Bạn đang đọc Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full – Chương 11: Thần Tiên Thích Làm Loạn ( Kết )
Ba người rời khỏi sở cảnh sát, khi ra ngoài thì trời đã tối. Từ đầu đến giờ mặt Dụ Ngôn đen thui, nếu không phải cục trưởng từng nhờ nàng qua nhà xem phong thủy, giúp ông ấy thăng quan phát tài, vì vậy xem như có chút quen biết. Có lẽ bây giờ Triệu Tiểu Đường phải ngủ cả đêm ở sở cảnh sát, đúng là mặc kệ ở nhân giới hay Thiên giới, có “chỗ dựa” vững chắc là điều rất quan trọng.
Được rồi! Đừng có truyền bá tư tưởng nhạt nhẽo như thế chứ.
Với chuyện này, thì Shaking đang gào thét điên cuồng trong đêm. Triệu Tiểu Đường đã lái xe moto đi khá xa, thế mà vẫn còn nghe được tiếng gầm rú giận dữ. Cứ như vậy, có thể làm phiền nhân dân đấy.
Về đến nhà, Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường ngồi ở sofa, nghe Dụ Ngôn phát biểu. Nhưng, một thì rất ngoan ngoãn nhận sai, một thì hoàn toàn chả thấy mình làm gì sai tại sao lại phải nghe giáo huấn?
“Chỉ mới 2 ngày, thì đã bị bắt vào sở cảnh sát, hai người đúng là bản lĩnh đấy. Có giỏi thì lần sau đừng bắt tôi đứng ra giải quyết.” – Dụ Ngôn đứng trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống, khí thế rất đáng sợ.
“Dụ Ngôn, xin lỗi. Gây phiền phức cho cậu rồi.” – Ngu Thư Hân nhận sai với thái độ vô cùng hối lỗi. Người ngoài thật không thể tin nổi, đây có phải là cô gái đã cướp quần áo bỏ chạy hay không đây, lật mặt nhanh quá. Tiểu thư của chúng ta vẫn rất ngây thơ trong sáng, chỉ là bị ép buộc thôi.
“Cha cô mua cho cô cái biệt thự lớn như vậy, sao không thuê người làm?” – Dụ Ngôn nghiến răng nói, đừng có trưng cái bản mặt vô tội ấy với nàng.
“Thì cũng vì chuyện đó…nên….ngày hôm nay mình….” – Ngu Thư Hân nháy mắt với Dụ Ngôn. Cho dù nàng có tiền, thì cũng buộc phải giật quần áo bỏ chạy. Nếu Thư Hân không muốn phóng hỏa giết người, thì chỉ có thể làm “chuyện xấu” một cách nhẹ nhàng. Chỉ là không ngờ tới lại liên lụy Tiểu Đường.
“Cô em lấy tư cách gì dạy dỗ cô ấy? Cô em đâu phải người giám hộ của cô ấy. Người gây chuyện hôm nay là chị đây nè, là bạn bè chị còn chẳng để tâm. Cô ấy không cần phải nói xin lỗi với cô em đâu.” – Triệu Tiểu Đường vỗ vai Ngu Thư Hân. [Tôi đây sẽ bảo vệ cho cô, không cần sợ], Tiểu Đường kiên quyết chống lại thế lực “ác”.
Lúc còn ở Thiên giới, Triệu Tiểu Đường có phá sập nhà cũng không ai dám quản. Người cha Hỏa Thần thì cứ phiêu diêu bất định, mẹ nuôi là Nữ Oa lúc nào cũng chạy xuống trần gian tìm cafe, chỉ còn Vương Mẫu lâu lâu chỉ kéo nàng lại nói vài câu ý tứ sâu xa để nàng không phá phách nữa. Ngoài những vị này ra, chẳng ai dám dạy dỗ gì Triệu Tiểu Đường. Cho nên, đối với vị “em họ” mà dám quở trách nàng, Tiểu Đường chỉ xem là nước đổ đầu vịt, thậm chí còn thấy ghét Dụ Ngôn.
Đã gây chuyện còn có thái độ tồi tệ, Dụ Ngôn càng thêm nổi điên. Nàng cúi người xuống, áp sát vào Triệu Tiểu Đường nói: “Nếu như không phải Ngu Thư Hân nhờ tôi đứng ra tới sở cảnh sát bảo lãnh bà chị về, tôi đây chả thèm quan tâm bà chị giết người hay phóng hỏa.”
