Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full

Chương 17: Quỷ Ảnh ( Kết )


Bạn đang đọc Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full – Chương 17: Quỷ Ảnh ( Kết )

“A tìm thấy rồi nha!” – Cái đầu đầm đìa máu, mở miệng nói.

Đới Manh bất ngờ chìm vào hoàn cảnh khó xử, không khí lạnh lẽo. Ba giây sau, trong lòng nàng thầm thét gào: [Đệt bà nó! Ai chơi trốn tìm với ngươi chứ! Đừng có tự ý nhảy ra rồi nói “tìm được rồi”! Tại sao cái mặt ngươi còn đỏ ửng thế kia chứ hả? Làm ơn giúp đỡ, lăn đi đầu thai dùm con một cái! Bầu không khí đang căng thẳng thế này, ngươi nhảy ra làm gì!]
Nén giận nào!

Đới Manh hít một hơi sâu, những lúc như thế này phải bình tĩnh. Sau đó, nàng cầm lấy một cái hộp bị ai đó vứt, chụp cái đầu lại xem như chẳng nhìn thấy gì, vui vẻ cười nói: “Thì ra không có ở đây.” – Rồi nàng đi qua chỗ khác tìm. Hi vọng lần này đừng có con ma quỷ nào chạy ra, bộ các ngươi cô đơn lắm hay sao hả? Chỉ cần có người đến chơi trốn tìm, thì các người liền chạy ra hết à?

Đi hết cả cái hẻm, Đới Manh vẫn chưa tìm được Tiểu Hùng, nàng đành phải đi vào con hẻm kế bên. Nhưng mà cái hẻm quá tối vì không có đèn đường, nếu Đới Manh không lấy đèn pin theo, thì chẳng nhìn thấy gì cả. Nàng cứ đi về phía trước, mà không chú ý dưới chân bị vấp cục đá nên ngã. Đang chuẩn bị đứng lên, vừa ngẩng đầu Đới Manh đã thấy Tiểu Hùng ngồi ở trước mặt mình, trừng mắt giận dữ nhìn nàng.

Đới Manh đông cứng, không phải là đang chơi trốn tìm sao? Tại sao lại ngồi trước mặt nàng? Không lẽ nó đã tới? Nếu nó muốn chơi, thì trò chơi này vẫn còn có thể tiếp tục.

“Chị đã tìm thấy em nhé, đến lượt em tìm chị rồi.” – Đới Manh giương ra nụ cười cứng đơ, lập tức bậc dậy, chạy.

Rõ ràng cái hẻm rất ngắn, tại sao Đới Manh cảm thấy bóng tối phía trước càng lúc càng mở rộng? Ánh sáng duy nhất là cây đèn pin trên tay nàng, ngoài ra đều tối đen. Hay là mắt của Đới Manh bị ảo giác? Nói chung, cứ chạy thẳng về trước là được. Nàng cũng đã từng đụng với Quỷ Đả Tường, chuyện nhỏ này không tính là gì.

Nhắm mắt, cắm đầu chạy, Đới Manh đã về tới con hẻm với những ngọn đèn đường mờ nhạt kia. Nàng nhanh chóng tìm một cái thùng giấy chui vào, kết quả vừa chui vào thì có một cặp mắt đầy gân máu nhìn nàng nói: “Này!”.

Cho nên nói, cái thể chất thu hút ma quỷ này thật làm người ta chán ghét. Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn Đới Manh đều không thích chơi trốn tìm. Nàng chui vô đâu cũng gặp quỷ, thế này thì vui vẻ gì mà chơi chứ!

Trong cái thùng giấy, có Đới Manh và một con quỷ nằm trong vali nhìn phát tởm. Sự thật thì không thể thay đổi, nhưng mà sao con quỷ này nhiều chuyện quá vậy?

“Hình như ngươi có thể thấy ta? Ngươi muốn chơi trốn tìm với ta sao? Ta không biết mình đã ở trong này bao lâu, rốt cục cũng gặp được người sống. Này, hình như ngươi không sợ ta nhỉ? Không lẽ ngươi thấy ta không đáng sợ sao? Làm người thất bại, làm quỷ cũng thất bại, haizz”

Đới Manh quả thực không thể nhìn nỗi, cái thùng đã nhỏ, mà còn nghe con quỷ này giảng kinh. Nàng lấy cây đèn pin gõ đầu nó: “Im miệng!”


