Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 200: Ngoại Truyện 19


Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 200: Ngoại Truyện 19


Tạ Thương chân trước vừa mới nói “Đại trượng phu lập chí báo quốc, há lại sa vào nữ sắc.

Có một phu nhân là đủ rồi”, chân sau lại bị vả mặt ngay.

Hắn đã yêu Tống Huy từ cái nhìn đầu tiên.

Tống Huy ba lần gả, danh tiếng vang xa.

Trước gả cho Vương Đôn, lại gả cho Minh Đế Tư Mã Thiệu, lần thứ ba gả cho Nguyễn Phù.

Tạ Thượng đã sớm biết Tống Huy, nhưng chưa từng thấy tận mắt.

Cho rằng chỉ là một người phụ nữ có chút tư sắc mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy người thật, còn mặc áo tang trắng giản dị, đầu đội vải bố màu trắng, không tô son điểm phấn, chỉ cài một chiếc trâm gỗ trên tóc, không có đồ trang sức gì, nhưng mỹ lệ trong suốt như hoa sen.

Trái tim Tạ Thượng ngừng lại, sau đó đập loạn xạ.

Tạ Thượng vội vàng quay trở lại thuyền nói với Vương Điềm và Vương Hy Chi.

Ba người cùng nhau đến tế bái Nguyễn Phù.

Tống Huy với thân phận là người thân, quỳ trên đệm hương bồ đáp lễ.

Lễ nghi chu toàn, tuyệt không có chút lẳng lơ.

Trưa ngày hôm sau, hai chiếc thuyền giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đến thành Kiến Khang, đến cửa sông Tần Hòa, trước khi xuống thuyền, Tống Huy ngồi trên thuyền tang thổi một khúc “Quy tuy thọ”.

Tạ Thượng vội vàng đuổi theo: “Tại sao Tống cô nương không đưa quan tài về Nguyễn gia?”
Tống Huy nói: “Nguyễn gia không hoan nghênh ta, ghét bỏ ta ba lần gả, mỗi trượng phu sau khi thú ta đều đoản mệnh, nói ta là tai ương.

Chàng trước đó có thể bảo vệ ta, chàng tự đến Quảng Tây làm thứ sử.


Thứ nhất chàng cảm thấy Dữu quốc cữu độc tài triều cương, giống thời kỳ loạn lạc.

Thứ hai là đưa ta rời khỏi kinh thành, tránh xa những lời đàm tiếu.

Nào ngờ chưa đến ba năm, trượng phu lại bệnh chết.

Nguyễn gia xem ta là tai ương.

Đoán chừng ta sống ở đó cũng không tốt, vì vậy tự mình rời đi.”
Tạ Thượng vội nói: “Nàng tuổi đời còn trẻ, thanh xuân đang tươi đẹp, không thể nghĩ đến việc cắt tóc làm ni cô được.”
Một khi nữ tử bị xem là tai ương, những người xung quanh sẽ không thu nhận, cách duy nhất là cạo tóc làm ni cô, kết thúc hồng trần, rửa sạch tội lỗi.

Tống Huy cười khổ: “Ta không còn trẻ nữa, hơn Tạ công tử hai mươi tuổi, có thể làm mẫu thân của công tử luôn ấy.

Có điều ta là một người thích nhảy múa và âm luật.

Mấy năm nay cùng với Nguyễn Phù dốc lòng cho âm nhạc, thu hoạch được không ít điều, ta muốn tiến thêm một bước nữa trong âm nhạc, vì vậy không thể đoạn tuyệt hồng trần được.

Nhờ có công chúa Thanh Hà thương tiếc, nàng ấy phái người đến đón ta về biệt viện Lâu Hồ, nơi đó thanh tịnh.”
Một ca kỹ gả ba lần và công chúa Thanh Hà có huyết thống cao quý có mối quan hệ gì?
Mặt Tạ Thượng hoài nghi, đưa mắt nhìn Tống Huy lên xe bò.

Từ bảng hiệu trên xe bò, quả nhiên là xe của biệt viện Lâu Hồ.

Tạ Thượng muốn tiếp cận Tống Huy, cho nên tìm Vương Hy Chi làm trung gian.

Vương Hy Chi là người của Lang Gia Vương thị mà công chúa Thanh Hà xem trọng nhất, từ nhỏ đã tự do ra vào biệt viện Lâu Hồ.

