Bạn đang đọc Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full – Chương 26: Bất Tịnh Hạng Quỷ
“Xí Thần? Sao ta chưa từng nghe? Lão Ngọc Đế rãnh rỗi sinh nông nỗi à, tự nhiên phong cái chức này, WC cũng cần thần để quản sao? Không lẽ người ta hết giấy, thì ngươi phụ trách đưa giấy à?” – Triệu Tiểu Đường vừa nói vừa cười, cô ấy mặc bộ đồ đó mà đưa giấy vệ sinh, thật là một giấc mơ cho những tên trạch nam.
Đại thần quả nhiên như trong lời đồn. Thô lỗ, không có tình thương, không nhân từ, thiên giới Nữ Ma Đầu! Thế nhưng, đó là thần tượng của Xí Thần.
Bởi vì Xí Thần kích động muốn nhào tới, nên bị phản xạ tự nhiên của Triệu Tiểu Đường đạp dính vách, treo lủng lẳng trên tường. Từ trên vách buồng WC, Xí Thần nhảy xuống, ánh mắt sùng bái vẫn không hề thay đổi. Vì bị đánh trong tiếng kêu thảm thiết, nàng chỉ kịp nói nàng là Xí Thần, vẫn chưa chính thức giới thiệu.
Từ lúc sinh ra Triệu Tiểu Đường đã là thần, cao cao tại tượng ngồi trên Thiên giới, sẽ không thể nào biết đến những tiểu Tiên nhỏ bé. Nàng không biết có Xí Thần cũng là lẽ bình thường, hơn nữa còn là tiểu Tiên dễ bắt nạt, cũng không có thành tựu.
“Triệu Tiểu Đường đại thần, không ngờ tiểu tiên ở đây lại có thể gặp được ngài, ngài là thần tượng của tiểu tiên! Tiểu tiên chỉ mới nhìn thấy đại thần trên báo, tiểu…tiểu….tiểu tiên xin giới thiệu một chút. Tiểu tiên chỉ là một tiểu tiên nên chắc ngài sẽ không biết, thế nhưng tiểu tiên rất sùng bái ngài! Ngài làm ơn cho tiểu tiên xin chữ ký!”
Triệu Tiểu Đường bực mình ngoáy lỗ tai: “Nói trọng điểm đi!” – Trong lòng âm thầm trù rủa tên Văn Khúc Tinh, rãnh quá tự nhiên làm cái báo Thần Tiên gì đó, lại còn viết chuyện của nàng vào. Chờ tới khi nàng về tới Thiên giới, thì sẽ đốt sạch cái tòa soạn báo đó.
“A tiểu tiên tên là Cố Tiểu Mễ, là thần trong coi WC. Khi ai đó vào WC cầu nguyện, nếu tiểu tiên nghe được sẽ thực hiện ước vọng đó. Nếu người đang đi WC gặp nguy hiểm cầu cứu, tiểu tiên sẽ giúp đỡ.”
“Ngươi xác định là có người ngồi trong WC, chơi tu-ba rãnh rỗi ước nguyện à?” – Triệu Tiểu Đường thật không hiểu nổi.
“Chuyện này…….thật sự rất hiếm.”
“Ngươi vừa hiện thân dọa người đàn ông kia à?”
“Á a, tại vì hắn cứ ngoáy mũi rồi trét trên cửa, nên tiểu tiên bực mình hiện thân. Tiểu tiên không phải có chứng thích sạch sẽ, nhưng làm cái chuyện dơ bẩn đó thật quá đáng, thần tiên cũng không nhịn được phải không ạ? Tiểu tiên hoàn toàn không có bệnh thích sạch sẽ!”
Triệu Tiểu Đường nhức đầu khi nghe Xí Thần giấu đầu lòi đuôi, có bệnh thích sạch sẽ sao lại đi làm thần canh WC? Hay vì nhìn dơ quá chịu không nỗi sẽ siêng năng dọn dẹp? Không ngờ lại còn có thêm cái chứng thích bị M(1).
Triệu Tiểu Đường thấy không có thu hoạch, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng tiểu thư WC ấy vẫn cứ bám chết lấy nàng không tha, vừa xin chữ ký vừa xin chụp hình. Nếu có đại thần Triệu Tiểu Đường che chở, những thần tiên xung quanh ai còn dám bắt nạt nàng. Có điều, Tiểu Đường là loại thần tiên khó nuốt, để ý đến nàng mới lạ.
