Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ

Chương 13: King thần


Đọc truyện Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ – Chương 13: King thần

Cố Thần hỏi thẳng làm đầu Cận Lập xoay tròn.

Vì sao miệng anh thì bảo gọi dì đến làm cơm sau đó lại chạy vòng quanh trường học rồi bất ngờ tìm được Cố Thần đang “hẹn người rồi”?

Tay Cận Lập đang thắt đai an toàn thì lập tức dừng lại.

Xe vẫn cứ lẳng lặng đỗ bên đường. Đây là lúc cao điểm ăn trưa, người qua đường vẫn cứ đi đi lại lại, có người thì vui vẻ có kẻ lại vội vàng.

Vì sao chứ?

Vì sao đối mặt với Cố Thần lại chột dạ trốn tránh rồi lại tức giận khó chịu? Vì sao lúc đầu rất ghét sau này lại càng lúc càng bị thu hút?

Là vì xúc động của cơ thể sao? Hay là vì khi nhìn đến thiếu niên lúc nào cũng yên lặng không mỉm cười thì trong lòng lại muốn đến gần cậu ấy thêm chút nữa, đến gần cậu ấy thêm chút nữa thôi?

Vì không dám nhìn thẳng vào dục vọng và khao khát sâu tận trong đáy lòng mình nên cứ tránh né, vẫn cứ tránh né như thế.

Cận Lập lên tiếng: “Anh…”

Cố Thần hỏi: “Anh thích tôi ư?”


Cận Lập cắn răng, hồi hộp trả lời: “Anh… Hình như anh có hơi…”

Cố Thần lại bảo: “Xin lỗi.” Cậu nhìn về phía Cận Lập: “Tôi không muốn nói đến chuyện yêu đương.”

Cận Lập im lặng.

“Tôi không muốn yêu sớm.” Cố Thần nhắm mắt, ánh nhìn cũng dần buông xuống, “Tôi đã hứa với mẹ rồi.”

Cả người Cận Lập chấn động. Mẹ ư? Không phải ba mẹ Cố Thần đã mất rồi à?

“Bốn năm trước.” Cố Thần lên tiếng. “Lúc chúng tôi ra ngoài thì tôi đã hứa với mẹ.”

Cận Lập nghe thấy lời nói của Cố Thần thì sâu tận đáy lòng tựa như có một lưỡi dao cứa vào. Nó đâm vào con tim của anh khiến máu chảy đầm đìa, có cảm giác đau đến mức không tả thành lời được, sau đó anh vươn tay ôm lấy Cố Thần vào lòng mình. Cảm thấy cơ thể ấm áp của người trong lòng mới làm Cận Lập thoáng yên tâm. Tai nạn xe bốn năm trước kia không chỉ mang ba mẹ của Cố Thần đi, mà nó còn khiến cho cậu thiếu niên Cố Thần hoạt bát biến mất. Cố Thần thu xếp tương lai của mình thật ổn thỏa cũng vì muốn thực hiện lời hứa với ba mẹ khi đó.

Đừng nên yêu sớm, phải chăm chỉ học hành, cố thi đậu đại học rồi tìm một công việc thật tốt.

Tương lai xa xăm sau đó họ vẫn chưa thể cùng Cố Thần vẽ ra.

Có thể sau này Cố Thần sẽ gặp được một người đưa cậu ra khỏi quá khứ, khiến cậu tươi cười một lần nữa, người đó với cậu sẽ vẽ ra tiếp những mục tiêu cho tương lai. Người đó được phép thích, được phép thân mật, chứ không phải như anh, đã bị cậu ấy từ chối thẳng mặt rồi nhưng vẫn không cam lòng.

Cận Lập ôm Cố Thần thật chặt, anh không nỡ thả cậu thiếu niên mềm mại trong lòng ra. Rõ ràng chỉ thích một chút thôi nhưng lúc này đây cảm giác thích đó lại cứ tăng thêm khiến anh không có cách nào thoát ra được. Anh muốn sống trong một ngôi nhà có Cố Thần, muốn hằng ngày đều được mang thức ăn Cố Thần làm ra, muốn hiểu hết mọi hành động của cậu, muốn ôm cậu vào lòng, muốn khiến Cố Thần trở thành một người cũng biết khóc biết cười lần nữa. Cận Lập khàn giọng lên tiếng: “Được, sẽ không yêu sớm đâu.”

Cố Thần ngừng một chốc, để cho Cận Lập tùy ý ôm bản thân cậu thật chặt.

Sau một lúc lâu Cận Lập mới chịu buông Cố Thần ra, nhìn những bông tuyết đang dần rơi xuống ở ngoài trời rồi lên tiếng: “Trời trở lạnh rồi, đi mua chút quần áo với anh nhá.”

Cố Thần còn chưa hiểu rõ đã bị Cận Lập kéo đến một nơi khác dạo quanh rồi lại bị anh cho thử từng bộ phục trang một. Cận Lập không cho Cố Thần có cơ hội cự tuyệt, nhanh tay thanh toán tiền rồi kéo cậu trở về xe nói: “Đưa di động cho anh đi.”

Cố Thần nhíu mày, cậu vô thức đưa di động sang cho anh.

Cận Lập tìm trong danh bạ sau đó kéo số vừa mới liên lạc vào danh sách chặn, động tác cực trơn tru, tốc độ cũng nhanh chóng tựa như đã tập dượt trong lòng biết bao lần rồi.


