Bạn đang đọc Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full – Chương 2: Ma Nữ Giá Lâm
“Có cần phô trương dữ vậy không?” – Triệu Tiểu Đường dồn nén cơn giận, nhìn một đám người trước mặt tay cầm biểu ngữ.
Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương cũng đích thân đi tới Nam Thiên Môn(1) tiễn đưa. Một đoàn tiên nữ vừa ca múa, vừa tung hoa, tất cả thần tiên đều từ mọi nơi cười hì hì chạy tới chúc Tiểu Đường may mắn. Còn có mười vạn thiên binh, thiên tướng ăn no quá rãnh không có chuyện gì đứng xếp thành hai hàng.
[Mặt mũi Triệu Tiểu Đường ta đây cũng lớn quá nhỉ?]
“Đây là lần đầu tiên ngươi phải xuống nhân gian thi tốt nghiệp, chưa biết ngày về. Mọi người có ý tốt muốn tiễn ngươi một đoạn.” – Thái Bạch Kim Tinh gấp rút nói vài lời hay ho để bà cô này đừng suy nghĩ nhiều. Hình như, nó phản tác dụng rồi kìa….!
“Nhìn các ngươi cười hớn hở muốn sái quai hàm, buồn chỗ nào.” – Tiểu Đường cắn răng nói. Nàng đi nhân gian mà có thể làm cả thiên giới luyết tiếc? Nàng đâu có cái phúc lớn như vậy chứ.
Nghe giọng nói mang theo sự tức giận của nữ ma đầu nổi tiếng Thiên giới, tất cả thần tiên lắc đầu muốn rớt cổ. Trời đất có thể làm chứng, trăng sao có thể chứng minh, bọn họ đâu có vui mừng. Chỉ là trong lòng có chút vui vui thôi mà!
Triệu Tiểu Đường là con gái Hỏa Thần Triệu Dũng, tính cách nóng nảy, thích gây sự. Toàn bộ thần tiên trên Thiên giới, ai cũng từng nếm qua thủ đoạn hiểm độc của Tiểu Đường, nhưng không ai dám quản lý nàng. Vì cha nàng là Hỏa Thần, mẹ nuôi là Nữ Oa nương nương. Chỉ cần không náo loạn thiên cung, hay mạo phạm bề trên thì Ngọc Đế cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Huống chi, Triệu Tiểu Đường còn nắm được điểm yếu của Ngọc Đế, nên ông cũng không dám làm ẩu.
Bây giờ là thế kỷ văn minh hiện đại, trên Thiên giới cũng có trường học. Nhưng đẳng cấp thần tiên lại không theo trình độ đào tạo, sau khi tốt nghiệp có thể lên làm thượng thần. Tiểu Đường từ lúc sinh ra đã có huyết thống tốt đẹp, pháp lực cao cường có thể sánh ngang với thượng thần. Vậy, tại sao Tiểu Đường vẫn còn mài mông trên ghế nhà trường? Không phải là nàng thi rớt, bởi vì kì thi tốt nghiệp hàng năm, nàng không chịu đi thi. Nàng muốn ở lại trường học để bắt nạt giáo viên và trêu chọc các bạn học.
Kì thi tốt nghiệp năm nay Triệu Tiểu Đường bắt buộc phải tham gia, bởi vì nàng phải kế thừa chức vụ của Hỏa Thần. Đây cũng là lần thi cuối cùng, nếu nàng không thi đậu sẽ không thể ở lại trường, theo đó pháp lực cũng suy yếu và bị giáng cấp. Tuy rằng bình thường có thể quậy phá, chơi kiểu gì cũng được, nhưng Thiên giới có quy định của Thiên giới, không ai được phá lệ. Lần này, Tiểu Đường chỉ có thể thỏa hiệp…
Nhưng, đề thi tốt nghiệp năm nay biến thái quá cỡ! Phải hạ phàm làm đủ 100 việc tốt thì mới có thể đậu, còn tính điểm tùy theo việc tốt nhỏ hay lớn. Điểm càng cao, pháp lực càng tăng. Vì thế, Triệu Tiểu Đường phải bảo vệ phần pháp lực nhỏ nhoi của mình, thật là bực mình khó chịu.
