Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 206: Ngoại Truyện 25
“Chiến binh cung đấu” Trịnh Anh Đào gi3t ch3t hai vợ chính, đã bị công chúa An Định đánh bại chỉ trong tám tháng, còn lỗ thêm tính mạng của thái tử nữa.
Vào một đêm mùa đông lạnh giá, công chúa An Định cầm thức ăn và áo lông cáo đến thăm phế hậu Trịnh Anh Đào đang bị giam lỏng.
Trịnh Anh Đào hừ một tiếng: “Ngươi, đồ yêu cơ họa quốc này! Đến đây giả mù sa mưa làm người tốt, hoàng thượng bị mỹ mạo của ngươi che mờ mắt, trong lòng ta rõ như gương.
Ngươi chịu nhục, một lòng trả thù, sợ thiên hạ không loạn, đi châm lửa khắp nơi, muốn hủy hoại Đại Triệu của ta!”
Công chúa An Định đẩy thức ăn và áo lông cáo về phía Trịnh Anh Đào: “Ta biết cho dù ta nói gì, tỷ tỷ cũng nghe không lọt tai.
Nếu thật sự là ta làm, tại sao làm hoàng hậu không phải là ta? Nếu ta thực sự có dã tâm và thủ đoạn như tỷ tỷ nói, tại sao còn bỏ công làm giá y cho Đỗ Chu, bản thân thì không có may mắn gì, còn là một chiêu nghi nữa?”
“Tỷ tỷ chỉ quan tâm đến việc hận ta, trách ta.
Nhưng thái tử đã chết không thể sống lại được, tỷ tỷ thì bị nhốt trong lãnh cung, ngăn cách với đời, không thể trở mình được.
Tỷ tỷ còn có cửu hoàng tử Thạch Tuân.
Hắn vẫn còn nhỏ, cần mẫu phi.
Nếu tỷ tỷ tin ta, ta sẽ nuôi dạy cửu hoàng tử, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ hắn,…!Tỷ tỷ nên biết thủ đoạn của Đỗ Chu.
Nàng ta không phải là người hiền lành, sẽ nhổ cỏ tận gốc.”
Dù sao Trịnh Anh Đào cũng là mẫu thân, tức giận nói: “Sát hại con vua, nàng ta dám!”
Công chúa An Định nói: “Nàng ta giá họa bức chết thái tử, nàng ta có gì mà không dám? Cửu hoàng tử còn nhỏ, nếu bị một đám người dụ dỗ giết người nuôi lớn thành phế vật, giống như thái tử làm ra loại chuyện tàn nhẫn trộn thịt người và thịt bò dê.
Tám mươi phần trăm cửu hoàng tử sẽ có kết quả giống như thái tử.
Không bằng đưa ta nuôi dưỡng, ta sẽ mời các danh sư đến dạy dỗ, tương lai nhất định thành tài.”
Trịnh Anh Đào không tin: “Thái tử và hoàng hậu sẽ dễ dàng để cửu thái tử thành tài sao?”
Công chúa An Định nói: “Ngươi nên biết phi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất chính là ta.
Ngươi ở trong hậu cung nhiều năm, gi3t ch3t hai chính thê, thuyền nát cũng còn có ba phần đinh(*), ngươi giao người và thế lực của ngươi cho ta, cộng với sự sủng ái của hoàng thượng, ta có thể ngang sức ngang tài với hoàng hậu, có thể bảo vệ cửu hoàng tử.”
(*) Thuyền nát cũng còn có ba phần đinh: Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được
Trịnh Anh Đào nhìn công chúa An Định trẻ trung xinh đẹp, biết hoàng thượng tham mê sắc đẹp, Đỗ Chu hoa tàn ít bướm, chưa chắc đấu lại được công chúa An Định.
Hơn nữa, ngoài công chúa An Định, nàng ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Công chúa An Định đón nhận nhân mạch của phế hậu Trịnh Anh Đào, nháy mắt nhào ngay vào lòng hoàng đế Thạch Hổ, nói nàng ta vẫn luôn chưa sinh con, cầu hoàng đế cho nàng ta nuôi dưỡng cửu hoàng tử.
