Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 197: Ngoại Truyện 16
Vương Duyệt dùng Tào Thục uy hiếp Vương Đạo phải ngậm miệng.
Thực ra nếu nói đến con nối dõi, hắn và Thanh Hà đều trông chờ đứa trẻ đến hơn bất kỳ ai.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, lúc còn là thiếu nam thiếu nữ đều mơ mộng đến ngày thành vợ chồng, lúc đó bọn họ xem có con là chuyện đương nhiên.
Lúc tân hôn, bọn họ nghĩ con cái đến muộn một chút cũng được, bọn họ vẫn muốn có thời gian hai người nhiều hơn.
Lúc đầu Vương Duyệt và Thanh Hà không vội.
Nhưng sau năm năm, Chu Sở đã năm tuổi rồi, Thanh Hà bắt đầu cảm thấy bất an.
Nàng biết rõ lúc loạn Vĩnh Gia, nàng đã bị đế hậu kê một loại thuốc mạnh, không biết có hậu quả gì.
Trên đường xuôi về phía nam, nàng lại gặp đủ loại kiếp nạn, rơi xuống nước, đập đầu,…!Sau lại bị mất trí nhớ, được một đôi vợ chồng thương nhân nhỏ nhặt được, bị lừa làm con gái.
Lúc bệnh đau đầu lên cơn nhiều lần, thầy thuốc rởm ở quận Ngô Hưng cũng kê thuốc mạnh cho nàng.
Sau khi được Vương Duyệt cứu, dưỡng hai năm mới bình phục.
Nhưng trải qua quá nhiều gian nan, bệnh căn vẫn còn đó.
Đầu Thanh Hà vẫn không thể bị nhiễm lạnh dù chỉ một chút.
Về chuyện sinh nở, đại phu cũng không tìm ra bệnh gì nghiêm trọng, không biết phải nên trị như thế nào.
Vương Duyệt lo lắng Thanh Hà mang cảm giác tội lỗi, tâm tư nặng nề, cho nên vẫn luôn nói với nàng con cái là tùy duyên.
Nếu có thì phải nuôi dưỡng đứa trẻ thật tốt.
Nếu không có, cuộc đời này có người yêu trở thành người thân, hai người sẽ nắm tay nhau tới già, tuyệt không hối hận – chỉ là Tiểu Chu Sở phải ra ngoài tìm vợ rồi.
Về điểm này, Tuân Hoán và Vương Duyệt rất thần giao cách cảm.
Cách đây hai năm, trước khi bọn họ thành thân, Tuân Hoán thường chọc ghẹo trong thư: “Khi nào hai người mới sinh nàng dâu cho Chu Sở đây?” Đến năm thứ ba, Tuân Hoán không đề cập đến điều này trong thư nữa, tránh tạo áp lực cho Thanh Hà Vương Duyệt.
Cuộc đời này có những người bạn chân thành, tri kỷ, một người vợ yêu thương như vậy, Vương Duyệt cảm thấy việc có con là thêu hoa dệt gấm, không có thì hắn và Thanh Hà cũng rất hạnh phúc rồi.
Thanh Hà vẫn ở biệt viện Lâu Hồ, còn chưa ngủ, chờ Vương Duyệt trở về.
“Nàng ngủ sớm một chút.” Vương Nguyệt nói: “Dù ta có bận mấy cũng về với nàng.”
Thanh Hà nói: “Ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với chàng.
Hôm nay ta mua rất nhiều nữ tử, nhỏ nhất là hai ba tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi.
Có cả người làm tổ mẫu, ngoại tổ mẫu rồi, còn bị người nhà bán đi để đổi lấy áo quần, đóng tiền mướn phòng.
Ta mua hơn năm mươi nữ tử, chỉ mất có mười lăm xâu tiền.
Mạng người thật như cỏ rác.”
Vương Duyệt bế Thanh Hà lên giường, nửa ngồi xổm xuống cởi giày cho nàng: “Mua thì nuôi, chúng ta không phải là không nuôi được.”
Thanh Hà cởi giày, nằm xuống: “Không phải là vấn đề nuôi hay không.
Mà là vừa gặp thiên tai hay loạn lạc, vật hy sinh đầu tiên trong gia đình, bị bán đi chính là nữ tử, cho dù bao nhiêu tuổi.
Ta vốn muốn cho bọn họ tiền, để bọn họ cầm tiền về cho gia đình, không phải bị mua.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu hôm nay cầm tiền về, ngày mai tám mươi phần trăm cũng sẽ lại bị người nhà đem đi bán.
