Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Chương 1015: Rời đi (5)


Hắn không rõ rốt cuộc mình đã làm mấy lượt, có lẽ là ba, mà có khi là bốn.
Tóm lại, cho đến khi hắn thấy thỏa mãn hoàn toàn, hắn mới rời khỏi người cô.
Mệt mỏi đi vào toilet tắm rửa, sau khi trở lại, hắn nhìn thoáng qua cô đang co ro trên giường, không nói gì mà xốc một bên chăn lên, ngã xuống giường nhắm mắt thiếp đi.
Hàn Tri Phản ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ mới tỉnh.
Say rượu rồi phóng túng khiến cả người mệt mỏi, đau đầu muốn nứt ra.
Hàn Tri Phản xoa huyệt thái dương, cau mày đờ đẫn một lúc mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Hàn Tri Phản quay người lại nhìn sang bên cạnh, thấy bên giường trống rỗng, không có bóng dáng Trình Vị Vãn.
Hắn nhíu mày, không biết Trình Vị Vãn đi đâu, hắn nghĩ bây giờ có lẽ cô đang ở cùng con, thế là cầm điện thoại nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng rồi, mười giờ ở công ty có cuộc họp, Hàn Tri Phản kéo chăn ra, đi chân trần vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, Hàn Tri Phản quấn khăn tắm đi tới trước gương, cầm máy sấy tóc, vừa chuẩn bị sấy, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng Trình Vị Vãn.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tựa vào ban công, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt trời rực rỡ, không biết cô đang nhìn gì.
Bóng lưng của cô rất mong manh, gió thổi làm làn váy và mái tóc dài tung bay tứ phía.
Hàn Tri Phản dừng động tác bật máy sấy tóc, hắn nhìn Trình Vị Vãn một lúc rồi đặt máy sấy xuống.
Dường như cô nghe thấy tiếng nên quay đầu nhìn hắn.
Vừa thấy hắn, cô bất giác cắn môi, cúi mắt xuống, sau đó mới xoay người lại đối diện với hắn.
“Anh tắm rồi à?”
Cô chủ động nói chuyện vượt quá dự kiến của Hàn Tri Phản, đáy mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc, sau một lúc mới gật đầu với cô.
Cô không mở miệng nói gì.

Hắn mở máy sấy, sấy tóc.
Tiếng gió vù vù vang lên khắp phòng.
Lúc sấy được một nửa, Hàn Tri Phản tắt máy sấy đi, nhìn Trình Vị Vẫn vẫn nhìn mình muốn nói lại thôi: “Có việc gì à?”
“Vâng…” Trình Vị Vãn nói nhỏ, dường như đang đắn đo không biết nên nói tiếp thế nào, cô trầm mặc một lúc mới nói: “Bây giờ Hàm Hàm đã không sao rồi, không cần uống thuốc nữa, mỗi ngày bác sĩ La đều đến nhà kiểm tra cho Hàm Hàm, nói con đã bình phục hoàn toàn, tôi muốn… tôi muốn dọn đi…”
Bàn tay cầm máy sấy của Hàn Tri Phản cứng đờ.
Từ sau khi cô dọn vào nhà hắn, lần đầu tiên chủ động nói chuyện lại là vì muốn dọn đi?
Đáng lẽ đây phải là lời hắn nói với cô… Hôm nay lại là cô nói ra…
Hàn Tri Phản không biết mình giận vì cô nói rời đi trước, hay là giận vì cô nói rời đi, ánh mắt hắn bỗng dưng trầm xuống.
“Tôi đã dọn đồ xong rồi, nói với anh một tiếng, lát nữa tôi đi gặp Hàm Hàm, chờ con ngủ trưa rồi tôi đi…”
“Đi?” – Trình Vị Vãn còn chưa nói hết, Hàn Tri Phản đã đặt máy sấy lên trên bàn trang điểm: “Cô nợ tôi đấy, đã trả hết chưa mà muốn chạy?”
“Cô đừng quên, lúc trước chúng ta giao dịch như thế nào, cô ngủ với tôi một lần, tôi sẽ cho cô ở cùng con một ngày, cô nợ tôi bao nhiêu trả cho hết rồi hẵng cút!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.