Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 2: Vương Duyệt Tâm Ta Duyệt Ngươi! 2


Bạn đang đọc Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 2: Vương Duyệt Tâm Ta Duyệt Ngươi! 2


Editor: Meoxauxi
Tiên hoàng hậu Giả Nam Phong bị độc chết, muốn lập tân hậu.

Hoàng đế là con rối của Triệu Vương, không thể quyết định cưới ai, hoàng hậu đương nhiên do Triệu Vương tuyển định.

Đây đều là kế sách cũ, ngày xưa thừa tướng Tào Tháo đem Hán Hiến đế biến thành con rối, giết chết Phục hoàng hậu, đem nữ nhi Tào Tiết đẩy lên ngôi hoàng hậu.

Nhưng Triệu Vương không thể làm như vậy, bởi vì Triệu Vương là tôn thất hoàng gia, là thúc tổ phụ của hoàng đế, đều họ Tư Mã, cũng không thể kết hôn cùng họ, đây là loạn luân.
Vì thế, Triệu Vương đem vị trí hoàng hậu cho con cháu của Tôn Tú, người giúp hắn giành được Đại Tấn.

Tôn Tú vốn định noi theo thừa tướng Tào Tháo, đem nữ nhi đẩy đến hoàng hậu bảo tọa, nhưng Tôn Tú xuất thân Lang Gia Tôn thị, là nhà nghèo, dòng dõi quá thấp, đừng nói tôn thất cùng quan viên phản đối, ngay cả dân gian cũng nhạo báng Tôn Tú si tâm vọng tưởng.

Hoàng hậu Đại Tấn cần phải xuất thân từ sĩ tộc.

Nữ nhi của nhà giàu mới nổi không có khả năng và không có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.

May mắn thay, nữ nhi của Tôn Tú, Tôn thị được gả vào một trong những sĩ tộc hiển hách, lâu đời nhất Đại Tấn —— Thái Sơn Dương thị.

Tôn thị sinh được một nữ nhi, tên là Dương Hiến Dung, tính cách hiền lương thục đức, lại có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.


Dòng dõi Thái Sơn Dương thị không chê vào đâu được, Dương thị Dương Hỗ có công lớn hỗ trợ Đại Tấn khai quốc, ngoài ra, tỷ tỷ ông là Dương Huy Du chính là Cảnh Hiến hoàng hậu của Thế Tông hoàng đế Tư Mã Sư.

Dương Hiến Dung dưới sự ủng hộ của ngoại tổ phụ trở thành kế hậu, nàng là hoàng hậu thứ hai thuộc gia tộc Thái Sơn Dương thị sau Dương Huy Du, cũng sinh hạ một nữ, chính là Thanh Hà công chúa.

Triệu Vương Tư Mã Luân sau khi trở thành Nhiếp Chính vương, bành trướng đủ thế lực, dứt khoát phế đi đế hậu, tự mình lên ngôi hoàng đế.

Thiên hạ chính lệnh đều xuất phát từ Trung Thư Tỉnh, thân là trung thư lệnh, tể tướng Tôn Tú tự tay soạn chiếu thư thoái vị, bức ngoại tôn nữ tế – hoàng đế đem ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho Triệu Vương Tư Mã Luân, trên danh nghĩa là thoái vị nhường hiền.

Thanh Hà công chúa giá lâm phủ tể tướng, Tôn Tú bái kiến công chúa theo quốc lễ.
Thanh Hà cũng hành gia lễ với Tôn Tú.

Tôn Tú thỉnh nàng ngồi trên tháp ở tôn vị phía đông, tháp trải lông cáo ấm áp, Thanh Hà ngồi quỳ lên.

Tôn Tú cũng ngồi theo ở phía dưới Thanh Hà.

Tấn triều học theo lễ nghi Hán triều, đều là cởi giày ngồi quỳ.

Tôn Tú có “mỹ danh” là Đại Tấn đệ nhất gian thần.

Nguyên nhân chủ yếu là do hắn xuất từ hàn môn.

Xuất thân hàn môn thường phải chịu nhiều kỳ thị trong chốn quan trường.

Tấn triều học theo Ngụy triều, thực hiện quan chế cửu phẩm quan giai, muốn nhập sĩ làm quan, trước hết cần thông qua quan lại địa phương khảo hạch tiến cử, đem nhân tài chia làm cửu phẩm, nhận lấy chức quan.

Công chính quan đều xuất thân từ danh gia đại tộc, khảo hạch nhân tài đều dựa vào yêu thích cá nhân, nếu không phải xuất thân sĩ tộc, cơ bản sẽ không thể gia nhập quan lại hàng thượng phẩm, cho nên, cục diện quan trường Tấn triều trên cơ bản là “Thượng phẩm vô hàn sĩ, hạ phẩm vô sĩ tộc”.

Chức quan lớn cơ hồ bị sĩ tộc lũng đoạn.

Tôn Tú xuất thân hàn môn thuộc Sơn Đông Lang Gia quận Tôn thị, lại giữ chức vị tể tướng, là chức quan lớn nhất của Đại Tấn, điều này đối với tầng lớp sĩ tộc gần như lũng đoạn quan trường mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã, cho nên sĩ tộc đối với Tôn Tú hận thấu xương, âm thầm mắng hắn là Đại Tấn đệ nhất gian thần, lại cũng hết cách.

