Một phần của nó được sử dụng hiệu ứng chuyển tiếp của quá trình nhuộm mực.
Đề tài phim tuyên truyền hình ảnh quốc gia trên Weibo được bàn tán xôn xao, bọn họ đều cho rằng họa sĩ được chọn chắc hẳn là người của tổ trưởng ban kế hoạch, nhưng không ngờ lại là người được chọn ở bên ngoài.
Dù chỉ là ba giây phân đoạn tranh minh họa cấp quốc gia nhưng nghĩ cũng không cần phải nghĩ về mức độ phổ biến và độ nổi tiếng của nó, hơn nữa nó còn đại biểu cho danh dự và đẳng cấp quốc gia. Họ không biết vị họa sĩ nào có may mắn lớn đến như vậy.
Cũng là do các họa sĩ vẽ phong cách cổ đại có vận khí tốt, có cơ hội thi thố, mình thấy ghen tị với những bức tranh đó.
Hiện tại, hai họa sĩ có thứ hạng cao nhất được yêu thích và hô hào, người thứ hai là Hạng Noãn, bởi vì “Đông Cung Phong Vân Lục”” đã tạo được cơn sốt trước đó nên cô cũng miễn cưỡng được nhắc tới.
Ôn Hàn đứng sau lưng Hạng Noãn, nhìn cô đang lướt qua các tác phẩm của các họa sĩ khác, anh cười nói: “Đều không đẹp bằng tranh của vợ anh.”
Hạng Noãn quay đầu lại nói: “Mấy ngày trước còn gọi người ta là bạn gái, hôm nay đã trở thành vợ rồi hả?”
Ôn Hàn bóp vai Hạng Noãn nói: “Đúng vậy, mẹ đứa nhỏ.”
Hạng Noãn trừng anh một cái, cô xoay ghế xoay cả người người hướng về phía anh nói: “Anh cho rằng em có mấy phần cơ hội thắng?”
Ôn Hàn ngồi xổm xuống nắm lấy tay Hạng Noãn nói: “Thắng hay thua không quan trọng. Được chọn thì có thể chứng tỏ thực lực của mình. Không được chọn thì cũng không có nghĩa là năng lực kém. Chỉ là không đánh trúng tâm tư của giám khảo mà thôi. Đường vẫn còn dài mà, em cứ từ từ mà bước đi là được.”
Hạng Noãn gật đầu, cuối cùng cô cũng bớt lo lắng hơn, cô mở email do Lộ Gia gửi. Cô xem qua chủ đề bản thảo thí nghiệm và suy nghĩ về nó.
Vào buổi chiều, Ôn Hàn nhận được điện thoại của đạo diễn, ông ta nói rằng việc casting nữ chính đã được quyết định. Theo yêu cầu của Ôn Hàn, kỹ năng và thái độ diễn xuất phải là thước đo đầu tiên.
Ôn Hàn xem video thử vai trên điện thoại xong thì gật đầu đồng ý.
Sau khi phía nhà nước với các diễn viên chính thức trao đổi với nhau, nhân vật nam và nữ chính của “Đông Cung Phong Vân Lục” đã được công bố, nam chính đúng như lời đồn, chính là ảnh đế phái thực lực, nhưng bất ngờ là nữ chính không phải Phương Tịnh Khởi, mà là một nữ diễn viên hạng hai tên là Hạ Diễm Tranh.
Sau khi tin tức được công bố, bài đăng ẩn ý trên Weibo của Phương Tịnh Khởi chả khác gì như bị tát vào mặt, người đại diện Phương Tịnh Khởi nói: “Bảo em đừng đăng cái tin đó lên thì em cứ nhất quyết đăng cơ, xóa nó đi. Đăng mấy tấm ảnh tham dự buổi từ thiện sáng nay lên đi để chuyển hướng sự chú ý của cư dân mạng.”
Phương Tịnh Khởi đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Không xóa.” Không cần biết cô ta có thể đóng vai nữ chính hay không, cô ta có sự ngưỡng mộ tột độ dành cho người đàn ông đó, mặc dù cô ta đã là một diễn viên nổi tiếng.
Người đại diện biết rất rõ tính tình của nữ minh tinh này, không ai có thể ép buộc chuyện mà cô ta không muốn, vì thế nên chỉ có thể hầm hừ tức giận mà đi ra.
Phương Tịnh Khởi lấy điện thoại ra và xem bức ảnh do người cô ta yêu cầu theo dõi Hạng Noãn gửi cho.
Trong ảnh, người phụ nữ mặc trang phục giản dị, trên tay xách túi hoa quả bước vào khu chung cư nơi Ôn Hàn ở.
Ba năm không gặp rồi mà vẫn làm người ta ghét như vậy.
Sau bữa tối thịnh soạn, Ôn Hàn cùng với Hạng Noãn một gia đình ba khẩu, hai người một chó cùng đi dạo.
Ôn Hàn liếc nhìn di động, sau đó anh quay sang Hạng Noãn nói: “Ngày kia là sinh nhật của em họ anh, em ấy hẹn tụi mình đi ăn tối với em ấy và bạn trai.”
Hạng Noãn kinh ngạc: “Em họ của anh á?”
Ôn Hàn gật đầu nói: “Tiểu Du, tên là Lưu Tử Du, chính là người mà em nhìn thấy tụi anh đứng ở cửa khách sạn cùng nhau ba năm trước đó, người hại anh mất vợ ấy. Anh phải tìm nó tính nợ mới được.”
Hạng Noãn có thể nghe ra được mà, anh nào đâu có phải tìm em họ của mình để tính nợ, rõ ràng là anh đang mỉa mai cô năm ấy rời đi không từ mà biệt đấy còn gì. Hạng Noãn tiến lên phía trước hai bước, quay người lại, đối mặt với Ôn Hàn, lùi lại một chút, rồi giải thích nói: “Không phải lúc đó em nhìn thấy anh ôm người ta, lại còn ở giữa đại sảnh khách sạn sờ sờ tóc của em ấy, như thế mà không làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung được à?”
Ôn Hàn cho biết: “Lúc đó em ấy mới thất tình, còn không muốn về nhà nữa, nên ở lại khách sạn hai đêm, còn nữa, ai sờ tóc em ấy hả, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô em ấy hai lần để dỗ dành đứa em gái nhỏ thôi nhé.”
Hạng Noãn biết mình đuối lý, vì thế cô hôn lên mặt Ôn Hàn một cái, ôm lấy cánh tay anh, tiếp tục bước đi.
Khi trở về nhà, họ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Ôn Hàn đưa dây dắt chó cho Hạng Noãn, nói: “Anh đi mua ít đồ, em ở đây đợi anh nhé.”
Hạng Noãn gật đầu.
Lúc Ôn Hàn đi ra, cô nhìn thấy trong tay anh có một đống túi lớn.
Hạng Noãn tiến đến gần nhìn một cái, cô nghi ngờ hỏi: “Anh mua cái gì thế?”
Mặt Ôn Hàn không chút thay đổi trả lời: “Nước khoáng.”
Hạng Noãn lại liếc nhìn chiếc túi rồi nói: “Em đang hỏi về những chiếc hộp nhỏ đầy màu sắc dưới chai nước khoáng, hơn phân nửa là chúng ấy. Anh mua cái gì đó?”
Ôn Hàn bước tới, bên tai cô nhẹ nhàng cất tiếng: “Biết rõ mà lại còn hỏi.” Âm cuối của anh nhẹ nhàng cất lên, quyến rũ không thể tả.