Mỹ nhân trong lòng, hơn nữa cửu hoàng tử tuổi nhỏ cần một người chăm sóc, Thạch Hổ đồng ý.
Sau khi công chúa An Định nuôi dưỡng cửu hoàng tử hai tháng, nàng ta tuyên bố nàng ta mang thai rồi!
Công chúa An Định vui vẻ báo tin đại hỷ với Trịnh Anh Đào: “Cửu hoàng tử tặng đứa nhỏ cho ta, hắn là người mang lại may mắn cho ta, ta sẽ xem hắn như con mà ta sinh ra.
Tuyệt đối không bao giờ vì con trai ruột mà bỏ mặc cửu hoàng tử.”
Cửu hoàng tử trở thành “chiêu đệ”, tất nhiên Trịnh Anh Đào không muốn, nhưng nhân mạch, tài nguyên đều giao cho công chúa An Định hết rồi, cửu hoàng tử cũng nằm trong tay nàng ta.
Trịnh Anh Đào đâm lao phải theo lao, chỉ có thể “nghiến răng” chúc phúc nàng ta sinh con gái.
Công chúa An Định tay không chơi trò sói mắt trắng, ép khô Trịnh Anh Đào ngay cả một mảnh sương cũng không còn.
Dựa hào cửu hoàng từ và đứa bé trong bụng, nhảy một cái thành sủng phi có thể chống đối lại Đỗ hoàng hậu.
Đỗ Chu cảm nhận được sự uy hiếp từ công chúa An Định, bắt đầu phản kích, tuyển chọn mấy đại mỹ nhân trong dân gian, nhân lúc công chúa An Định mang thai không thể hầu hạ Thạch Hổ, để tranh sủng của công chúa An Định.
Thạch Hổ có khẩu vị nặng.
Không thích quý nữ thanh thuần, mà thích đào kép, nữ kỹ cùng với mẹ nuôi – Trước đây lúc công chúa An Định ở cùng với Thạch Lặc, coi như là mẹ kế của Thạch Hổ.
Đỗ Chu biết khẩu vị của chồng, chọn toàn những người phụ nữ vừa đẹp vừa d4m đãng, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt của Thạch Hổ.
Lúc công chúa An Định đang an tâm dưỡng thai, thì bắt đầu ra tay với hai con trai của Đỗ Chu.
Nàng ta cho lời rải tin đồn khắp nơi, nói thật ra hoàng đế Thạch Hổ muốn lập em trai ruột Thạch Thao của thái tử Thạch Tuyên làm thái tử, nhưng lo lắng phế trưởng lập ấu, sẽ bị đại thần phản đối, vì vậy chỉ đành lập Thạch Tuyên làm thái tử.
Đều là do mình sinh ra, Hoàng hậu Đỗ Chu sợ con trai đi theo con đường cũ của thái tử, vì vậy liên tục kéo hai con trai đến bên cạnh dặn dò: “Thân huynh đệ các ngươi chớ trúng kế ly gián của người khác.
Vị trí thái tử đều có đích lập đích, không đích thì lập trưởng.
Hoàng thượng không phải là người hồ đồ, tuyệt không phế trưởng lập ấu.”
Thái tử Thạch Tuyên chỉ tay lên trời thề hắn ta tuyệt đối tin tưởng phụ hoàng mẫu hậu và em trai.
Tứ hoàng tử Thạch Thao cũng chỉ tay lên trời thề hắn ta trung thành và tận tâm với anh trai thái tử, hoàn toàn không có ý định tranh giành ngai vàng.
Đỗ hoàng hậu thấy hai anh em thân ái tôn kính lẫn nhau, rất vui mừng, không quan tâm đến tin đồn nhảm nữa.
Nghĩ rằng con trai của nàng ta đoàn kết yêu thương nhau, tuyệt đối không bao giờ đi theo con đường cũ của người khác.
Thạch Thao trở về Tần Vương phủ của mình, gần đây hắn ta tu sửa đại điện.
Sau khi sửa xong, hắn ta còn mời anh trai thái tử đến vương phủ dạo chơi.
Ai có thể nghĩ rằng tấm lụa đỏ trên bức hoành của chính điện được kéo xuống, ba chữ “Điện Tuyên Quang” lớn bằng vàng hiện ra trước mặt mọi người.