“Đại thần, đại thần, nếu như cần ngài nhớ gọi điện thoại cho tiểu tiên nhé! Bất kỳ đồ dơ bẩn nào tiểu tiên cũng có thể dọn sạch, nhớ gọi cho tiểu tiên nhé!”
Haizz, được rồi!”
Triệu Tiểu Đường quay lưng, phất tay rồi đi ra khỏi WC. Nàng cần gì đến một tiểu tiên, nên chẳng để ý đến lời nói của Xí Thần.
Triệu Tiểu Đường đi rồi, Cố Tiểu Mễ vẫn còn chìm đắm trong vui sướng vì thấy đại thần. Bàn chải trong tay bất ngờ phát sáng.
“A, có người cầu cứu.” – Nói rồi Cố Tiểu Mễ biến mất.
Có Tiểu Mễ có thể nhận tính hiệu ở bất cứ đâu, miễn là người đó phải ngồi trong WC, thì nàng sẽ nghe được. Triệu Tiểu Đường nói đúng, thật sự rất hiếm có người ngồi trong WC “hành sự” mà cầu nguyện, nhưng không phải là không có.
Dựa vào nguyện vọng của người cầu, Cố Tiểu Mễ sẽ xuất hiện bên cạnh người đó, nhưng là trong buồng riêng bế bên. Một cô gái đang bị kẹt trong buồng WC riêng vì bị vô số rác bao vây, phải đứng lên trên bồn cầu kêu cứu. Cánh cửa đã bị chặn cứng vì rác, nên bên trong không thể ra ngoài được.
“Đúng là không thể tha thứ được mà! Sao nơi này có thể biến thành như vậy chứ!” – Cố Tiểu Mễ vừa nhìn thấy WC đầy rác thì lập tức nổi điên.
Dơ bẩn, rác rưởi, không hợp vệ sinh tất cả đều là kẻ thù của Xí Thần! Giấc mơ của Cố Tiểu Mễ là toàn bộ WC trên thế giới đều sạch sẽ! Hung thủ gây án không cần có mặt trong WC, cũng làm cho toàn bộ WC máu me nhầy nhụa, nhơn nhớt tràn lan trên đất, thật sự nhìn rất muốn ói.
Bàn chải trong tay Cố Tiểu Mễ bắt đầu to lên gấp hai lần, cùng với vóc dáng nhỏ bé của nàng thật không tương xứng. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng vung vẫy, quét sạch những nơi dơ bẩn, trong nháy mắt tất cả đều sạch sẽ, sáng rực hẳn lên. Cố Tiểu Mễ chỉ cần quét hai ba lần, thì toàn bộ những chất nhầy nhụa, và rác trong WC biến mất sạch. Phải nói là, sạch đến không còn một hạt bụi.
Cô gái đang sợ hãi đứng trên bồn cầu nhìn sang buồng WC riêng bên cạnh, thấy Cố Tiễu Mễ làm những việc này, liền lập tức gào lên: “Á , có yêu quái, a….~~~”
Cố Tiểu Mễ lập tức làm phép cho cô gái im lặng. Thần tiên đúng là không dễ làm, rõ ràng là giúp người, mà bị nói thành yêu quái.
“Ta không phải yêu quái. không phải ngươi vừa cầu cứu ta sao? Ta là thần tiên, ta là Xí Thần trong coi WC…..Xuỵt, có người đến.”
Mặc dù đã “điểm huyệt câm”, nhưng Cố Tiểu Mễ vẫn ra dấu im lặng, sau đó dán chặt người xuống đất để nghe. Từ bên trong vách tường, dưới mặt đất, nói chung là khắp bốn phía đều phát ra âm thanh thưa thớt. Hình như sắp có cái gì đó trào ra ngoài.
Lúc Cố Tiểu Mễ đến đây đã thấy không được bình thường, nhưng vì bệnh thích sạch sẽ quá mức, sau khi giải quyết xong những thứ dơ bẩn đó mới phát hiện sự quái dị. Kế tiếp, từ trong vách tường, trên trần nhà liền ào ào tuôn ra hàng đống rác, để cho Cố Tiểu Mễ nghiệm chứng. Khi nàng đang chuẩn bị vung bàn chải, thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cố Tiểu Mễ nhìn qua khe hở cửa buồng WC, thấy một cô gái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, sạch sẽ vô hại. Nhưng một giây sau, hành động của cô gái là làm sụp đổ đánh giá trong lòng Cố Tiểu Mễ. Mắt cô gái chuyển sang màu đỏ, giơ tay thì có một luồng ma lực liền bao trùm bốn phía, những thứ rác rưởi dơ bẩn lập tức rút lui.
