Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 26: Một Trận Báo Thù Tràn Đầy Sảng Khoái


Bạn đang đọc Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 26: Một Trận Báo Thù Tràn Đầy Sảng Khoái


Thái Tử gọi là Tư Mã Hủ (chữ này荂, ko chắc là chữ gì nên mình đi tra google tên con của Tư Mã Luân rồi đoán), Tế Dương vương gọi là Tư Mã Phức, tên thoạt nhìn không giống nhau, kỳ thật phát âm đều là “fu”.

Tựa như thân phận của bọn họ, đồng dạng đều là con vợ cả do hoàng hậu sinh, một người là thái tử, một kẻ chỉ là phiên vương, cách biệt như một trời một vực.

Dường như mọi hoàng thất đều không tránh khỏi một quy luật: Không làm hoàng đế, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung.

Lên ngôi hoàng đế, phụ tử tương nghi (nghi ngờ lẫn nhau), huynh đệ tương tàn.

Duy nhất thoát khỏi quy luật này chỉ có một người —— chính là phụ thân ngốc của Thanh Hà.

Kiến Thủy đế lên ngôi, phong đích trưởng tử làm thái tử, thái tử đã sớm thành gia lập nghiệp, tôn bối cũng đã có, cánh chim đã cứng cáp.

Kiến Thủy đế yêu cầu thái tử – trữ quân ổn định làm nền tảng lập quốc, lại cũng không thể không đề phòng thái tử, cho nên hắn đem chức thủ vệ trung lĩnh quân phụ trách hoàng cung giao cho con thứ hai là Tế Dương vương Tư Mã Phức, nhằm an ổn ngồi trên long ỷ.

Thế nhưng, Kiến Thủy đế cũng lo lắng con thứ hai dã tâm bành trướng, nổi lên tâm tư đoạt trữ, vì thế lại đồng ý thái tử đem Đông cung Chiêm sự Lưu Côn nhét vào trung lĩnh quân làm phó tướng, nhằm kiềm chế Tế Dương vương, giúp thế lực của mấy đứa con trai trở nên cân bằng, ngôi vị hoàng đế của hắn mới có thể ổn định.

Dường như các hoàng đế đều sẽ trêu đùa mấy đứa con trai như vậy, Kiến Thủy đế cũng không ngoại lệ.

Lối thoát duy nhất của thái tử bây giờ là làm hoàng đế, chỉ cần lên ngôi hoàng đế, bọn đệ đệ của hắn chính là thần tử.

Cho nên, dù thái tử thề thốt rằng hắn không liên quan đến việc độc sát Kiến Thủy đế của Thanh Hà thì Tế Dương vương cũng không tin —— hoặc là, hắn biết rõ thái tử bị Thanh Hà vu oan hãm hại, nhưng cũng sẽ làm bộ không tin.

Trong yến hội sinh nhật, chỉ có hoàng đế cùng trung lĩnh quân đại tướng quân Tế Dương vương có tư cách mang kiếm theo, dù là thái tử cũng không thể.

Tế Dương vương biết, đâm lao phải theo lao, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể cướp ngôi hoàng đế.

Cố tình lúc này người bị dọa nằm liệt trên đất – công chúa Hà Đông lại nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu: “Tế Dương vương minh giám! Muội muội ta không có lá gan lớn như vậy, nàng hôm nay mới tròn mười hai tuổi, vẫn là một hài tử, nàng ngày thường nhát như chuột, khúm núm nịnh bợ, chỉ biết lấy lòng hoàng thượng, hoàng hậu, làm sao dám có ý định hành thích vua! Lại nói, muội muội ta thân tại thâm cung, nơi nào tìm ra độc dược? Nhất định có người đem độc đưa cho nàng, bức nàng xuống tay!”.

Thái tử đích xác từng ảo tưởng việc phụ hoàng qua đời rồi hắn đăng cơ, thế nhưng dù là giết cha hay là hành thích vua, hắn cũng chưa từng có cái dũng khí này, hắn chỉ vào kẻ châm ngòi, công chúa Hà Đông: “Ngươi là độc phụ ngậm máu phun người! Cùng mẫu thân vừa xấu vừa lùn vừa đen của ngươi một dạng tính tình, hai tỷ muội các ngươi liên thủ độc sát phụ hoàng, còn bôi nhọ ta, ta……!giết ngươi kẻ độc phụ này!”.

Thái tử rút bội kiếm trên người Kiến Thủy đế đã hôn mê, hướng Hà Đông công chúa đâm tới.

Hà Đông công chúa lớn tiếng thét chói tai, té ngã lộn nhào tới rồi Tế Dương vương bên người, “Vương gia cứu ta!”
Nhìn đến thái tử cầm vũ khí, Tế Dương vương càng thêm lòng nghi ngờ, hắn vung bàn tay lên, lệnh trung lĩnh quân ở Trường Nhạc cung ngăn thái tử lại.

Thái tử bị cản trở, lòng nóng như lửa đốt, “Nhị đệ, ngươi tin ta hay là tin hai kẻ yêu phụ cấu kết với nhau làm việc xấu này? Cha mẹ các nàng đều bị nhốt ở Kim Dung thành, mặt ngoài thần phục, kỳ thật đã sớm nổi lên dị tâm, độc sát phụ hoàng, còn châm ngòi huynh đệ chúng ta! Mẫu hậu, ngài nói có phải hay không?”.

Vẫn luôn ôm Kiến Thủy đế khóc lớn, hoàng hậu kinh hoảng thất thố rốt cuộc tỉnh táo lại, nhìn hai thân nhi tử đối đầu, vội vàng đứng giữa hai nhi tử: “Ta ngày thường dạy các ngươi như thế nào? Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, hiện giờ sinh biến cố, hung thủ hành thích vua còn chưa trừ, các ngươi liền hoài nghi người một nhà? Các ngươi trong mắt còn có ta – người mẹ ruột này sao? Còn không mau buông kiếm!”.

Hoàng hậu vừa ra trận, mọi người đành phải thu hồi vũ khí, ánh mắt nhìn về phía Thanh Hà, kẻ đầu sỏ gây tội.

Thanh Hà lại lớn tiếng kêu lên: “Cái gì gọi là hung thủ? Cái gì gọi là hành thích vua? Hoàng thượng băng hà sao? Oan uổng a! Thái tử đưa cho ta rõ ràng chỉ là đồ khiến người hôn mê, triền miên giường bệnh, ta cho dù gan lớn bằng trời, bị người dùng tánh mạng cha mẹ hiếp bức, cũng quả quyết không dám hành thích vua!”.

Ánh mắt mọi người lại lần nữa chuyển về phía Kiến Thủy đế, phát hiện ngực hắn phập phồng, còn chưa chết đâu.

Phụ hoàng không thể chết được……!Hắn nếu bị độc chết, ta liền hết đường chối cãi.

Thái tử tiến lên, cởi bỏ túi tiền, lấy ra một viên thuốc muốn đút vào miệng Kiến Thủy đế.

“Thái tử đại ca muốn làm gì?” Tế Dương vương phất tay đoạt viên thuốc.

Thái tử vội la lên: “Đây là viên thuốc trong truyền thuyết được thần y Hoa Đà phối phương, có thể giải bách độc, ta mang trên người dùng để bảo mệnh.

Mau mau hầu hạ phụ hoàng ăn vào, có lẽ có thể cứu phụ hoàng.”
Thanh Hà thừa cơ kêu lên: “Các ngươi mau xem, hoàng thượng còn chưa chết, chỉ là mất đi tri giác, ta cũng không có hành thích vua!”
Thái tử cả giận nói: “Tiểu tiện nhân câm miệng! Chớ có ngậm máu phun người!”
Thái tử tiến lên muốn đánh Thanh Hà, vẫn như cũ bị Tế Dương vương ngăn lại.

Thanh Hà tuyệt đối không thể chết được, nàng là nhân chứng việc thái tử hành thích vua.