Sắc mặt thái tử Thạch Tuyên lạnh lại: “Tứ đệ, ngươi đây là có ý gì? Ngươi đặt tên chính điện còn không biết tránh né tên húy của ta.
Ngươi vậy mà còn ngang nhiên công khai khi quân!”
Thạch Thao trợn tròn mắt: “Thái tử đại ca, ta rõ ràng đặt là Minh Quang điện, không phải là Tuyên Quang điện.
Có người cố ý vu oan hãm hại ta.”
Thái tử bị em trai ruột công khai khi quân làm cho rất tức giận.
Nhưng dù sao thì cũng là em ruột, bên phía Đỗ hoàng hậu tất nhiên dặn dò hắn phải duy trì quan hệ tốt với em trai, vì vậy thái tử mới kìm được cơn tức giận, nói: “Được rồi, ta tin đệ.
Đệ hãy xử lý tốt chuyện bức hoành này đi, xem ai giở trò sau lưng.”
Thái tử phất tay áo bỏ đi.
Tứ hoàng tử Thạch Thao lập tức tháo bức hoành xuống, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.
Thái tử trở lại Đông Cung.
Tâm phúc nói: “Điện hạ, vi thần quan sát thấy xà nhà trong phòng đại điện tứ hoàng tử xây có chút không đúng, hẳn là phải chín trượng.
Chỉ có hoàng thượng và thái tử mới có thể sống trong đại điện có xà nhà chín trượng, nếu không chính là khi quân phạm thượng.”
Thái tử nghĩ trong lòng, Minh Quang điện biến thành Tuyên Quang điện thì thôi đi, còn lén lút làm căn phòng có xà nhà chín trượng, rõ ràng là có ý muốn cướp ngôi vị thái tử của hắn ta.
Không cho ngươi chút màu sắc, ngươi sẽ không thể đặt mình vào đúng vị trí.
Thái tử tức giận dẫn người xông vào Tần Vương phủ, giết thợ thủ công, còn cho người chặt xà nhà, phá hủy đại điện mới xây.
Đại điện do tứ hoàng tử Thạch Thao khó khăn lắm mới xây dựng được bị phá hủy, làm sao có thể cam tâm được? Hắn vội vàng xông vào ngăn cản: “Không thể! Rõ ràng chỉ có tám trượng, tại sao lại nói chín trượng? Đại ca chớ có nghe lời gièm pha!”
Thái tử một cước đá văng Thạch Thao ra: “Ngươi hết lần này đến lần khác thử thách lòng khoan dung của ta.
Ngươi còn đến đây làm nhục trí thông minh của ta, ta cũng không phải đồ ngốc!”
Thạch Thao nổi giận vì bị đá: “Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ! Đại ca kiêng kỵ thân đệ đệ ta, sợ ta được phụ hoàng yêu thương hơn, đổi người kế vị.
Đại ca mới bới lông tìm vết.
Ta tin đại ca, nhưng đại ca căn bản không tin ta.”
Công chúa An Định nhanh chóng nói với hoàng đế Thạch Hổ chuyện hai anh em ruột tranh chấp cây xà nhà: “Hoàng thượng không ổn rồi! Người của thái tử và người của tứ hoàng tử đánh nhau rồi!”
Thạch Hổ vội vàng phái người đến ngăn cản, nhật ra đều là thuộc hạ đánh nhau.
Thái tử và Tứ hoàng tử còn không ngu ngốc đến mức tự mình ra sân.
Đội ngũ hai bên vì một thanh xà nhà mà đánh đến máu thịt tung tóe.
Thái tử muốn cưa đứt thanh xà nhà, nhưng tứ hoàng tử không cho.
Ngự lâm quân hoàng thượng phái đến đến, hai bên mới dừng tay.
Thạch Hổ hỏi: “Xà nhà dài bao nhiêu?”
Thạch Hổ vẫn có chút phòng bị với đám con trai, dù sao thì bọn họ cũng đã đủ lông đủ cánh.
Nếu nổi lên lòng tham vượt quyền, ngay cả cha ruột cũng rất khó bảo đảm đám con trai không cướp ngôi.