“Tiểu Đường, lần này xuống nhân gian đừng có quậy phá nữa. Lần này nếu không thể tốt nghiệp, hậu quả con cũng biết đấy.” – Vương Mẫu nương nương thanh cao, quý phái, kéo Tiểu Đường lại thật lòng căn dặn. Tốt xấu gì thì Vương Mẫu cũng là bạn tốt của Nữ Oa, bà tự nhiên cũng xem Triệu Tiểu Đường là con gái của mình. Bà biết rõ tính cách Tiểu Đường, nàng xuống nhân giới thế nào cũng gây họa, làm được 100 chuyện tốt hay không? Hên xui….
“Vương Mẫu, người yên tâm, con có chừng mực.”
[Có mới lạ!] – Gương mặt tất cả thần tiên đen thui, âm thầm chửi rủa trong lòng.
“Tất cả đều trở lại làm việc đi! Bổn đại tiên ta sẽ đi nhanh về nhanh, rồi tìm các người chơi tiếp.” – Triệu Tiểu Đường vẩy tay với mọi người, nở nụ cười đầy lực sát thương. Hoàn toàn không có ác ý, hay là cố ý giấu sát khí?
Tất cả thần tiên thầm cảm ơn người giám khảo đã ra đề thi năm nay, chụm đầu lại lén lúc trao đổi. Bọn họ có nên hạ phàm để cản trở Tiểu Đường thi tốt nghiệp, để cho bọn họ có nhiều hơn những ngày tháng ung dung tự tại.
Nhưng, nghĩ lại, Tiểu Đường là trùm gây sự, có làm được 100 việc tốt hay không? Chuyện này còn phản khoa học hơn phim khoa học viễn tưởng nữa, mọi người tạm thời an tâm.
Tiểu Đường không còn kiên nhẫn để nhìn đám thần tiên đang cố đè nén sự vui mừng trong lòng, nàng vẫy tay chào tạm biệt rồi bước qua Nam Thiên Môn. Triệu Tiểu Đường vừa đi khỏi, một giây sau cả Thiên cung rung rinh vì tiếng hoan hô như sấm.
Đệt! Bổn đại tiên còn chưa đi xa đâu! Các người thật can đảm khi vui mừng sớm như vậy, ta trở về sẽ làm thịt từng người!
Tiểu Đường mang theo sự căm phẫn bước vào con đường xuống nhân gian, để thi tốt nghiệp.
Khi Tiểu Đường bước ra khỏi Nam Thiên Môn, thì nàng xuất hiện trên máy bay, hơn nữa còn ngồi vị trí ngay cửa sổ. Hạ phàm còn phải đáp máy bay, có cần nhập gia tùy tục vậy không? Tiểu Đường thực sự muốn khóc.
Triệu Tiểu Đường quay đầu lại nhìn ra cửa sổ, vẫn còn thấy một đoàn thần tiên bay theo rải hoa, các người thật sự rất vui mừng ấy nhỉ. Cuối cùng Tiểu Đường tức giận, che cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.
*
Cũng vào thời gian này, ở Ma giới cũng phi thường náo nhiệt. Bậy bậy, phải gọi là mất hết thể diện.
“Ma Vương đại nhân, xin ngài tự trọng.” – Một ông lão mái tóc hoa râm, mang mắt kính, sắc mặt đen thui nói.
“Con gái yêu quí của ta phải đi đến nhân gian đầy tội ác rồi! Làm sao ta có thể chịu được đây? Nếu con gái ta bị người khác làm hại thì sao đây? Ta phải làm sao đây con gái yêu quí.” – Ma vương Ngu Khắc Tư luôn luôn ngang ngược, quyền lực, phong lưu, phong độ, đang ôm con gái khóc bù lu bù loa. Toàn bộ Ma giới đều biết đụng đến con gái, là ma vương trở thành lão già biến thái, nhất định phải tránh xa ra.
Ma Lợi An, nguyên lão của Ma giới, trợn mắt giận dữ nhìn ma vương kì cục. Bộ dáng này nếu bị mấy thần tiên thối tha kia thấy, chắc sẽ cười đến rớt răng.
Có một số việc, cho dù là con gái của ma vương cũng không thể đi cửa sau. Hơn nữa, thượng cấp ác ma phải sát hạch Ngu Thư Hân, xem nàng có đủ tư cách thừa kế chức vị của ma vương hay không, chuyện này càng không thể đi cửa sau. Bởi vì, Ngu Khắc Tư quá che chở, chìu chuộng Thư Hân, nên nàng phải đi nhân giới rèn luyện.