Tế Dương vương cần phải bảo hộ tánh mạng nàng.

Thanh Hà quỳ bò trên mặt đất, nước mắt khiến trang điểm trên mặt đều nhoè đi, run bần bật: “Thái tử điện hạ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, đừng giết cha mẹ ta, cầu xin các ngươi.”
Thái Tử chỉ phải lại lần nữa hướng mẫu thân cầu viện: “Mẫu hậu, ngài biết rõ nhi tử.

Nhi tử sao lại làm ra loại việc giết cha hành thích vua đại nghịch bất đạo như vậy? Rõ ràng là tiểu tiện nhân này bôi nhọ nhi tử.”
Hoàng Hậu vẫn là tin tưởng nhi tử, nói với Tế Dương vương: “Mau đem thuốc viên cho ta, ta tự tay đút cho phụ hoàng các ngươi, vô luận hậu quả như thế nào, một mình ta gánh vác! Cùng huynh đệ các ngươi không liên quan”.

Đút cho ăn nếu chết còn dễ nói, vạn nhất sống lại thì làm sao bây giờ? Nếu không đưa mẫu thân, chính là bất hiếu.

Tế Dương vương tức khắc cảm thấy viên thuốc to như trứng bồ câu trong tay nặng tựa ngàn cân.

Hoàng hậu thấy nhi tử còn do dự, khuyên nhủ: “Ngươi phải tin tưởng ca ca ngươi, Thanh Hà công chúa chỉ là hạng nữ lưu, mới có mười hai tuổi, nghĩ không ra âm mưu quỷ kế nhường này, ngươi phải hảo hảo thẩm tra nàng, hỏi ra chủ mưu phía sau màn.

Hiện tại là thời điểm huynh đệ đoàn kết nhất trí, mau đem thuốc viên cho ta.”
Nhìn mẫu hậu thiên hướng thái tử đại ca, Tế Dương vương trong lòng hụt hẫng, vừa lúc thái y chạy đến, Tế Dương vương đem thuốc viên đưa cho thái y, “Ngươi mau nghiệm xem đây là thứ gì!”
Lại nói với hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi tử không phải không tin thái tử đại ca, mà là lo lắng có người cố ý đổi túi tiền của đại ca, đem giải dược đổi thành độc dược, như vậy thái tử đại ca chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mẫu thân nên cố kỵ thanh danh của thái tử a.

Thái y, ngươi nhìn xem dược này rốt cuộc là vật gì?”
Thật ra, trong Trường Nhạc cung này, Tế Dương Vương là kẻ xếp thứ ba chờ đợi Kiến Thủy đế chết đi —— hai vị xếp hạng trước chính là Thanh Hà cùng Hà Đông.

Thái y nhìn thảm dạng Kiến Thủy đế thất khiếu đổ máu, bằng kinh nghiệm cũng đã từ bỏ việc cứu hoàng đế, hắn cầm dược hoang mang lo sợ, “Muốn nghiệm dược cũng không khó, nhưng yêu cầu thời gian, ít nhất hai canh giờ.”
Thái tử chờ không nổi, tâm trạng phập phồng, đoạt lấy thuốc, hoà tan trong nước, chính mình ùng ục ùng ục uống hai ngụm, sau đó tực giận trợn mắt nhìn Tế Dương vương, “Hiện tại nhị đệ yên tâm đi! Thái y, mau đút cho hoàng thượng!”
Thái y vẫn là không dám, bưng dược nhìn hoàng hậu, “Cái này……!Thuốc này lai lịch không rõ, vi thần không dám ——”
“Ta tới.” Hoàng Hậu nâng nửa người Kiến Thủy đế lên, rót thuốc cho trượng phu.

Tế Dương vương nhìn thấy thái tử đại ca cam nguyện “Lấy thân thử độc”, chứng minh rõ chính mình trong sạch, tức khắc hoảng loạn: Làm sao bây giờ? Đoạt vị không thành, còn cùng thái tử xé rách mặt, kết thù oán, vô luận phụ hoàng tỉnh lại hay không, đều là thái tử đại ca đăng cơ, đến lúc đó tính sổ, ta há có đường sống.

Tế Dương Vương đem ánh mắt chuyển hướng về phía Thanh Hà đang quỳ sát đất, bắt lấy cổ áo nàng, bóp chặt cổ, hắn là người tập võ, dễ như trở bàn tay đem một cô gái bé nhỏ nâng lên giữa không trung, “Ngươi tuổi còn nhỏ, tâm địa lại vô cùng ác độc, hạ độc hành thích vua, còn muốn ly gián huynh đệ chúng ta! Nói, ngươi là do người nào sai sử?”

Thanh Hà hai chân cách mặt đất, tựa như bị thắt cổ, chỉ cảm thấy cổ mình như sắp đứt, không cách nào hô hấp, hình điêu khắc rồng phượng trên trần nhà dường như trở nên mơ hồ trong mắt, nàng bất lực múa may đôi tay, hai chân đạp loạn.

Cứ như vậy chết đi sao? Thanh Hà không phục, ta còn chưa được thấy phụ hoàng trở lại vị trí cũ a!
Hà Đông công chúa sợ tới mức dùng đầu gối lết tới trước mặt Tế Dương vương, ôm đùi hắn khóc ròng: “Ngươi buông nàng ra a! Ngươi bóp nàng cổ, nàng làm thế nào nói chuyện? Mau buông ra! Ngươi sẽ bóp chết nàng!”
Tế Dương vương buông tay, Thanh Hà từ không trung rơi phịch xuống đất, nửa thân thể nện trên người Hà Đông công chúa, đem tỷ tỷ ngã sấp xuống.

Không khí ùa vào phổi, Thanh Hà che cổ lớn tiếng ho khan, Hà Đông công chúa mặt hôn đất, hàm răng và cằm bị người mạnh, miệng đầy máu, tỷ muội hai cái chật vật bất kham, ngay cả sức lực ngồi dậy đều không có.

Tế Dương vương rút kiếm, đặt ở chỗ yết hầu của Hà Đông công chúa: “Thanh Hà, ngươi nếu không khai, ta trước hết giết tỷ tỷ ngươi, sau đó tới Kim Dung thành trói thái thượng hoàng cùng thái hậu, từng bước từng bước bức ngươi, xem ngươi có thể ngoan cố được bao lâu!”
“A!” Hà Đông công chúa sợ chết, lớn tiếng thét chói tai, lực xuyên thấu quả thực muốn vượt qua gà trống gáy sáng, “Thanh Hà, ngươi mau cứu ta! Mau khai a! Ta nếu phải chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thanh Hà cảm thấy cổ họng tựa như đang nuốt một chén hạt tiêu, cọ vào cổ họng vừa cay vừa đau rát, nhìn Tế Dương vương muốn giết Hà Đông công chúa, chịu đựng cổ họng đau đớn nói: “Ta khai! Là……!Là ——”
“Là ai? Mau nói!” Tế Dương vương vung kiếm đâm thủng da thịt Hà Đông công chúa.

“Là Tề vương!” Thanh Hà kêu lên: “Là Tề vương Tư Mã Quýnh! Tề vương phái người mang tin tức liên hệ với ta, truyền đạt ý tứ của Tề vương, là Tề vương muốn ta làm như vậy! Tề vương nói hắn đã ở Triều Ca tập kết hai mươi vạn quân, muốn đánh tới kinh thành cần vương, nếu ta độc sát hoàng thượng, vu oan cho thái tử, xúi giục thái tử cùng Tế Dương vương tàn sát lẫn nhau, đến lúc đó triều đình như rắn mất đầu, hắn nhân lúc nguy cấp tiến công thành Lạc Dương, nhất định thế như chẻ tre”.

Tứ đại phiên vương ở Triều Ca tập kết quân đội cần vương là việc tuyệt mật, nhưng hoàng hậu, thái tử còn có Tế Dương vương là nhân vật trung tâm hoàng thất đương nhiên biết đến.