Dù sao thì hoàng vị cũng quá mê người.
Ngự lâm quân nói: “Tám trượng.”
Thạch Hổ lập tức gọi thái tử đến, cầm roi quất thái tử: “Ngươi là đồ ngu! Ta thật hối hận khi không lập Thạch Thao!”
Thái tử bị đánh, mới biết mình bị mắc bẫy.
Cho dù hắn nói bị người ta lừa như thế nào, Thạch Hổ cũng không ngừng quất roi da: “Ngươi tin người ngoài, mà không tin đệ đệ của ngươi.
Ngu ngốc như vậy, còn không thể đánh!”
Thẳng đến lúc Đỗ Chu Đỗ hoàng hậu đến, nhào tới bên người thái tử, nguyện ý thay con trai chịu phạt, Thạch Hổ mới bỏ qua.
Có bài học này, giữa thái tử và tứ hoàng tử xuất hiện vết nứt nặng nề, cũng không còn thân thiết như ngày xưa nữa.
Nhưng Đỗ hoàng hậu vẫn luôn dạy dỗ hai con trai, muốn anh em bọn họ yêu thương tương kính lẫn nhau – Đặc biệt là thái tử, muốn phải bày ra bộ dạng thân thiết với em trai, nếu không hoàng thượng sẽ không thích bọn họ nữa.
Không còn cách nào khác, hai anh em mặt ngoài thì khôi phục lại quan hệ bình thường, thường xuyên đi săn, là một cặp anh em plastic.
Có một ngày, thái tử và Thạch Thao đi săn, hai người nửa đường vì đuổi theo con mồi mà tách ra.
Thái tử chờ đến trời tối cũng không thấy Thạch Thao, nên đã sai người đi tìm.
Kết quả tìm thấy thi thể của Thạch Thao.
Thạch Thao chết rồi, mà chết còn rất thảm nữa.
Hai tay hai chân đều không còn, mắt thì bị đại bàng ăn mất, bụng cũng bị phanh ra, lòng gan phèo phổi tràn cả ra ngoài, hơn nữa còn bị kéo lê cả một đoạn đường dài.
Do trạng thái chết quá thương tâm, mà xung quanh không có dấu chân của thú dữ, phán đoán là bị sói tấn công cắn xé.
Thi thể của Thạch Thao được mang về Tần Vương phủ.
Vì thể hiện tình anh em thân thiết, thái tử đã đích thân tổ chức tang lễ cho em trai, khóc rất thảm.
Thạch Hổ ở tuổi trung niên lại chịu tang – Vị thái tử đầu tiên là do hắn ta tự tay gi3t ch3t, rất bi thương, muốn đến dự lễ tang của con trai ở Tần Vương phủ.
Công chúa An Định sắp lâm bồn, đỡ cái bụng bầu đến khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ta nghe đồn tứ hoàng tử là bị thái tử cố ý đưa đến hang sói.
Nếu hai huynh đệ đi săn, tại sao chỉ có tứ hoàng tử xảy ra chuyện? Nói thái tử ghen tỵ tứ hoàng tử được hoàng thượng yêu thích hơn, sợ mất ngôi vị nên nổi lên sát tâm, gần đây liên tiếp mời tứ hoàng tử đi săn, chính là để thuận tiện ra tay.
Mặc dù ta không tin những lời đồn đại này, nhưng Tần Vương phủ…!Hoàng đế không nên đích thân đến.”
Công chúa An Định sờ lên cái bụng bầu của mình, khóc: “Lỡ như hoàng thượng xảy ra chuyện gì, sau này ta cô nhi quả phụ biết dựa vào ai đây? Cầu xin hoàng thượng đừng đi.”
Thạch Hổ nghe thấy lời này, cảm thấy ái phi nói rất có đạo lý.
Nếu thái tử thật sự ra tay giết tứ hoàng tử, thì hắn ta giết tứ hoàng tử là giả, dụ ông ta đến Tần Vương phủ dự tang lễ, sau đó chờ đợi bức cung mưu phản mới là thật!
