Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 195: Ngoại Truyện 14


Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 195: Ngoại Truyện 14


Vương Đạo là nhân vật nổi tiếng của Đại Tấn mà người người nhà nhà đều biết, nhất ngôn cửu đỉnh.

Mặc dù hiện tại ông không làm quan, nhưng những lời từ miệng ông ấy nói ra, Lộ Vĩnh và Khuông Thuật đều tin tưởng.

Trong thời đại sĩ tộc cầm quyền này, lời của nhân vật lãnh đạo sĩ tộc còn có giá trị hơn lời của hoàng đế.

Lộ Vĩnh và Khuông Thuật động lòng rồi.

Bọn họ đều là dân lưu lạc, người nhà đều chết trong loạn Vĩnh Gia, không vướng bận gì, một người ăn no, cả nhà không đói, vui vẻ sống qua ngày, không vướng bận, phản bội Tô Tuấn, đi vào vòng tay của Vương Đạo, bọn họ cũng không cần phải lo lắng việc người nhà bị Tô Tuấn gi3t ch3t – Người nhà của họ đã sớm biến thành bộ xương trắng bên đường.

Hai người nhìn nhau một cái, đều quyết định sau này đi theo Vương Đạo xông pha, hỏi: “Vương Công, người muốn chúng ta làm gì?”
Hai người trúng bẫy, Vương Đạo nói: “Nếu Tô Tuấn bại trận, không giữ được thành Kiến Khang, khi hắn thất bại nhất định sẽ giết chúng ta và Hoàng đế trút giận.

Mà lần này Tô Tuấn thua trận, là việc không nên chậm trễ.

Mấy ngày này chúng ta nhất định phải chạy ra khỏi thành.

Hai vị triệu tập thuộc hạ cũ, nói với bọn họ chỉ cần cải tà quy chính, thì có thể bỏ qua quá khứ, tương lai sẽ thăng quan tiến chức.

Nếu như lần này thành công, các ngươi đều là công thần cứu giá.”
Lộ Vĩnh và Khuông Thuật nhận được lời hứa của Vương Đạo, giống như ăn một viên định tâm hoàn, khắp nơi triệu tập thuộc hạ cũ.

Hai người biết rõ điểm yếu của những kẻ liều mạng này, đi khắp nơi nói: “Các ngươi đã cướp mấy thứ tốt ở Đài Thành và thành Kiến Khang để làm gì vậy? Có mạng cướp nhưng không có mạng để tiêu, từng người các ngươi sẽ bị đội quân cần vương đánh chết, không ai dọn dẹp cho các ngươi, châu báu quý giá mà các ngươi cướp đã bị Tô Tuấn mang đi, không thể mai táng theo các ngươi, không bằng cùng chúng ta đầu quân cho triều đình, Vương Công cam đoan với ta, thứ các ngươi cướp đều là của riêng các ngươi, sẽ không bị tịch thu, đồng thời sẽ thăng quan tiến chức cho các ngươi, các ngươi có làm hay không?”
Thành Kiến Khang bị quân đội cần vương bao vây, nếu dựa vào triều đình, còn có một cơ hội sống sót, thậm chí còn có thể hưởng thụ tài phú mà mình cướp đoạt.

Nếu chết rồi, thì sẽ không còn gì cả.

Dân chạy nạn đều rất thực tế, lòng trung thành gì đó hầu như không tồn tại, ai cho thịt ăn thì đi theo người đó.

Vì vậy, kế hoạch chiêu mộ của Lộ Vĩnh và Khuông Thuật tiến hành thuận lợi, chuẩn bị tìm cơ hội tiến vào thành Thạch Đầu, cứu Hoàng đế và Vương Đạo cùng toàn bộ quan viên.

Nửa đêm, Lộ Vĩnh và Khuông Thuật bí mật báo cáo số người hôm nay cải tà quy chính cho Vương Đạo, ba người thì thầm to nhỏ.

Thiếu niên Hoàn Ôn gối lên cái túi gói đầu của cha Hoàn Di nói mớ ” Hàn Hoàng, Giang Bá”.

Vương Duyệt nhìn ánh trăng khuyết giữa bầu trời đêm tĩnh lặng, nghĩ Thanh Hà đang ở nơi nào, cũng đang ngắm trăng hay không? Bệnh đau đầu có bị tái phát hay không? Có gặp nguy hiểm hay không?
Vương Duyệt thề, sau lần hỗn loạn này, nhất định phải mang Thanh Hà dứt khoát rời khỏi, chỉ ở phía sau màn dốc lòng bồi dưỡng những hạt giống tốt, dạy bọn họ tương lai ở vị trí cao, dốc lòng đề bạt con em hàn môn và bình dân vào làm quan, phá vỡ vòng tròn sĩ tộc, dẫn một luồng nước trong vắt vào đầm nước đục này, sĩ tộc bị tiêu diệt, mới có thể yên bình lâu dài.

Trong khi đó, thành Duyễn Châu.

Hôm nay đội quân nước Triệu tấn công mãnh liệt, Tây Môn thất thủ, Si Giám đích thân mang quân đi đoạt.

Sau ba lần cát cứ, miễn cưỡng đánh lui quân Triệu, đoạt lại Tây Quan.

