Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full

Chương 4: Ma Nữ Giá Lâm


Bạn đang đọc Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full – Chương 4: Ma Nữ Giá Lâm

Tiểu Đường đã cảm thụ sâu sắc cái gì gọi là “thần té xuống trần, bị người khi [dễ]”. Nếu là trước đây, nàng coi trời bằng vung, phép tắc là cái thá gì, nhưng lần này lại liên quan đến pháp lực. Pháp lực đã còn ít lắm rồi, bây giờ lại còn giảm xuống vì bị trừ điểm, để xem Tiểu Đường làm sao gây sự. Cái đám thần này quả nhiên có lý do chính đáng để “chỉnh” nàng.

“Không cần trả góp, chị đây trả hết một lần.” – Tiểu Đường nói rất hào khí, dáng vẻ giống như có thể cầm vài triệu đập vào mặt người ta.

Dụ Ngôn ghét bỏ nhìn Tiểu Đường nói: “Thần tiên mà cũng có tiền gửi ngân hàng à?”

Đới Manh hiểu ý, châm thêm một câu: “Thần tiên có tiền riêng?”

“Chị đây đương nhiên…….không có! Chị đây không có, không có nghĩa là bạn bè không có.” – Hừ! Nít ranh, các người tưởng chỉ có vài ngàn tiền lẻ ấy là làm khó được bổn đại tiên à! Triệu Tiểu Đường xem ra rất tự tin, trải qua lần này nàng đã tìm ra “kẻ hở” của luật thi. Làm chuyện tốt thì nàng không biết, chứ hỏi nàng làm chuyện xấu thế nào, nàng chỉ cho xem. Đúng là có thiên phú.

Tất nhiên, Dụ Ngôn và Đới Manh không tin Tiểu Đường có bạn bè, nói bà chị này đi ăn cướp còn có lý hơn. Nhưng đi cướp là chuyện xấu, sẽ bị trừ điểm, bị “đày” xuống làm một phàm nhân, không cho phép Tiểu Đường làm mưa làm gió. Dụ Ngôn suy nghĩ một chút, thấy chuyện này đối với nàng có trăm cái lợi chứ không có hại, sẵn lòng để Tiểu Đường đi tìm “bạn”.

Triệu Tiểu Đường lại nhìn thấy Dụ Ngôn cười trên sự đau khổ của người khác, không dám đảm bảo nàng sẽ không đánh người, thôi thì giải quyết chuyện tiền bạc trước đi. Làm thần tiên, lâu lâu có thể chạy xuống trần tham quan, du lịch, bình thường chả cần dùng “tiền”. Nhưng bây giờ phải sống trong xã hội con người, “tiền” là thứ không thể thiếu, mấy cái quy tắc gì đó của thần tiên không thể kiếm ra tiền.

Vì muốn bỏ đi hai lần bị trừ điểm, Tiểu Đường lập tức phóng thẳng ra cửa. Nàng vừa cầm khóa cửa, thì chuông cửa đúng lúc reo lên. Cửa mở ra, đứng ở ngoài là một cô gái tóc dài, mở to đôi mắt nhìn người vừa mở cửa, Tiểu Đường và người đó bốn mắt nhìn nhau. Hai giây sau, Đới Manh vọt tới, đóng mạnh cửa lại.

Hành động của Đới Manh làm Tiểu Đường không hiểu, bộ người ngoài cửa là chủ nợ à? Nàng rõ ràng nhìn thấy một cô gái mỏng manh, xinh đẹp. Nếu đi đòi nợ phải kêu đứa nào hung dữ, bặm trợn mới đúng chứ? Đừng tưởng Tiểu Đường là thần tiên thì không biết, nếu không phải đứa hung dữ, cũng phải là đàn ông lực lưỡng, phải không?

Ngu Thư Hân đang đứng ngoài cửa cũng hoang mang theo, nàng đi qua cửa truyền tống bị đẩy lên một toa tàu điện ngầm. Sau khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, do không quen thuộc nhân gian, nàng đón taxi nói địa chỉ nhà Dụ Ngôn, ai ngờ bị kẹt xe hơn nữa ngày. Ngu Thư Hân vất vả hỏi đường cả buổi, mới tìm được tới nhà Dụ Ngôn. Nàng lại bất ngờ lần nữa vì người mở cửa lạ hoắc, đi nhầm nhà chăng?