Thạch Hổ bắt thân tính bên cạnh thái tử, nghiêm hình tra tấn, cuối cùng hỏi ra sự thật: Chính là thái tử làm! Thái tử ghen ghét tứ hoàng tử! Còn hận hoàng đế thiên vị, vì vậy dứt khoát hành hạ tứ hoàng tử đến chết, tổ chức đại tang ở Tần Vương phủ, dụ hoàng đế đến cúng tế.
Sau đó phát động binh biến ngay tại tang lễ, chế ngự Thạch Hổ, phế ngôi vị của Thạch Hổ, làm thái thượng hoàng.
Thái tử kế vị làm hoàng đế.
Thạch Hổ nhìn thấy lời khai, lạnh lùng nói: “Ta giết một thái tử, cũng có thể giết người thứ hai.
Dù sao ta cũng có cả một đống nhi tử.”
Thạch Hổ lấy lý do Đỗ hoàng hậu bi thương quá độn mà ngất đi, gọi thái tử Thạch Tuyên vào cung thăm mẫu thân.
Thạch Tuyên không biết đây là kế, vào cung, lập tức bị bắt, tống vào nhà giam.
Thạch Tuyên không chịu thừa nhận, còn mắng hoàng đế là ngu xuẩn, nghe lời gièm pha.
Thạch Hổ càng thêm tức giận: “Ngươi hành hạ gi3t ch3t thân đệ đệ ngươi như thế nào, ta cũng sẽ giết lại ngươi như thế ấy.”
Trong cung tất nhiên không có sói, nên Thạch Hổ dùng hai móc sắt móc vào cằm thái tử, cố định nó trên giá phạt.
Miệng thái tử như con cá bị hai móc sắt móc qua không thể ngậm, không thể nói, không có cách nào mắng hoàng đế được.
Sau đó chém đứt tay chân, xẻ bụng, thủ đoạn tàn nhẫn.
Tiếng kêu thảm của thái tử xé rách màn đêm.
Cuối cùng Thạch Hổ sai người thiêu thái tử, nghiền xương cốt thành bụi.
Điều này vẫn chưa hết giận, cả nhà thái tử có hai mươi sáu người cũng bị gi3t ch3t, nhét vào trong một cỗ quan tài lớn, được sắp xếp gọn gàng.
Lần này thái tử Thạch Tuyên cũng diệt toàn bộ Đông Cung, không giữ lại một người nào, ngay cả cháu trai cháu gái cũng không tha.
Có một cháu trai năm tuổi, bình thường Thạch Hổ rất thích hắn ta, trước khi chết còn khóc kéo vạt áo của Thạch Hổ, vạt áo bị kéo đứt, Thạch Hổ lòng dạ sắt đá, mặc cho cháu trai nhỏ bị chém đầu.
Không để lại hậu hoạn là nguyên tắc làm hoàng đế của Thạch Hổ.
Cho dù những người kia có phải mang huyết thống của hắn ta hay không.
Thái tử chết, tất nhiên Đỗ hoàng hậu bị phế truất.
Công chúa An Định sinh hạ một con trai, đặt tên là Thạch Thế, đứng hàng thứ mười ba.
Nhìn thấy con trai nhỏ còn trong tã lót, là đứa bé ăn uống còn phải dựa vào người khác, Thạch Hổ đột nhiên có cảm giác an toàn.
Hắn ta ôm con trai, thở dài: “Chỉ cần ngươi không hại ta, ta sẽ cho ngươi thứ tốt nhất.
”
Thạch Hổ phong con trai nhỏ Thạch Thế làm thái tử, phong công chúa An Định làm hoàng hậu.
Quần thần phản đối, nói không thể phế trưởng lập ấu.
Thạch Hổ nói thẳng: “Bởi vì hắn còn nhỏ, ta mới lập hắn.
Hắn yếu đuối giống như mẫu thân của hắn vậy, cần phải dựa vào ta mới sống được, cho nên hắn sẽ không hại ta.”
Hạ thần nói: “Hắn sẽ trưởng thành thôi.”
Thạch Hổ cười lớn: “Chờ hắn lớn, thì ta già rồi.
Đến tuổi nên chết, tất nhiên sẽ truyền lại hoàng vị cho hắn.
Như vậy mới có thể vẹn cả đôi đường.”
– —–oOo——.