Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 23


Đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 23

Sau khi 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 xuất bản đưa ra thị trường, càn quét các bảng xếp hạng trong nhà sách lớn, ổn định chiếm vị trí đầu bảng, phá vỡ kỷ lục về doanh số qua mạng.

Các IP khai phá cũng ở khua chiêng gõ mõ mà phát triển.

Theo việc nước lên thì thuyền lên thì giá trị của Hạng Noãn cũng này càng cao. Vì bộ tranh minh họa kia, cô đã bước lên hàng ngũ họa sĩ minh họa hạng hai. Miễn là cô duy trì mức độ sáng tạo ổn định này, thêm việc vận khí không quá kém, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ bước vào tuyến một.

Hạng Noãn cảm thấy có chút không thật, một người ở tuyến mười sáu như cô, chỉ vì vẽ một bộ tranh, lại nhảy lên tuyến hai. Trong một tháng ngắn ngủn, tốc độ này có thể nói là ngồi trên tên lửa để đi.

Tiền nhuận bút của cô so với lúc trước càng cao hơn vào bậc, công việc đến tay cũng càng nhiều hơn, càng lúc càng vội.

Gần đây Ôn Hàn cũng rất bận, rất nhiều cuộc họp chuẩn bị mở ra, đối phương bên sản xuất điện ảnh đang nhờ anh làm biên kịch, đồng thời cũng mời biên kịch có kinh nghiệm trong nghề cộng tác với anh để hoàn thành.

Nhà biên kịch nổi tiếng nhất hiện nay không ai khác ngoài Diệp Lâm Chi. Cô ta là một tác giả, đồng thời cũng là một biên kịch. Gần đây có hai bộ phim chuyển thể, đều đang nổi tiếng. Chính vì thế, bên phía sản xuất đã đưa ra lời đề nghị cùng biên kịch《 Đông Cung Phong Vân Lục 》.

Điện ảnh Cẩm Tú chuẩn bị tổ chức cuộc họp biên kịch. Bên sản xuất mong muốn có kịch bản trong thời gian sớm nhất. Mỗi ngày đều gọi các biên kịch, bận rộn đến tận 11 giờ khuya.

Nhân viên bên sản xuất kịch bản cũng đã về hết. Trong phòng họp chỉ còn Ôn Hàn cùng Diệp Lâm Chi. Hai người đều làm việc rất nghiêm túc, làm theo chỉ tiêu đã tốt còn phải tốt hơn.

Mỗi người mỗi notebook, cách nhau một bàn hội nghị, trước tiên Ôn Hàn làm tốt công việc trong tay mình. Anh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Không đi?”

Lời ít, không mang theo cảm xúc gì.

Diệp Lâm Chi gật gật đầu: “Tôi còn muốn viết xong một cảnh này nữa, chắc khoảng cỡ mười phút nữa.” Dừng một chút lại mang theo tâm tư nhỏ hỏi một câu: “Anh có thể chờ tôi một chút không, thời gian này ở đây đã không còn ai rồi.”

Lúc này đã là mười một giờ rưỡi, Ôn Hàn hơi gật đầu, đợi cô ta một lúc.

Trong lúc đang đợi người, anh lấy điện thoại ra thì thấy trên QQ hiển thị một loạt tin nhắn, nhìn đến cái tên quen thuộc, khóe môi anh hơi cong lên.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện tiện, đã ăn chưa? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đâu rồi? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đang bận gì sao? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Chữ ký của Ôn Hàn tôi đã gửi qua cho cậu, còn có cả của Văn Đình cư sĩ, gửi qua bưu điện, số đơn là: xxxxxxxxxxx】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: lâu rồi không cải nhau với cậu một gai câu, cả người tôi đều khó chịu, cậu nói đây là bệnh gì đây. 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tôi có việc. 】

……

Diệp Lâm Chi đang bận nhìn về hướng Ôn Hàn ở bên kia.

Người đàn ông nằm ngửa trên lưng ghế. Không giống lúc sáng đoan trang nghiêm cẩn, tư thế anh lười biếng, đôi chân dài tùy ý giao lại, lông mày của anh hơi nhếch lên, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy trong thường ngày, ánh đèn chiếu lên người anh, vậy mà lại mang theo cảm giác như đang ở nhà. Người đàn ông này luôn như thần tiên, lúc này lại giống rơi xuống nhân gian, không hề xa xôi.


Cảm thấy Diệp Lâm Chi có động tĩnh, Ôn Hàn đứng lên, cầm notebook, đi ra khỏi phòng họp, một câu cũng không thể.