Vì vậy cho tiền, không bằng sắp xếp cho bọn họ ở biệt viện Lâu Hồ còn hơn.”
Vương Duyệt sờ sờ hai chân của nàng, lạnh như băng, bưng cái ấm đồng trên bếp nhỏ, rót vào bình nước nói: “Nàng làm như vậy là đúng, nhất định bọn họ sẽ bị bán lần thứ hai.”
Thanh Hà thở dài: “Ai da, gặp phải cùng tai họa như vậy, nữ tử luôn luôn cực khổ hơn nam giới.
Chàng xem thủ hạ dân lưu lạc của Si Giám và Tô Tuấn, người nào người nấy đều là thanh niên cường tráng, bọn họ đều là những người sống sót cuối cùng trong loạn Vĩnh Gia, mà xương khô bên đường đều là nữ tử.
Bọn họ không thể sống sót.
Vất vả lắm mới sống được, bám trụ ở thành Kiến Khang trù phú nhất Giang Nam, cho rằng có thể trải qua cuộc sống an ổn, kết quả lại loạn Tô Tuấn, cướp bóc khắp nơi, ngay cả cái quần cũng không có mà mặc, tiền tài nhà trong nhà đều tiêu tan.
Muốn đông sơn tái khởi, thì phải bán nữ tử trong nhà kiếm tiền, nam tử ở lại nối dõi tông đường.”
“Chàng mỗi ngày đều ra ngoài vận chuyển phân phối lương thực, phát miễn phí, bọn họ không phải lo ăn, lại không thỏa mãn, còn muốn bán nữ tử đi.
Ta nhìn thấy quả thực không biết tư vị gì, nên nghĩ đến một cách, có thể khiến cho những nữ tử này càng chịu ít khổ cực trong đoạn thời gian gian nan nhất.”
Vương Duyệt có chút hứng thú, bình nước đã rót đầy rồi, hắn bọc một lớp vải bông bên ngoài, đặt dưới chân Thanh Hà, hỏi: “Cách gì?”
Thanh Hà nói: “Con người đều phải ăn cơm, bây giờ chàng ở trong thành phát lương thực, một số nữ tử bị cướp đến quần áo xộc xệch, xấu hổ ngay trên đường cái.
Thế giới này đối với nữ tử rất khắc nghiệt, quần áo không chỉnh tề bị gọi là ph0ng đãng, dụ dỗ nam tử, sẽ bị mấy kẻ vô lại chọc ghẹo.
Vì vậy hầu hết những người xếp hàng đều là nam tử trong nhà.
Rõ ràng là chàng nuôi, nhưng thoạt nhìn là mấy nam tử kia nuôi, đúng không? Vì vậy nữ tử nhìn như cực kỳ vô dụng, đều là ăn không ngồi rồi, bị người nhà xem như đồ hạ giá mà bán đi, còn có thể tiết kiệm bớt một miệng ăn nữa.”
“Không bằng từ ngày mai đổi phương pháp.
Nam tử xếp hàng một ngày, nữ tử xếp hàng một ngày, một ngày nam, hai ngày nữ.
Như vậy, một là có thể giảm bớt độ dài của hàng người, giảm bớt sự lo lắng của người xếp hàng.
Hai là hai ngày nữ, mọi người đều giống nhau, cho dù quần áo có xộc xệch cũng không thấy xấu hổ, cũng không bị nam tử quấy rối, danh dự không bị tổn hại.
Quan trọng nhất là những nữ tử này có thể kiếm được một phần lương thực cho gia đình bằng cách xếp hàng, bọn họ có giá trị hơn.
Nếu bán nữ tử đi, thì trong hai ngày kia, nam tử trong nhà sẽ bị đói.
Nếu như trong thế đạo này, nữ tử không đáng tiền, bán không được giá cao, vậy thì không bằng ở nhà xếp hàng kiếm lương thực.
Như vậy có thể giảm được bi kịch luân lý bán nữ buôn thê, nữ tử có con đường sống.”
Vương Duyệt nghe xong, hiểu ra, nằm xuống bên cạnh Thanh Hà: “Nàng nói có lý.
Ngày mai ta sẽ làm theo lời nàng nói – Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ?”
Thanh Hà dựa vào vai Vương Duyệt: “Bởi vì ta là nữ tử.
Có một vài nỗi đau chỉ nữ tử mới hiểu được.
Nữ tử có địa vị thấp hơn nam tử, phải dựa vào nam tử, là bởi vì nữ tử có quá ít cơ hội kiếm tiền chứng minh địa vị, chỉ có thể dựa vào nam tử mà sống.