Cố Tiểu Mễ trốn trong buồng WC riêng nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức không dám thở mạnh, có phải nàng hoa mắt không? Cô ấy vừa dùng ma lực đúng không? Tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, đụng phải ác ma! Nàng chỉ là tiểu tiên bé nhỏ, nếu bị phát hiện chắc sẽ bị đánh tan thây. Mặc dù thần ma có thể thỏa thuận đình chiến, nhưng Cố Tiểu Mễ chỉ là một tiểu tiên hay bị bắt nạt, nên cũng không muốn dính vào chuyện Thần – Ma đại chiến. Cố Tiểu Mễ đang chuẩn bị trốn đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Ngu Thư Hân, hôm nay nhiệm vụ lại thất bại rồi. Cô đi vệ sinh xong chưa, nhanh tan ca rồi chúng ta về nhà. Thật muốn chửi thề, hôm nay toàn bị người ta chơi xỏ.”
Người vừa chạy vào WC, cất giọng nói chính là đại thần Triệu Tiểu Đường mà Cố Tiểu Mễ vừa gặp, chuyện gì thế này? Triệu Tiểu Đường đại thần là bạn của ma nữ này? Nhưng trong báo Thần Tiên có nói, Tiểu Đường đại thần ghét nhất chính là ác ma, sao ngài lại có thể làm bạn với ác ma? Chẳng lẽ thông tin trên báo có sai lầm gì sao?
“Không phải em nói là sẽ nhờ người trợ giúp sao? Chẳng lẽ lại quậy phá gì nữa à?”
“Không có, về tới nhà tôi kể cô nghe.”
Cố Tiểu Mễ nhìn ma nữ đã trở lại dáng vẻ ngây thơ, bên ngoài và bên trong không có gì khác nhau, thậm chí không cảm nhận được một chút ma lực nào. Nếu như không phải nàng tận mắt nhìn thấy cô ấy dùng ma lực, thì nàng cũng không thể tin.
Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường đi khỏi, Cố Tiểu Mễ mới thở phào nhẹ nhõm. Thế giới của đại thần, mấy tiểu tiên như họ đúng là không thể hiểu nổi. Dù sao cô ấy cũng không làm gì xấu, lại còn giúp nàng, chắc cũng không phải là ác ma xấu.
“A xin lỗi, quên giúp ngươi giải phép.” – Lúc này, Cố Tiểu Mễ mới nhớ bên trong buồng WC vẫn còn một người, vội vàng giải trừ phép “cấm ngữ”. Sau đó, nàng cũng biến mất.
Sau khi Triệu Tiểu Đường rời khỏi quán bar của Thố Nhi Thần, thì liền đi đến quán cafe tìm Ngu Thư Hân. Công việc của Ngu Thư Hân cũng được xem là nhẹ nhàng, cho nên không có chuyện gì đặc biệt, thì cứ ngồi trong quán đến tan ca thì về. Khi Triệu Tiểu Đường đến tìm Ngu Thư Hân, thì cũng vừa đúng lúc nàng sắp tan ca, nhưng vì thấy trong WC có gì kì lạ, Ngu Thư Hân liền quay lại giải quyết. May mắn là không bị Tiểu Đường nhìn thấy.
Ngu Thư Hân chào Đoàn Tiểu Vi rồi tan ca, đi về nhà với Triệu Tiểu Đường. Dọc đường đi, nàng ngồi phía sau nghe Tiểu Đường kể lại chuyện “tốt” hôm nay, nàng cũng không nói chen vào. Bất ngờ, Triệu Tiểu Đường thắng gấp, làm Ngu Thư Hân ép sát vào lưng nàng.
“Sao vậy?” – Ngu Thư Hân đi cùng với Triệu Tiểu Đường rất nhiều lần, rất tin tưởng tay lái của em ấy. Phải thắng gấp như vậy, nhất định xảy ra chuyện.
“Con đường này có gì lạ, rất dơ.” – Triệu Tiểu Đường vẫn đội nón bảo hiểm, nét mặt khó coi sắp chết. Bất Tịnh Hạng Quỷ không có sức chiến đấu, nhưng lá gan cũng không nhỏ, dám đụng đến nàng.
“Hình như có mùi rất hôi.” – Ngu Thư Hân cũng nghe thấy được mùi hôi càng lúc càng nồng. Hôm nay, nó cũng xuất hiện trong WC của quán cafe, và trong nhà hàng lúc trước.
