Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 208: Ngoại Truyện 27
Vương Duyệt chơi ba ván cờ với Vương Đạo, thì truyền đến tin tức đại thắng của Hoàn Ôn chinh phạt đất Thục.
Vương Đạo mừng rỡ, gương mặt tái nhợt đỏ bừng lên ngay, nói “Tốt” ba lần liên tiếp: “Hoàn Ôn rất giống với A Hắc (Vương Đôn).
Sau khi A Hắc qua đời, Đại Tấn không có một tướng tài khuynh thế nào.
Si Giám và ta già rồi, không thể đánh trận được nữa.
Đại Tấn cuối cùng mong đợi được một vị tướng có thể phòng thủ có thể tấn công.
Ta chết cũng yên tâm.”
Vương Duyệt nghĩ trong lòng, giống Vương Đôn cũng không phải là chuyện tốt.
Dù sao thì kết cục cuối cùng của Vương Đôn…!Nhưng mà dù sao cũng là tướng tài tự mình bồi dưỡng, Vương Duyệt cố gắng “đút tài nguyên” cho Hoàn Ôn, gả trưởng công chúa Nam Khang cho hắn ta.
Phu thê Chu Phủ Tuân Hoán, còn có thiếu niên tướng quân thế hệ mới Tuân Tiễn bằng lòng “nâng đỡ” Hoàn Ôn, bằng lòng xông vào chiến đấu.
Hoàn Ôn khí thế ngang trời, chuyển Đại Tấn từ trạng thái ẩn mình chờ thời sống tạm bợ vùng Giang Nam, bắt đầu chủ động xuất kích.
Hoàn Ôn chinh phạt đất Thục, tương tự như thời Tam Quốc, Đông Ngô thôn tính lãnh thổ Tây Thục của Lưu Bị, “Ngô Thục” hợp nhất.
Đại Tấn mở rộng lãnh thổ, không còn phải lo lắng về việc hai mặt trước sau đều có địch.
Mới cướp bên ngoài thì trước tiên phải làm ổn định bên trong.
Đây là bước đầu tiên Đại Tấn thống nhất nam bắc.
Vương Đạo vui mừng, phái người nấu một bình rượu ăn mừng chinh phạt đất Thục thành công.
Vương Duyệt rót rượu cho cha, Vương Đạo mặt mày hớn hở nói: “Năm đó loạn bát vương, thành Lạc Dương lúc mỗi phiên vương ngươi hát ta gặt hái, ta đã có dự cảm Đại Tấn sắp tiêu rồi, nên quyết định muốn Vương Đôn đưa toàn bộ gia tộc Lang Gia Vương thị chúng ta dời đến Kiến Khang.
Lúc đó Quách Phác (thầy phong thủy nổi tiếng nhất ở thời Ngụy Tấn, tương truyền “Táng kinh” là do ông viết) vẫn còn làm việc dưới tay A Hắc.
Ta muốn Quách Phác tính cho Vương gia chúng ta một quẻ, hỏi gia tộc dời đến Giang Nam là cát hay hung.
Quách Phác xem xong, viết “Cát, không bất lợi, sông Hoài tuyệt, Vương thị vong”.”
“Sông Hoài sao có thể bị cắt đứt được, vì vậy Vương gia chúng ta tiến về phía nam là đúng.
Dân gian nói cây dịch chuyển thì chết, người di chuyển thì sống.
Vương gia chúng ta, còn có Đại Tấn vẫn còn sống mãi không ngừng.
Xuôi nam không phải là lưu vong, mà là một khởi đầu mới.”
Vương Duyệt nghe xong càng cảm thấy không ổn.
Bởi vì Quách Phác cuối cùng cũng bị Vương Đôn gi3t ch3t.
Lần thứ hai “Cần vương”, Vương Đôn tìm Quách Phác hỏi hung cát, Quách Phác nói nếu Vương Đôn đánh Kiến Khang nhất định sẽ chết, nhưng nếu rút lui giữ Vũ Xương thì sẽ sống rất lâu.
Vương Đôn tức giận hỏi Quách Phác rằng “Ngươi cảm thấy khi nào thì ngươi chết”, buộc hắn ta phải đổi quẻ bói, để cổ vũ quân tâm.
Nhưng Quách Phác có chết cũng không theo, nói “Hôm nay là ngày chết của ta”.
Vương Đôn chặt đầu Quách Phác.
Liên tiếp nói về hai người này, đều cảm thấy không phải là điều tốt.
Vương Duyệt cẩn thận hầu hạ cha.
Vương Đạo uống ba ly, mặt càng đỏ hơn.
Lúc vui vẻ thì phải uống cho say.
Vương Duyệt dứt khoát sai người đem bình rượu lui.
Vương Duyệt đã bốn mươi, con trai của ông vẫn là con trai của ông, Vương Đạo nghe lời con trai, miệng còn thèm uống cũng chỉ có thể nhịn.