“Thấy rồi nha!”

Ngay mép thùng có một con mắt chặn lại, đó là mắt của Tiểu Hùng!! Đới Manh cầm đèn pin nên nhìn thấy rất rõ.

“Bắt được ngươi rồi, ha ha~~~”

“Tôi sắp chịu không nổi rồi.”

Nghe tiếng cười của Vương Thừa Tuyên bên ngoài, Đới Manh mới mở thùng giấy chui ra ngoài, rồi lôi cái vali theo, chạy tiếp. “Lương thiện”, đó là một loại bệnh khó trị, cái con quỷ nhiều chuyện muốn chết, thế mà Đới Manh vẫn giúp hắn một tay. Hắn đâu biết rằng, Dụ Ngôn đã bày sẵn trận pháp, nếu bị dính chùm, thì hắn làm sao “siêu thoát” cũng không biết.

Dưới ánh đèn đường, ngoài một dáng người giống đàn ông, mặc áo choàng đen, tay ôm Tiểu Hùng thì không nhìn rõ mặt. Nó thấy Đới Manh chạy như điên, cũng biết đã trúng kế. Vốn định nhờ vào trò chơi trốn tìm để nhốt Đới Manh lại rồi giết chết, ai ngờ nàng có thể thoát khỏi “vùng hắc ám” của nó. Quỷ ảnh cho rằng, cho dù nó bị trúng kế thì cũng không ai có thể bắt nó được. Là do nó quá khinh địch, nên khi nó muốn biến lại thành cái bóng, thì mặt đất đã mọc đầy bụi gai. Những bụi gai phát sáng, trói chặt tay chân nó, lại có thêm bùa chú nên nó không thể nào trở lại là một cái bóng.

“Cuối cùng đã có thể ép ngươi hiện hình! Chỉ định thử chơi trốn tìm với ngươi, ai ngờ ngươi thật sự đến, can đảm lắm.” – Triệu Tiểu Đường đứng ngay đầu hẻm, cười nhìn quỷ ảnh.

Quỷ ảnh nhìn thấy Triệu Tiểu Đường, càng ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi bụi gai. Tiểu Đường đi tới, từng bụi gai tự động mở đường cho nàng, trong tay nàng là Liệt Diễm Chân Hỏa, phóng thẳng vào quỷ ảnh. Quỷ ảnh kêu la thảm thiết, ra sức bứt đứt những bụi gai đang trói chặt nó, thoát khỏi ngọn lửa, khuôn mặt nó càng hung ác hơn. Triệu Tiểu Đường dùng ngọn lửa tạo thành một cái roi, quấn chặt cổ quỷ ảnh, tiếp theo Dụ Ngôn đánh xuống một tia sét thẳng xuống người nó. Nó vật vã ngã xuống đất.

“Để ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé.” – Lòng bàn tay Triệu Tiểu Đường hội tụ sức mạnh.

Quỷ ảnh thấy lần này chết chắc, dùng hết sức đụng bể một bên tường. Bụi gai không thể kịp thời lấp lỗ hỏng, nên quỷ ảnh đã tìm được đường thoát trong gang tấc, biến thành cái bóng chạy trốn.

“Làm tới cỡ này rồi, thế mà bà chị vẫn có thể để nó thoát.” – Dụ Ngôn nhíu mày xem thường Triệu Tiểu Đường.

“Không phải cô em cũng nói là bày trận không thể chê được, vậy mà nó cũng trốn được đó!” – Triệu Tiểu Đường cũng y chang trừng mắt nhìn Dụ Ngôn. Nếu không phải vì pháp lực yếu, thì bắt một con tiểu quỷ này đâu có tốn sức thế này.


“Thế hai người không thèm đuổi theo à? Nó không ngu bị trúng kế lần nữa đâu.”

Nghe Đới Manh nói xong, Dụ Ngôn và Triệu Tiểu Đường lập tức đuổi theo. Hiện tại quỷ ảnh đã bị trọng thương, không thể duy trì cái bóng, thế nào cũng phải ló mặt ra. Nếu giờ có thể đuổi kịp nó, thì có thể tiêu diệt nó.

