Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 59


Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 59


Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Thanh Hà nghe vậy, nắm chặt chiếc khăn tắm trong lòng bàn tay, đó là chiếc khăn “trộm” được từ bồn tắm của Vương Duyệt, bị nàng vo tròn.

Tào Thục phong trần mệt mỏi, thấy Thanh Hà sững sờ, bà tưởng rằng nàng nghe tới đại quân hơn hai trăm nghìn người của Thành Đô vương thì sợ hãi, vội ôm lấy nàng: “Đừng sợ, Thành Đô vương không dám động thủ với hoàng thất đâu, người ông ta thật sự muốn diệt trừ chính là Trường Sa vương.”
Xét thấy trước đó có vết xe đổ của ngụy đế Tư Mã Luân, Tề vương Tư Mã Quýnh, có sẵn cái cớ khắt khe với hoàng thất, rất dễ bị đối thủ coi là nhược điểm, giương cao ngọn cờ chính nghĩa để tru sát.

Vậy nên, mặc dù Thành Đô vương không hài lòng với sự bất công của hoàng thất, về việc lập Tư Mã Nghệ làm Hoàng thái đệ, nhưng ở trong thư thảo phạt ông ta vẫn nói hoàng thất bị Trường Sa vương bắt cóc, bất đắc dĩ mới phải nghe theo.

Dù sao cũng là con trai của mình, Dương Hiến Dung không nhịn được hỏi: “Vương Duyệt đang ở doanh trại quân địch, ngộ nhỡ tin tức tỷ tới Lạc Dương truyền ra ngoài, Thành Đô vương có thể gây bất lợi cho Vương Duyệt hay không?”
Tào Thục nói: “Vương Duyệt đang ở doanh trại quân địch, giả vờ không đồng ý việc ta ủng hộ Dương Hoàng hậu, giữ thái độ trung lập.

Kế tiếp, Thành Đô vương nhất định sẽ muốn báo đáp ân tình, yêu cầu Vương Duyệt ở lại bên người, đứa nhỏ Vương Duyệt này rất thông minh, nó đều có biện pháp đối phó.

Hơn nữa, nhìn mặt mũi của gia tộc Lang Gia Vương thị, Thành Đô vương cũng không dám động đến hắn.”
Sau khi Trường Sa vương nhận được tin tình báo, ông ấy bố trí ngay mai phục ở phía thành Lạc Dương, đợi quân thảo phạt của Thành Đô vương đi ngang qua, sẽ phát động tấn công thẳng.

Quân thảo phạt còn chưa dừng chân ổn định, đột nhiên không kịp đề phòng, thất bại thảm hại tức thì.

Thành Đô vương thấy tình thế không ổn, hạ lệnh lui về phía sau, hạ trại ở bờ Nam sông Hoàng Hà.

Xuất quân không thuận lợi, Thành Đô vương vô cùng buồn bực, triệu tập thuộc hạ mở cuộc họp: “Trong số chúng ta xuất hiện kẻ phản bội.”
Ánh mắt như chim ưng của Thành Đô vương nhìn quanh một vòng: “Kẻ phản bội đã tiết lộ hướng đi của quân ta, khiến Tư Mã Nghệ bố trí mai phục từ trước, người này đã bị mật thám của ta tìm ra và gi3t ch3t.”
Thành Đô vương vung tay lên, thị vệ xách một cái đầu người máu chảy đầm đìa tiến vào, nhìn thế nào cũng không rõ là ai.

Trên thực tế, Thành Đô vương cũng không biết ai là kẻ phản bội, dù sao việc Tư Mã Nghệ bố trí mai phục từ trước chắc chắn không phải chuyện trùng hợp.

Ông ta tùy tiện chặt đầu một xác chết, giả mạo mật thám, tìm một cái cớ cho việc xuất quân không thuận lợi của mình, nhân tiện ổn định lòng quân mà thôi.