Sau khi uống xong, Vương Duyệt dìu cha về phòng nghỉ ngơi.
Vương Đạo không chịu: “Lúc sống cớ gì phải ngủ lâu, sau khi chết sẽ yên giấc ngàn thu.
Con khó khắn lắm mới về nhà một chuyến, nào, chúng ta tiếp tục đánh cờ.”
Lúc này trời đã sang thu, hai cha con an tĩnh ngồi chơi cờ bên cửa sổ phía đông.
Chơi cờ không lâu sau, gương mặt của Vương Đạo từ từ hết đỏ, cơ thể lạnh run.
Vương Duyệt rót một chén trà nóng cho cha, sau đó đóng tất cả các cánh cửa sổ lại, chống gió lạnh.
Vương Duyệt đóng cánh cửa sổ rồi lại bên cạnh án.
Quân đen trên tay cha rơi xuống chỗ ngồi ấm áp làm bằng lông hồ ly màu trắng.
Vương Duyệt nhặt quân cờ đen lên, muốn đặt vào trong tay Vương Đạo: “Phụ thân thật là càng ngày già càng yếu ớt, chuyện đơn giản như vậy cũng muốn con giúp—”
Lời nói đột ngột dừng lại, Vương Duyệt cảm nhận được bàn tay cha vừa lạnh vừa cứng.
Nhìn kỹ lại, cha cúi đầu nhắm mắt, không phản ứng lời nói của hắn.
Vương Duyệt ngẩn người, chậm rãi đưa tay phải đang cầm quân cờ đen lên, đặt dưới mũi cha.
Đã không còn hơi thở nữa.
Cạch!
Quân cờ đen rơi xuống, đụng trúng bàn cờ, làm rối loạn thế cờ sắp kết thúc.
Trái tim Vương Duyệt trống rỗng, giống như lúc nãy không phải quân cờ đen rơi xuống, mà là trái tim của hắn.
Vương Duyệt nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Một lúc sau, Vương Duyệt lau nước mắt.
Hắn dựa vào trí nhớ khôi phục lại thế cờ rối loạn, sau đó thay cha đặt một quân cờ đen vào.
Tay trái quân trắng, tay phải quân đen, trái phải đối nghịch nhau, giống như cha còn sống, cùng nhau đánh cờ.
Dần dần, quân đen càng ngày càng mạnh, quân trắng rơi vào yếu thế.
Vương Duyệt chỉ vào bàn cờ đen trắng nói: “Phụ thân, người hẳn còn nhớ quan hệ giữa chúng ta không?”
Đây là giống như lúc Vương Duyệt còn nhỏ đánh cờ với cha, cha không địch lại hắn, cảm thấy mất mặt nên nói: “Con hẳn là nhớ quan hệ của giữa hai chúng ta nhỉ?”, để nhắc nhở hắn nhường cha, phải nhường cha một nước.
Lúc đó Vương Duyệt không chịu, trên bàn cờ không có cha con, đánh thắng cha.
Cha không tức giận, ngược lại còn đem chuyện này ra kể khắp nơi, khen ông sinh được một người con trai xuất sắc.
Tất cả những ký ức về cha, đều tốt đẹp.
Lúc này Vương Đạo đã tắt thở, đương nhiên không thể trả lời.
Vương Duyệt giúp cha đặt quân đen cuối cùng xuống bàn cờ: “Lần này, người thắng rồi.”
Người là cha của ta.
Đánh xong ván cờ, Vương Duyệt mới chậm rãi ôm lấy cha, đặt cha nằm trên sạp, lấy ra hai đồng tiền, đặt trên mắt phụ thân, rồi đẩy cửa gọi người báo tang.
Tào Thục tìm chiếc áo choàng mà Vương Đạo thường mặc làm lễ gọi hồn, Vương Duyệt cầm lấy áo choàng, theo cái thang trèo lên nóc nhà, vẫy vẫy y phục: “Hồn này trở về! Hồn này trở về!”
Vương Đạo qua đời, hoàng đế dừng triều, khóc tang ba ngày, lệnh cho Đại Hồng Lư tổ chức tang lễ cho Vương Đạo, tất cả quy định nghi lễ, đều dựa vào đại lễ tang theo Hán triều Hoắc Quang.
Khách khứa đến lễ truy điệu của Vương Đạo trước ngõ Ô Y nối liền không dứt.
Vương Duyệt cũng đã sớm “chết” rồi, ban ngày không thể xuất hiện, chỉ có thể chờ đêm khuya vắng người đến bên cạnh quan tài của Vương Đạo thắp hương đốt vàng mã.
Tào Thục bưng bữa khuya đến cho con trai.
Vương Duyệt vội vàng mời Tào Thục ngồi xuống: “Ban ngày mẫu thân mệt mỏi rồi, buổi tối không cần phải ra đây đâu.”