Diệp Lâm Chi vội theo sau, lúc vào thang máy, cô ta hỏi: “Đang nói chuSau khi 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 xuất bản đưa ra thị trường, càn quét các bảng xếp hạng trong nhà sách lớn, ổn định chiếm vị trí đầu bảng, phá vỡ kỷ lục về doanh số qua mạng.

Các IP khai phá cũng ở khua chiêng gõ mõ mà phát triển.

Theo việc nước lên thì thuyền lên thì giá trị của Hạng Noãn cũng này càng cao. Vì bộ tranh minh họa kia, cô đã bước lên hàng ngũ họa sĩ minh họa hạng hai. Miễn là cô duy trì mức độ sáng tạo ổn định này, thêm việc vận khí không quá kém, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ bước vào tuyến một.

Hạng Noãn cảm thấy có chút không thật, một người ở tuyến mười sáu như cô, chỉ vì vẽ một bộ tranh, lại nhảy lên tuyến hai. Trong một tháng ngắn ngủn, tốc độ này có thể nói là ngồi trên tên lửa để đi.

Tiền nhuận bút của cô so với lúc trước càng cao hơn vào bậc, công việc đến tay cũng càng nhiều hơn, càng lúc càng vội.

Gần đây Ôn Hàn cũng rất bận, rất nhiều cuộc họp chuẩn bị mở ra, đối phương bên sản xuất điện ảnh đang nhờ anh làm biên kịch, đồng thời cũng mời biên kịch có kinh nghiệm trong nghề cộng tác với anh để hoàn thành.

Nhà biên kịch nổi tiếng nhất hiện nay không ai khác ngoài Diệp Lâm Chi. Cô ta là một tác giả, đồng thời cũng là một biên kịch. Gần đây có hai bộ phim chuyển thể, đều đang nổi tiếng. Chính vì thế, bên phía sản xuất đã đưa ra lời đề nghị cùng biên kịch《 Đông Cung Phong Vân Lục 》.

Điện ảnh Cẩm Tú chuẩn bị tổ chức cuộc họp biên kịch. Bên sản xuất mong muốn có kịch bản trong thời gian sớm nhất. Mỗi ngày đều gọi các biên kịch, bận rộn đến tận 11 giờ khuya.

Nhân viên bên sản xuất kịch bản cũng đã về hết. Trong phòng họp chỉ còn Ôn Hàn cùng Diệp Lâm Chi. Hai người đều làm việc rất nghiêm túc, làm theo chỉ tiêu đã tốt còn phải tốt hơn.

Mỗi người mỗi notebook, cách nhau một bàn hội nghị, trước tiên Ôn Hàn làm tốt công việc trong tay mình. Anh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Không đi?”

Lời ít, không mang theo cảm xúc gì.

Diệp Lâm Chi gật gật đầu: “Tôi còn muốn viết xong một cảnh này nữa, chắc khoảng cỡ mười phút nữa.” Dừng một chút lại mang theo tâm tư nhỏ hỏi một câu: “Anh có thể chờ tôi một chút không, thời gian này ở đây đã không còn ai rồi.”

Lúc này đã là mười một giờ rưỡi, Ôn Hàn hơi gật đầu, đợi cô ta một lúc.

Trong lúc đang đợi người, anh lấy điện thoại ra thì thấy trên QQ hiển thị một loạt tin nhắn, nhìn đến cái tên quen thuộc, khóe môi anh hơi cong lên.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện tiện, đã ăn chưa? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đâu rồi? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đang bận gì sao? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Chữ ký của Ôn Hàn tôi đã gửi qua cho cậu, còn có cả của Văn Đình cư sĩ, gửi qua bưu điện, số đơn là: xxxxxxxxxxx】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: lâu rồi không cải nhau với cậu một gai câu, cả người tôi đều khó chịu, cậu nói đây là bệnh gì đây. 】

YOU”LL ALSO LIKE

[Edit – Hoàn ] Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách – Mỹ Nhân Vô Sương by dautayfarm

[Edit – Hoàn ] Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách – Mỹ…


252K

16.4K

YÊU ANH PHỤ HỒ SÁT VÁCH 💛 Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương 💛 Edit: Dâu Tây Farm 💛 Beta: Dâu Tây Farm 💛 Bìa: Tỷ phú tương lai | Dâu Tây Farm 💛 Thể loại: Ngôn tình, thanh…

[ĐANG EDIT]KHÔNG CẨN THẬN NGỒI TRÊN ĐÙI ẢNH ĐẾ by _Matcuxa_

[ĐANG EDIT]KHÔNG CẨN THẬN NGỒI TRÊN ĐÙI ẢNH…

12.7K

955

TÊN TRUYỆN: KHÔNG CẨN THẬN NGỒI LÊN ĐÙI ẢNH ĐẾ TÁC GIẢ: NHẤT TỰ MI EDIT: MẬT CƯ XÁ THỂ LOẠI: NGUYÊN SANG, NGÔN TÌNH, HE, NGỌT SỦNG, GIỚI GIẢI TRÍ, THIÊN CHI KIÊU TỬ. SỐ…