“Hiện giờ gian tế đã bị diệt trừ.” Thành Đô vương nói: “Hiện tại quân ta nhiều gấp đôi Tư Mã Nghệ, mọi người hãy bàn bạc xem nên công phá tuyến phòng ngự của thành Lạc Dương như thế nào.”
Đám thuộc hạ sôi nổi đưa ra ý kiến, nói tới mức nước bọt bay tứ tung, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh cảm thấy ai cũng nói rất đúng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Tư Mã Dĩnh chưa từng chinh chiến —— bản thân không có kinh nghiệm điều binh khiển tướng trên chiến trường như một vị chủ tướng.


Lần duy nhất ông ta tự mình ra tay, chính là tiêu diệt cả nhà Tôn Tú —— Cả nhà Tôn Tú chẳng có lấy một người có thể chiến đấu, đành phải mặc người xâu xé thành từng mảnh.

Tư Mã Dĩnh chỉ cần bao vây phủ Tể tướng, sau đó sai người phá cửa Tôn gia, gặp ai cũng giết, căn bản không có kỹ thuật chỉ huy gì cả.

Làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc Thành Đô vương đang sầu não, tâm phúc lại tiến tới thì thầm: “Kỷ Khâu Tử Thế tử Vương Duyệt đại thắng trở về doanh trại.”
Thành Đô vương vui mừng khôn xiết: “Gọi hắn vào.”
Thành Đô vương cố ý để mọi người nhìn thấy kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị tiến vào doanh trướng của mình, khiến mọi người hiểu lầm ông ta được Lang Gia Vương thị ủng hộ.

Vương Duyệt mặc quân phục, bước vào lều trại của vương gia, lúc hắn tiến vào, tất cả mọi người dừng thảo luận, yên tĩnh nhìn hắn.

Khi Vương Duyệt mặc thường phục, hắn chính là công tử lịch lãm, là tiên nhân không dính khói lửa phàm trần.

Sau khi hắn mặc quân phục vào, khí chất thay đổi, tuổi còn trẻ mà ánh mắt lạnh lùng, có thái độ sát phạt, khiến người ta không dám khinh thường.

Vương Duyệt hành lễ trong quân đội, nói: “Quân ta đã san bằng sơn trại thổ phỉ, gi3t ch3t một trăm chín mươi bảy người, bắt được năm trăm sáu mươi tám tù binh, phóng thích tổng cộng hai trăm chín mươi tư bá tánh bị bắt cóc.

Những tù binh, tiền tài, lương thảo thu giữ được đều đã vận chuyển về doanh trại, mời vương gia xử trí.”
Hành động này của Vương Duyệt đã làm gia tăng thể diện cho Thành Đô vương, như thể việc Vương Duyệt đi tiêu diệt thổ phỉ là nghe theo sự sắp xếp của ông ta.

Thành Đô vương vui mừng khi thấy mọi người “hiểu lầm” Vương Duyệt.

Nhìn xem, mặc dù ta đánh giặc không giỏi, nhưng thuộc hạ của ta lại toàn là nhân tài, ngay cả kỳ lân của Lang Gia Vương thị cũng phải nghe lệnh ta!
Thành Đô vương nói: “Chất nhi vất vả rồi, ngồi xuống đi.”
Ông ta cố ý làm như vậy, ông ta là trưởng bối, lại là người có ơn với Vương Duyệt, ông ta bảo Vương Duyệt ngồi xuống, Vương Duyệt không tiện từ chối.

Kết quả, Vương Duyệt bị buộc phải tham gia thảo luận về các hoạt động quân sự tấn công thành Lạc Dương.

Cứ đem gạo nấu thành cơm trước rồi nói sau, xem Lang Gia Vương thị các ngươi có chấp nhận khoản nợ này hay không.

Bàn tính nhỏ trong lòng Thành Đô vương, đều nằm trong kế hoạch của Vương Duyệt, ra vẻ khó xử, ngồi xuống chiếc ghế ấm áp bên cạnh.

Mọi người tiếp tục thảo luận, Thành Đô vương trải qua nhiều năm nay khổ tâm sắp xếp, tạo dựng nên hình tượng vị vương gia hiền hậu nhân đức, quả thực đã thu hút được không ít nhân tài đến nhờ cậy.


Nhưng cánh rừng lớn, loài chim nào cũng có, quá nhiều chim, tất nhiên cũng chia bè kết phái, nội bộ xích mích, đấu đá lẫn nhau, ở đâu cũng vậy.