Thanh Hà nói nửa thật nửa giả, logic nghiêm minh, loại lời nói dối này đủ để lấy giả thành thật.

Tế Dương Vương hỏi: “Người mang tin tức ở nơi nào?”
Thanh Hà chỉ vào Hà Đông công chúa, “Ngươi……!Ngươi trước thả tỷ tỷ của ta.”
Tế Dương vương thả Hà Đông công chúa, kiếm chỉ về phía trái tim Thanh Hà: “Ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách cùng ta nói điều kiện sao?”
Hà Đông công chúa chợt nhanh như hổ đói vồ mồi đem Thanh Hà từ phía trước kiếm đẩy ra, bắt lấy hai vai nàng điên cuồng lay động, nước miếng bay tứ tung, “Muội muội! Ngươi hồ đồ a! Đây là dẫn sói vào nhà ngươi hiểu hay không! Ngươi còn nhỏ như vậy, căn bản không hiểu đến nhân gian hiểm ác, ngươi cho rằng Tề vương là người tốt hay sao? Hoàng thượng không có đụng đến cha mẹ chúng ta, thái thượng hoàng cùng thái hậu ở Kim Dung thành sống tốt, hoàng thượng bảo đảm tỷ muội chúng ta phú quý, còn vì ngươi tổ chức yến hội sinh nhật long trọng, ngươi vì sao còn không biết đủ? Tế Dương vương, muội muội ta tuổi nhỏ thiếu hiểu biết, nàng bị tên tiểu nhân Tề vương lợi dụng, nàng không phải chủ mưu a.”
Hà Đông công chúa không phải diễn, nàng không có kỹ thuật diễn tốt như vậy, nàng là thật sự tin chuyện ma quỷ của Thanh Hà……!
Thanh Hà chỉ cảm thấy bả vai đều sắp bị Hà Đông công chúa bóp nát, bị phun nước miếng đầy mặt, còn bị lay động đến đầu váng mắt hoa.

Tế Dương Vương ngại Hà Đông công chúa ồn ào, một chân đem nàng đá văng ra, kiếm chỉ vào Thanh Hà, tiếp tục ép hỏi: “Người mang tin tức của Tề vương ở nơi nào? Còn có ai biết? Mau nói!”
Lúc này thái y rót thuốc giải cho Kiến Thủy đế xong, không hiểu được là thuốc nổi lên tác dụng, hay là hồi quang phản chiếu, Kiến Thủy đế mở mắt.

“Hoàng thượng tỉnh!” Hoàng hậu cùng thái tử đồng thời kêu lên.

Tế Dương vương nghe nói phụ hoàng không chết, tức khắc trong lòng trầm xuống, mất bò mới lo làm chuồng, hy vọng thời gian không quá muộn, hắn thu kiếm, dẫn theo Thanh Hà, đem nàng kéo tới trước mặt Kiến Thủy đế tranh công: “Phụ hoàng, chính là Thanh Hà thừa lúc kính rượu đầu độc phụ hoàng, hại người thành như vậy, nhi tử vừa rồi đã thẩm vấn l nàng, nàng nhận tội là bị Tề vương Tư Mã Quýnh sai sử”.

Kiến Thủy đế sắc mặt suy yếu, đến cả nốt ruồi trên mí mắt đều ảm đạm không ít, hắn gian nan nâng tay phải lên, chỉ vào Thanh Hà: “Ngươi……!Đúng là nuôi phải bạch nhãn lang, cùng loạn thần tặc tử cấu kết……!hạ độc trẫm!”
Thanh Hà búi tóc đã loạn, trang dung đã nhoè, phấn rơi rớt bên khóe miệng.

Nhìn sát khí trong mắt Kiến Thủy đế, lại xem bên ngoài Trường Nhạc cung không có động tĩnh gì, Thanh Hà biết rằng bản thân gặp đại nạn, không cách nào nhìn thấy phụ hoàng trở lại vị trí cũ.

Tế Dương vương tiến lên tranh công, thái tử không cam lòng bị rơi lại phía sau, nói: “Tiểu tiện nhân này ban đầu còn bôi nhọ nhi tử là kẻ chủ mưu, châm ngòi ly gián, may mắn mẫu hậu không mắc mưu, tin tưởng nhi tử hiếu tâm, đem thuốc mà nhi tử dùng để cứu mạng khi khẩn cấp đưa đến cho phụ hoàng dùng.”
Đều lúc này, thái tử còn không quên cáo trạng mình, nếu tương lai hắn đăng cơ……!Tế Dương vương nắm chặt chuôi kiếm.

Hai nhi tử liệt kê tội trạng chồng chất của Thanh Hà, Kiến Thủy đế tức giận đến mức bỗng dưng ngồi bật dậy, chỉ vào Thanh Hà nói: “Giết……!Giết nàng!”
Hà Đông công chúa vừa rồi bị Tế Dương vương một chân đá tới góc tường, đau đớn cuộn tròn giống con tôm, nghe Kiến Thủy đế muốn giết Thanh Hà, tức khắc nhịn đau chống gối quỳ, dập đầu xin tha, “Hoàng thượng! Muội muội trẻ người non dạ, bị kẻ gian lừa ——”
“Câm mồm!” Kiến Thủy đế đột nhiên mặt mày hồng hào, hắn không biết đó là lúc sức lực cực hạn: “Tỷ muội các ngươi đều là bạch nhãn lang, đều phải chết!”
Hà Đông công chúa xin tha không thành, ngược lại phải cùng Thanh Hà chết, tức khắc sợ tới mức chân mềm, nằm liệt trên mặt đất, một câu cũng nói không nên lời, cũng khóc không ra.

“Nước, cho ta uống nước.” Kiến Thủy đế chỉ cảm thấy yết hầu bỏng cháy đau đớn, thái tử cùng Tế Dương vương tranh nhau rót nước dâng phụ hoàng, hai cái ly dường như đồng thời đặt ở bên môi Kiến Thủy đế, hoàng hậu thuận tay tiếp nhận ly của thái tử, giúp trượng phu bón nước.

Kiến Thủy đế mở miệng, chính là yết hầu tựa như có một đôi tay vô hình bóp chặt, càng ngày càng mạnh, đến uống nước cũng đều khó khăn, nước phần lớn theo khóe môi chảy ra, long bào ướt một tảng lớn.

Vừa mới gian nan nuốt vào, Kiến Thủy đế liền bắt đầu điên cuồng ho ra máu, máu tươi không ngừng từ lỗ mũi, lỗ tai, thậm chí hai mắt đều trở nên đỏ đậm, khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, làm cho người ta sợ hãi.

Nhìn phụ hoàng biến thành cái dạng này, thái tử cùng Tế Dương vương đều bỏ qua việc xử tử Thanh Hà cùng Hà Đông, quỳ gối hai bên Kiến Thủy đế đóng tròn vai hiếu tử, hô to: “Thái y, mau cứu hoàng hhượng!”
Thái y lắc đầu, “Độc bày quá mức hung mãnh, đã là cứu không được.”
Thái y mở miệng quả thực như lời tiên tri, vừa dứt lời, kiến thủy đế liền mãnh liệt phun ra một búng máy, thân thể tựa như bị sét đánh, đột nhiên run rẩy chân tay, hai mắt trừng to, đình chỉ hô hấp, đồng tử tản ra.

Chết oan chết uổng, chết không nhắm mắt.

“Hoàng thượng!” Hoàng hậu ôm lấy thi thể khóc lớn, “Hoàng Thượng băng hà!”
Tất cả mọi người quỳ xuống, tiễn đưa hoàng thượng về trời.

Tế Dương vương một kiếm chém chết thái y: “Nếu ngươi cứu không được tánh mạng hoàng thượng, liền đi xuống hầu hạ hoàng hhượng đi.”
Thái y vô tội uổng mạng, Tế Dương vương đằng đằng sát khí, muốn giết Thanh Hà, muốn nàng chôn cùng phụ hoàng.