Tôn Tú từ gia tộc hàn môn leo lên vị trí thừa tướng, cả đời sát phạt quyết đoán, tuy vì kiêng kị mà ngồi ở phía dưới Thanh Hà, nhưng uy nghi khí chất đem vị công chúa đang ngồi ở phía trên ngăn chặn.


Thanh Hà thân là công chúa, ngược lại có chút giống họ hàng nghèo tới cửa tống tiền.

“Công chúa tôn giá tới đây, là vì chuyện gì?” Tôn Tú biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, giống như chiếu thư phế đế trên triều hôm nay cùng hắn không có quan hệ.

Thanh Hà cũng làm bộ dường như không có việc gì, thật là tới cửa thăm người thân.

Thân là công chúa, từ nhỏ đã chịu nền tảng giáo dục chính là càng là khốn cảnh, liền càng phải đoan trang, dù trời sập xuống, cũng muốn duy trì thể diện hoàng gia.

Thanh Hà nói: “Gần đây Kê tiến sĩ giảng lịch sử tiền triều cho ta, nói Ngụy Võ đế Tào Tháo dựng Đồng Tước đài, mời chào mỹ nhân trong thiên hạ, trong đó có một ca cơ, ca hát đặc biệt dễ nghe, chính là tính tình táo bạo, thường xuyên cho Tào Tháo xem sắc mặt, mượn cớ không chịu hiến ca.

Tào Tháo cảm thấy thật mất mặt, thực chán ghét ca cơ, nhưng là không thể không nể mặt, bởi vì không có ai hát hay hơn so với nàng.”
“Tào Tháo chỉ có thể trước chịu đựng ca cơ cuồng vọng, tìm một trăm ca cơ, lệnh cho các nàng luyện tập tài nghệ ca hát, rốt cuộc có một người trổ hết tài năng, xướng khúc cùng ca cơ kia dễ nghe như nhau.

Tào Tháo trọng thưởng người này, đồng thời hạ lệnh đem ca cơ xấu tính kia chém đầu xử tử.”
Thanh Hà lộ liễu ám chỉ, Tôn Tú chính là “Ca cơ”, đương kim hoàng thượng Tư Mã Luân chính là “Tào Tháo”.

Tư Mã Luân đem ngoại tôn nữ cùng ngoại tôn nữ tế của người phế đi, rõ ràng là không cho ngươi mặt mũi a, Tư Mã Luân có lẽ đã tìm được nhân tài thay thế được Tôn Tú.

Nghe ngoại tôn nữ dùng thanh âm còn non nớt giảng thuật lịch sử tiền triều, Tôn Tú rốt cuộc ngẩng đầu nâng mắt nghiêm túc, giống như lần đầu tiên nhận thức nàng, trên dưới đánh giá một hồi lâu, mới nói:
“Công chúa là đang muốn châm ngòi quan hệ quân thần giữa ta và hoàng thượng.

Nếu không phải hoàng thượng coi trọng, ta còn là một văn sĩ hàn môn bình thường, nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được sẽ nhận chức tể tướng Đại Tấn, ngoại tôn nữ của ta cũng vô pháp trở thành thái hậu, công chúa càng không có khả năng được sinh ra, như vậy lời gièm pha ta coi như không nghe thấy, công chúa mời về.”
Tôn tể tướng cư nhiên mở miệng liền đem Thanh Hà đuổi ra khỏi phủ tể tướng.

Thanh Hà ngồi còn chưa có ấm chỗ đâu.


Thanh Hà dù vậy cũng không dây dưa đi cầu xin Tôn Tú cứu cha mẹ nàng, lập tức khởi giá hồi cung, vội vàng cùng cha mẹ từ biệt.

Nhưng vừa đến tới rồi cửa cung, tân đế Tư Mã luân liền sai người đem nàng đưa tới Trường Nhạc Cung dạy bảo.

Tân đế vừa mới bắt đầu còn có thể bảo trì mặt mũi, hòa khí hỏi nàng: “Công chúa hôm nay cùng Tôn thừa tướng hàn huyên cái gì?”
Thanh Hà ấp úng, không dám nhìn thẳng ánh mắt tân đế, một bộ dáng chột dạ sợ hãi.

Thẳng đến khi tân đế không có kiên nhẫn, tay phải đập xuống ngự án, “Mau nói! Ngươi cũng muốn dọn đến Kim Dung Thành sao?”
Thanh Hà đôi tay nắm chặt ngọc bội bên hông, thanh âm run rẩy, “Thần cầu Tôn thừa tướng khuyên bảo Hoàng Thượng, chớ có đem Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu đưa đến Kim Dung thành.
Tôn thừa tướng nói……!Hắn nói……!Việc đã đến nước này, hắn bất lực.”
Tân đế không tin, “Chỉ như vậy? Ngươi nếu dám giấu giếm ——”
“Thần nói!” Thanh Hà vội vàng nói: “Tôn thừa tướng còn nói, thần thiếp vì sao không phải thân phận nam nhi, nếu ngươi là một nam hài…”
Tân đế truy vấn: “Sau đó thì sao?”
Thanh Hà lắc đầu, “Không có sau đó, hắn chỉ nói “nếu người là một nam hài”, liền đuổi ta đi rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôn Tú: Ta không có nói như vậy.
Thanh Hà: Không, ngươi có nói.
Vương Duyệt: Nghe nói người nào đó thèm muốn thân thể của ta…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.