Đọc truyện Đại Thần Không Chịu Nổi FULL – Chương 5
Sở Trì làm xong đồ ăn, ăn cơm, ôm laptop đặt lên bàn trà.
Cậu ngồi xếp bằng trên thảm lót mông bằng lông nhung trên sàn, tùy tiện gõ mấy cái xuống bàn phím.
Màn hình từ trạng thái nghỉ sáng lên hiện ra trang web.
Sở Trì liếc mắt nhìn cái ava đang nháy điên loạn ở góc phải màn hình, đây là làm sao đây, vừa rời đi nửa tiếng mà nhân dân toàn thế giới đều đang gọi cậu là sao.
Có chọn lọc mà ấn hai cái ava, Lão nương và Phong Mặc, còn lại thì bỏ qua.
Tham ăn: làm sao đấy
Lão nương F trang: Tiểu H, cậu kết bạn với Phụ đề à?
Tham ăn: Ừ
Lão nương F trang:…!!!!
Sở Trì có chút mờ mịt.
Lão nương hình như rất kích động.
Nhưng vì sao lại không nói gì rồi.
Lười nghĩ cái vấn đề vô vị này, cậu bắt đầu rep Phong Mặc.
Tham ăn: Đại thần có chuyện gì
Phong Mặc: Ừ, đói rồi.
Sở Trì liếc mắt nhìn đồng hồ, 12:45, đúng là đến giờ đói rồi.
Tham ăn: Đại thần sao còn chưa ăn cơm
Phong Mặc: Đang đợi
Tham ăn: Đợi cái gì?
Phong Mặc: Nguyên liệu
Tham ăn:…!Đại thần anh muốn ăn cái gì? Nguyên liệu lại phải đợi lâu thế
Phong Mặc: muốn ăn thịt “nạc” ^-^(ở đây chơi chữ, hai từ đồng âm.
Ý anh là muốn ăn thịt tiểu thụ)
Sở Trì không uống nước cũng sặc.
Câu này nghe vào sao lại thấy quái quái! Nhất là cái chữ nạc ở trong ngoặc kép kia, dị vcl…!
Phong Mặc: Được rồi.
Nguyên liệu của tôi tới rồi.
Đi ăn cơm đây.
Tham ăn: Ngài đi đi [Vẫy tay]
Sở Trì vỗ vỗ mặt mình.
Hôm nay sao nóng thế nhỉ?
Đại thần đi ăn cơm rồi.
Lão nương không biết làm sao gõ một đống dấu chấm với dấu chấm than xong cũng không thấy đâu luôn.
Sở Trì di chuột click click linh tinh, đột nhiên thấy có chút vô vị.
Không có phim gì mới.
Phim truyền hình cũng không có bộ nào cậu muốn xem.
Ầy, lúc không được nghỉ thì muốn nghỉ, nhưng cứ được nghỉ thì lại chán muốn chết.
Bình thường giờ này Sở Trì đang đi làm, từ hai giờ đến năm giờ chiều.
Vừa login vào YY còn chưa kịp đi nghe nhạc, QQ của Phong Mặc lại nhấp nháy.
Phong Mặc: Quay lại rồi
Tham ăn: Cơm còn chưa làm xong?
Phong Mặc: ăn xong rồi
Tham ăn:!!! Anh ăn cũng nhanh quá rồi đấy
Phong Mặc: ^-^
Phong Mặc ở bên này gõ bàn phím bùm bùm, phòng khách bên kia không ngừng truyền đến tiếng mắng to của tên họ Tả nào đó.
Tả Khanh: “Độc Cô Lạc cậu nhanh lên, ra đây ăn cơm đi!!! Không có thời gian đâu!”
Độc Cô Lạc vừa gõ bàn phím, hờ hững: “Ừ”
Tham ăn: Đại thần không hổ là đại thần, ăn cơm cũng thần tốc như thế.
Phong Mặc: Không ăn được thịt “nạc”, tâm trạng không tốt nha
Tả Khanh tức điên lên! “Gọi cậu đấy!”
Độc Cô Lạc: “Ừ”
Tham ăn:…thời điểm thích hợp ăn chút mấy món thịt mỡ các thứ cũng tốt mà [cười]
Phong Mặc: Tôi có chút kén ăn
Tả Khanh liếc nhìn mấy món ăn trên bàn, quay người vào phòng bếp.
“Buổi chiều còn phải làm một kì phỏng vấn, cậu nhanh lên hộ tôi!”
Độc Cô Lạc: “Ừ”
Tham ăn: [đổ mồ hôi].
Chương mới nhất tại ++ ТгumTr uуen.ME ++
Phong Mặc: Chúng ta qua YY đi
Sở Trì nhìn nhìn mấy chữ trên khung chat mà ngơ ra, YY sao…!
Cửa phòng sách bị một bàn chân đạp mở, Tả Khanh tay cầm dao phay đứng trước cửa, nghiến răng: “Độc Cô Lạc.”
Độc Cô Lạc:…!
“Được rồi, đến đây.”
Tham ăn: Đại thần, tôi có chút không tiện [ngại ngùng]
Độc Cô Lạc: Vậy thì lần sau đi.
Tôi có việc out đây.
Sở Trì héo lời.
Ai cùng anh hẹn lần sau hả?! Êu, không cần cưỡng ép mạnh mẽ trúng thưởng vầy chứ.