Dần dần chia làm hai phe, phe thứ nhất là phe tấn công, do huynh đệ Lục Cơ, Lục Vân cầm đầu, cho rằng thực lực của quân ta rất mạnh, trực tiếp đấu võ là được.

Phe còn lại chủ trương bao vây thành trì, bọn họ cho rằng Trường Sa vương Tư Mã Nghệ rất thiện chiến, thuộc hạ trong quân tuy không nhiều, nhưng tất cả đều tinh nhuệ, hơn nữa trong tay còn có con át chủ bài Hoàng đế, chiếm giữ địa vị chính thống, mạnh mẽ tấn công chỉ sợ rất khó giành thắng lợi.

Chi bằng chia quân bao vây thành Lạc Dương, cắt đứt nguồn lương thực của Lạc Dương.

Thành Lạc Dương vốn có dân cư đông đúc, cộng thêm quân đội bảo vệ thành, nếu không có tiếp viện từ bên ngoài, nhiều nhất là sau hai tháng bọn họ sẽ cạn kiệt lương thực.

Nếu không muốn đói chết, nhất định phải mở cửa thành đầu hàng.

Đến lúc đó, quân ta không chiến cũng tự thắng.

Phe tấn công và phe bao vây đều có quan điểm rõ ràng, nói qua nói lại, hai phe xảy ra cãi vã.

Lư Chí của phe bao vây chỉ vào hai huynh đệ Lục Cơ Lục Vân, hỏi: “Lục Tốn và Lục Kháng có quan hệ gì với các ngươi?”
Lục Cơ và Lục Vân đều là danh môn đến từ Giang Nam —— Lục thị ở Ngô quận, là một trong bốn gia tộc lớn tại Giang Nam.

Tổ tiên Lục Tốn và Lục Kháng đều là những danh tướng của Đông Ngô thời tam quốc.

Đặc biệt là Lục Tốn, trong trận chiến Kinh Châu, ông đã gi3t ch3t danh tướng Quan Vũ của nước Thục.

Trong trận chiến Di Lăng, ông đã đánh bại Lưu Bị, vua của nước Thục, người đến báo thù cho Quan Vũ, tại trận chiến Thạch Đình đã đánh bại Tào Hưu của nước Ngụy!
Với những chiến tích đáng sợ như vậy, Lục Tốn chính là vị Đại tướng nổi tiếng khắp thiên hạ.

Đáng tiếc, bất kể là Lục Tốn hay Lục Kháng đều chết trong cuộc nội chiến của hoàng thất Đông Ngô, có thể nói là chết một cách oan khuất.

Sau khi Tư Mã gia tiêu diệt Đông Ngô, thống nhất thiên hạ, Lục thị ở Ngô quận bắt đầu lên phía bắc tìm kiếm cơ hội làm quan.

Hai huynh đệ Lục Cơ và Lục Vân cũng là một trong hai mươi tư người bạn ở vườn Kim Cốc, sau này Tôn Tú gi3t ch3t Thạch Sùng – chủ nhân của vườn Kim Cốc, ngoài ra còn có các danh sĩ như Phan An.

Huynh đệ Lục Cơ Lục Vân đã đầu quân cho Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, tìm kiếm sự che chở, trở thành khách quý ở đây.


Tuy nhiên, từ trước đến nay, chính quyền ở Trung Nguyên luôn kỳ thị các quan chức đến từ Giang Nam, hơn nữa sau lưng còn bị khinh bỉ gọi bằng cái tên “Nam man rợ”.

Hiện giờ, hai tên Nam man rợ đang chủ trương chiến đấu, điều này khiến cho các quan chức ở trung nguyên không phục, bắt đầu nổi lên những cuộc công kích cá nhân, trước mặt bọn họ, nhắc tới tên huý của hai vị tổ tiên.

Đây là sự vũ nhục tr4n trụi!
Hai anh em Lục Cơ Lục Vân tức tới mức sắc mặt trắng bệch, thế nhưng, rõ ràng Lư Chí đã đánh giá thấp hai anh em này.