Hai tên trung lĩnh quân đè cánh tay Thanh Hà, cưỡng bách nàng duy trì tư thế quỳ, Thanh Hà vô lực giãy giụa, chỉ cảm thấy trên cổ một cổ hàn khí đánh úp lại, mắt nhìn thấy sắp bị Tế Dương vương chém đầu, bỗng dưng một cái án kỉ bay tới, cái án kỉ tựa như tấm chắn hung hăng bay về phía Tế Dương vương cùng hai trung lĩnh quân.

Bạch bạch bạch ba tiếng!
Ba người đồng thời bị án kỉ chụp bay, kiếm trong tay Tế Dương vương rơi xuống.

Lực cánh tay đáng sợ như thế, chính là đặc phái viên Nam Hung nô tới tham gia yến hội – Lưu Diệu.

Mọi người đều sợ ngây người, không nghĩ tới một người Hung Nô sẽ can thiệp phân tranh bên trong hoàng thất Đại Tấn.

Từ lúc Kiến Thủy đế trúng độc tới bây giờ, đặc phái viên Cao Lệ quốc đã sớm tránh đi rất xa, trốn đến một bên, sợ bị liên luỵ, Nam Hung nô Lưu Diệu vẫn luôn luôn ngồi ở chỗ cũ, xem náo nhiệt không chê nháo lớn, nhìn tuồng cẩu huyết của hoàng thất Đại Tấn.

Thanh Hà bị Tế Dương vương bóp cổ, thiếu chút nữa hít thở không thông, Lưu Diệu mày đều không nhăn một chút, một bộ dáng người ngoài cuộc.

Chính là trong lúc Tế Dương vương muốn đem Thanh Hà chém đầu, Lưu Diệu lập tức đứng lên, bàn tay to như quạt hương bồ đem án kỉ vung lên, tinh chuẩn ném về phía Tế Dương vương.

Tế Dương vương bị ném trúng chấn động não, hắn được trung lĩnh quân nâng dậy, khom lưng ói mửa, giống như nữ nhân nôn nghén.

Thái tử bạo nộ: “Lưu Diệu! Ngươi là muốn khơi mào chiến tranh hai nước sao? Đây là ý tứ của Hung Nô các ngươi sao?”
Lưu Diệu nhặt kiếm mà Tế Dương vương làm rơi, một tay đem Thanh Hà kéo tới, “Ta là không quen nhìn một đám người khi dễ một tiểu cô nương còn chưa thành niên, nhìn xem một đám các ngươi đang làm cái gì! Hoàng đế thây cốt chưa lạnh, các ngươi vừa không triệu tập quần thần chiêu cáo thiên hạ, cũng không làm tang sự cho hoàng đế, trước đóng cửa lại người một nhà chém giết người một nhà.

Tiểu cô nương người ta đang hoàn hảo đón sinh nhật, các ngươi một hai phải giết người.”
Thật là đảo lộn phải trái, chỉ hươu bảo ngựa.

Mọi người tức giận đến thất khiếu bốc khói, Thái Tử chỉ vào Kiến Thủy đế chết không nhắm mắt: “Lưu Diệu ngươi bị mù mắt sao? Là kẻ tiểu tiện nhân này độc sát hoàng đế, nàng chính miệng thừa nhận! Ngươi còn thay nàng giảo biện!”
Lưu Diệu vừa nghe ba chữ “tiểu tiện nhân”, hai hàng lông mày trắng đều nhăn lại, nếu Thanh Hà là tiểu tiện nhân, như vậy Dương Hiến Dung là cái gì?
Lưu Diệu sinh ra sát ý, cười lạnh nói: “Đường đường thái tử Đại Tấn, miệng lại không sạch sẽ.


Thanh Hà công chúa chỉ cần một ngày chưa phế tôn hào, nàng vẫn là công chúa Đại Tấn.

Một vị công chúa há có thể nói giết liền giết? Hung nô chúng ta cũng không thể không có quy củ như vậy”.

Thái tử chỉ vào Thanh Hà vẫn đang kinh sợ chưa hồi hồn: “Ta tự thanh lý môn hộ, chuyện không liên quan đế ngươi, tránh ra!”
Lưu Diệu không chịu: “Thái tử muốn giết Thanh Hà công chúa, không phải là không thể.

Thái tử chỉ cần đăng cơ vi đế, hạ chiếu phế tôn vị công chúa, biếm làm thứ dân, sau đó dựa theo tội danh hành thích vua, ban rượu độc, lụa trắng, hoặc là chém đầu.

Ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời một câu, chính là hôm nay, thái tử không thể nói giết liền giết”.

Tế Dương vương rốt cuộc nôn xong rồi, hắn một lau miệng, nói: “Đây là nội chính Đại Tấn, không đến phiên ngươi một người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, ngươi tham gia bao nhiêu phần, cũng đừng trách trung lĩnh quân của ta đao hạ không lưu người bấy nhiêu phần.

Là ngươi phá hư quy củ hai nước bang giao trước, trung lĩnh quân chính là hiện tại giết ngươi, vương của các ngươi cũng không thể nói cái gì.”
Có nhị đệ tay cầm binh quyền chống lưng, thái tử trong lòng nắm chắc, thanh âm đều to lớn vang dội: “Ta nghe nói qua ngươi là sát thần Hung nô, võ nghệ cao cường.

Chính là song quyền khó địch bốn chân, hiện tại trong đại điện có hơn một trăm trung lĩnh quân, trong hoàng cung có hai vạn quân đội, ngươi nhất định thua! Ngươi nếu hiện tại buông vũ khí, không cần can thiệp nội chính quốc gia của ta, ta còn có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu ngươi nhất ý cô hành, ta nhất định đem ngươi cùng Thanh Hà đều diệt trừ!”
Lưu Diệu cầm kiếm ở phía trước, không chịu nhượng bộ: “Ta đã từng một mình một ngựa xông vào vạn người trong quân, thẳng lấy thủ cấp thủ lĩnh địch quân.

Hiện giờ trong đại điện chỉ có hơn một trăm nhiều quân, thái tử điện hạ cảm thấy ta có bao nhiêu phần thắng?”
Thái tử kinh hãi, liền hô: “Hộ giá!”.

Tế Dương vương quát: “Mau bắt lấy tên cuồng đồ cùng tiểu tiện nhân kia! Không bắt được thì giết!”
Lưu Diệu đem Thanh Hà đẩy về phía sau, châm mồi lửa, hướng trên mặt đất ném.

Chỉ thấy một cái hỏa long bay lên, mùa đông Trường Nhạc cung trải thảm lông dê, vừa rồi thời điểm Lưu Diệu xem tuồng, trộm đem rượu mạnh đổ đầy mặt đất, thảm lông dê ngấm rượu mạnh, một khi châm lửa, lửa lan cực nhanh, không thua gì thắp dầu.

Trường Nhạc cung treo từng hàng rèm từ xà nhà rũ xuống, tất cả đều bị dính lửa, ở không trung giống như từng dây lửa bay múa, tựa như hỏa long thượng thiên, thoáng chốc, mọi người chỉ lo lui về phía sau, một biển lửa ngăn cách tầm mắt, Lưu Diệu cùng Thanh Hà biến mất.

Lưu Diệu lôi kéo Thanh Hà, một bên chạy một bên đá ngã án kỉ cùng lu rượu, đi đến đâu, nơi đó đều là ánh lửa tận trời.

Trung hộ quân ngoài cung điện thấy trong điện nổi lửa, vội vàng mở cửa đi vào cứu hoả.

Lưu Diệu ném trường kiếm xuống, làm bộ kinh hoảng thất thố: “Ta là đặc phái viên Hung nô! Có thích khách ám sát hoàng thượng, còn nơi nơi đốt lửa, các ngươi mau đi cứu hoàng hậu thái tử bọn họ!”
Lưu Diệu với đôi lông mày trắng tượng trưng thân phận, trung hộ quân ở bên ngoài cũng không hiểu được bên trong cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tin là thật, vội vàng sai người ngay tại chỗ lấy dụng cụ, lấy tuyết đọng dập lửa.