Cậu vừa định nói thì thấy ava bên kia đã đổi thành màu xám, tức giận đập bàn một cái, trong mắt lập tức long lanh nước, quên mất đang ngồi dưới đất, ngón tay cậu bị đập đỏ lên rồi.
Đau héo rồi! Quả nhiên đại thần gì đó đều không trêu được.
Xem đi.
Xui xẻo như này nhất định là bị fan của đại thần ở sau lưng âm thầm nguyền rủa rồi!
Sở Trì xoa xoa chỗ khớp xương bị đập đau, nghĩ nghĩ liền quyết định ngủ một giấc.
Cậu vừa tắt máy tính xong nằm lên giường thì điện thoại đổ chuông.
Sờ sờ điện thoại nhòm một cái, là điện thoại của chị Lệ.
“Alo? Chị Lệ.”
“Tiểu Trì à! Hôm nay Nguyệt Hạ bị sốt không đến hiện trường được.
Phỏng vấn của cô ấy cậu mau đến cứu giá đi.”
“A? Em? Nhưng mà em chưa làm phỏng vấn bao giờ.”
“Aiya, Chị biết thế.
Nhưng cũng hết cách rồi.
Tiểu Trì em đừng lề mề nữa mau đến cứu giá nhanh lên.
Hôm nay mời được Độc Cô Lạc đó.”
“Độc Cô Lạc?” Sở Trì cau mày.
Sao lại là anh ta?!
“Đúng rồi đúng rồi, chính là anh ta.
Minh tinh thiên vương của Điện ảnh ca Tam Tê.
Boss tốn một đống công phu mới mời được đó.
Em không biết chứ đợt này tỷ suất người nghe đài nhất định sẽ tăng mạnh mấy trăm điểm luôn đó.”
“Chị Lệ…” Sở Trì không muốn gặp anh ta, không muốn gặp Độc Cô Lạc! Nếu thế giới này có thể lựa chọn giữa việc chết đi và gặp Độc Cô Lạc thì cậu thà chọn chết đi!
Người này là ác mộng ba năm nay cậu đuổi không đi.
“Tiểu Trì, em thương thương chị đi mà.
Độc Cô Lạc đối với giọng nói yêu cầu rất cao.
Radio của chúng ta có thể kể đến cũng chỉ có em thôi.
Trước đây nếu không phải em nói không nhận phần phỏng vấn thì cũng không đến lượt Nguyệt Hạ.
Hiện tại đâm lao phải theo lao, em coi như giúp chị Lệ đi mà.”
Sở Trì nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em đến ngay đây.”
Chị Lệ là người dẫn dắt cậu từ lúc mới vào đài đến giờ, coi như ân nhân của cậu.
Cậu không thể lạnh lùng mà nói không giúp được.
Trong một khắc đóng cửa, Sở Trì nghĩ, anh ta sớm đã không nhớ rõ mình, mình còn ở đây xoắn xuýt cái nỗi gì chứ.
Lúc đến đài thì chỉ còn cách mười lăm phút là đến giờ phát sóng.
Cũng may DJ của đài không cần phải cùng khán giả đối mặt, make up quần áo này nọ đều không cần cầu kì.
Chị Lệ giúp Sở Trì chỉnh trang lại quần áo một chút.
Đứa nhỏ này từ trước đến này cũng không cần cô lo lắng vẻ ngoài.
Đến giờ phát thanh bắt đầu, Sở Trì đã ngồi chuẩn bị bên trong rồi.
Độc Cô Lạc vừa đi vào nhìn thấy người mảnh khảnh nào đó, bóng lưng nhìn có chút cô đơn.
Sở Trì nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu liền nhìn thấy siêu sao Độc Cô Lạc, cái người lấp lánh long lanh khiến người ta tự ti kia.
Rất tùy ý mà không make up hay sửa soạn quá cầu kì.
Một chiếc sơ mi caro xanh trắng thoải mái đơn giản, có một loại hơi thở sạch sẽ.
Sở Trì mặc một chiếc áo phông màu trắng tiện tay vớ bừa, cổ áo chữ V khiến Độc Cô Lạc nhìn xuống có thể thấy rõ xương quai xanh mảnh mai nhô ra của cậu.
“Chào ngài.” Sở Trì lễ độ đưa tay ra, Độc Cô Lạc mỉm cười nắm lấy tay cậu.
Tay Sở Trì trước sau như một lạnh ngắt.
Độc Cô Lạc theo bản năng nắm chặt lấy.
Sở Trì cau mày, dùng thái độ cương quyết rút tay mình ra, chỉ sang cái ghế bên cạnh và đồng hồ ý nói muốn bắt đầu rồi.
Độc Cô Lạc rất phối hợp mà ngồi xuống, trên môi nhàn nhạt một nụ cười, nhìn như một thanh niên bận rộn.
Chị Lệ cách một lớp kính thủy tinh thật dày ở bên ngoài nhìn tương tác ở bên trong.
Nhóc con nhà cô nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Hai người này không có chuyện gì chứ.
Nghĩ đến liền nhìn sang cái người cũng đang đứng bên cạnh quan sát động tĩnh của Độc Cô Lạc ở bên trong.
Tả Khanh dường như biết cô đang nghĩ cái gì, an ủi nói: “Không có chuyện gì đâu.
Lạc biết chừng mực.”
Kì thực trong lòng cậu ta cũng xoắn, hai người này thật sự không có chuyện gì chứ? Sao vẫn cảm thấy quái quái thế nào..