Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 27


Đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 27

Diệp Lâm Chi từ trên giường bước xuống, mặc quần áo, quay đầu nói với người đàn ông phía sau: “Chúng ta chia tay đi, tôi đã thích người đàn ông khác rồi.”

Tiền Quân ôm cô ta từ phía sau, cắn một cái trên cổ cô ta: “Vì em, anh cũng đã chia tay bạn gái, bây giờ em muốn đá tôi?”

Diệp Lâm Chi cảm thấy hơi đau, sờ chỗ bị anh ta cắn, trong mắt mang theo tức giận: “Mọi người đều đã là người trưởng thành, chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi, sao lại phải nghiêm túc như vậy.”

Tiền Quân đẩy Diệp Lâm Chi lên giường giường, giống như một con sư tử khát máu: “Gặp dịp thì chơi?” Vừa nói vừa đặt cô ta ở dưới thân: “Nói cho tôi, người đàn ông kia là ai?”

Diệp Lâm Chi cắn môi không nói, cô ta cảm thấy hối hận khi trên chọc phải Tiền Quân. Lúc đầu chỉ là thấy anh ta lớn lên không tệ, chỉ muốn chơi đùa thôi, không nghĩ sẽ bị quấn lấy không buông, dây dưa mãi.

Diệp Lâm Chi cố giãy giụa ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Tiền Quân một cái: “Chơi cũng đã chơi, ngủ cũng đã ngủ, hảo tụ hảo tán*.”

*hảo tụ hảo tán: đến với nhau vui vẻ thì chia tay vui vẻ.

Tiền Quân cười lạnh một tiếng, nói: “Em đừng tưởng bở!”

Diệp Lâm Chi cũng không dùng sức, cô ta đứng dậy, sửa lại đai an toàn một chút: “Tôi đi làm, trong lúc tôi đi làm, không được quấy rầy tôi.”

Tiền Quân ôm cô ta, hôn hôn: “Anh đã biết.”

Sợ bị quấy rầy như vậy, người đàn ông này chính là cộng sự gần đây của cô ta.

Hạnh Noãn về đến nhà mình, nghỉ ngơi một lúc, làm một ly cà phê, đặt trên bàn, bắt đầu giải quyết công việc.

Lúc giữa trưa có tài liệu công việc mới gửi tới.

Một quyển tiểu thuyết tên là 《 phượng hoàng tuyệt sắc 》 yêu cầu tranh minh họa. Tiểu thuyết này Hạng Noãn có biết, là một quyển tiểu thuyết ngôn tình cổ trang đang nổi, đứng thứ ba trong trang web Kim Bảng của văn học phụ nữ trong nước. Bản quyền phim truyền hình và điện ảnh cũng đã bán đi.

Hạng Noãn tính thời gian biểu của mình, có khả năng là sẽ không hoàn thành đúng hạn, vì vậy đã đẩy qua.

Không nghĩ đến vào buổi chiều, tác giả của bộ tiểu thuyết kia, Tựa Như Ảo Mộng, nhắn tin vào Weibo của cô.

【 tác giả Tựa Như Ảo Mộng: Đại đại, tôi rất thích phong cách của cô, có thể suy nghĩ lại thêm chút sao, giá cả có thể bàn. 】

【 họa sĩ Phi Vãn: Giá cả không phải là vấn đề, là ở thời gian, trong vòng nửa tháng phải hoàn thành, tôi không thể sắp xếp được. 】

Hạng Noãn gõ xong tin nhắn, đi ra ngoài rót một chén nước, giá cả đối phương đưa ra rất hấp dẫn, vừa lúc đề tài minh họa cổ phong này cô cũng rất thích, nếu không phải là không có thời gian, cô chắc chắn sẽ nhận yêu cầu này.

Chỉ có thể nói là không có duyên phận.

Nhưng không ngờ tới Tựa Như Ảo Mộng đồng ý vì cô, dời thời gian nộp bản thảo.

【 tác giả Tựa Như Ảo Mộng: Trong một tháng thì có thể chứ? Rất thích cách cô vẽ. 】

Hạng Noãn từng nhìn thấy các tiểu thuyết mạng tranh đấu cãi vả, sao chép, bị pha loãng đi không ít. Cô có điểm mấu chốt của chính mình, sẽ không vẽ tranh cho các tác phẩm sao chép.