Khi còn là “hai mươi bốn người bạn” ở vườn Kim Cốc, mỗi ngày bọn họ đều tranh luận đàm đạo, sáng tác ngâm thơ, những mặt khác có thể ở mức độ trung bình, nhưng riêng tranh luận, anh em Lục gia làm gì biết sợ ai?
Lục Cơ đáp trả ngay một cách mỉa mai: “Quan hệ giữa ta và bọn họ, chính là loại quan hệ giữa ngươi và Lư Dục Lư Đĩnh.”
Lư Dục là ông nội của Lư Chí, Lư Đĩnh là cha của Lư Chí.

Cả hai người đều là những quan chức nổi tiếng thời Ngụy Tấn, Lư gia là điển hình của phái Trung Nguyên, Lục Cơ Lục Vân chính là nhân vật đại biểu cho phái phương nam.

Tên huý của tổ tiên Lư Chí bị Lục Cơ nói ra ngay tại chỗ, quả thực vô cùng nhục nhã, hắn ta lao tới định đánh Lục Cơ, lại bị đám thị vệ của Thành Đô vương kéo ra.

Hiện trường hỗn loạn, Vương Duyệt yên lặng ngồi tại chỗ, không nói lời nào, nhìn phe Trung Nguyên và phương nam cãi nhau.

Trước mắt xem ra, quân số của phái phương nam hơi ít, nhưng Lục Cơ Lục Vân lại có tài ăn nói rất giỏi, dù sao cũng là “hai mươi bốn người bạn của vườn Kim Cốc”, trình độ cãi nhau lấy một địch trăm.

Quân số của phái Trung Nguyên tuy nhiều, giọng lớn, nhưng khi cãi vã vẫn bị phái phương nam giỏi biện luận đè bẹp.

Phái Trung Nguyên thì thầm sau lưng: “Nam man rợ đúng là âm hiểm xảo trá.”
“Yên lặng!” Thành Đô vương hét lớn: “Làm thế nào để tấn công thành Lạc Dương, tróc nã nghịch tặc Tư Mã Nghệ, tại sao người một nhà lại mắng nhau? Còn ra thể thống gì nữa!”
Sau tiếng gầm của Thành Đô vương, cuối cùng mọi người cũng yên tĩnh trở lại, chỉ là trải qua hành động “hỏi thăm” tổ tiên lẫn nhau lúc vừa rồi, trong không khí nồng nặc mùi khói lửa, càng ngày càng không vừa mắt với đối phương.

Haiz, nhiều người không phải lúc nào cũng tốt.

Thành Đô vương mệt mỏi, nhưng bản thân ông ta không có bản lĩnh đánh giặc, chỉ cảm thấy hai phe đều có lý.

Tuy nhiên trước mắt, bất kể là theo phe tấn công của phương nam, hay bao vây của Trung Nguyên, đều sẽ đắc tội với phe còn lại.

Làm sao bây giờ?
Thành Đô vương không muốn mất lòng cả hai bên, nhìn thấy Vương Duyệt vẫn luôn im lặng, bỗng dưng tìm ra giải pháp, ông ta gọi tên: “Thế tử Kỷ Khâu Tử thấy thế nào?”
Vương Duyệt bị gọi tên, bày ngay ra vẻ khó xử, Lang Gia Vương thị phải giữ thái độ trung lập, hắn nói ai cũng không tốt.

Vương Duyệt né tránh, nói: “Tuổi ta còn nhỏ, không hiểu những chuyện quân sự lớn lao này.”
Thành Đô vương nào có chịu buông tha cho hắn? Tiếp tục nướng Vương Duyệt trên ngọn lửa: “Không sao, có ý tưởng gì ngươi cứ việc nói ra, ngươi được Kê Hầu trung và Phiêu Kỵ tướng quân Lưu Côn dạy dỗ, văn võ song toàn, nếu cứ tiếp tục khiêm tốn như vậy, ngươi sẽ chỉ khiến hai vị ân sư của mình bị xấu hổ mà thôi.”
Thành Đô vương kéo hai vị ân sư Kê Thiệu và Lưu Côn ra trấn áp Vương Duyệt, Vương Duyệt không tiện từ chối thêm nữa, nói: “Gia đình ta chuyển đến Kiến Nghiệp Giang Nam đã ba năm, ngưỡng mộ đại danh Lục thị Ngô quận từ lâu, đó là một trong bốn họ ở Ngô Trung.