Lưu Diệu lừa dối quá cửa, Thanh Hà vội nâng Hà Đông công chúa còn nằm liệt góc tường dậy, “Chúng ta đi mau, lửa một khi được dập tắt, chúng ta liền bại lộ”.

Ba người chạy ra khỏi Trường Nhạc cung, nghênh diện đụng tới Phan mỹ nhân vừa nghe tin tới, Phan mỹ nhân thấp giọng nói: “Theo ta”.

Phan mỹ nhân là nhị phẩm nữ quan cung đình, quen thuộc địa hình, nàng mang theo ba người đi vào Hoa Lâm viên, nơi chuyên môn chăn nuôi viên chim trĩ, tiên hạc cùng các loại động vật khác, từ ổ chim trĩ lấy ra mấy bộ quần áo và thẻ bài trung hộ quân: “Mau thay đồ, ta mang các ngươi ra cung.”
Lưu Côn như thế nào còn chưa mang theo phụ thân lại đây?
Rốt cuộc xảy ra biến cố gì?
Thanh Hà lòng nóng như lửa đốt, nàng thay quần áo, nói: “Tỷ tỷ không cần hồi phủ công chúa, ngươi liền trốn ở mật thất phía dưới ổ chim trĩ này, đừng cử động, chờ tin tức của ta”.

Mặc kệ trước kia quan hệ thế nào, hôm nay ở Trường Nhạc cung xảy ra chuyện kinh hồn, tỷ muội xưa nay bất hòa lại xem như nghĩ cách cứu viện cho nhau.

Hà Đông công chúa hỏi: “Ta trốn ở đây, các ngươi thì sao?”
Thanh Hà nói: “Chúng ta còn có việc khác cần hoàn thành, lại nói cái mật thất này nhỏ chỉ đủ một người ẩn thân.”
Hà Đông công chúa lúc này chân đều mềm, chạy không nổi, còn dễ dàng bại lộ, liền không hề thể hiện, bò đến mật thất phía dưới ổ chim, trước khi đi vào, nàng ngập ngừng một lát, nói: “Ta không hiểu được các ngươi muốn làm gì? Nhưng là, nếu có thể, ngươi lưu lại cho Tôn Hội một mạng được không?”
Hà Đông công chúa hôm nay biểu hiện ra ngoài ý nghĩ của Thanh Hà, tỷ tỷ dũng cảm thiện lương hơn hẳn so với trong tưởng tượng của nàng, hỏi: “Vì cái gì? Ngươi không phải ghét nhất Tôn Hội sao? Ngươi còn nói phụ hoàng một khi trở lại vị trí cũ, liền lập tức cùng Tôn Hội hòa li.”
Hà Đông công chúa thở dài: “Tôn Hội là kẻ bất lực vô dụng.

Nhưng là hắn mấy ngày nay đích xác ở Kim Dung thành chiếu cố cùng bảo hộ cha mẹ chúng ta, tận tâm tận lực, nếu không cha mẹ chúng ta đã sớm bị tên cẩu hoàng đế kia giết chết.

Hơn nữa Tôn Hội không giống tổ phụ Tôn thừa tướng lòng tham không đáy của hắn, Tôn Hội không hề có tâm hại người, chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, hắn miễn cưỡng là người tốt đi.”
Thanh Hà nói: “Được, ta đáp ứng ngươi sẽ tận lực.

Nhưng là ngươi trong lòng phải hiểu.

Hiện giờ cục diện hỗn loạn, ta đều không thể bảo đảm có thể tồn tại trở về, huống chi là tỷ phu.”
Hà Đông công chúa gật gật đầu, cảm thấy hẳn là có một tia hy vọng: “Ngươi có bản lĩnh giết cẩu hoàng đế còn có thể toàn thân mà lui, có thể thấy được ngươi là người có số phận không tệ.

Dù sao ta đã nhờ ngươi, kết thúc nghĩa vụ thê tử, ta không thẹn với lương tâm là được.”
Hà Đông công chúa ẩn thân trong mật thất, bên ngoài Phan mỹ nhân cũng thay đổi quần áo, hai nữ nhân dán râu, trang điểm lại, Lưu Diệu dùng bút than mang theo tô đen lông mày.
Phan mỹ nhân đóng giả đầu mục tiểu đội trung lĩnh quân, nàng không chỉ có đầy đủ thẻ bài, còn biết khẩu lệnh thay đổi từng canh giờ của trung lĩnh quân, đối đáp trôi chảy, khiến Thanh Hà vô cùng kinh ngạc.

Phan mỹ nhân một đường đi thẳng qua vài trạm kiểm soát, khi sắp ra ngoài, cửa cung đột nhiên đóng lại, trung hộ quân bắt đầu bố trí phòng ngự như lâm đại địch.

“Sao lại thế này?” Phan mỹ nhân hỏi.

Một lính tiểu tốt cuống quít cõng một bó mũi tên, muốn chạy đến trên tường thành chi viện, thở hồng hộc nói: “Đánh……!Bên ngoài đánh nhau rồi!”
Bốn người liếc nhau, chạy đến gác chuông trên tường thành nhìn ra xa, thế mà thấy phía tây bắc hướng Kim Dung thành khói đen cuồn cuộn, thấp thoáng cờ xí, tiếng chém giết rung trời, ở đầu đường cuối ngõ chiến đấu tàn khốc.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Quay lại nói đến việc từ sáng nay lúc Thanh Hà trang điểm.

Tôn Hội dựa theo kế hoạch của tổ phụ Tôn thừa tướng, lấy cớ đình hóng gió ở Kim Dung thành bị tuyết đọng làm sập, không thể tham gia yến hội sinh nhật Thanh Hà công chúa, đi Kim Dung thành đón thái thượng hoàng.

Nhưng bởi vì thái thượng hoàng một khi rời khỏi Dương Hiến Dung, liền lập tức nôn nóng bất an, rống to kêu to không phối hợp, khiến cho Tôn Hội sứt đầu mẻ trán, hận không thể rót thuốc mê sau đó nhanh chóng mang thái thượng hoàng đi.

Dương Hiến Dung từ chỗ Tôn Hội biết được kế hoạch của Tôn Tú, Thanh Hà, còn có nội ứng Lưu Côn, tức khắc kinh hãi, lo lắng Thanh Hà sẽ xảy ra chuyện, nàng nói: “Ta cùng thái thượng hoàng cùng nhau hồi cung, thứ nhất ta có thể chiếu cố hắn, ổn định cảm xúc của hắn.

Thứ hai ngươi nếu cho hắn uống thuốc, tuy trên đường ngừng nghỉ, nhưng sau khi hồi cung làm sao bây giờ? Hắn đầu óc mê muội, làm sao để đăng cơ? Làm thế nào hạ chiếu? Ngồi đều ngồi không xong, có cách nào để phục chúng?”
Tôn Hội là người không có chủ ý, thấy Dương Hiến Dung nói có đạo lý, liền y kế hành sự, đồng ý để thái hậu cùng nhau hồi cung.


Dương Hiến Dung lấy ra một cuộn dây đỏ, cùng thái thượng hoàng chơi móc dây*, cuối cùng dỗ được trượng phu lên trên xe ngựa.

(*móc dây: phiên hoa thằng, mình không nhớ trò này tên gì nên để tạm.

Ảnh đây nè:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
)
Thái thượng hoàng hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”
Dương Hiến Dung cố nén nội tâm hoảng loạn cùng vướng bận về Thanh Hà, cười nói: “Đi gặp Thanh Hà a, ngươi không phải nói nhớ nàng sao?”
Thái thượng hoàng đại hỉ, ở trên xe ngựa huơ chân múa tay liên tục.