Cô lên mạng kiểm tra bình luận của 《 phượng hoàng tuyệt sắc 》, dạo qua các diện đàn nổi tiếng, ại đọc bình luận qua một lần, xác định không có tin đồn sao chép, mới quay lại Weibo.

【 họa sĩ Phi Vãn: Hạn này thì có thể. Nếu cô muốn, vậy thì đem hợp đồng gửi qua mail cho tôi đi, đưa cho tôi xem yêu cầu rồi ký gửi hợp đồng cho tôi. 】

【 tác giả Tựa Như Ảo Mộng: Thật tốt quá, rất mong có thể cùng ngài hợp tác. 】


【 họa sĩ Phi Vãn: Được. 】

Một nhạc khúc nhạc đệm nho nhỏ về chuyện công việc, Hạng Noãn cũng không để vào trong lòng. Tiếp tục làm số việc còn lại.

Sau hai tiếng, phần gáy và xương cổ có chút mỏi, bệnh nghề nghiệp.

Cô mở ngăn kéo, miếng dán giảm đau dán ở đã xài hết, lần sau phải đi mua.

Làm việc một lúc, chuẩn bị gọi cơm hộp làm thức ăn khuya.

Lật tới lật lui không tìm được món nào muốn ăn. Quay qua nhìn QQ, mấy ngày ngay không biết Tiện Tiện đang bận cái gì, đã mấy ngày không chủ động nhắn tin cho cô, nhưng Ôn Hàn lại nhắn tin cho cô.

【 Ôn Hàn: Không cho gọi cơm hộp ăn tối, cũng không được ăn mì gói. 】

【 Ôn Hàn: Anh tới nấu. 】

Hạng Noãn từ chối theo thói quen. Vì cô không muốn làm phiền cho người khác, cô ở ngoại thành, anh tới nhà cô nấu cơm lại quay về, đi đi về về cũng mấy tận hai tiếng.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Không cần phải đến đâu, chỗ của em xa lắm. 】

Không ngờ rằng, anh đã nhắn tin lại ngay lập tức.

【 Ôn Hàn: Không có gì, dù sao anh cũng muốn qua thăm con trai. 】

Hạng Noãn cũng không từ chối nữa.

Cô mở cửa sổ của Tiện Tiện ra để tìm người nói chuyện phiếm.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Mỗi ngày đều thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Vị đồng chí nhỏ này, gần đây nói chuyện yêu đương sao? 】

Đối phương không trả lời, avatar màu xám, có khả năng cậu ấy đang yêu đương thật.

Nhưng vào giây tiếp theo, avatar đột nhiên sáng lên.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Đúng rồi, đang yêu đương, còn cậu, gần đây đang cùng dã nam nhân nào ở bên nhau rồi? 】

Hạng Noãn cười cười.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Chị đây lòng chứa cả thiên hạ,sao có thể ở bên cạnh một dã nam nhân. 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Ít nhất phải 10 người. 】

【Mệnh Lý Phạm Tiện: Không khoác lác một lúc sẽ chết sao? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Hắc hắc, tối nay ngươi ăn cái gì? 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Tự nấu ăn rồi cùng người phụ nữ mình thích cùng nhau ăn tối dưới ánh nến. 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Còn cậu? 】


【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tôi gọi đầu bếp bên ngoài đến nấu ăn. 】

Ôn Hàn cầm điện thoại, dở khóc dở cười.

Anh đã viết xong mấy cảnh trong tay, chuẩn bị tan làm.

Hạng Noãn nghe thấy tiếng chuông cửa, chạy đi mở cửa.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơmi màu vàng, nút trên cùng không gài, cổ áo hơi mở ra. Lúc nhìn thấy cô, khóe môi hơi cong lên, vừa đúng cung độ khiến cô mê mẩn, đôi mắt kia chứa ý cười ôn nhu, giống như ánh dương ấm áp, ấm đến rung động lòng người.

Một tay anh cầm theo nguyên liệu nấu ăn, một tay ôm một bó hoa hồng, rực lửa một góc, là màu mà Hạng Noãn thích nhất.