Vương Hy Chi đang chìm đắm trong giấc mơ cuộc sống tươi đẹp với vị hôn thê, nghe vậy thì cả kinh: “Thi hài của Nguyễn Phù chưa lạnh, ngươi đã nhớ nhung Tống Huy như vậy? Không phải ngươi nói thú một thê là đủ rồi hả?”
Tạ Thượng nói: “Đó là bởi vì ta chưa gặp Tống Huy.

Tống Huy là thiếp, không cần để tang.

Trước đó Vương Đôn chết, nàng vào cung ngay làm phi tử của Minh đế.


Trước khi Minh đế băng hà thì giao phó nàng cho Nguyễn Phù.

Ngày sau băng hà không để tang.

Bây giờ Nguyễn Phù mất, nàng ấy không được Nguyễn gia thừa nhận, ngay cả cửa cũng không được bước vào, tất nhiên không cần để tang Nguyễn Phù.”
Vương Hy Chi nói: “Nàng ta cũng mặc sợi gai màu trắng cho Nguyễn Phù mà.”
Tạ Thượng nói: “Là bởi vì nàng ấy có tình có nghĩa.

Chuyện này ngươi giúp ta đi – Ta vừa mới giúp ngươi định hôn với đại tiểu thư Si gia.

Năm sau ngươi thú đại tiểu thư Si gia vào cửa, còn phải cần ta giúp ngươi tiếp đãi quan khách, không thể qua cầu rút ván.”
Liên quan đến chuyện chung thân đại sự của mình, Vương Hy Chi đành phải đồng ý: “Ta sẽ chuyển lời cho ngươi, nhưng mà Tống Tống…!Tống Huy, nếu không đồng ý, ngươi không không không…!Không được dây dưa.”
Tạ Thượng chỉ vào mặt hắn: “Ta là loại người dây dưa không rõ hả? Tướng mạo, tài năng, võ nghệ của ta, ta cũng thích âm luật và nhảy múa nữa.

Chúng ta đúng là xứng đôi vừa lứa..”
Vương Hy Chi đến biệt viện Lâu Hồ, hắn nói lắp nhưng không ngốc.

Hắn biết Tống Huy là người được công chúa Thanh Hà bảo bọc, trước tiên phải thông qua cửa ải của công chúa Thanh Hà đã.

Vương Hy Chi biết rằng bản thân không đủ phân vị, nên đã trực tiếp “phản bội” Tạ Thượng.

Thanh Hà thiếu chút nữa phun trà trong miệng ra: “Ngươi nói Tạ Thượng đích thân đến đây nói với ta.”
Vương Hy Chi chỉ làm cái loa truyền tin.

Tạ Thượng mang hậu lễ đến biệt viện Lâu Hồ.

Danh mục lễ vật hậu hĩnh, đừng nói là nạp thiếp, cưới chính thất còn đủ.

Thanh Hà nói: “Tống Huy là người của ta, nhưng nàng ta không phải là nô.

Nàng ta có tướng mạo xuất chúng, tài nghệ cao nhưng xuất thân quá thấp, không thể làm chính thê được.


Trước đây nàng ta được gả cho ba nam tử, đều là những nam tử uyên bác của thế gian.

Chỉ là ba nam tử này vì nhiều lý do khác nhau mà chết sớm, dẫn đến danh tiếng tai ương.”
“Nếu muốn nàng ta, ngươi nhất định phải thề trước mặt ta, Tào phò mã và Vương Hy Chi, đời này nhất định phải bảo vệ tốt nàng ta, sống cuộc sống tôn nghiêm.”
Tạ Thượng vội nói: “Không thành vấn đề, ta có thể thề.

Ta nhỏ hơn nàng ấy hai mươi tuổi.

Với tuổi tác và thân phận của ta, ta nhất định sẽ chết sau nàng ấy, bảo vệ nàng ấy cả đời.”
Thanh Hà nghĩ trong lòng: “Năm đó Minh đế cũng nghĩ như vậy.

Kết quả là…!trời ghen tị anh tài, haizz.

Thanh Hà nói: “Đây chỉ là điều kiện thứ nhất, điều kiện thứ hai chính là bản thân Tống Huy đồng ý đi với ngươi hay không.

Ngươi và nàng ta đều thích âm luật, vậy ngươi chọn một nhạc khí, tấu một khúc.