Tào Thục nói: “Ta không ngủ được, nghĩ hôm nay Thanh Hà hẳn ở đó rồi, khi nào mới có thể đến Kiến Khang.”
Vương Duyệt nói: “Thanh Hà đang ở Hậu Triệu, nghe tin thì lên đường lập tức, ít nhất phải năm ngày mới đến nơi.”
Tào Thục thở dài: “Tình cảm giữa giữa phụ thân và nữ nhi quá cạn, chết vẫn không được nhìn thấy mặt lần cuối.”
Tào Thục đứng dậy, cầm nến nhìn Vương Đạo đang nằm trong quan tài: “Lúc còn trẻ, nhìn nhau là ghét, phu thê đồng sàng dị mộng, về nhà vậy mà thật sự có thể nói chuyện được với nhau.
Bây giờ nghĩ lại, lúc còn trẻ, ta quá kiêu ngạo tự phụ.
Sau khi kết hôn, mọi tâm tư của ta đều dồn vào Dương hoàng hậu, nghĩ cách giải khó khăn cho bà ấy, không nghĩ đến cảm nhận của ông ấy, cũng không quan tâm ông ấy.
”
“Sau khi ta sinh…!Thanh Hà, ta cảm thấy ta đã hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, nạp thiếp ngay cho ông ấy, đẩy Lôi di nương về phía ông ấy, không suy nghĩ đến cảm nhận của ông ấy.
Phu thê không còn thổ lộ tình cảm nữa mà ngày càng xa cách.
Ông ấy luôn bên ta.
Ông ấy vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của một trượng phu, không oán một câu.
Ông ấy coi như là một nam tử tốt hiếm có.
Đáng tiếc, lúc ta nhận ra được điều đó, thì đã già rồi.”
“Ông nó à, nếu có kiếp sau, ta hi vọng ta sớm thông suốt, chúng ta lại vui vẻ trải qua cùng nhau.”
Nói xong, cửa đại sảnh cọt kẹt một tiếng, cửa mở ra, một luồng gió thổi tới, thổi tắt ngọn nến trong tay Tào Thục.
Tào Thục sợ hãi trốn ở sau lưng Vương Duyệt: “Ông nó à, ta đang nói về kiếp sau, không phải hiện tại, ông vẫn là an nghỉ đi.”
Một bóng trắng bay tới: “Tào phu nhân chớ sợ, là ta.”
Là Thanh Hà đã đổi đồ tang.
Thanh Hà đi xuyên ngày đêm, chỉ ba ngày đã chạy từ Hậu Triệu đến Kiến Khang.
Thứ nhất là đưa tiễn Vương Đạo.
Thứ hai là nghĩ Vương Duyệt và Tào Thục tất nhiên rất đau lòng nên muốn ở bên cạnh an ủi bọn họ.
Cả nhà đoàn viên.
Trước tiên Thanh Hà an ủi Tào Thục, muốn bà nén bi thương.
Tào Thục phi vẫn mang tính cách hào sảng: “Ta đau nhưng không thương.
Con yên tâm.
Ta và Phan mỹ nhân có vụ đánh cược mười vạn tiền, ai sống lâu hơn.
Ta không thể thua được.”
Tào Thục nâng mặt Thanh Hà nhìn kỹ: “Gầy rồi.
Mấy ngày nay vội vàng lên đường nên không ăn không ngủ đàng hoàng được đúng không? Vương Duyệt, con nhanh cùng Thanh Hà trở về nghỉ ngơi đi.”
Thanh Hà nói: “Không vội, con thắp một nén hương trước đã.”
Lúc Thanh Hà thắp hương cầu khẩn, Tào Thục và Vương Duyệt nhìn nhau, lại dời mắt đi ngay.
Vương Đạo thanh thản ra đi, rất nhiều gương mặt thân quen đều đến tang lễ.
Vương Hy Chi mang theo một đoàn con đến thắp hương Vương Đạo — Mười năm qua, sau khi hắn và Si Tuyền kết hôn, cầm sắt tương hợp, sinh được bảy con trai.
Si Tuyền không đến, trong bụng nàng ấy lại mang thai thêm một đứa nữa, sắp lâm bồn, không tiện ra ngoài.
Biệt viện Lâu Hồ, Vương Hy Chi nhìn bảy con trai đang chơi đùa đuổi theo bông tuyết trong sân, trên mặt tràn đầy khát khao nói với Thanh Hà: “Lần lần này nhất nhất nhất nhất…!nhất định là nữ nhi.”
Mùa đông năm nay thủ tang Vương Đạo, nên Vương Hy Chi thường đưa con đến biệt viện Lâu Hồ.
Ở đây có những kỷ niệm thời thơ ấu của hắn.