Ôn Hàn đưa bó hoa ra: “Hôm nay hoa tươi rất đẹp, cành lá đều mới. Anh không nghĩ đến thứ gì có thể đẹp hơn trên thế giới này.”

Anh nhìn vào đôi mắt cô, tiếp tục nói: “Ngoại trừ em.”

Hạng Noãn bỗng nhiên dính chiêu, người viết sách đều có sức chiến đấu lớn như vậy sao? Lời âu yếm có thể nói tự nhiên như vậy.

Nhưng cô vẫn rất thích nghe.

Cô cầm lấy bó hoa trong tay anh, mời anh bước vào.

Lúc cô cúi đầu ngắm hoa, anh hôn một cái lên tóc của cô.

Mùi hương của dầu gội nhẹ nhàng bay vào trong mũi, nháy mắt xóa đi mệt nhọc cả ngày dài, trong lòng chỉ còn lại sự mềm mại.

Hạng Noãn đi đến bàn ăn cắm hoa, Ôn Hàn bỏ rau vào bồn rửa.

Dưới bầu trời nửa tối muộn, mơ hồ có thể nhìn thấy những người bên ngoài mờ ảo như trong bức phù điêu*. Ánh trăng e ấp sau tầng mây, bên cạnh có mấy ngôi sao lấp lóe.

*phù điêu: tranh điêu khắc.

Ôn Hàn dựa người vào khung cửa cách giữa nhà ăn và phòng bếp, nhìn Hạng Noãn. Cẩu tử dựa vào bên cạnh cô, nơ bướm hồng nhạt lệch qua một bên.

Trên mặt cô mang theo ý cười ấm áp, những ngón tay trắng nõn như đang nhảy múa trên từng đóa hoa tươi, hoa hồng đỏ cùng váy đỏ của cô như hòa lại làm một.

Ôn Hàn bước qua, đứng ở đối diện cô, cách một bàn ăn ở giữa.

Ánh mắt của anh xoáy sâu vào cô: “Hôm nay có nhớ anh không?”

Hạng Noãn ngẩng đầu, nhìn anh một cái, khẽ mỉm cười, không nói, tiếp tục đùa nghịch với mấy đóa hoa trong tay: “Như vầy có đẹp không?”

Anh gật đầu: “Đẹp.” nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, chưa từng liếc qua bình hoa kia.

Cô hỏi: “Sao hôm nay tan làm sớm như vậy, kịch bản viết xong rồi sao?”

Ôn Hàn đáp: “Chưa, mà sẽ nhanh thôi.”


Hạng Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua cẩu tử bên cạnh, có chút miễn cưỡng nói: “Chờ anh hết bận, rồi mang cẩu tử về đi.” Lại nói: “Như thế sẽ không phải chạy qua chạy lại nữa.”

Ôn Hàn vòng qua bàn ăn, ngồi xổm xuống xoa đầu cẩu tử: “Nói thật ra, cũng không thể nhanh như thế, sau khi hoàn thành kịch bản cũng có rất nhiều rắc rối, cần phải có đạo diễn giám chế phê duyệt đến mấy lần, sửa lại, không xong được.”

Trong lúc ăn cơm chiều, thời tiết trở nên xấu đi, đến trăng với sao cũng không có, không khí dần trở nên nóng ẩm, giống như sắp mưa.

Hạng Noãn đi vào trong lấy một cây dù ra: “Trời sắp mưa rồi, chén cứ để đó em rửa cho, anh đi về trước đi.”

Anh nhìn cô một cái, trong tay cầm cây dù trắng tuyết, chạm nhẹ vào mu bàn tay của cô: “Chất tẩy có hại cho da, anh rửa xong rồi đi.”

Lòng bàn tay anh mang theo nhiệt độ ấm áp, mỗi lần chạm vào tay cô, động tác mềm nhẹ thong thả, động lòng người như một bức thư tình.

Hạng Noãn đặt dù ở một bên, nói: “Được.”

Cô dựa vào cửa cạnh phòng bếp nhìn bóng lưng anh, tiếng nước chảy qua sứ trắng, tiếng va chạm của chén dĩa, đan chéo vào nhau.

