Editor: Hồng Phan – Virgo Beta: Stuki^^
Lâm Nhã phản ứng mãnh liệt như vậy, không phải là sợ mọi người nghe thấy lời nói phía sau sao?
Qúy Ức cô chưa bao giờ biết cái gì là thiện nam tín nữ. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu ai trêu chọc cô, cô cũng sẽ không cho họ lưu lại bất kì đường sống nào!
Ghi âm phát ra đã hết. Qúy Ức lại không có nghĩ như vậy là đã xong, cầm đồng hồ nhần nút lùi lại một đoạn tiếp tục phát ra.
“… Thiếu chút nữa quên mất, tiểu Ức, tôi chuyển tới phòng 1808, không ở cạnh cậu nữa rồi …”
Quý Ức một mực chờ đến lời nói của Lâm Nhã hoàn chỉnh phát ra xong mới đưa tay thu hồi đồng hồ đeo lại trên tay, sau đó không nhanh không chậm mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhã: “Cơ hội là tôi đã cho cô, là chính cô không cần!”
Sắc mặt của Lâm Nhã trắng bệch có chút dọa người, môi bị răng dùng sức cắn hiện lên thâm xanh. Qúy Ức mở miệng, giọng nói không có nửa điểm chuyển biến tốt, ngược lại trở nên bộc phát ác liệt, tựa như nữ vương vậy, khí thế mười phần: “Cô đã biết bốn năm trước, mới vừa vào đại học B điện ảnh năm đầu tiên Qúy Ức tôi liền nổi tiếng, không phải là một nhân vật đơn giản, như thế tôi liền khuyên cô một câu, bớt trêu chọc tôi!”
Nói xong, Quý Ức không dừng lại chút nào trực tiếp xoay người nhấc giày cao gót rời đi.
Thẳng đến khi Quý Ức bước vào thang máy, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa mới hậu tri hậu giác phục hồi lại tinh thần.
Hai người ai cũng không lên tiếng, chẳng qua là nhìn Lâm Nhã một cái, sau đó liền từng người tìm một cái cớ, cũng một trước một sau rời đi.
Trong hành lang, thoáng cái chỉ còn lại hai người Lâm Nhã cùng Hạ Quý Thần.
Thật ra thì cô chưa từng nghĩ phải đối phó Quý Ức, là bởi vì Hạ Quý Thần cô mới trăm phương ngàn kế an bài vở kịch tối nay.
Cô là hoa khôi nổi danh của B ảnh, nam sinh theo đuổi có thể xếp quanh sân thể dục cả hai vòng, cô có tiêu chuẩn cao, ai cũng đều coi thường, cho đến khi gặp Hạ Quý Thần.
Lâm Nhã có đồng hương là đạo diễn, cũng bởi vì đi gặp mặt mới gặp được Hạ Qúy Thần, từ đó về sau cô thường xuyên đi tìm người bạn đồng hương kia. Bất quá là gặp mặt Hạ Qúy Thần nhiều lần nhưng hắn chưa từng để ý tới cô. Cho tới một lần, cô và đồng hương đang nói chuyện, nhận được điện thoại của Qúy Ức. Ngày đó tại phòng ăn ăn cơm, cô tận lực tranh ngồi bên cạnh Hạ Quý Thần, thời điểm mở miệng gọi một tiếng “Qúy Ức”, Hạ Quý Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Khi đó cô cho rằng mình gọi quá lớn nên hắn theo tiếng nhìn một cái, nhưng ai biết một bữa cơm kia hắn lại thường xuyên nhìn cô nhiều lần, cô cho là mình khiến hắn chú ý, đáy lòng vô cùng vui vẻ.
Sau đó, làm cho cô vui vẻ chính là ăn cơm xong, thời điểm cô đi dọn bàn ăn, hắn đứng ở bên cạnh hỏi cô một câu “Đồng học, có thể cho tôi số điện thoại không?”
Một chớp mắt kia, cô có biết bao vui mừng cùng hưng phấn. Kiềm chế con tim đập nhanh mà ra vẻ ngại ngùng cùng hắn trao đổi số điện thoại.
Cô thường xuyên chủ động liên lạc với hắn, hắn rất ít đáp lại cô, cô cho tính cách hắn đại khái là vậy, trời sinh lạnh lùng.
Mặc dù hắn không có tỏ rõ muốn cùng cô làm bạn bè trai gái nhưng lúc Đường Họa Họa cùng Bạc Hà hiểu lầm cô và hắn có quan hệ, cô cũng không có giải thích.
Bởi vì cô cảm thấy, cô và hắn cuối cùng sẽ trở thành đôi. Nếu không hắn sao lại rủ cô ăn cơm, lại dẫn cô tham gia tụ họp ngoài trời.
Thật ra, không phải nói là rủ cô nhưng mỗi lần hắn đều chỉ nói mấy chữ “Mọi người ở phòng “…
Chẳng qua là khi đó cô lòng tràn đầy vui mừng mà đắm chìm trong cảm giác được gần hắn, căn bản không có phát hiện lời nói của hắn không ổn.
Cho đến đêm tụ họp ngoài trời hôm đó, sau khi cô trở lại, Qúy Ức nói với cô, Hạ Quý Thần gọi điện thoại đến nhà trọ tìm cô.