Dụ Ngôn là người như vậy, nếu chuyện phiền phức không liên quan đến nàng, thì muốn làm gì cứ làm nàng chả quan tâm. Dụ Ngôn cũng không phải Đới Manh, thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
“Mấy người đang cãi nhau chuyện gì thế?” – Đới Manh thấy ồn ào nên xuống lầu, tóc tai rối bù, cái dáng này là vừa mới ngủ dậy. Cả ngày hôm nay, nàng ở nhà viết tiểu thuyết đến ngủ gục luôn. Vì đói bụng nên thức dậy, vừa tỉnh đã nghe ồn ào dưới lầu.
“Làm phiền cậu đang nghỉ ngơi sao? Hôm nay, mình và Tiểu Đường bị bắt vào sở cảnh sát, nhờ có Dụ Ngôn mới có thể về.” – Ngu Thư Hân vẫn còn thấy áy náy.
“Chuyện gì? Cậu giết người hay đốt nhà?” – Đới Manh hoảng sợ tỉnh ngủ, vội vàng ngồi kế bên Ngu Thư Hân hỏi rõ tình hình. Mà, gây sự tám chính phần trăm là Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân làm sao có thể.
Nghe Dụ Ngôn kể lại, Đới Manh mới biết cả hai người ít hay nhiều đều gây rối. Khác ở chỗ, “chuyện xấu” của Ngu Thư Hân không có gì to tát, còn “chuyện tốt” của Triệu Tiểu Đường thì nguyên một con đường bị hủy hoại, 11 xe tông vào đích nhau thì ra cái cảnh gì đây. Cũng may là không có ai chết, nếu không Triệu Tiểu Đường bị giam 10 ngày nửa tháng là chuyện thường tình thế thôi. Hậu quả kèm theo đó nữa là, pháp lực rút sạch bị “đày” làm phàm nhân.
“Nếu mấy người thấy ngứa mắt, thì chị đây dọn ra ngoài ở.” – Triệu Tiểu Đường nhai kẹo cao su, nói xong tỉnh bơ thổi một cái bong bóng.
“Hả? Em muốn đi đâu? Dọn tới đâu ở?” – Người lo lắng lại là Ngu Thư Hân vừa mới quen Triệu Tiểu Đường được hai ngày. Tiểu Đường đối với Thư Hân là một người bạn mới ở nhân giới, tuy nói Đới Manh và Dụ Ngôn cũng là bạn bè. Nhưng, Dụ Ngôn thì rất bận, Đới Manh cũng có chuyện để làm. Người có thể ở cạnh Ngu Thư Hân nhiều nhất chính là Triệu Tiểu Đường.
“Qua nhà tiểu thư ở.” – Tiểu Đường nói tỉnh như ruồi.
“Nhà chị?”
[Công chúa đại nhân, không được ở gần người phàm. Cô ta không có tư cách ở cùng với ngài.] – Lời Ma Thư nhắc nhở lại vang bên tai Ngu Thư Hân.
“Cô không chào đón tôi sao? Nếu cô muốn thu tiền thuê nhà cũng được, nếu còn ở đây dám có ngày sẽ đánh sập nhà. Thay vì vậy, ở cùng với bạn bè tốt hơn.” – Tiểu Đường cười toe toét nắm vai Ngu Thư Hân.
“Được mà, không cần trả tiền thuê. Dù sao chị ở một mình trong căn nhà lớn vậy, cũng rất buồn.”
[Công chúa đại nhân, sao ngài có thể cho cô ấy ở chung!!!]
[Em ấy là bạn của ta.]
“Quyết định vậy đi, vui cả nhà!”
Chẳng vui gì hết á!! Khi mà biết bộ mặt thật của nhau hai người sẽ khóc ròng đấy! Hai ngườ ở cùng một chỗ, thì “đại sự” làm thế nào đây? Không phải, nếu lộ hết chuyện gì sao???
“Ngu Thư Hân, cậu nhất định muốn Triệu Tiểu Đường dọn qua đó ở à?” – Đới Manh tưởng mình nghe nhầm, kéo tay Thư Hân hỏi, còn len lén nháy mắt với cô ấy.