Cô một bên nghe từng tiếng vang này, một bên miên man suy nghĩ.

Khi còn ở nhà, cho đến khi dọn ra ngoài, chén trong nhà là do cô rửa. Lúc nhỏ vóc dáng cô thấp bé, không với tới vòi nước, phải đứng trên ghế để rửa, không cẩn thận làm vỡ chén đĩa, Vương Thư Lan vừa mắng chửi cô là đồ phá của, làm hư đồ, không ngừng, không nói đi nói lại đến một hai tiếng sẽ không bỏ qua.

Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng làm vỡ chén đĩa là chuyện xông thiên đại họa*, đứng trên ghế run lên bần bật, nước mắt liên tục rơi xuống. Khi đã lớn hơn chút nữa, cuối cùng cũng không rơi nước mắt vì chén vỡ nữa, đã có thể học cách im lặng.

*xông thiên đại họa: thảm họa ngập trời.

Hạng Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua tay của mình. Trước khi biết Ôn Hàn, cô thật sự không biết thì ra nước rửa chén có thể làm hại da, thì ra một cô gái cần được bảo vệ đến như vậy. Thì ra chỉ cần là cô gái nhỏ chỉ cần làm dáng một chút.

Mà tiền đề của việc này là, cần có người nguyện ý cưng chiều bạn.

Mưa đã rơi ngoài cửa sổ, cũng không lớn, nhẹ nhàng va vào cửa sổ.

Hạng Noãn đi đến phía sau Ôn Hàn, vươn tay ra, viết viết vẽ vẽ trên lưng của anh, đi đi về về cũng là cùng một hình.

Anh cảm giác được, mà lại cố ý quay đầu hỏi cô: “Vẽ cái gì?”

Hạng Noãn đưa mặt dán lên tấm lưng dài rộng của anh, không nói.

Cô tỏ ra như vậy, anh đã hiểu, cô có tâm sự.

Anh để bọt biển trên tay xuống, xoay người, một tay đem ôm cô vào ngực, cằm cọ cọ lên tóc cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạng Noãn nói: “Em từ nay về sau, nhất định sẽ vẽ tranh thật tốt.”

Để cho bản thân càng thêm mạnh mẽ ưu tú, để cho bản thân có thể đứng gần anh thêm chút nữa.

Anh đưa tay nhéo mũi cô: “Tiểu ngốc nghếch, em bây giờ vẽ trang rất giỏi.” Lại nói: “Nói cho anh biết, vừa rồi vẽ cái gì?” Hạng Noãn lui ra khỏi lòng ngực anh, bước về sau một bước: “Anh biết mà.”

Nói rồi xoay người bước đi.

Ôn Hàn quay người, tiếp tục rửa chén.

Anh sao có thể không biết, thứ cô vẽ là một trái tim đầy tình yêu, ngón tay của cô lưu lại từng vòng cảm xúc trên lưng anh, đến bây giờ còn rất rõ ràng.

Ôn Hàn rửa xong chén, mưa bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, so với lúc nảy lớn hơn một chút.

Hạng Noãn cầm cây dù đặt ở cạnh tường lên, đưa qua: “Lái xe nhớ chú ý an toàn.” Nói xong ngồi xổm xuống, ôm cẩu hạt dưa lên: “Cúi chào chủ nhân nào.”

Ôn Hàn đặt dù lại bên tường, dõng dạc nói: “Anh luyến tiếc cẩu tử, hôm nay không muốn đi.”


Hạng Noãn đứng lên, nhìn vào mắt anh: “Đến đây, đến đây anh nhìn vào mắt em nói lại lần nữa.”

Ôn Hàn nhìn vào cặp mắt mỹ lệ kia, nói: “Em thật đẹp.”

Hạng Noãn mỉm cười: “Vuốt mông ngựa cũng vô dụng, chỗ này không có quần áo của anh, mai anh còn phải đi làm, không thể mặc quần áo bẩn đi được.”

Ôn Hàn dựa người vào cửa, đôi chân dài tùy túy gác lên, nhìn cô nói: “Có phải chỉ cần giải quyết xong vấn đề quần áo, anh liền có thể ở lại đây?”