Cố Thần: “…”

Vẻ mặt của Cận Lập rất đứng đắn: “Giúp em bóp chết mầm mống yêu sớm từ trong trứng nước.”

Cố Thần: “…”

Cận Lập: “Đợi đến lúc em trưởng thành hãy để anh chăm sóc em.”

Cận Lập nói là làm ngay, vài ngày sau Cố Thần đã thấy rõ, cứ mỗi lần cậu có tiết đều nhận được điện thoại của Cận Lập. Sau khi phát hiện ra Cố Thần làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, Cận Lập đã công khai gánh vác trách nhiệm giám sát. Mỗi ngày đều gọi Cố Thần dậy chạy thể dục buổi sáng, mỗi tối đúng giờ lại đốc thúc Cố Thần đi ngủ. Lúc đã đến giờ ngủ mà Cố Thần không muốn đi ngủ thì Cận Lập luôn kéo cậu nằm cạnh mình, quyết tâm làm cho cậu ngủ đúng giờ.

Sự kiên trì đó khiến sắc mặt Cố Thần hồng hào lên. Đến cuối tuần, Cố Thần cứ nghĩ rằng Cận Lập sẽ nghỉ ngơi một chút ai mà ngờ anh lại kéo cậu ra khỏi giường mang đến phòng tập gym tập luyện. Vài năm nay Cố Thần không vận động nhiều, mới vừa bắt đầu thì theo không kịp sau Cập Lập lại mang huấn luyện viên đến, rất là hùng hồn đứng ở một bên chỉ tay hướng dẫn Cố Thần hoàn thành các hạng mục.

Lúc Cố Thần trở về thì cả người mỏi nhừ, Cận Lập không cho cậu đi ngủ ngay mà lại tự tay đến massage toàn thân cho cậu. Tay nghề của Cận Lập rất tốt, lúc đầu thì có hơi đau sau đó lại rất dễ chịu.

Cố Thần cảm thấy xương cốt toàn thân mình như bị đánh gãy rồi lại được nối trở về, ngay cả đầu ngón út cũng không muốn di chuyển nữa. Cậu nằm sấp thiếp đi trong chăn đệm mềm mại.

Cận Lập chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ không chút đề phòng của Cố Thần trong chốc lát, anh không đi đâu cả lén tiến vào ổ chăn của Cố Thần ôm lấy cậu chàng đang say giấc. Thằng nhóc này rất mềm lòng cũng chẳng biết cách cự tuyệt đâu. Anh hôn lên trán Cố Thần khẽ nói: “Ngủ trưa ngon nhé!”

Ngoài trời rơi vài bông tuyết nhỏ, khí trời thật sự rất lạnh nhưng trong phòng có hệ thống sưởi vậy nên một tí ti lạnh thôi cũng không tiến vào được. Cố Thần ngủ rất yên ổn, cho đến tận lúc hoàng hôn mới chịu thức giấc. Cậu cảm thấy bên cạnh mình có một nguồn nhiệt ấm áp, mờ mịt trong chốc lát tầm mắt mới dần rõ hơn.

Trong gang tấc khuôn mặt của Cận Lập đập thẳng vào mắt, Cố Thần ngây người rồi mới phát hiện hơi thở của Cận Lập đang vây quanh lấy mình. Cậu cố gắng nhớ lại trước lúc đi ngủ rồi bỗng dưng phát hiện ra mình với Cận Lập lại thân mật đến thế, thân mật đến mức cùng ngủ một giường cũng chẳng bất ngờ gì.


Thật ra ai cũng hướng về nơi ấm áp cả.

Cũng giống như việc cậu thích làm bạn với Cẩm lý lý lý lý lý. Lúc nào Cận Lập cũng chăm sóc khiến cậu không thể chống cự được, bất giác lại cho anh bước qua lằn ranh kia, chính thức bước vào cuộc sống của cậu.

Cố Thần chăm chú nhìn hai mắt khép kín của Cận Lập.

Lông mi của Cận Lập run run sau đó mí mắt khẽ nhúc nhích, đôi mắt trong ánh nhìn của Cố Thần dần mở ra. Thấy Cố Thần đang nhìn chằm chằm mình thì mặt Cận Lập nóng lên, hai tai đỏ ửng. Anh cũng xem như là người đã từng yêu đương nhưng đây lại là lần đầu tiên trải qua cảm giác lúng túng khi yêu, hồi hộp đến mức nuốt “ực” một tiếng. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc giải thích: “Ngại quá, ban nãy hơi mệt nên ngủ quên trên giường của em luôn.”

Cố Thần dời bàn tay của anh đang đặt bên hông mình ra.

Cận Lập: “… Lúc ngủ anh không được thành thật lắm.”

Cố Thần “ừm” một tiếng không nói gì nữa, ngồi lên cầm lấy di động đang kêu vang kia.

Cận Lập rất muốn xem ké nhưng nghĩ đến mình mới vừa “phạm quy” nên tức khắc rời khỏi giường đi thay quần áo.

Cố Thần mở công cụ liên lạc ra, đập vào mắt là tin nhắn của bạn thân Sương hoa rơi đầy: “Thụy Thụy, không phải cậu biết King thần đó chứ???”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.