“Ở trong tiểu biệt thự ba tầng, mà còn thiếu nợ?” – Tiểu Đường nắm được cơ hội chà đạp. Nhưng rất nhanh cảm thấy có gì đó kì kì, Triệu Tiẻu Đường nhanh tay muốn mở cửa lần nữa, kết quả Đới Manh dán chặt cơ thể vào cửa luôn.


Đới Manh nháy mắt với Dụ Ngôn, sắp rụng hết lông mi. Dụ Ngôn cũng bất ngờ, dù chỉ thoáng qua nhưng người đứng ngoài cửa chính xác là Ngu Thư Hân, một người bạn ở Ma giới. Cách một cánh cửa, một bên là Thần, một bên là Ma, nếu hai người biết thân phận của nhau chắc sẽ tạo ra một trận Thần Ma đại chiến. Mà đó không phải vấn đề, trọng điểm là đánh thế nào cũng được miễn đừng phá sập nhà.

“Ở ngoài đó là bạn của chị, cô ấy là người rất ngây thơ, chỉ biết Dụ Ngôn là thiên sư thôi. Đối với mấy chuyện thần tiên, quỷ quái cô ấy chưa biết nhiều, cho nên chuyện em là thần tiên nhớ giữ bí mật.” – Đới Manh cả người chặn cửa, cười cười nói với Tiểu Đường.

“Bà chị nghĩ tôi đây ngu đến thế à! Không có chuyện gì, chạy đi nói với người ta mình là thần tiên làm quái gì. Với lại khi xuống trần, tiên khí đã bị che giấu rồi.” – Tiểu Đường nhìn cái người thần kinh thất thường trước mặt. Chuyện có chút xíu làm quá lên thế, đúng là ngu ngốc. Làm thần tiên có cả một đống phép tắc, nếu không phải vì tiện lợi, Tiểu Đường cũng không thèm ở chung nhà với Dụ Ngôn. Dù sao, trong nhà này có ai là người bình thường đâu.

Một bên đã giải quyết xong, Đới Manh yên tâm mở cửa ra, thật may Ngu Thư Hân vẫn chưa đi. Thư Hân vẫn còn không hiểu chuyện gì, thì Đới Manh lại nhào ra nhiệt tình chào đón. Giống như cái cảnh vừa thấy mặt Ngu Thư Hân, cánh cửa bổng nhiên đóng sầm lại chưa từng xảy ra, cả hai như bạn bè lâu năm chưa gặp lại.

“Đã lâu không gặp, a hahaha. Cậu tới sao không báo trước một tiếng.” – Đới Manh ra sức vỗ vỗ vai Thư Hân, nụ cười đặc biệt khoa trương. Dụ Ngôn một bên xoa thái dương, âm thầm nghĩ “chị làm lố quá rồi.”
“Bởi vì Ma…..ưm um…” – Ngu Thư Hân chưa nói hết câu, Đới Manh đã bịt miệng nàng lại.

“À à ~~ cậu muốn tạo bất ngờ phải không? Đúng thật là rất bất ngờ, ha ha ~~!” – Đới Manh ôm chặt Thư Hân, rồi nói nhỏ vào tai nàng: “Tuyệt đối đừng nói cậu từ Ma giới tới. Em gái đứng đối diện kia chỉ là người bình thường, nói ra em ấy sẽ bị dọa sợ chết khiếp đấy.”

Ngu Thư Hân nhìn cô gái trước mặt, cô ấy có vài phần giống Dụ Ngôn, phong cách như dân ăn chơi, nàng âm thầm đánh giá rồi gật đầu. Ma Lợi An đã nhắc nhở nàng, khi lên trần gian không được nói mình là ác ma. Bởi vì, không biết được ai bạn ai thù, không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.

Hai bên đều giải quyết xong, tiên khí ma khí đều được ẩn giấu. Chỉ cần hai bên luôn nghĩ rằng người kia là “người bình thường”, không biết đến chuyện thần ma quỷ quái là ổn. Đới Manh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật quá ư thông minh. Thả lỏng toàn thân, bây giờ bắt đầu phần giới thiệu.

“Lần đầu tiên gặp mặt, cũng nên giới thiệu một chút. Em gái rất ngầu này là biểu tỷ của Ngôn Ngôn, Triệu Tiểu Đường. Còn người con gái bé nhỏ dịu dàng này là bạn của tụi chị, Ngu Thư Hân.”