Hạng Noãn nhìn anh: “Anh không cần nói cho em, anh muốn dầm mưa đi ra ngoài mua quần áo mới chứ gì. Quần áo mới chưa giặt qua, căn bản không thể mặc.”

Anh là người luôn để ý, quần áo mới mua chưa giặt tuyệt đối sẽ không mặc lên người..

Ôn Hàn bước lên phía trước, dán vào tai cô, thấp giọng nói: “Thu nhận anh một đêm, có được không, Noãn Noãn.” Nói rồi khẽ thở ra một hơi, không biết là cố ý hay vô tình mà cọ qua vành tai cô.

Giọng nói của anh trầm thấp gợi cảm, mùi hương cam quýt nhẹ nhàng bay đến. Cô hơi cắn môi, giống như hạ quyết tâm rất lớn: “Anh không mang theo quần áo để tắm rửa, không được.”

Mỹ nam kế vậy mà mất đi hiệu lực, Ôn Hàn không cam lòng chút nào. Từ trước đến nay anh rất tin tưởng mị lực của bản thân, không thể hiểu nổi sao cô có thể chống đỡ lại mỹ sắc của anh.

Ôn Hàn thay đổi tư thế, vây Hạng Noãn lại, đôi tay chống lên tường phía sau cô, vây quanh cô một cách chặt chẽ. Khóe môi gợi cảm khẽ cười: “Bắt anh dùng đến đại chiêu sao?”

Hạng Noãn bị anh ép sát tới, nhanh chóng ngồi thụp xuống, bò ra khỏi phạm vi cánh tay anh, chạy mất.

Bởi vì quá hoảng loạn, bị vấp phải cẩu tử ở dưới bàn, té ngã lên sô pha.

Ôn Hàn đến gần, chuẩn bị dùng đại chiêu, Hạng Noãn đưa tay đầu hàng: “Một đêm thì một đêm!”

Anh biết cô sợ nhột.

Ôn Hàn: “Nếu em đều nói vậy rồi, anh cũng cảm thấy ngại từ chối. Chờ một chút, anh đi lấy quần áo.”

Nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Năm phút sau, Hạng Noãn nghe thấy tiếng chuông cửa.

Anh vậy mà mang theo cả hành lý đến, còn là mẹ nó một cái vali lớn.

Chỗ nào giống ở lại một đêm, mà là muốn chuyển nhà mà!

Ôn Hàn bước vào, lấy từ trong vali một đôi dép lên nam ra thay, xách vali đi vào phòng ngủ.

Hạng Noãn chạy nhanh theo: “Đó là phòng của em!” Sau đó, cô đưa anh đến phòng ngủ phụ, là một phòng ngủ phụ rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể để vào một chiếc giường đơn, một cái tủ quần áo nhỏ, với một tủ đầu giường nhỏ.

Ôn Hàn nhìn lướt qua: “Em để cho anh ở trong này?” Đãi ngộ không bằng một con chó. Chó còn có thể bò lên giường của cô.

Anh liếc mắt qua phòng ngủ của cô: “Anh ở trong phòng ngủ có ban công, ra trải giường màu hồng nhạt, trên đầu giường phải có bé gấu nhỏ.” Câu này nói một cách ngắn gọn là anh muốn ở trong phòng của cô.

Hạng Noãn liếc anh một cái, cố nén sự xúc động muốn quăng anh cùng hành lý ra khỏi đây: “Hoặc là ở đây, hoặc là ra sofa phòng khách. Anh tự chọn đi.”

Ôn Hàn đưa tay nhéo cằm cô một cái, nâng mày: “Em mặt đỏ làm gì?”

Hạng Noãn hất tay anh, quay đầu đi: “Bị anh làm cho tức giận.”

Ôn Hàn cười cười, mở ra vali, đưa từng bộ quần áo ra ngoài, một cái lại một cái treo lên tủ quần áo.

Chỉ có vài bộ đã lấp đầy tủ quần áo nhỏ kia, Hạng Noãn đứng ở một bên nhìn đã cảm thấy quá đủ!

Đây mẹ nó là ở một đêm sao? Một đêm cần gì thay nhiều đồ đến vậy, đây là muốn diễn catwalk trên sàn chữ T sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.