Trọng Dạ ngồi kế bên nhìn thấy cảnh này, không vui.
“Bà chị làm như ta dọn qua đó sẽ làm cô ấy có bầu ấy. Tôi qua đó ở cũng có thể bảo vệ cô ấy, tránh lần sau cô ấy khỏa thân chạy ra mở cửa cho người lạ.” – Nét mặt Tiểu Đường thật chính nghĩa, những đều nàng làm cũng vì thích giúp đỡ người khác. Nhầm rồi, nhầm cả rồi, Triệu Tiểu Đường đi theo Ngu Thư Hân vì cô ấy “vô tình” sẽ làm chuyện xấu. Ừ, thì có thêm nàng “chuyện xấu” sẽ tăng thêm vài bậc.
“Mình chưa quen khi sống ở chỗ mới, có nhiều chuyện hi vọng sẽ có ai đó chỉ dạy. Tiểu Đới và Dụ Ngôn đều rất bận, vậy thì cứ để Tiểu Đường ở với mình đi, không sao đâu!” – Ngu Thư Hân cũng nắm chặt tay Đới Manh, làm cậu ấy an tâm, nàng sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận. Nếu lộ thì cũng có thể xóa bỏ ký ức mà.
Đới Manh nuốt lệ lắc đầu một cái, [cô gái, cậu quá ngây thơ rồi].
“Nè, sao bà chị cứ như đang gả con gái đi vậy. Yên tâm, tôi đảm bảo không để Ngu Thư Hân gặp nguy hiểm.” – Tiểu Đường bĩu môi. Nàng là loại người thích gây họa, làm việc bất chấp hậu quả. Nhưng Tiểu Đường lại đối xử rất tốt với bạn bè, nếu bạn bè bị bắt nạt, nàng sẽ là người đầu tiên ra mặt.
Khẳng định là không có chuyện gì xảy ra sao? 11 xe hơi tông đích nhau xem như không sao à, ngươi nói xem, ai nói thử xem?
“Tùy mấy người!” – Chuyện đã như thế, Dụ Ngôn chỉ nói một câu rồi bỏ đi lên lầu. Triệu Tiểu Đường chuyển ra ngoài với nàng là chuyện cực kỳ tốt, tránh được sau này bà chị ấy nổi điên phá nát phòng nàng. Mỗi lần nhà bị đập thì tâm trạng Dụ Ngôn cực kì không tốt, nàng thật sự không muốn như Triệu Tiểu Đường nói, giận nhiều sẽ có nếp nhăn.
Dù Đới Manh rất lo lắng, nhưng nếu phản đối quyết liệt thật sự là không bình thường. Nếu cả hai nhanh như vậy đã trở thành bạn tốt, thì chứng minh tính cách rất hợp phải không? Nên, chắc sẽ không có gì xảy ra đâu ha.
Tiểu Đường nhẹ nhàng dọn nhà, ngoài cái thân ra thì chỉ có vài bộ quần áo lần đầu đến trần gian nàng mua. Nàng cứ ung dung cầm mấy túi quần áo từ nhà này, đi qua nhà khác là xong. Giờ thì chỉ cần dắt con xe yêu dấu đậu trước cửa nhà qua nữa thôi.
Không ngờ Triệu Tiểu Đường dọn qua ở chung, nên ngoài căn phòng của Ngu Thư Hân thì những phòng khác trống rỗng.
“Những phòng khác đều không có giường hay chăn gì cả, hôm nay em phải ngủ chung phòng với chị rồi.” – Rõ ràng là tại Tiểu Đường bất thình lình, tùy hứng mà dọn sang. Thế mà, Ngu Thư Hân lại thấy có lỗi vì tiếp đãi không chu đáo.
“Thật ra, tôi…….cảm thấy ngủ cùng với bạn bè có thể gia tăng tình cảm mà, ha ha~~~” – Thật ra, ý Tiểu Đường muốn nói là [tôi không ngủ, cũng chả sao đâu].