Lúc này, Tiểu Đường có dịp nhìn thật kỹ Ngu Thư Hân, nàng ngắm cô ấy từ đầu tới chân, tóc dài đến eo nhìn rất dịu dàng, gương mặt rất xinh đẹp. Không biết có phải do nàng bị ảo giác hay không, mà nàng nhìn thấy trong đôi mắt kia có một màu xanh lam nhàn nhạt. Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau nhìn thế nào cũng là một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, không có sức sát thương.

“Xin chào!” – So với biểu muội tính cách ngạo mạn kia, thì Tiểu Đường có cảm tình với Ngu Thư Hân hơn. Thật hiếm thấy nàng nói chuyện với người ta trước.

“Xin chào!”

Tiểu Đường đưa tay lên muốn bắt tay, nhưng Ngu Thư Hân không biết cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang giơ ra của Tiểu Đường, tình cảnh trở nên hơi khó xử. Triệu Tiểu Đường cứ đứng đó giơ một tay, không phải con người thường bắt tay chào hỏi sao? Đây là lần đầu tiên Tiểu Đường chủ động, lại bị người ta làm mất mặt như vậy. Thật khiến người ta tức giận muốn đập bàn.

Một giây sau, Tiểu Đường gượng gạo, trong lòng âm thầm chửi rủa. Một giây tiếp theo, nàng thu lại cánh tay đang giơ ra, rồi hất tóc, động tác thật lưu loát. Tiểu Đường hít thật sâu, cố gắng ổn định tâm trạng.

Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường với ánh mắt khó hiểu, chỉ hất tóc thôi mà phải duỗi tay vẽ thành một vòng cung thật lớn, con người ai cũng thích làm lố vậy sao? Nàng liếc nhìn Đới Manh, biểu hiện của cô ấy xem chuyện đó rất bình thường. Thư Hân lại nhìn Tiểu Đường, mặc áo khoác da màu đen, quần soóc rách, mang một đôi boot đen ôm sát đôi chân. Nàng có một cảm giác thân quen với Tiểu Đường, bởi vì nhìn cô ấy rất giống người ở Ma giới.

Với suy nghĩ này của Ngu Thư Hân, toàn bộ Thiên giới biểu quyết, đồng loạt giơ hai tay tán thành. Vị thần tiên thích gây sự đó là “sản phẩm” bị lỗi của Thiên giới, đầu thai nhằm chỗ, xin thỉnh cầu Ma giới vui lòng thu nhận dùm.

“Cô là người nước ngoài sao? Tên nghe quái thật.” – Tiểu Đường thấy tướng mạo và tên của Ngu Thư Hân có gì đó rất đặc biệt, nên muốn hỏi rõ. Bởi vì trên người Ngu Thư Hân không tỏa ra sức mạnh nào, nên Tiểu Đường cũng nghĩ cô ấy là con người. Đới Manh bị kẹt vào những nghi vấn của Tiểu Đường, cũng cảnh giác.

“Em thật sáng mắt! Ngu Thư Hân đến từ Moscow.” – Đới Manh nói dối không chớp mắt.

“Tiểu Đới, lần này mình đến sẽ ở lại một thời gian, papa mình đã mua căn biệt thự đối diện. Sau này, mình sẽ ở đó.” – Ngu Thư Hân biết Đới Manh đang giúp nàng loại bỏ băn khoăn của Tiểu Đường, nên không quan tâm đến Đới Manh đang nói dối. Tiếp theo, nàng thông báo cho họ biết chúng ta sắp trở thành hàng xóm.

Nghe đến đó, Dụ Ngôn bắt đầu phản ứng. Nàng biết chuyện Ngu Thư Hân nói Triệu Tiểu Đường không tiện nghe, liền quay đầu nói với Tiểu Đường: “Bà chị không phải đang nôn nóng chạy đi vay tiền sao? Vừa vặn bạn của chúng tôi đến chơi, không cản trở bà chị làm đại sự.”

“Cô em cho rằng chị đây thích nghe à! F*, chào!” – Tiểu Đường nhai kẹo cao su, quay lưng bỏ đi.

Sau khi xác định Triệu Tiểu Đường đã đi khỏi, Đới Manh liền vui vẻ kéo Ngu Thư Hân vào nhà. Ba năm trước, vì ngăn chặn Ngày Tận Thế, bọn họ qua Ma giới tìm hoa Diễm Ma, đã được Thư Hân giúp đỡ rất nhiều. Cũng chính vào lúc đó họ trở thành bạn bè, sau khi giải quyết xong Ngày Tận Thế, họ đã quay lại Ma giới để cảm ơn Ngu Thư Hân.