Quỷ ảnh dù đạo hạnh cao thâm, nhưng bị cùng lúc Liệt Diễm Chân Hỏa của Triệu Tiểu Đường đốt, cộng thêm Lạc Lôi của Dụ Ngôn thì chẳng dễ chịu chút nào. Vừa biến lại thành cái bóng chạy trốn, không được bao lâu đã hiện nguyên hình.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Một người đứng chặn đường quỷ ảnh, nhưng không phải là Dụ Ngôn cũng chẳng phải Triệu Tiểu Đường. Người đó có gương mặt rất trong sáng vô hại, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, và một cặp mắt màu đỏ.

“Công chúa, ngài phải đề phòng những người bên cạnh. Đừng có ở gần họ quá.”

“Là papa kêu ngươi tới phải không?”

“Ngài nói ma vương sao? Ha ha~~ không phải, nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói ngài biết.” – Quỷ ảnh cười thật lạnh xương sống.

Ngu Thư Hân còn muốn hỏi tiếp, thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Vẫn là hai người đó, một giày boot, một giày cao gót, không cần đoán cũng biết là hai người bạn tốt của nàng rồi. Liếc mắt nhìn quỷ ảnh, Ngu Thư Hân nhanh chóng vọt đến trước mặt nó, lòng bàn tay hội tụ sức mạnh, đánh một chưởng ngay đầu nó. Cơ thể quỷ ảnh nát bấy như lọ hoa bị vỡ, từng mảnh vụn rơi xuống rồi hóa thành tro.

“Ngu Thư Hân?” – Triệu Tiểu Đường đang đuổi theo quỷ ảnh, vừa đến nơi đã nhìn thấy Ngu Thư Hân. Nàng ngạc nhiên, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?

Nghe thấy giọng nói của Triệu Tiểu Đường, đôi mắt đỏ của Ngu Thư Hân trở về bình thường, quay người lại. Triệu Tiểu Đường lo lắng cho Ngu Thư Hân, lập tức chạy tới.


“Tại sao cô lại ở đây?”

“Chị đi ngang qua đây, thấy xe của em đậu ở gần đây, nên chị định vào tìm thử.” – Ngu Thư Hân cười vô hại. Một cô gái như thế này, ai có thể nghi ngờ nàng vừa tàn nhẫn giết chết một con quỷ đâu chứ.

“Ban đêm, một mình cô chạy đến đây rất nguy hiểm biết không?” – Tiểu Đường lo lắng Ngu Thư Hân đụng phải cái bóng kia.

“Ngu Thư Hân, sao cô ở đây?” – Giống với Tiểu Đường, Dụ Ngôn cũng rất ngạc nhiên khi Ngu Thư Hân xuất hiện ở đây.

Tiếp theo Đới Manh và Vương Thừa Tuyên cũng chạy tới, đúng là náo nhiệt. Dụ Ngôn và Triệu Tiểu Đường cũng không còn cảm thấy “mùi” của quỷ ảnh nữa.

“Mọi người đang làm gì thế?” – Ngu Thư Hân nhìn thấy đủ mặt, tò mò hỏi.

“Còn không phải là vì bắt cái bóng quỷ kia sao, nhưng nó đã trốn mất rồi. Nếu không vì hai người nào đó cứ lo cãi nhau, thì đã giải quyết xong rồi.” – Đới Manh đi đến cạnh Ngu Thư Hân giải thích, rồi ghét bỏ nhìn hai chị em kia.

“Đều là do bà chị, nên mới để nó trốn mất.” – Dụ Ngôn giành trước một bước, đổ hết trách nhiệm lên đầu Triệu Tiểu Đường. Người muốn đối phó với quỷ ảnh là Triệu Tiểu Đường, tất nhiên là mọi trách nhiệm đều do Tiểu Đường gánh.

“Cô em lợi hại vậy, tại sao không dùng Ngũ Lôi Oanh Đình đánh chết nó luôn đi!”

Đới Manh đau đầu, hai người này lại nữa rồi, ngoại trừ nàng thường hay chọc giận Dụ Ngôn nổi giận khi làm việc. Thì cái cô em kia cả ngày cứ thích gây chuyện, cứ muốn chọc cho người khác tức điên lên mới chịu. Mà cái người bị chọc kia cũng chẳng hiền lành gì.