Tổ tiên Lục Tốn, Lục Kháng đều là danh tướng, ở Ngô Trung hay là là ở Trung Nguyên đều rất có uy danh, chắc hẳn vì thế mà hai vị Lục Cơ Lục Vân mới có nền tảng kiến thức từ gia đình vô cùng sâu xa.”
Vương Duyệt nói lời này cũng như không, hắn chỉ nói Lục gia có truyền thống xuất sắc về mặt quân sự, cũng không đưa ra đánh giá cá nhân.

Tuy nhiên Lư Chí, ông nội Lư Dục và cha Lư Đĩnh của phe bao vây, đều là những văn thần nổi tiếng, chưa từng tham gia đánh giặc.

Mà tổ tiên Lục Tốn của anh em Lục gia lại là người tàn nhẫn, từng đánh bại Quan Vũ, Lưu Bị, Tào Hưu.

Sự đối lập giữa hai người, vừa nhìn liền hiểu ngay.

Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh không hiểu chuyện quân sự, nghe những lời Vương Duyệt nói, cảm thấy có vẻ khá hợp lý, ý tưởng chiến đấu của anh em Lục gia mạnh hơn nhiều so với những lý luận suông của Lư Chí.

Thành Đô vương nói: “Mọi người nghe theo hiệu lệnh của Lục Cơ, chuẩn bị công thành.”
Vương Duyệt cúi đầu, lặng lẽ lộ ra ý cười.

Dùng Lục Cơ, “rất đúng”.

Thành Lạc Dương, khi Trường Sa vương Tư Mã Nghệ và thống lĩnh quân đội Lưu Côn nghe tin chủ soái của quân địch là Lục Cơ thì lập tức vui mừng khôn xiết.

Lưu Côn cũng là một trong hai mươi bốn người bạn tại vườn Kim Cốc, nhưng “bạn” ở nơi này, không phải hai mươi bốn người là bạn tốt của nhau, nói đúng hơn thì bọn họ là bạn của Thạch Sùng – chủ nhân của vườn Kim Cốc, hai mươi bốn người này cũng lập ra các nhóm nhỏ, khinh thường lẫn nhau.

Ví dụ như Lưu Côn và mỹ nam Phan An là bạn tốt, hai người bọn họ đều không thích huynh đệ Lục Cơ Lục Vân đến từ Giang Nam.

Lưu Côn nói: “Lục Cơ chỉ biết lý luận suông, chưa từng đánh giặc, để hắn ta làm đại soái, quân ta chắc chắn sẽ chiến thắng.”
Tư Mã Nghệ nói: “Lục Cơ là người Giang Nam, nhưng quân thảo phạt đều là tướng lĩnh và binh sĩ của Trung Nguyên, cho dù Lục Cơ có tài làm chủ soái, thì hắn ta cũng không thể chỉ huy được quân đội.”
Thành Lạc Dương, gần cổng Kiến Xuân, hai quân sắp khai chiến.

Chủ soái quân thảo phạt Lục Cơ mơ hồ có chút bất an, nói với em trai Lục Vân: “Ta mong nhớ quê nhà Giang Nam, không biết sau cuộc chiến lần này, ta còn có thể nhìn thấy Giang Nam hạc lệ hoa đình (*) nữa hay không.”
(*): Đề cập đến khung cảnh yêu thích trong suốt cuộc đời của mình, có nghĩa là đau đớn và hối tiếc.

Lục Cơ cũng không biết, hơn một nghìn tám trăm năm sau, người ta gọi chung lời nói và việc làm của hắn ta là dựng flag (*).

(*) Dựng flag (dựng cờ): từ thông dụng trên mạng, để chỉ dùng một câu nói để nâng cao tinh thần, ý chí.

Về sau thường được dùng với nghĩa đặt ra mục tiêu nhưng lại thất bại.

Dựng flag là một “điềm báo xấu” hoặc “miệng quạ”.

Từ đó về sau, câu thành ngữ “Hạc lệ hoa đình” được lưu truyền, nó có nghĩa là quan trường hiểm ác, cuộc sống vô thường, khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.