Ở cái thời đại loạn lạc này, thái thượng hoàng Tư Mã Trung thân ở trung tâm lốc xoáy nhưng trước giờ đều không cảm giác được nguy cơ, hắn là người vui vẻ nhất.

Xe ngựa chạy qua cổng lớn Kim Dung thành, nghe được thanh âm cổng sắt ầm ầm đóng lại, Dương Hiến Dung véo véo mu bàn tay, đau, không phải nằm mơ.

Nàng cùng trượng phu ngốc thế mà từ Kim Dung thành còn sống đi ra!
Đây là thành viên hoàng thất duy nhất còn sống ra khỏi Kim Dung thành từ nhiều năm nay.

Dương Hiến Dung trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng cầu xin trời xanh, hy vọng kỳ tích cũng xuất hiện trên người nữ nhi.

Thời điểm xe ngựa ra khỏi Kim Dung thành, bên kia Thanh Hà công chúa cũng cải trang xong, hoá trang che giấu khuôn mặt và tuổi tác của mình, ngồi xe chạy tới Trường Nhạc cung.

Kim Dung thành ở góc tây bắc của hoàng cung, mặt bắc là Mang Sơn, địa điểm gần nhất vào cung là Đại Hạ môn, vào Đại Hạ môn, chính là Hoa Lâm viên hoàng cung, dựa theo kế hoạch, Lưu Côn mang theo trung lĩnh quân canh giữ ở Đại Hạ môn, Tôn Hội sẽ đưa thái thượng hoàng đến, sau đó Lưu Côn đưa thái thượng hoàng vào cung đăng cơ trở lại vị trí cũ.

Từ Kim Dung thành đến Đại Hạ môn, cần phải đi qua hai con đường tây bắc cùng đông nam, nhưng vì bảo mật, Tôn Hội đi qua hẻm nhỏ, không hề đi vào đường lớn.

Qua hẻm nhỏ, xe bò to không thích hợp, cho nên đổi sang dùng xe ngựa nhẹ nhàng.

Lại qua một cái hẻm nhỏ, phía trước có người chặn đường.

Tôn Hội vung roi da lên, “Lăn, nhường đường cho ta!”
Chính là phía trước không động, Tôn Hội giận dữ, thúc ngựa tiến lên, đang muốn mắng to, lại phát hiện phía trước không phải ai khác, chính là tổ phụ Tôn Tú hắn sợ hãi nhất, tổ phụ hắn đem theo trung hộ quân binh hùng tướng mạnh.

“Ngài tới làm cái gì?” Tôn Hội khó hiểu, hắn chạy nhanh xoay người xuống ngựa, hành lễ với Tôn thừa tướng, “Tổ phụ ngài đối với ta còn không yên tâm? Ta mang theo hơn hai trăm hộ vệ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, đem “hạ lễ sinh nhật” tặng Thanh Hà công chúa đưa đến Đại Hạ môn.”
“Không cần, nhiệm vụ của ngươi dừng ở đây.” Tôn Tú nói: “Ngươi có thể đi rồi, việc còn lại để cho ta”.

Tôn Hội không chịu: “Tổ phụ, chỉ còn qua ba cái hẻm nhỏ liền đến, ngươi luôn mắng ta làm việc đầu voi đuôi chuột, không đủ kiên nhẫn, ta bây giờ tham gia hoàn thành một đại sự kiện lịch sử, ngài có thể hay không để ta làm xong, ta cũng có thể lưu danh sử sách”.

Tôn Tú không kiên nhẫn: “Dừng ở đây, ngươi yêu cầu ta nói đến lần thứ ba sao? Mau cút!”
Tôn Hội hoài nghi: “Xảy ra chuyện gì? Ngài đột nhiên thay đổi kế hoạch?”
Thời gian khẩn cấp, Tôn Tú không muốn cùng tên tôn tử ngốc giải thích, liếc mắt một cái, lệnh thân binh mạnh mẽ mang Tôn Hội đi.

Nhưng mà lúc này Tôn Hội đã cảm thấy được không thích hợp, lập tức nhảy lên lưng ngựa, chạy về trận doanh bên mình, “Các ngươi muốn làm gì?”
Thân binh không giải thích, tiếp tục đuổi theo.

Tôn Thừa tướng lạnh lùng nhìn Tôn Hộ và hai trăm hộ vệ: “Các ngươi là người của ai, ăn cơm của ai, chính mình trong lòng còn chưa rõ ràng hay sao? Còn không mau bắt lấy! Đem miệng hắn chặn lại!”
Tôn Hội nhìn thủ hạ phản chiến, không kịp chất vấn tổ phụ, trực giác cảm thấy việc này thái thượng hoàng cùng thái hậu trong xe ngựa có quan hệ, tổ phụ có biểu tình này, chứng tỏ người tới không có ý tốt a!
Cứu thái hậu quan trọng!
Tôn Hội dứt khoát từ lưng ngựa nhảy đến trên xe ngựa, một chân đá văng xa phu, một roi quất lên ngựa, “Giá!”
Xe ngựa tựa như cá chạch quẹo vào một cái ngõ nhỏ phía đông.

Tôn Hội vội vàng đánh xe, còn một đường đem gậy trúc cùng thịt khô phơi nắng ở hai bên ngõ nhỏ đạp đổ, tạo chướng ngại cho truy binh phía sau.

Trong xe, Dương Hiến Dung cảm thấy khác thường, hỏi Tôn Hội, “Con rể tốt, đã phát sinh chuyện gì?”
Nghe được một tiếng “Con rể tốt”, đây là đối với mình tán thành a! Tôn Hội tức khắc cảm thấy chính mình dù trả bất cứ giá nào cũng xứng đáng, “Ta cũng không biết, ta chính là cảm thấy tổ phụ có vấn đề, hắn đột nhiên thay đổi kế hoạch, không cùng ta thương lượng trước, còn muốn trói ta lại, thái hậu mau trốn vào trong xe ngựa đi, dưới chỗ ngồi có mấy cỗ áo giáp, ngươi nhanh mặc vào, nhớ rõ phải đội cả mũ giáp nữa!”.

Dương Hiến Dung trong lòng căng thẳng, nàng lùi vào xe tránh chỗ cửa sổ, trước tiên giúp ngốc trượng phu mặc khôi giáp, sau đó mới đến phiên chính mình.

Thái thượng hoàng cảm giác được thê tử khẩn trương, hỏi: “Dung nhi, xảy ra chuyện gì?”
Dương Hiến Dung an ủi nói: “Không có việc gì, chúng ta cùng Tôn Hội chơi trốn tìm, ngươi mau tránh đến phía dưới chỗ ngồi, không cần phát ra tiếng, Tôn Hội quỷ kế đa đoan, hắn sẽ cố ý ở bên ngoài làm ra một ít động tĩnh hù dọa ngươi, ngươi không cần mắc mưu, chỉ cần ngươi vẫn luôn trốn ở chỗ này không lên tiếng, ngươi liền thắng”.

Thái thượng hoàng vội vàng trốn xuống phía dưới, đem đầu chôn ở đầu gối.

Dương Hiến Dung đem hai miếng bông nhét vào tai thái thượng hoàng, sợ hắn nghe được thanh âm sẽ bị sợ hãi.

Tôn Hội điều khiển xe ngựa chạy nhanh, ỷ vào quen thuộc địa hình, xuyên qua ngõ nhỏ, muốn chạy thoát truy binh.

Chính là vô dụng, Tôn Tú đem theo trung lĩnh quân không phải để ăn chay, ngay khi Tôn Hội sắp chạy trốn tới trên đường cái, xe ngựa bị trung lĩnh quân vây quanh.

Tôn Hội rút kiếm: “Các ngươi nếu muốn động đến bọn họ, trước hãy bước qua thi thể ta!”
Hổ dữ không ăn thịt con, Tôn Tú không muốn đại tôn tử bị thương, hắn vung tay lên, “Đi lên, bắt sống hắn, người trong xe ngựa, giết”.