“Tiểu Đường cũng là thiên sư sao?” – Ngu Thư Hân nghi ngờ hỏi. Nếu không, tại sao em ấy lại đi bắt quỷ cùng bọn họ?

Đới Manh nghe thế liền vội vã giải thích: “Thì hai người là chị em họ mà, Triệu Tiểu Đường cũng học được một vài chiêu. Nhưng không phải là thiên sư, em ấy chỉ muốn đến giúp một tay thôi. Xem ra, hôm nay thất bại rồi, làm toi hết công sức mình chơi trốn tìm.”

“Thì ra vậy, nếu nó trốn rồi thì chúng ta về nhà trước nhé? Hôm nay mình đã học pha cafe, về nhà mình sẽ pha mọi người uống.”

“Nó bị trọng thương, tạm thời không có uy hiếp. Cứ về nhà đã.” – Dụ Ngôn lạnh nhạt nói. Những chuyện không thể giải thích ngày hôm nay, đã kết thúc.


Vội vã, cuống cuồng, bận rộn cả một đêm, thảm nhất chính là Đới Manh. Nhưng nàng cũng rất mừng, vì người phá hoại lần này không phải là nàng. Nè, dù gì thì khi Đới Manh gây chuyện, thì từng chuyện cũng được giải quyết êm đẹp có phải không? Hai người tâm đầu ý hợp thì có thể làm nên đại sự. Bởi vì phải tiêu diệt kẻ thù, nên mọi người trước tiên đánh một giấc ngon đã.

Có điều, kỳ lạ nhất là từ sau đêm đó, không còn xảy ra vụ án giết người nào nữa. Những ngày tháng yên bình đã trở lại, giống như kẻ điên cuồng giết người chưa từng xuất hiện, mà đó chỉ là những tin đồn thôi. Dụ Ngôn thật sự nghi ngờ, đêm đó bọn họ thực sự đã tiêu diệt được quỷ ảnh sao? Nhưng tóm lại, nó không trở lại là chuyện tốt.

“Cháu về rồi~~~biểu cô, cô đâu rồi? Cháu gái đáng yêu của cô về rồi đây!”

Trong màn đêm yên tĩnh, một vị tiểu ma nữ vui vẻ vì được về nhà. Nàng vừa bước vào nhà, đã tìm cô họ yêu dấu của nàng, nghe nói cô ấy ở chung nhà với nàng.

Vì Gia Mẫn làm ồn, nên Dụ Ngôn đi xuống lầu, dựa vào tay vịn báo cho cháu gái biết, cô họ ra ngoài ở rồi.

“Cô họ của con không có ở đây, ở nhà đối diện ấy.” – Tiểu quỷ ồn ào đã về, Dụ Ngôn thật sự bực mình đấy.

Gia Mẫn nghe xong liền quay đầu chạy thẳng qua nhà đối diện. Dù Dụ Ngôn là cô ruột nhưng nàng không quan tâm lắm, mỗi lần mở miệng là muốn đánh. Người Gia Mẫn yêu mến, chính là cô họ nàng đã gặp khi vừa sinh ra ở Thiên giới.

Gia Mẫn không thèm gõ cửa, cứ tưởng Triệu Tiểu Đường ở một mình, nên cứ xông thẳng vào. Đi lên lầu hai, nhìn thấy một căn phòng còn sáng đèn, tưởng là phòng Triệu Tiểu Đường, liền đẩy cửa vào.

“Biểu cô, cháu về……..Hai người đang bận à, xin lỗi đã làm phhiền.”

Khi Gia Mẫn đẩy cửa vào, cảnh tưởng đập vào mắt nàng chính là, cô họ mặc áo ba lỗ, đang cởi áo ngực của một cô gái khác. Nàng vừa thấy cái gì vậy nè trời!! Trong đó nhất định không phải là biểu cô của nàng! Biểu cô làm sao có thể giống hai người ở cùng nhà kia.

Triệu Tiểu Đường sững sờ, nhìn người vừa đẩy cửa vào và lập tức đóng cửa lại kia. Hình như……là cháu gái nàng.

Khoan đã, chái gái nàng? Shit!

“Mẫn Nhi, cháu nghe cô nói!”

“Cháu không nhìn thấy gì hết, hai người tiếp tục đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.