Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Chương 8: Đại thần bẫy vào trong ngực(8)


Trước cửa kí túc xá,chỉ có một con đường này dần vào
Buổi tối lúc ăn cơm, Hạ Quý Thần biểu hiện giống như không nhớ rõ cô là ai, nhưng Quý Ức vẫn là không muốn cùng hắn gặp mặt. Huống chi lúc này cô còn bị nước mưa xối ướt như con gà rù, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật,cho nên khi Hạ Quý Thần xoay người, Quý Ức theo bản năng liền đem mắt gắt gao dán ở trên cột đèn đường.
Lúc đầu, Hạ Quý Thần cách còn xa,hai mắt Quý Ức còn dám trộm ngắm nhìn trên người hắn, xem hắn đi nơi nào. Nhưng khoảng cách càng ngày càng bị rút ngắn, Quý Ức sợ Hạ Quý Thần nhận ra chính mình, hô hấp có chút gấp, cả người động cũng không dám động.
Tiếng mưa rơi dần lớn hơn, Quý Ức căn bản không nghe được tiếng bước chân của Hạ Quý Thần, chỉ có thể ở trong lòng chờ nhẩm thời gian trôi qua. Khoảng qua bốn năm phút đồng hồ, Quý Ức xác định trong khoảng thời gian này, đủ để cho Hạ Quý Thần đi rất xa, lúc này cô mớinhẹ nhàng thở ra, vội vội vàng vàng rời khỏi cột đèn đường lạnh băng, hướng cửa ký túc xá chạy tới.
Chỉ là cô chạy chưa tới hai bước, cả người bỗng như bị đóng đinh tại chỗ.
Cô nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần đứng phía trước cách cô hai mét, đại não có chút mờ mịt.
Hắn không phải đi rồi sao? Đã qua năm phút, hắn tại sao còn ở nơi này?

Quý Ức như là thấy quỷ, đôi mắt mởto.
Hạ Quý Thần chắc là đã nhận ra có người đang nhìn hắn, hơi hơi nghiêng đầu, hướng về phía Quý Ức nhìn lại đây.
Thời khắc đó tầm mắt hai người chạm vào nhau, Quý Ức theo bản năng rũ mi mắt xuống, né tránh tầm mắt Hạ Quý Thần, khóe mắt cô lóe dư quang, rõ ràng thoáng nhìn qua di động trên tay hắn, trên màn hình, chính là trạng thái cuộc gọi đến.
Cho nên hắn sở dĩ còn ở nơi này, là bởi vì có người gọi điện?
Quý Ức trong đầu đoán già đoán non, thanh âm Hạ Quý Thần lạnh lùng mà lãnh đạm truyền tới: “Có chuyện gì, chờ tôi trở về sẽ gọi lại cho cậu nói chuyện cụ thể.”
Theo sau,ngón tay Hạ Quý Thần, liền dừng ở trên màn hình di động, đem cuộc gọi cắt đứt, sau đó, nâng chân bước đi.
Cô không muốn cho Hạ Quý Thần nhìn thấy bộ dáng chật vật của bản thân, nhưng tình cờ, hắn thấy được, cô cũng không có biện pháp gì.

Mặc kệ hắn là thật sự đã quên cô,hay vẫn là căn bản không muốn có liên hệ với cô, nếu hắn không có ý muốn cùng cô chào hỏi, cô cũng không cần thiết da mặt dày đi tìm hắn nói chuyện.
Quý Ức ở chỗ cũ đứng ba giây, cũng nâng chân lên, hướng ký túc xá đi về.
Hắn cùng cô giống như là hai người xa lạ không chút liên quan gì, đi trên hai đường thẳng song song.
Mưa vẫn rơi, nước mưa trên quần áo Quý Ức bắt đầu chảy xuống, mái tóc vốn thẳng đẹp bị nước mưa làm ướt nhẹp dính bết trên cổ.
Hạ Quý Thần cầm ô, bước chân ổn định lại ưu nhã, trừ bỏ ống quần chỗ có chút ướt, những chỗ khác khô ráo mà lại sạch sẽ.
Khác biệt rõ ràng như vậy, làm đầu cô rũ càng thấp, bước chân bước đi càng nóng vội. Quý Ức đã rất nỗ lực duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh. Nhưng khi cô cùng Hạ Quý Thần chạm mặt chính diện, bước chân cô vẫn trở nên có chút lộn xộn, hơn nữa cô muốn mau chóng rời xa Hạ Quý, lại thêm vội vàng, không chú ý nhiều dưới chân.Cứ như vậy không cẩn thận dẫm vào vũng nước, bàn chân bị hẫng, cả người liền ngã lăn quay trên mặt đất.
Cùng với đau đớn truyền đến, Quý Ức mới chậm chạp phản ứng.
Như cô nghĩ, Hạ Quý Thần cầm ô đi tới, nghe thấy được động tĩnh, dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn cô


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.