[EDIT – SHOWBIZ] Sủng Hôn – Châu Nguyên by meojoe

[EDIT – SHOWBIZ] Sủng Hôn – Châu Nguyên

33.2K

1.6K

SỦNG HÔN Tác giả: Châu Nguyên Thể loại: Hào môn gia thế, showbiz, cưới trước yêu sau, ngọt, sủng Edit: Meimei Văn án: Nam thần đỉnh cấp Tư Dĩ Hàn, xuất đạo mười năm, đ…

[EDIT] Sủng em đến tận tâm can – Túy Hậu Ngư Ca by _Irishh_

[EDIT] Sủng em đến tận tâm can – Túy Hậu Ngư…

17.7K

838

VĂN ÁN: Thời Hạ bị bệnh thận. Cô chỉ dám nằm trên giường bệnh chờ chết. Lúc ấy, có người ngàn dặm xa xôi, gấp gáp chạy đến để hiến thận cho cô. Cuối cùn…

[Edit H – Hoàn] Lục Dư Thành mến Du Tích – Bàn Bàn Quất by TinhUyenn

[Edit H – Hoàn] Lục Dư Thành mến Du Tích – B…

94.7K

3.9K


🍒Tên truyện do editor tự đặt 🏵️Tên hàn việt: Nguyên lai nhĩ thị giá dạng đích pháo hữu 🏵️Tác giả: Bàn Bàn Quất – 胖胖橘 🏵️Nguồn convert: Reine Dunkeln | koanchay 🏵️Tì…

[HOÀN] Ngọt như mật – Dư Vi Chi by daogaumap

[HOÀN] Ngọt như mật – Dư Vi Chi

529K

27.4K

NGỌT NHƯ MẬT Tác giả: Dư Vi Chi Edit: Đảo Gấu Mập Thể loại: Chỉ riêng mình em (úy lộn, tình hữu độc chung), ngọt văn, vườn trường, đô thị tình duyên. Độ dài: 50 tầng + 1…

《Edit_Cao H》_ Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam by sacnuthichthitvan

《Edit_Cao H》_ Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại…

23.1K

1.2K

Tên: 【快穿】与各色美男情欲沉沦 + 素妖 Hán Việt: 【 khoái xuyên 】 dữ các sắc mỹ nam tình dục trầm luân Tác giả: Tố Yêu Tình trạng: Hoàn thành Nguồn: Vespertine Edit: tiến hành Editor…

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tôi có việc. 】

……

Diệp Lâm Chi đang bận nhìn về hướng Ôn Hàn ở bên kia.

Người đàn ông nằm ngửa trên lưng ghế. Không giống lúc sáng đoan trang nghiêm cẩn, tư thế anh lười biếng, đôi chân dài tùy ý giao lại, lông mày của anh hơi nhếch lên, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy trong thường ngày, ánh đèn chiếu lên người anh, vậy mà lại mang theo cảm giác như đang ở nhà. Người đàn ông này luôn như thần tiên, lúc này lại giống rơi xuống nhân gian, không hề xa xôi.

Cảm thấy Diệp Lâm Chi có động tĩnh, Ôn Hàn đứng lên, cầm notebook, đi ra khỏi phòng họp, một câu cũng không thể.

Diệp Lâm Chi vội theo sau, lúc vào thang máy, cô ta hỏi: “Đang nói chuyện phiếm cùng bạn gái sao?”

Ôn Hàn ừ một tiếng, bây giờ anh lại mang theo dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đó.

Chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt người yêu, lực hấp dẫn của một người đàn ông như vậy đối với phụ nữ là một nhát chí mạng. Nếu lúc đầu Diệp Lâm Chi coi trọng gương mặt cùng dáng người của Ôn Hàn, chỉ cần có thể cùng ngủ một đêm là đủ. Lúc này cô ta có một ý nghĩ khác, cô ta muốn chiếm giữ người đàn ông làm của riêng suốt đời này.

Từ thang máy đến bãi đậu xe dưới lòng đất, Diệp Lâm Chi nói lời xin lỗi: “Ngày đó ở hội nghị, là tôi không chú ý đúng mực, trước mặt mọi người làm khó dễ anh, tôi muốn gửi anh lời xinh lỗi.”

Ôn Hàn nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, tôi không để trong lòng.”