“Ma vương đại nhân, ngài phải hiểu rõ rằng. Tính cách hiện tại của công chúa không thích hợp thừa kế vị trí của ngài. Nếu công chúa không thuận lợi trở về Ma giới để thừa kế vương vị, thì sẽ bị đẩy đi một lần nữa.” – Ma Lợi An nói rất nghiêm túc. Hắn biết ma vương cưng chiều Ngu Thư Hân quá mức, mà công chúa lại quá đơn thuần và lương thiện. Với ác ma mà nói, nhân từ và tốt bụng là mấy cảm xúc bỏ đi. Đặc biệt là với người đứng đầu Ma giới, lương thiện càng là vết thương trí mạng.
“Papa, con chỉ đi nhân giới thôi mà, không có gì đâu. Hơn nữa, con có bạn ở đó mà.” – Ngu Thư Hân cười, đi đến trước mặt an ủi người cha “không bình thường” của mình.
“Con gái, con không biết đâu. Người so với ma còn đáng sợ hơn rất nhiều, bởi vì họ luôn giả dối. Papa là lo lắng con gái yêu quá lương thiện, sẽ bị người khác bắt nạt.” – Ma vương đại nhân lại nhào đến ôm chặt Ngu Thư Hân.
“Papa…..pa..pa….thả..thả con ra…..sắp tắt thở rồi.” – Ngu Thư Hân đau khổ hét lên. Chưa bị loài người bắt nạt, đã bị cha ruột mưu sát.
“Ma vương đại nhân, ngài đừng có quấy rối nữa. Thời gian không chênh lệch nhiều lắm.” – Ma Lợi An nhìn đồng hồ quả quýt đeo trước ngực, nói rất nghiêm túc.
Cuối cùng, Ngu Khắc Tư vừa đi vừa khóc, đau lòng nhìn con gái yêu dấu đi vào cửa giao giới giữa ma và nhân. Một luồng ánh sáng chói lóa vụt tắt, Ngu Thư Hân cũng biến mất theo.
Lần này Ma giới và Thiên giới thi tốt nghiệp cùng một lúc. Khác nhau ở chỗ, Thần thì làm việc tốt, Ma thì đi phá hoại, càng thê thảm càng tốt. Việc này với công chúa Ngu Thư Hân lương thiện mà nói, tuyệt đối là một thử thách siêu cấp.
Sau khi Ngu Thư Hân rời khỏi, Ngu Khắc Tư liền khôi phục bình thường, rất nghiêm túc và tàn nhẫn. Tưởng như ma vương vừa khóc lóc um sùm kia chỉ là ảo giác.
“Hân Hân đến nhân giới phải được bảo vệ an toàn.” – Ngu Khắc Tư nhỏ giọng.
*
Ở nhân giới, trong một trạm tàu điện ngầm nào đó, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tràn đầy sức sống. Đang cuống cuồng lôi kéo một mỹ nhân chân đạp giày cao gót, lạnh lùng đầy gợi cảm, đôi môi to son đỏ. Cả hai đang chen chúc trong trạm tàu điện ngầm, thật hối hận khi chui vô chỗ này.
“Đới Manh, chúng ta ra sân bay đón người. Chị thấy đi tàu điện ngầm thích hợp sao?” – Thiên sư tiểu thư xinh đẹp đang phát cáu, khi bị người ta lôi chạy như con điên.
“Nhưng em cũng thấy mà, ngoài kia nhìn như mấy hộp cá sardine xếp thành hàng. Xem ra bị kẹt mấy tiếng nữa, chúng ta sẽ không kịp tới sân bay đón người. Kìa kìa kìa, tàu điện ngầm đến rồi.” – Không thèm để ý đến thiên sư đang nổi nóng, Đới Manh lôi Dụ Ngôn bon chen bước vào toa tàu.
Là một thiên sư tiểu thư lãnh diễm cao quý, Dụ Ngôn rất lâu rồi không đi phương tiện giao thông công cộng. Bình thường khi đi công tác, khách hàng sẽ kêu xe riêng đến đón, hoặc nàng tự đi lái xe đi, bí lắm thì thuê xe, làm sao chấp nhận chen chúc trên tàu điện ngầm. Cũng may, hôm nay tàu điện ngầm không phải đông lắm, mặc dù không có chỗ ngồi, nhưng không đến mức dính chặt vào nhau. Nếu không Dụ Ngôn có thể xài chiêu Ngũ Lôi Oanh Đình cho nó “thoáng khí”?