Về sau, hai bên chỉ xem như tình cờ có quan hệ, đây là lần đầu tiên Ngu Thư Hân đến trần gian, thật hù được Đới Manh và Dụ Ngôn giật mình. Ma vương biến thái cuồng con gái quá mức kia, lại dễ dàng để Thư Hân một mình đến nhân giới, thật phản khoa học.

“Ngu Thư Hân, tại sao cậu đến nhân giới?”

“Mình phải hoàn thành một kì thi ở nhân giới. Khi nào đủ điểm, khôi phục đầy đủ ma lực mới có thể trở về Ma giới.”

Lại là thi? Tại sao Thần Ma thi cùng một lúc? Dụ Ngôn và Đới Manh nhìn nhau, cuộc sống sau này thật đáng lo.

Tiểu Đường rời khỏi nhà Dụ Ngôn mới nhớ ra, nàng đang ở nhân giới, cái thẻ ATM duy nhất đã quăng cho Dụ Ngôn. Thế lấy tiền đâu đi xe? Đi bộ à, chắc lết tới tối.

“Đi taxi không trả tiền có bị trừ điểm không?” – Triệu Tiểu Đường nói với giám thị đang bay trên đầu nàng.

“Quỵt tiền xe, tất nhiên không thể được.” – Lâm Tiểu Trạch đặt chéo hai tay trước ngực.

“Thế khi đi tới nơi, có người trả tiền xe, vậy chắc không tính là quỵt tiền?”

“Tất nhiên, nhưng Triệu Tiểu Đường đại thần, ngài muốn nhờ ai trả tiền xe? Cướp giật tài sản người khác cũng bị trừ điểm.”


“Taxi ~~~”

Tiểu Đường đưa tay, đón một chiếc taxi. Nàng thật sự nhớ những ngày trên Thiên giới, không có một mớ phép tắc, không phải đứng chờ xe, bực bội nhất là còn có thể bị kẹt xe. Đôi khi, chúng ta sẽ bắt gặp những tài xế taxi rất duyên dáng, chở ngươi đi vòng vòng hóng gió trời rồi mới chịu đến nơi. Không biết có phải do ăn ở, mà hôm nay Tiểu Đường lại gặp vị tài xế rất có duyên đó. Tài xế cứ lái vô mấy khu đang kẹt xe, như có thâm thù đại hận với Tiểu Đường.

“180 tệ 5” – Tài xế dừng xe báo giá tiền cho Triệu Tiểu Đường.

Vị sư phụ này xác định là không chở Tiểu Đường ra khỏi thành phố chứ? Cho dù đi từ sân bay tới đây cũng không mắc như vậy, tài xế không ngại ngùng vẫn báo giá.

Tiểu Đường quay đầu hỏi Lâm Tiểu Trạch: “Ta có thể đánh hắn không?”

Tài xế vẫn đang chờ Tiểu Đường trả tiền, không để ý nàng đang nói chuyện với không khí.

“Tôi quên mang theo bóp tiền, chờ một chút.” – Tiểu Đường xuống xe, trong lòng nghĩ thầm “chờ tới chết đi”. Trong thời gian ngắn, nàng sẽ không thể quay trở lại.

Tiểu Đường đứng trước cửa một căn biệt thự cực kì to lớn, đây là nơi bất kì thiếu nữ nào cũng muốn được gả vào. Tất nhiên, nếu chủ nhân của căn biệt thự này là một bạch mã hoàng tử thì thật tốt. Có điều, Tiểu Đường chỉ là “người dưng” với cái dòng họ cao sang trong đó. Nhưng, vị tài xế tưởng rằng đây là nhà nàng, nên không sợ bị quỵt nợ, ngoan ngoãn ngồi im trong xe chờ.

Tiểu Đường ấn chuông cửa có gắn video call, rồi đưa mặt vào trong màn hình. Người ở trong nhà, vừa nhìn thấy mặt Tiểu Đường liền hét lên.

“Báo động cấp một!!! Triệu Tiểu Đường ma nữ đến rồi!!!! Sếp mau trốn đi!!!”

“Ta nghe được đó, kêu Thần Tài lết ra đây đón ta.”
_____.______
Moscow: là thủ đô của Nga. Người ta hay gọi là Mát xcơ va.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.