Thanh Hà Vương Duyệt không có con, rất thích chơi đùa với trẻ nhỏ.
Vương Hy Chi cũng có khi đưa con của Tạ gia nhà đối diện đến đây, có nam có nữ.
Hai nhà Vương Tạ đến thời con cháu thì kết giao tình.
Trên trời rơi xuống bông tuyết mịn, một đám tiểu tử đóng giả người lớn tao nhã tụ tập lại với nhau, thảo luận làm thế nào để mô tả tuyết.
Tạ Lang nói: “Muối trắng ném giữa trời.”
Một cô bé tên Tạ Đạo Uẩn nói: “Thế mà chưa bằng gió thổi tung tơ liễu.”
Câu nói này khiến Vương Duyệt phải lau mắt nhìn, lại là thần đồng.
Đến con trai trưởng Vương Ngưng Chi của Vương Hy Chi, Vương Ngưng Chi tự hiểu lấy mình, nói: “Cho dù ta nói cái gì cũng đều không bằng câu nói của Lệnh Khương (Tên của Tạ Đạo Uẩn).
Ta sẽ không tự bêu xấu.”
Vương Hy Chi cầm bút viết lên giấy câu nói hay của ngày hôm nay, lưu truyền rộng rãi câu “Thế mà chưa bằng Gió thổi tung tơ liễu”.
Tạ Đạo Uẩn trở thành tài nữ nổi danh xa gần.
Từ đó về sau, người ta dùng “Vịnh tự chi tài” để hình dung những nữ tử có tài hoa.
Gần quan được ban lộc, Vương Hy Chi nói lắp nhưng tay thì rất nhanh, đến cửa cầu thân, nói muốn cưới Tạ Đạo Uẩn làm vợ cho nhi tử Vương Ngưng Chi.
Tang sự của Vương Đạo vừa xong, bên Vũ Xương truyền đến tin tức — Dữu Lượng chết rồi.
Dữu Lượng vẫn luôn muốn hại giết Vương Đạo.
Nhưng khổ nỗi là Giang Tây đã bị Vương Huyền Chi ngăn chặn, hơn nữa Si Giám là xha vợ của Vương Hy Chi, vẫn luôn không có cách nào ra tay.
Kết quả là Vương Đạo bệnh bệnh, Dữu Lượng mất đi đối thủ, cũng mất đi động lực sống, cho nên cũng đuổi theo.
Dữu Lượng là cậu ruột của hoàng đế, từng có nhiều công lao với đất nước.
Hoàng đế truy phong Thái thú, thụy hào Văn Khang.
Nhưng đẳng cấp tang lễ của ông ta vẫn kém xa Vương Đạo, không được cấp bậc Hán triều Hoắc Quang.
Có thân hay không, nhìn tang lễ là biết.
Vương Đạo và Dữu Lượng nối tiếp nhau qua đời, rõ ràng hoàng đế đối xử khác biệt.
Các đại thần đều suy đoán hoàng đế có tư tâm oán hận Dữu Lượng vì đã gây ra loạn Tô Tuấn, để lại bóng ma thời thơ ấu.
Dù sao thì lúc đó hoàng đế trở thành tù binh của Tô Tuấn, Dữu Lượng bỏ chạy, là Vương Đạo ôm hoàng thượng ngồi trên long ỷ, dùng khí thế trấn định Tô Tuấn, mới bảo vệ được tính mạng của hoàng đế.
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng hạt bụi đã lắng xuống, thì Kinh Khẩu truyền đến tin dữ – Si Giám bệnh qua đời!
Thì ra gần đây Si Giám cũng bệnh nặng, chỉ là lo lắng tranh đoạt giữa Vương Đạo, Dữu Lượng mới giữ một hơi tàn, nghe tin trong vòng hai tháng hai người nối tiếp nhau qua đời, Si Giám mới thở phào nhẹ nhõm — Hai con hổ vừa chết, Đại Tấn sẽ không diễn ra nội chiến nữa, Đại Tấn duy trì được hòa bình và ổn định.
Không còn vướng bận, Si Giám là người ở giữa, cũng đi theo.
Vương Hy Chi khiếp sợ không thôi khi nghe tin cha vợ chết, vội vàng mang đám con trai trở về Kinh Khẩu chịu tang.
Si Giám là bạn già từ thời Lạc Dương.
Vương Duyệt và Thanh Hà cũng vội vã đến Kinh Khẩu tiễn Si Giám đi đoạn đường cuối cùng.
Liên tiếp mất đi ba vị đại tướng, hoàng đế có chút choáng.
Lần này phái người Ngự sử trì tiết đến Kinh Khẩu, tiến hành thờ cúng lễ Thái Lao, truy phong Thái Tế, thụy hào Văn Thành.
Quy định tổ chức tang lễ căn bản ngang hàng với Dữu Lượng.
– —–oOo——.