Đới Manh đang dỗ dành Dụ Ngôn đang tức giận, vị thiên sư đại nhân xinh đẹp của chúng ta chỉ đứng đó cầm tay vịn, không nói lời nào. Đến khi tàu điện ngầm đột nhiên ngừng lại, xung quanh tự nhiên tối thui giơ tay không thấy năm ngón. Bốn phía yên ắng lạ thường, mọi thứ dường như đã bất động, chỉ có Đới Manh và Dụ Ngôn còn cử động. Thời gian đã dừng lại?
Dụ Ngôn cảnh giác theo bản năng, bất ngờ xảy ra chuyện bất thường. Dụ Ngôn chưa kịp tạo lửa, thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Hai người không thể nhìn thấy, trong một toa xe khác, có thêm một cô gái.
Chuyến tàu vẫn tiếp tục chạy, hành khách vẫn tiếp tục tán gẫu, mọi thứ rất bình thường. Giống như bức màn đen tối lúc nãy chưa bao giờ xuất hiện, như hình ảnh trên TV chỉ tạm thời tắt rồi mở lại.
“Ngôn Ngôn, lúc nãy không phải là ảo giác chứ?” – Đới Manh nhỏ giọng hỏi Dụ Ngôn. Chắc không phải nàng bị ảo giác chứ?
“Không phải, khẳng định có người đã tạm dừng thời gian. Nhưng vì chị và em có linh lực, nên không bị ảnh hưởng.” – Dụ Ngôn thận trọng nhìn xung quanh. Bản năng nghề nghiệp, thấy chuyện lạ xảy ra trước mắt, nàng cần phải lưu ý. Có điều, Dụ Ngôn hoàn toàn không cảm nhận được “mùi” quỷ quái gì.
Đới Manh che mắt trái, rồi nhìn xung quanh. Trải qua Ngày Tận Thế ba năm trước, Đới Manh đã hi sinh một bên Âm Dương Nhãn, nên chỉ còn mắt phải nhìn thấy được quỷ quái. Có điều, nàng nhìn toàn bộ toa xe không có gì đáng ngờ.
“Không đe dọa đến tính mạng người khác, tạm thời không cần để ý.” – Dụ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói, nàng cũng lười quản việc không đâu. Nàng là người tính tiền theo giây, việc không có lợi lộc tại sao phải làm?
Trên thế giới này, có nhiều người tưởng rằng mình không bao giờ gặp những “thứ bất thường”. Nhưng đôi khi, “thứ bất thường” đã lẫn trốn vào trong nhân loại, không để lộ thân phận. Có thể, vừa nãy chỉ là một chuyện hơi bất ngờ thôi.
“A, đến rồi.” – Đới Manh nghe loa phát thanh báo trạm dừng, lôi Dụ Ngôn chạy thẳng ra ngoài. Tàu điện ngầm có chuyến đi thẳng đến sân bay, cũng tiện thật.
Dụ Ngôn không thích bị người khác lôi kéo như vậy, còn Lục Kha Nhiên vừa nghe đi đón ai đó, liền mặt dày giao nhiệm vụ cao cả này cho nàng. Đới Manh thì rất nhiệt tình, Dụ Ngôn đành cam chịu, chạy đến sân bay đón người.
Người hôm nay, Đới Manh và Dụ Ngôn phải đón là chị họ mà chưa bao giờ nhìn thấy, còn nghe nói là người thích gây sự. Bên cạnh Dụ Ngôn đã có kẻ dở hơi Đới Manh, làm ơn đừng có đem thêm phiền phức gì tới nữa. Cho nên, từ đầu đến cuối Dụ Ngôn thật sự không vui.
“Chúng ta không biết cô ấy là ai, làm sao đón?” – Dụ Ngôn vòng tay trước ngực, nhìn ngó sân bay rộng lớn.
“Tiểu Kha nói là dễ tìm lắm. Nhìn trong đám người, cô gái nào tràn đầy sát khí, muốn phá nát cái sân bay thì là người đó.”
“Nó thật sự nói như vậy?”
“Chính xác là vậy.”
Đới Manh thuận miệng trả lời, rồi giật mình vì giọng nói đó không phải của Dụ Ngôn. Dụ Ngôn nãy giờ vẫn đứng trước mặt nàng, không có mở miệng, vậy giọng đó……
“Hai cô em, đi đón người còn tới muộn.”
Một tay ai đó khoác lên vai Đới Manh, mặc dù giọng nói rất vui vẻ, nhưng Đới Manh có thể cảm nhận được khí thế khủng bố sau lưng.
_____.______
(1) Nam Thiên Môn: ai xem mấy phim thần tiên thì biết nhé, cổng đi xuống trần.