Chính thái độ này coi thường những người phụ nữ khác ngoại trừ phụ nữ của mình, khiến Diệp Lâm Chi si mê. Anh càng lạnh, cô ta vậy mà lại càng si mê

Ôn Hàn ngồi vào xe, không có lập tức chạy đi, anh bấm gọi một cuộc điện thoại.

Hạng Noãn đang vẽ tranh, thấy di động hiện lên tên Ôn Hàn, tùy ý trả lời.

Giọng nói từ tính thấp của người đàn ông phát ra từ microphone: “Còn chưa ngủ?”

Hạng Noãn mở loa ngoài, vừa vẽ tranh vừa nói: “Ừ.”


Cô vẽ vài nét, cảm thấy không thích hợp, như vậy sẽ đem thiên cấp liêu chết(???), vì thế nói: “Anh không cũng không ngủ.”

Ôn Hàn nói: “Gần đây anh có chút bận, muốn nhờ em chiếu cố cẩu tử giúp anh.”

Hạng Noãn vui vẻ nói: “Đương nhiên là có thể.”

Cảm xúc của cô thay đổi rất rõ ràng, làm cho anh cảm thấy địa vị của mình trong lòng cô không bằng cả Cẩu Nhi Tử.

Sáng sớm hôm sau, Hạng Noãn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường, lúc này mới 6 giờ rưỡi sáng, ai lại đi gõ cửa, nhanh chóng nâng cao cảnh giác.

Sau khi nhìn thấy Ôn Hàn qua mắt mèo, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở cửa.

Cẩu Nhi Tử vội vã chạy lên, như bình thường, đôi móng vuốt xoa nhẹ hai vòng lên ngực cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa và không có áo ngực, có thể mơ hồ nhìn thấy. Ôn Hàn giơ tay ném đôi vuốt chó xuống dưới, bỗng nhiên có chút hối hận khi đưa cẩu tử tới đây.yện phiếm cùng bạn gái sao?”

Ôn Hàn ừ một tiếng, bây giờ anh lại mang theo dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đó.

Chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt người yêu, lực hấp dẫn của một người đàn ông như vậy đối với phụ nữ là một nhát chí mạng. Nếu lúc đầu Diệp Lâm Chi coi trọng gương mặt cùng dáng người của Ôn Hàn, chỉ cần có thể cùng ngủ một đêm là đủ. Lúc này cô ta có một ý nghĩ khác, cô ta muốn chiếm giữ người đàn ông làm của riêng suốt đời này.

Từ thang máy đến bãi đậu xe dưới lòng đất, Diệp Lâm Chi nói lời xin lỗi: “Ngày đó ở hội nghị, là tôi không chú ý đúng mực, trước mặt mọi người làm khó dễ anh, tôi muốn gửi anh lời xinh lỗi.”

Ôn Hàn nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, tôi không để trong lòng.”

Chính thái độ này coi thường những người phụ nữ khác ngoại trừ phụ nữ của mình, khiến Diệp Lâm Chi si mê. Anh càng lạnh, cô ta vậy mà lại càng si mê

Ôn Hàn ngồi vào xe, không có lập tức chạy đi, anh bấm gọi một cuộc điện thoại.

Hạng Noãn đang vẽ tranh, thấy di động hiện lên tên Ôn Hàn, tùy ý trả lời.

Giọng nói từ tính thấp của người đàn ông phát ra từ microphone: “Còn chưa ngủ?”

Hạng Noãn mở loa ngoài, vừa vẽ tranh vừa nói: “Ừ.”

Cô vẽ vài nét, cảm thấy không thích hợp, như vậy sẽ đem thiên cấp liêu chết(???), vì thế nói: “Anh không cũng không ngủ.”

Ôn Hàn nói: “Gần đây anh có chút bận, muốn nhờ em chiếu cố cẩu tử giúp anh.”

Hạng Noãn vui vẻ nói: “Đương nhiên là có thể.”

Cảm xúc của cô thay đổi rất rõ ràng, làm cho anh cảm thấy địa vị của mình trong lòng cô không bằng cả Cẩu Nhi Tử.

Sáng sớm hôm sau, Hạng Noãn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường, lúc này mới 6 giờ rưỡi sáng, ai lại đi gõ cửa, nhanh chóng nâng cao cảnh giác.

Sau khi nhìn thấy Ôn Hàn qua mắt mèo, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở cửa.

Cẩu Nhi Tử vội vã chạy lên, như bình thường, đôi móng vuốt xoa nhẹ hai vòng lên ngực cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa và không có áo ngực, có thể mơ hồ nhìn thấy. Ôn Hàn giơ tay ném đôi vuốt chó xuống dưới, bỗng nhiên có chút hối hận khi đưa cẩu tử tới đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.