Vậy mà muốn giết thái thượng hoàng cùng Dương Hiến Dung!
Tôn Hội nóng nảy, nếu giết thái thượng hoàng, hắn hoàn toàn không có vấn đề, chính là muốn giết Dương Hiến Dung, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Tôn Hội một mặt vung kiếm phản kháng, một mặt kêu lên: “Tổ phụ! Biểu tỷ còn ở trên xe ngựa! Nàng là thân ngoại tôn nữ của ngài đó! Ngài vì sao phải giết nàng! Người giết thái thượng hoàng, kế hoạch của chúng ta chẳng phải thất bại sao?”
Tôn Tú ha ha cười nói: “Sáu vạn quân coi giữ làm thế nào để chống chọi hai mươi vạn đại quân cần vương? Lấy trứng chọi đá! Hiện nay, hoàng đế đã sớm không đáng tin cậy, ta đã cùng với Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh định ra minh ước.

Chỉ cần diệt trừ thái thượng hoàng cùng thái hậu, bố trí hết thảy vu oan cho Kiến Thủy đế.

Trong cung, Thanh Hà thay ta giết Kiến Thủy đế, hai người đồng quy vu tận, chết không đối chứng.

Sau đó ta sẽ đoạt công lao giết Kiến Thủy đế, vì thái thượng hoàng và thái hậu báo thù, mở ra cửa thành nghênh đón Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, từ đây hắn làm hoàng đế, ta làm tể tướng, chính là hai triều Tể tướng, Tôn gia chúng ta vĩnh hưởng phú quý.

Tôn tử ngoan, ngươi nghe lời, tương lai Tôn gia chúng ta nhất định sẽ bước vào sĩ tộc, người khác đừng mơ tưởng lại coi khinh chúng ta”.

Tựa như năm đó Tôn Tú chơi mượn đao giết người, lợi dụng tiên hoàng hậu Giả Nam Phong giết Mẫn Hoài thái tử, sau đó lấy cớ “Giúp đỡ chính nghĩa” đem Giả Nam Phong đưa đến Kim Dung thành độc chết.

Tôn Tú chính là lợi dụng Thanh Hà giết Kiến Thủy đế, lợi dụng danh nghĩa Kiến Thuỷ đế giết thái thượng hoàng cùng thái hậu, thực hiện chiêu mượn đao giết người càng cao cấp hơn trước!
Tôn Hội không nghĩ tới tổ phụ sẽ ác độc như thế, vì tăng môn đình không chỉ có thân ngoại tôn nữ Dương Hiến Dung không buông tha, đến cả tằng ngoại tôn nữ Thanh Hà công chúa đều là tế phẩm hiến tế cho quyền thế của hắn!
Quả thực phát rồ!
Tôn Hội huơ kiếm xua đuổi binh lính như châu chấu, có hai tên lính đã bò lên nóc xe ngựa, ý đồ xốc nóc xe lên ám sát thái thượng hoàng cùng thái hậu.

Trung Hộ Quân nhân số quá nhiều, Tôn Hội bị người lôi kéo cổ chân, mất đi cân bằng, từ trên xe ngã xuống, lập tức bị cướp vũ khí, trói chặt đôi tay.

Binh lính dùng chân đá cửa xe ngựa.

Thịch thịch thịch!
Thái thượng hoàng nhét bông vào lỗ tai nên nghe không thấy, còn đang ngồi phía dưới ôm đầu gối cười ngớ ngẩn.

Dương Hiến Dung nhìn trượng phu hồn nhiên tươi cười, trong lòng khổ sở, đại nạn buông xuống, nàng không sợ hãi sinh tử, nhưng nàng còn vướng bận Thanh Hà.

Dương Hiến Dung quỳ xuống cầu nguyện: “Ông trời ơi, ta kiếp này tao ngộ tai họa bất ngờ, chết ở đầu đường, nếu mệnh còn có thừa tuổi thọ, thỉnh đem thọ mệnh của ta cho Thanh Hà.

Là ta thực xin lỗi nàng, là ta nhất thời tham niệm, sợ thân sinh nhi tử chết trong đấu tranh cung đình, biến thành Mẫn Hoài thái tử thứ hai, liền mạnh mẽ giúp nhi tử sửa mệnh, đem nhi tử đổi thành nữ nhi, cho rằng công chúa là có thể sống sót ở cung đình, giống như Hà Đông công chúa, cho dù mẫu thân chết đi, cũng vẫn có thể sinh tồn”.


“Ta sai rồi, ta ích kỷ hại Thanh Hà, nàng vốn nên là nữ nhi thế gia an nhàn cả đời, cuộc đời này lại muốn nhận tai nạn vốn không nên thuộc về nàng.

Cầu trời cao phù hộ, đem thọ mệnh của ta cho nàng ——”
Dương Hiến Dung cũng không biết, giờ này khắc này, trong Trường Nhạc cung, Thanh Hà bị hai tên trung lĩnh quân giữ cánh tay, cưỡng bách quỳ xuống, đưa cổ chờ bị Tế Dương vương chém đầu.

Đốt đốt!
Một trận bão táp mũi tên khiến cho những tiếng động khác đột nhiên im bặt, cũng đánh gãy lời cầu nguyện của Dương Hiến Dung.

Thùng xe bỗng dưng quay cuồng ngã xuống đất, Thái thượng hoàng trốn ở dưới ghế ngồi ôm đầu gối còn tốt, không bị thương, Dương Hiến Dung chợt phát ngốc.

Nàng nghe được bên ngoài có tiếng mũi tên xé gió xuyên qua cùng tiếng trung hộ quân kêu thảm thiết.

Là có người tới cứu chúng ta, hay là tới đoạt đầu người?
Sau trận tên mưa rền gió dữ, Tôn Tú tổn thất thảm trọng, gần ngàn người đã chết một số lớn.

Tôn Tú tập trung nhìn, người tới thế mà lại là Kê thị trung Kê Thiệu cùng thái tử chiêm sự Lưu Côn!
Tôn Tú quả thực tức điên.

Ta đã biết Kê thị trung là một họa quốc yêu nghiệt! Hắn mê hoặc quân vương, đem triều chính giảo hợp đến lung tung rối loạn, hắn khẳng định cùng Lưu Côn đã sớm âm thầm tư thông!
Mất công tên hôn quân kia vẫn luôn tin tưởng hắn, lợi dụng hắn kiềm chế ta.

Kỳ thật nội tâm hắn vẫn luôn hướng về ngu ngốc thái thượng hoàng.

Hôn quân a hôn quân, lau cho sạch mắt chó của ngươi mà hảo hảo xem xem đi, Kê thị trung của ngươi cư nhiên mạo hiểm tới cứu một tên ngu ngốc, cũng không chịu vì ngươi ra sức, ha ha!
Kê thị trung cùng Lưu Côn dẫn tới đại nội hoàng cung trung lĩnh quân, hướng tới bọn họ bắn tên.

Nguyên lai Kê thị trung kiêng kị Tôn Tú từng sử dụng chiêu “Mượn đao giết người” không đáng tin cậy, không yên tâm Tôn Hội hộ tống thái thượng hoàng, dứt khoát cùng Lưu Côn ở giữa đường nghênh đón, kết quả lại phát hiện Tôn Tú quả nhiên không có điểm mấu chốt, trò cũ sử dụng lại, lại chơi mượn đao giết người, muốn giết thái thượng hoàng cùng thái hậu!
Kê thị trung cùng Lưu Côn quyết đoán ra lệnh trung lĩnh quân bắn tên.

Ngựa đã bị bắn chết ngã xuống đất, xe ngựa cũng bị lật, may mắn cửa xe đóng chặt, bên trong thái thượng toàng cùng thái hậu hẳn là không việc gì.

Địch mạnh ta yếu, Tôn Tú dưới sự che chắn yểm hộ lập tức lui lại, không dám ham chiến.