Không tiền không quyền thì ai nghe lời nữ tử chứ? Ngay cả tình thân cũng vậy.
Ai có tiền, mang cơm ăn áo mặc đến cho gia đình, thì người đó có địa vị.
Đây là đạo lý hiện thực.
Giống như Vương Đạo, tại sao Vương Đạo cho dù có làm quan hay không, thì uy tín trong triều vẫn không ai bằng? Là bởi vì Vương Đạo có thể giải quyết các vấn đề, trên là thừa kế hoàng vị, cho đến phía dưới là cơm no áo ấm của bách tính.
Ông ấy đều có thể làm.
Đại Tấn có ai có thể làm được như Vương Đạo?”
Vương Duyệt chỉ vào mũi nàng: “Phu quân của nàng, ta.”
Thanh Hà cười to, càng tiến lại gần, chui vào trong lòng hắn.
Đêm xuân tuy dài, nhưng chỉ cần làm những chuyện không thể miêu tả trên Tấn Giang, cho dù đêm dài bao nhiêu vẫn không đủ.
Ngày hôm sau, Vương Duyệt mang đôi mắt có chút thâm quầng đi công bố thành Kiến Khang một quy định nam đơn nữ song về việc nhận lương thực.
Quy định này vừa ban ra, người tập trung buôn bán lập tức vắng vẻ hẳn.
Nữ tử có cơ hội tạo ra giá trị hơn cho gia đình mình, sẽ giảm đáng kể bi kịch bị bán đi.
Ngay cả năm mươi nữ tử mà Thanh Hà mua, sau khi các quy định mới được ban hành, hầu như tất cả người nhà của những nữ tử này đều đến chuộc thân, đưa bọn họ về nhà.
Thanh Hà hỏi những nữ tử này: “Các ngươi muốn đi thì cứ đi, không muốn thì ở lại.”
Cuối cùng có ba mươi bảy người quyết định trở về nhà.
Tuân Hoán là một người có tính tình mạnh mẽ, nhìn thấy những nữ tử này bị người nhà bán đi còn muốn trở về, lại có loại bi thương đồng cảm: “Nếu là ta, bị người nhà bán đi, ta hận còn không kịp, sao về nhà với họ được? Mơ đi! Bọn họ không có tình cảm sao? Không biết cái gì gọi là tức giận hả?”
Thanh Hà thở dài: “Muội từ nhỏ đã là thiên tài võ học.
Phụ mẫu dạy dỗ, gia tộc hiển hách, luyện võ thật giỏi, tương lai có thể cứu vớt gia tộc.
Ta được dạy dỗ phải giữ gìn thể diện hoàng tộc và hoàng vị của Tư Mã gia, tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả tính mạng, sống chính là một gương mặt.
Nhưng những nữ tử này từ nhỏ đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức, tam cường ngũ thường, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, phải nhẫn nhịn, chịu khổ, hy sinh bản thân mới là vinh quang.
Dần dà, bọn họ trở thành nô lệ của nam tử, gọi thì đến đuổi thì đi, giống như một bầy cừu.
Muội cảm thấy tức giận, nhưng bọn họ cảm thấy hy sinh vì gia đình là điều bình thường.”
Tuân Hoán sốt ruột gãi đầu: “Lúc nào nữ tử mới sóng vai ngang bằng nam tử, không cần làm nô lệ?”
Thanh Hà chỉ vào nơi đang phát lương thực cách đó không xa.
Hôm nay là ngày đôi, tất cả người xếp hàng đều là nữ tử: “Đợi đến khi nữ tử có thể quang minh chính đại ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.
Dựa vào bản thân kiếm tiền là cách duy nhất.
Tiền chính là sức mạnh.”
Tuân Hoán nói: “Mấy năm không gặp, tỷ đã thay đổi.
Trước kia không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết ăn uống vui đùa, còn có dụ dỗ Vương Duyệt như thế nào nữa.”
Thanh Hà nghĩ: Ai da, bị muội nhìn thấu rồi.
Thanh Hà nói: “Ta và Vương Duyệt đi ngao du dân gian.
Trước đây đều nghĩ thứ dân ngu dốt, không thích đọc sách suy nghĩ.
Chỉ có quý tộc mới xứng đáng nói chuyện thế gian, phong hoa tuyết nguyệt, huyễn học kỳ đàm.
Nhưng nếu thực sự ở trong dân gian mới biết bản thân nông cạn vô tri, không biết dân gian khó khăn.
Chúng ta đi khắp nơi mở lớp học, mời phu tử đến dạy miễn phí cho những đệ tử thứ dân đọc sách, biết chữ.