Triệu Tiểu Đường đổi hướng, không phải là đường về nhà. Xem ra hôm nay nó quyết tâm “xông hôi” bọn họ cho đến chết, thử hỏi làm sao Triệu Tiểu Đường không đón tiếp. Nhưng giữa đường không phải là nơi tốt để chiến đấu, nếu như nó dùng rác bao phủ khắp thành phố, thì khi nàng dùng lửa, cả thành phố cũng sẽ bị cháy rụi theo. Hơn nữa, vẫn còn Ngu Thư Hân ở phía sau.
“Thư Hân, gọi điện thoại cho Dụ Ngôn. Sau đó mở định vị GPS.”
“Được!”
Ngu Thư Hân biết Triệu Tiểu Đường đang tăng tốc độ, một tay ôm eo em ấy, một tay lấy điện thoại ra gọi cho Dụ Ngôn, kể rõ hoàn cảnh. Bởi vì là Ngu Thư Hân gọi, dù Dụ Ngôn nói chuyện hơi bực bội cũng không mấy khó chịu, còn nói sẽ lập tức đến ngay. Ngu Thư Hân mở định vị GPS để họ dễ tìm, dù sao vị trí của họ cứ thay đổi liên tục.
Tiểu Đường lái xe đến một con đường rất vắng vẻ, ít người qua lại. Không lâu sau, xe của Dụ Ngôn cũng đến, Đới Manh xuống xe trước, gương mặt còn hưng phấn vì sắp có chuyện thú vị. Kết quả, Đới Manh bị Dụ Ngôn lôi cổ kéo trở về.
“Tôi đưa Ngu Thư Hân ra khỏi đây.”
Dụ Ngôn bước tới, kéo Ngu Thư Hân quăng vào trong xe.
“Ê! Đứng lại đó đồ không có lịch sự, bộ chưa kể với cô em sao! Để Đới Manh đưa Thư Hân đi được rồi.” – Triệu Tiêu Đường chỉ vào Dụ Ngôn đang muốn bỏ rơi nàng, hét lên.
“Thanh lý mấy thứ dơ bẩn như vậy tôi không muốn làm.” – Nét mặt Dụ Ngôn vẫn cao ngạo, thật làm người khác chán ghét.
“Tiểu Đới, không phải cậu từng nói Tiểu Đường chỉ có một chút đạo thuật sao? Để em ấy ở lại một mình, làm sao được! Dụ Ngôn, cầu xin cậu ở lại giúp đỡ đi.” – Ngu Thư Hân lên tiếng.
Mọi người chút nữa cũng quên, trong mắt Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường chỉ là một người bình thường, chỉ có vài chiêu. Không có lợi hại để đối phó nổi với thứ này.
“Phiền chết được, hai người đi nhanh đi.” – Dụ Ngôn khoanh tay, ra hiệu Đới Manh và Ngu Thư Hân về trước, Đới Manh đành lủi thủi kéo Ngu Thư Hân lên xe.
Nhìn chiếc xe đã đi khá xa, Dụ Ngôn nhìn chăm chú một nơi nói: “Đến rồi!” – Sau đó, nàng đốt một lá bùa, khói bay tản ra bốn phía, vẽ một kết giới.
“Bà chị không có linh lực sạch sẽ của Đới Manh, thì làm sao đây? Bản thể rất khó tìm, dùng lửa, pháp lực của bà chị nhắm đủ không?” – Dụ Ngôn đang chà đạp “rất đúng người” đứng kế bên.
“Nói mà không biết ngượng miệng à! Không phải do cô em không cho sao? Nhưng, chị đây vẫn có cách tìm thấy nó.”
Nếu nói tới “sạch sẽ”, không phải hôm nay Triệu Tiểu Đường vừa gặp ngay một tiểu tiên có bệnh thích sạch sẽ đó sao? Xem ra, sức chiến đấu của tiểu tiên cũng thuộc dạng cặn bã, nhưng xử lý rác là chuyên gia, mà số điện thoại cũng rất lạ, nghe một lần là nhớ.
Triệu Tiểu Đường lấy điện thoại ra, bấm số 4848482…..
“Xin chào, đây là Xí Thần Cố Tiểu Mễ. Xin hỏi ngươi có nguyện vọng gì?”
“Lại đây giúp ta đánh quỷ.”
_____._____
(1) M trong SM: S là thích hành, M là thích bị hành.