Đại Thần Kiếm Khách

Chương 14: Thảm sát


Đọc truyện Đại Thần Kiếm Khách – Chương 14: Thảm sát

Phi Hành Yêu Thú bị dính một chưởng của tên đạo tặc, ngã xuống, Thanh Lão đang ngồi trên Phi Hành Yêu Thú lập tức đứng dậy, phóng lên trên không, trước khi rời đi còn nói với Mục Thiên:

” Hãy bảo vệ con bé thật tốt!”

Sau khi bị rơi, Mục Thiên dần dần bước ra khỏi con yêu thú. Phi Hành Yêu Thú bị cháy xém ở bên cánh. Có thể nói rằng tên đạo tặc đó cũng không phải tầm thường. Ngay lúc này, Thanh Hà cũng bước ra, than vãn:

” Đau quá! Không hiểu tên nào to gan lại dám chặn đường đoàn người của Thanh Gia. “

Đạo tặc ở đế quốc này không hiếm nhưng bọn chúng rất ít khi đụng chạm tới ngũ đại gia tộc vậy nên đoàn của ngũ đại gia tộc thường thường cũng rất ít khi đem theo hộ binh. Nhưng giờ đây, hoàn cảnh trước mắt khiến Mục Thiên khẳng định được rằng mục dích của chúng không phải là cướp của mà là một ý định to lớn khác.

Ở phía Thanh Lão, sau khi đại chiến với tên đạo tặc, tuy đã thấm mệt nhưng hai bên vẫn chưa phân thắng bại, bỗng lại thêm một thân ảnh bay đến, đó chính là Thanh Vân. Thấy phụ thân đã thấm mệt, Thanh Vân liền ôm quyền nói với đạo tặc:

” Đạo tặc như ngươi cũng không tầm thường, chi bằng gia nhập vào phủ binh bọn ta!”

Nhưng tên đạo tặc lại chẳng hề quan tâm, vãn điên cuồng tấn công Thanh Lão. Thanh Vân thấy không thể khuất phục được hắn liền bay nhanh đến cùng Thanh lão chống đỡ. Sau hồi lâu, tên đạo tặc lấy một địch hai đã xuống sức trầm trọng, nhưng đột nhiên cười lớn:


” Haha! Coi như nhiệm vụ của ta đã xong! Bây giờ, tạm thời cáo lui, chờ ngày tái ngộ!”

Nói xong liền phi thân bỏ chạy. Thanh Vân thấy tên đạo tặc rời đi liền có ý định đuổi theo nhưng lại bị Thanh Lão ngăn lại. Thanh Lão nghĩ lại lời tên đạo tặc nói, sắc mặt lão bỗng trở nên trầm trọng, quát lớn:

” Nhanh! Đi tìm Thanh Hà!”

Thanh Vân chẳng hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng làm theo lời Thanh Lão. Chỉ còn Thanh Lão ở lại, khuôn mặt lão trở nên tái nhợt:

” Mong rằng Mục Thiên sẽ bảo vệ tốt con bé!”

Bên phía bên kia

Mục Thiên theo cảm giác mày đã luyện được trong khi tu luyện đã nhanh chóng rời khỏi chỗ Phi Hành Yêu Thú, dẫn Thanh Hà đi đến vùng khí tức của Thanh Lão. Thanh Hà lẽo đẽo theo sau, môi chu lên:

” Không biết có đi đúng đường hay không đây!”

Mục Thiên vẫn im lặng tiếp tục đi, mặc kệ Thanh Hà vẫn đang say sưa than thở. Bất giác Mục Thiên dừng lại, thấy thế Thanh Hà liền hỏi:

” Sao thế? Sai đường à! Đúng là không thể trông cậy vào ngươi! Haizz!”

Nghe được lời của Thanh Hà nói ra, Mục Thiên hạn không thể dùng kiếm rạch mặt con bé ra ngay lập tức. Bỗng từ tứ phía xung quanh lao ra hàng chục người bao vây Mục Thiên và Thanh Hà. Thanh Hà thấy cảnh tượng trước mắt mà không khỏi bàng hoàng, nàng vốn dĩ là một Tiên Linh Cảnh thất trùng nhưng đám người trước mắt tên nào cũng là Địa Tâm Cảnh. Thấy tình thế nguy hiểm, đối phương có địch ý, Mục Thiên liền giả vờ cười nói:

” Không biết các vị có việc gì không ạ!”