Cho bọn họ biết cái đẹp của sách vở, lợi ích của việc đọc sách.
Ta còn giảng cho các nữ tử nghe câu chuyện muội một mình cưỡi ngựa chống lại vạn kẻ địch-“
“Chờ đã.” Tuân Hoán cắt ngang: “Nhiều nhất là một nghìn người, làm gì có vạn người.
Tỷ đừng khoác lác.”
Thanh Hà hoa tay múa chân: “Thực sự rất lợi hại.
Nhắc đến Quan Vũ, mọi người đều biết đến quá ngũ quan trảm lục tướng (*).
Muội xông vào nghìn quân không bằng xông vào vạn quân, càng lợi hại càng dễ ghi nhớ.
Cho dù có ở đâu, ta cũng sẽ kể câu chuyện của muội.
Không chỉ là Đại Tấn, ta ở Hậu Triệu hay Tiền Triệu cũng đều kể không biết bao nhiêu lần.
Có ngày ta uống nhiều, kể muội xông vào mười vạn quân địch, vậy mà vẫn có người tin.
Câu chuyện của muội sẽ cổ vũ các nữ tử học võ, lỡ như có người lợi hại hơn muội thì sao?”
(*) Quá ngũ quan, trảm lục tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy.
Ngụ ỵ của câu này là: vượt qua muôn vàn khó khăn.
Thực sự là bị Thanh Hà nói trúng.
Mười mấy năm sau, Bắc Triều sinh ra một nữ tướng tung hoành tên là Hoa Mộc Lan.
Vương Duyệt dùng hết của cải dành dụm trong mười năm, cố gắng xoay chuyển tình thế, giúp Vương Đạo ổn định thành Kiến Khang.
Thành Kiến Khang sau chiến loạn tan hoang, ngay cả Đài Thành cũng bị thiêu rụi, tìm một biệt viện hoàng gia xây dựng làm cung điện tạm thời.
Các quần thần thương nghị, dứt khoát bỏ thành Kiến Khang, dời dô.
Minh chủ cần vương Đào Khản đề nghị dời đô đến quận Kê – Hắn ta đã ở đây nhiều năm, quyền lực đã ăn sâu.
Cũng vì nguyên do đó mà Cố mệnh đại thần Ôn Kiều muốn dời về quận Dự Chương.
Chỉ có Vương Đạo vẫn kiên trì, bảo vệ thành Kiến Khang, trùng tu Đài Thành.
Vương Đạo nói: “Thời Tam Quốc, Lưu Bị và Tôn Quyền đều nói ở đây có vương khí.
Đông Ngô của Tôn Quyền đóng đô ở đây.
Đế đô không phồn hoa, chỉ cần thiết thực.
Nếu không có phồn hoa cũng sẽ lại biến thành một mảnh khô cằn — Chẳng lẽ các vị đã quên cố đô Lạc Dương sao? Lạc Dương hai trăm hai mươi năm, phồn hoa như thế nào, cuối cùng bị Hung Nô hủy đi thành một đống đất khô cằn.”
Mặc dù Đào Khản và Ôn Kiều cầm trọng binh trong tay, nhưng đại đa số quan viên triều đình đều là người Trung Nguyên y quan xuôi về phía nam.
Vương Đạo có tài ăn nói, cảm hóa được trái tim của những người này.
Si Giám là người đầu tiên đứng ra nói: “Đồng ý.”
Si Giám có binh lính, đủ để chống lại Đào Khản và Ôn Kiều.
Vì vậy chúng quan viên đều phụ họa, biểu thị ở lại thành Kiến Khang.
Trong lòng Đào Khản và Ôn Kiều đều không phục Vương Đạo: Lão già này, không binh không lính, vậy mà mọi người đều nghe theo lời ông.
Dữu quốc công gần đây cụp đuôi hỏi tiểu hoàng đế: “Hoàng thượng nghĩ như thế nào?”
Bây giờ Dữu Lượng không dám khống chế tiểu hoàng thượng nữa.
Không có mẫu thân ngồi ở phía sau rèm chấp chính, lại được tôi luyện qua loạn Tô Tuấn, tiểu hoàng đế lộ rõ sự thành thục.
Vương Đạo cứu hắn, hắn tin tưởng phán đoán của Vương Đạo, nói: “Phụ thân của trẫm, tổ phụ của trẫm đều an táng ở thành Kiến Khang, trẫm không thể rời đi.
Chuyện dời đô, chớ có đề cập đến nữa.”
– —–oOo——.