Chỉ là, hôm nay vì muốn làm “chuyện tốt”, mà chả hiểu sao lại thành bị trừ điểm ào ào. Triệu Tiểu Đường cảm thấy pháp lực của mình bị rút chỉ còn một chút xíu, lại còn thấy mệt, cái quái gì đây? Biết vậy đã không đuổi theo tên cướp đó, đúng là tự làm tự chịu. Trong lòng Triệu Tiểu Đường đang thương tiếc số điểm sắp tàn như ngọn nến của mình.
“Chị cũng lần đầu tiên ngủ cùng bạn bè.” – Ngu Thư Hân cười nói, rất vui vẻ.
Phòng của Ngu Thư Hân là căn phòng lớn nhất, cả ngôi nhà rộng lớn chỉ có một mình cô ấy. Cho nên, căn phòng cũng trang trí giống như tòa lâu đài, nội thất xa xỉ, giường cũng là loại king size. Lần trước, Triệu Tiểu Đường có vào phòng Ngu Thư Hân một lần, nhưng không để ý, bây giờ thì mới giật mình. Một cô gái mỏng manh, một mình cô đơn trong căn nhà rộng lớn hẳn rất đáng sợ. Tiểu Đường cảm thấy nàng chuyển qua đây là quyết định đúng nhất.
Chỉ là khi ngủ có một điểm rất không tốt, chính là Ngu Thư Hân thích khỏa thân đi ngủ. Nếu Triệu Tiểu Đường là con trai, thì đúng là rất hời, nhưng dù cùng là bạn gái với nhau, cũng đâu cần thẳng thắn “phô bày” như vậy. Hơn nữa, chính mình khỏa thân thì thôi đi, tại sao còn phải lột đồ người khác chứ! Tiểu Đường bắt đầu thấy người bạn này có chút đáng sợ, bây giờ dọn đi chỗ khác còn kịp không?
“Em không thấy mặc quần áo khi ngủ sẽ rất khó chịu sao? Cởi ra sẽ thoải mái hơn.” – Ánh mắt Ngu Thư Hân tràn đầy sự ngây thơ nhìn Triệu Tiểu Đường, thậm chí còn chủ động cởi quần áo giúp Tiểu Đường.
Chị gái, cô thích chủ động lột quần áo người khác, người nhà có biết không? Mẹ cô ấy không dạy rằng đừng có tùy tiện lột quần áo người khác sao?
“Cởi đồ ra ngủ rất thoải mái.” – Cô bạn tốt của Triệu Tiểu Đường-sama đã thẳng thắn nằm xuống giường đung đưa cặp chân.
Chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn là lột đồ ra ngủ. Hơn nữa còn rất hưởng thụ, what the hell?? Thần tiên không phải không cần ngủ sao? Thoải mái cái mốc xì, ai cho phép cô vừa đến đã lột đồ khoe “thịt thà” thế kia chứ.
Cả đêm dài đằng đẳng, hai người bạn cứ thế nằm trên giường nói về triết học cuộc sống, thơ từ ca phú gì gì đó. Và ai đó đang bay thăm dò vũ trụ, xạo đó, thật ra là ngủ mất đất rồi.
“Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường, em ngủ rồi à?” – Ngu Thư Hân lắc lắc cái người đã nhắm mắt, không nói lời nào kia. Xem ra em ấy thật sự ngủ rồi, nhưng nàng thì không buồn ngủ. Thư Hân vẫn còn bị ảnh hưởng vì lệch múi giờ.
Nếu Tiểu Đường thức dậy, biết nàng thật sự đã ngủ, thì chắc tức đến hộc máu. Nếu còn tiếp tục như vậy, Triệu Tiểu Đường có biến thành phàm nhân hay không cũng khó nói. Quả nhiên, cái đám thần tiên thối tha trên Thiên giới, đang hợp sức chỉnh nàng.
[Triệu Tiểu Đường đại thần, pháp lực của ngài bây giờ muốn tự bảo vệ cũng khó. Cứ thế này khi nào ngài mới về được Thiên giới.] – Lâm Tiểu Trạch vẫn ở một bên chia buồn. Nếu Triệu Tiểu Đường không hoàn thành tốt bài thi, thì nàng cũng không thể trở về Thiên giới. Hơn thế nữa, nếu Triệu Tiểu Đường không còn pháp lực, thì Lâm Tiểu Trạch phải chịu luôn trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Nàng không muốn phải gánh vác nhiệm vụ to lớn như thế.