Dương Hiến Dung ôm thái thượng hoàng bị kinh hách, nhẹ nhàng vỗ sống lưng hắn an ủi, nàng nghe được có người đi đến lật xe ngựa, dùng chân đá văng cửa xe.

Dương Hiến Dung bản năng dùng thân thể ngăn cửa, cho dù lập tức đi tìm chết, cũng muốn che chở thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng lỗ tai còn nhét bông, nghe không được thanh âm, nhưng lúc này mặt hướng ra cửa, cho nên hắn thấy được người đá cửa.

Thái thượng hoàng lộ ra biểu tình vui sướng, hô to một tiếng, đẩy Dương Hiến Dung ra, ôm chặt lấy eo người tới: “Kê tiến sĩ! Ngươi rốt cuộc tới xem ta! Ta liền biết, ta liền biết ngươi không quên ta, ngươi nhất định sẽ đến bồi ta!”
Đúng là Kê Thiệu Kê thị trung.

Thái thượng hoàng thời điểm vẫn là thái tử, Kê Thiệu chính là thái tử lão sư.

Dương Hiến Dung nhìn thấy Kê thị trung, lại thấy Lưu Côn, tức khắc có hy vọng, “Chúng ta nhanh tiến cung, Thanh Hà có nguy hiểm!”.

Giờ này khắc này, Trường Nhạc cung Lưu Diệu ra tay cứu Thanh Hà, nơi nơi đốt lửa chạy trốn.

Lúc này một thanh âm từ đống thi thể vang lên: “Nhạc mẫu đại nhân cứu mạng a! Mau dẫn ta đi!”
Hoá ra là thanh âm của Tôn Hội!
Vừa rồi tên bay như châu chấu, Tôn Hội bị trói chặt đôi tay, không thể phản kháng, dứt khoát nằm ngã ra chờ chết, nhờ thế hắn trong họa được phúc, từng hàng thi thể ngã xuống đất thành lá chắn thịt cho hắn, tránh thoát kiếp nạn này.

Kê thị trung sai người đem Tôn Hội từ đống thi thể đưa ra.

Dương Hiến Dung cầu tình giúp Tôn Hội: “Hắn tuy là tôn tử của Tôn Tú, nhưng vừa rồi ít nhiều nhờ có hắn đại nghĩa diệt thân, liều mình cứu giúp, ta cùng thái thượng hoàng mới có thể giữ mạng sống.

Cầu các ngươi buông tha hắn.”
Thái thượng hoàng cũng ngây ngốc đối với Tôn Hội cười ngây ngô: “Con rể ta, con rể ngoan”.

Kê thị trung mở trói cho Tôn Hội: “Ngươi đi đi.”
Tôn Hội lắc đầu: “Ta đã bị gia tộc vứt bỏ, ta muốn đi theo thái hậu……!cùng thái thượng hoàng.”
Lưu Côn cho Tôn Hội một tấm chắn binh khí, “Tổ phụ ngươi là gian thần, ngươi là anh hùng.”
Tôn Hội cứ như vậy thay đổi lập trường, gia nhập “Địch doanh”.

Mọi người khẩn cấp chạy tới hoàng cung, chỉ có kịp thời đưa thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ, mới có thể cứu Thanh Hà công chúa.

Lúc này thái thượng hoàng cùng thái hậu đều mặc khôi giáp, mang mũ giáp, vừa lúc có thể đóng giả trung lĩnh quân lừa dối qua cửa.

Cửu biệt gặp lại, thái thượng hoàng một hai phải cùng Kê thị trung ngồi chung một xe, vì ổn định cảm xúc của thái thượng hoàng, Kê Thiệu đành phải đáp ứng.

Lưu Côn muốn đỡ Dương Hiến Dung lên ngựa, hắn nắm dây cương bước nhanh đi vội, không ngờ Dương Hiến Dung vị tiên nữ này thế mà sẽ cưỡi ngựa, hơn nữa thuật cưỡi ngựa cũng không tệ lắm.

Lưu Côn đầu tiên là bị mỹ mạo của thái hậu kinh diễm, rồi sau đó bị thuật cưỡi ngựa chấn trụ, tựa như mộng du, thúc ngựa theo ở phía sau.

Đội ngũ tới đường cái đúng thời điểm xảy ra biến chuyển.

Tôn Tú mang theo lệnh triệu tập khẩn cấp bốn vạn trung hộ quân “dọn sạch” đường cái, cùng đoàn người Kê Thiệu Lưu Côn đối địch.

Kê Thị Trung cùng Lưu Côn chỉ có hơn hai ngàn trung lĩnh quân, Tôn Tú lập tức chuyển thế thắng.

Kê thị trung nói với Lưu Côn: “Nơi này cách đại hạ môn rất gần, không đến hai ngàn bước, ta mang theo hai trăm tử sĩ lưu lại nơi này kiềm chế Tôn Tú, ngươi phụ trách mang theo những người khác cùng thái thượng hoàng và thái hậu phá vây, chỉ cần tới đại hạ môn, đưa ra lệnh bài trung lĩnh quân, các ngươi có thể tiến cung.

Vào cung, các ngươi liền an toàn, hoàng cung có trung lĩnh quân đóng giữ, Tôn Tú mang trung hộ quân không thể đánh vào.”
Lưu Côn nói: “Hai trăm chặn bốn vạn? Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tôn Tú chán ghét ngươi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Kê thị trung cười nói: “Chỉ cần ngươi có thể trợ giúp thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ, ta chết có ý nghĩa, đi mau.”
Thái thượng hoàng không chịu, nắm quần áo Kê thị trung không buông tay, Dương Hiến Dung giục hắn: “Thanh Hà ở trong cung chờ ngươi, Kê thị trung xử lý công việc xong xuôi, hắn sẽ hồi cung tìm bệ hạ.”
Thái thượng hoàng chỉ vào Tôn Tú và trung hộ quân đằng đằng sát khí: “Bọn họ đang làm gì?”
“Chơi trốn tìm.” Kê thị trung tươi cười nhẹ nhàng, hắn dùng một mảnh vải che đôi mắt thái thượng hoàng để tránh chịu kích thích: “Bọn họ người quá nhiều, chỉ có bệ hạ cùng thái hậu trốn đến trong cung bọn họ mới tìm không thấy các ngươi.

Bệ hạ phải nhanh chóng trốn đi, ngàn vạn không cần chịu thua a.”
Việc này không nên chậm trễ, Lưu Côn đem thái hậu, thái thượng hoàng khóa lại trong cùng một chiếc xe ngựa, mang binh phá vây, Kê thị trung rút kiếm nhằm phía trận doanh của Tôn Tú.

Hai bên giao chiến, Tôn Tú binh mã quá nhiều, bước chân Lưu Côn phá vây dần dần chậm lại.

Ngay lúc Kê Thiệu, Lưu Côn cùng trung lĩnh quân sắp bị trung hộ quân “nuốt chửng”, Tôn Tú lại nghe lính liên lạc tới báo, nói quân ta hai mặt thụ địch, tổn thất nặng nề.

Tôn Tú kinh hãi: đây lại là cỗ thế lực nào? Chẳng lẽ là bộ khúc tư binh của sĩ tộc? Sĩ tộc muốn thay đổi lập trường quan vọng sao?
Ngay khi đang suy nghĩ, phía sau bay tới một cây cờ xí, hoá ra là cần vương!
Vương Duyệt cùng Tuân Quán lãnh đội kỵ binh tinh nhuệ của Tề vương Tư Mã Quýnh, vội vàng đuổi tới thành Lạc Dương, nhắm vào Tôn Tú – trung hộ quân đến càn quét!
Thoáng chốc, ba quân giao chiến, giết đến trời đất u ám.

Meoxauxi: Chương này dài dã man, gần 1 vạn chữ, mấy chương trước đây đã ngỡ là dài, hoá ra chưa bằng nửa chương này????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.