Nếu ngươi có thể đả động Tống Huy, nàng ta xem ngươi là tri kỷ, ta có thể thành toàn cho các ngươi.”
Tạ Thượng lựa chọn đàn tỳ bà mà hắn am hiểu nhất.

Thanh Hà phân phó thị nữ mời Tống Huy đến.

Tống Huy đến đình trúc giữa lòng hồ, tiếng nhạc xao động mặt hồ mênh mông, ai đang chơi một khúc Đông Phong Phá với đàn tỳ bà?
Tống Huy đứng yên bên thuyền trúc, sợ tiếng bước chân quấy rầy đến tiếng đàn.

Hóa ra ngoài Nguyễn Phù, trên thế gian này còn có người am hiểu âm luật đến thế.

Mỗi một dây một cung đàn, giống như kể lại câu chuyện của nàng ta.

Lần gả thứ nhất vì quyền thế, lần gả thứ hai là vì tình yêu, lần gả thứ ba là vì hiểu nhau, lần gả thứ tư là vì âm luật.

Kết thúc khúc nhạc, thị nữ đang muốn dẫn đường cho Tống Huy, thì Tống Huy chậm rãi nói dừng lại, lấy cây sáo trong tay áo ra, thổi một khúc “Quy tuy thọ”.

Giống như trước đó thổi bên quan tài của Nguyễn Phù, nhưng tình cảm tiếng sáo hoàn toàn khác.

Trước đó là bi thương, còn lần này là nhẹ nhõm.

Khi tiếng sáo kết thúc, Tạ Thượng dùng tiếng đàn tỳ bà đuổi theo tiếng sáo, giống như cầm sắt tương hợp.


Thanh Hà nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ chuyện đã thành rồi.

Âm nhạc dừng lại, Tạ Thượng đặt đàn tỳ bà xuống, đi ra ngoài nghênh đón Tống Huy, hai người gặp nhau trên chiếc thuyền trúc dài và hẹp.

Tống Huy cẩn thận nhìn Tạ Thượng, nói: “Nguyễn Phù trước khi chết đã từng nhận xét về ngươi, nói ngươi cao thượng, hiểu biết rộng, tính tình rộng rãi.

Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là như vậy.”
Nguyễn Phù lúc đó làm sao có thể ngờ rằng Tạ Thượng “hiểu biết rộng” lại thú Tống Huy.

Tống Huy đi theo Tạ Thượng.

Thành Kiến Khang sóng to gió lớn ngay tức thì.

Tạ Tượng nạo một người phụ nữ lớn hơn mình hai mươi tuổi làm thiếp!
Mà vị thiếp này còn là gả lần thứ tư!
Ba người chồng trước đó của nàng ta đều đã chết, mà rõ ràng trước đó thân thể rất tốt.

Người phụ nữ này quả là có độc.

Nhưng mà thừa tướng Vương Đạo không hề phản đối điều này, còn nói theo cách khác: “A Hắc (Vương Đôn), Minh đế và Nguyễn Phù, ai không phải là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh? Ta thấy lần này Tống Huy sẽ không khắc phu, mà là vượng phu.

Lần thứ tư Tống Huy gả cho Tạ Thượng, Tạ Thượng hiện tại chỉ là một thuộc hạ của ta, ngụ ý là sau này Tạ Thượng ít nhất cũng sẽ trở thành một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng như Vương Đôn, Nguyễn Phù.”
Vương Đạo nói như vậy, mọi người cảm thấy hình như…!rất có đạo lý.

Tống Huy khắc phu, nhưng cũng là người có mắt nhìn anh hùng.

Tạ Thượng của lần gả thứ tư này, sau này nhất định có thể trở thành đại khí.

Không hổ là người bốn lần làm thừa tướng, tài ăn nói rất lợi hại, có thể đổi trắng thay đen, người chết nói thành người sống.

Vương Đạo vừa mở miệng, mấy lời chỉ trích về sự kết hợp khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối của Tống Huy và Tạ Thượng ít lại ngay lập tức.

Mọi người đều quan sát, âm thầm quan sát thân thể của Tạ Thượng.

Chỉ cần người chồng lần thứ tư này khác với ba người chồng trước chết vì bạo bệnh, thì sau này nhất định sẽ thành nghiệp lớn.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.