Ngay lập tức, cả không gian xung quanh liền như bị ép lại, khiến Thanh Hà cảm thấy khó chịu vô cùng. Thanh Hà nhìn những tên xung quanh mình, mỗi một tên lại đang kiểu như niệm chú vậy, chính xác là như vậy, Thanh Hà và Mục Thiên đang bị mắc kẹt trong một trận pháp do Địa Tâm Cảnh tạo ra. Tuy nhiên Mục Thiên lại chẳng thấy gì, nhìn cử chit của Thanh Hà và mấy tên xung quanh, y cũng đoán ra được bảy tám phần là mình đã bị dính vào một trận pháp. Mục Thiên nhắm mắt lại, trận pháp hiện lên trong đầu Mục Thiên, đây là Kình Trận, một trận pháp có thể ép linh lực thiên địa khiến cho Võ giả mắc vào trận sẽ như mang hàng nghìn cân sứt trên người, nhưng trận pháp này cần sự khống chế to lớn của người sử dụng, bắt buộc phải có nhiều người hợp sức mới có thể thi triển. Mục Thiên liền dùng tay vòng qua eo, dùng lực đẩy nàng lên trời. Thanh Hà nhận thấy hành động xâm phạm thân thể của Mục Thiên vừa rồi khiến nàng đỏ bừng cả mặt nhưng nàng không hề oán trách vì nhờ hắn mà nàng đã thoát được phạm vi của trận pháp, lợi dụng lực đẩy, nàng phi thân bay đi chỉ để lại câu nói:

” Chờ ta!”

Ngay khi Thanh Hà đi, đám chặn đường liền tăng hiệu lực trận pháp, nhưng Mục Thiên vẫn chưa cảm thấy gì, Mục Thiên nhìn đám người trước mắt và tên đạo tặc lúc nãy, cũng dần đoán được bọn chúng là một phe. Thấy Mục Thiên vẫn không hề hấn gì cả, trận pháp lại được tăng lên, Mục Thiên, thanh kiếm đã được rút ra, liền chém về phía một trong số bọn chúng. Không kịp kêu than, kẻ nhận phải lưỡi kiếm mẻ đã chết. Trận pháp cũng bị phá vỡ. Như ngựa gặp hổ, cả đám người liền thủ thế, bọn chúng không ngờ bọn chúng đã gặp phải….Cao Thủ.

Thanh kiếm trên tay nhuốm máu, từ người Mục Thiên bỗng nhiên tỏa ra luồng khí đỏ bao quanh thân thể y. Từ trên cao, một thân ảnh từ từ hạ xuống, chính là tên đạo tặc lúc nãy giao đấu với Thanh Lão. Tên đạo tặc thấy luồng khí màu đỏ toát ra từ Mục Thiên, khuôn mặt trở nên trắng bêch:

” SÁT KHÍ!”

Tất cả đám người đứng đằng sau tên đạo tặc thấy luồng sát khí đang bao quanh thân thể mình, trong lòng không khỏi một trận cả kinh, rất nhanh luông khí bao trùm hết thân thể bọn chúng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hét của bọn chúng, khi luồng khí đỏ lai quay về bao vây Mục Thiên, tên đạo tặc chỉ thấy cả đám người đều lần lượt nằm ngã tên vũng máu. Tên đạo tặc khuôn mặt đã trắng bệch nay còn trắng hơn nữa, nhất thời xoay người bỏ chạy. Mục Thiên rút kiếm chém ra đạo khí hình mũi tên bay về phía tên đạo tặc đang chạy trốn

” Phặc”

Tên đạo tặc ánh mắt vô hồn nhìn Mục Thiên, sau đó ngã xuống, máu lại nhuốm màu cỏ tươi. Mục Thiên sau khi xác nhận tất cả đều chết, liền phi thân bay đi. Giữa đàn thi thể, những con quạ lại cắt xén chiến lợi phẩm, giữa rừng núi hoang vu, vang lên một bài thơ. Khi màn đêm buông xuống Ánh dương chợt vụt tắt Là lúc ác quỷ trỗi dậy

Mày phải nằm xuống tại đây


Một kiếm

Một kẻ chết

Một chiêu

Vạn kẻ quỳ

Ta mang danh Vô Thiên

Cùng nhau Cường Giả Chiến

HẾT CHƯƠNG


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.