Dưới chiến sự gay gắt này, Si Giám căn bản không dám phân binh đi cần vương, sống chết cố giữ Duyễn Châu, vì kế hoạch hiện tại, chỉ có thể bị động chờ Lưu Diệu vây Triệu cứu Tấn.

Tường của Tây Thành sụp đổ một nửa, Si Giám chỉ huy quân dân suốt đêm sửa chữa tường thành.

Đây là tường thành đất nung, bên ngoài chỉ có một lớp gạch vụn, bên trong đều dựa vào đất đá, nện chặt lại.

Thùng thùng thùng!

Mười người đang mài khối đá lớn, Thanh Hà đang nghỉ ngơi trong lều lớn của nguyên soái cảm thấy nhịp tim đập cùng nhịp với tiếng nện búa liên tục lên đá, căn bản không ngủ được.

Lang Gia Vương sáu tuổi thì ngược lại ngủ ngon lành.

Thanh Hà lặng lẽ thức dậy, đầu xuân trời vẫn se lạnh, đầu Thanh Hà có vết thương cũ, không thể chịu được gió lạnh, đội mũ da cáo ấm áp, ngay cả lông mày cũng được bọc lại, còn bịt một mảnh mặt nạ bông, chỉ để lộ đôi mắt.

Ở bên ngoài phải tự bảo vệ mình, không thể để Vương Duyệt lo lắng.

Bên ngoài có những người phụ nữ được gọi vào làm đầu bếp tạm thời, nấu một nồi cháo lúa mì, thêm bữa ăn khuya cho những người lao động sửa chữa tường thành suốt đêm.

Người phụ nữ rất mệt mỏi, vừa ngủ gật vừa thêm củi vào bếp để nấu cháo.

“Để ta, ngươi đi ngủ đi.” Thanh Hà không biết nấu ăn, nhưng việc thêm củi vào bếp thì vẫn biết.

Người phụ nữ lui ra, Thanh Hà vừa thêm củi, vừa nhìn vành trăng khuyết trên bầu trời đêm, ngóng trông tin tức cha kế Lưu Diệu vây Ngụy cứu Triệu.

Thiên tử thân chinh, sẽ không phải là chuyện một sớm một chiều, Lưu Diệu cần thời gian.

Nhưng thế cục ở thành Kiến Khang Thành không lạc quan, nghe nói Kiến Khang thành bị phá, thiên tử đại thần chạy tới thành Thạch Đầu, không biết Vương Duyệt Tào Thục bọn họ như thế nào rồi?
Trái tim Thanh Hà rối loạn như cháo trong nồi.

Cháo đã nấu xong, các chiến sĩ xách thùng gỗ đến múc cháo, sau đó lại thêm nước và lúa mì, tiếp tục thêm củi vào nấu, nồi này đến nồi khác, Thanh Hà cũng không biết nấu mấy nồi, nấu đến lúc trời sáng, tường thành cuối cùng đã được sửa xong.

Người phụ nữ đến thay thế để làm bữa sáng, Thanh Hà xoa đôi chân hơi tê dại, định về ngủ bù.

Khi nàng vừa đứng dậy, thì nghe thấy tiếng kêu lớn được truyền lại từ bức tường thành vừa mới được sửa chữa.

Chẳng lẽ quân Triệu mới sáng sớm đã đến công thành?
Theo kinh nghiệm, cùng với chiến sự, quân Triệu sẽ bắn cung tên vào trước, giống như châu chấu che khuất bầu trời, phát động đợt tấn công đầu tiên.

Cơ thể Thanh Hà hiện nay, đi theo Tuân Hoán học võ nghệ mấy năm cũng vô dụng, còn có thể liên lụy người khác, vội vàng chạy ngay.

Thanh Hà cái khó ló cái khôn, thuận tay cầm nồi sắt lớn đã nguội úp l3n đỉnh đầu, sau đó chạy như điên.

Đường đường là công chúa của một nước, lại khổ sở như vậy, không hề có hình tượng.

Ngoài ý muốn, không có tiếng động bắn cung trên nồi sắt, dường như không phải là một cuộc tấn công.

Thanh Hà quay đầu lại nhìn, thấy các binh sĩ trên tường thành đang lắc cột cờ: “Quân Triệu lui binh rồi!”
Thanh Hà đặt nồi sắt xuống, leo lên tường thành, nhìn chăm chú.

Đại doanh của địch mới hôm qua giờ đã trống rỗng, chỉ để lại một đống lửa trại còn hơi nóng.

Thì ra tối hôm qua quân Triệu của Thạch Lặc nhận được cấp báo, Hoàng đế Tiền Triệu Lưu Diệu tự mình ra trận, tấn công hậu phương lớn của Thạch Lặc, thừa cơ tiến vào.

“Lưu Diệu quá là không biết xấu hổ rồi!” Thạch Lặc quá giận dữ.

Hắn ta tấn công Duyễn Châu gần nửa tháng, mắt thấy sắp đắc thủ, bây giờ hậu phương bị địch nắm, hắn ta không lui cũng phải lui.

Nửa tháng cố gắng công cốc, Thạch Lặc không phục, vì vậy tối hôm qua phát động trận quyết chiến cuối cùng, ra sức chiến đấu.


Quân Triệu ba lần công phá Tây Môn, đều bị Si Giám ngoan cường ba lần đánh lui.

Thi thể ngã xuống xếp từng dãy từng dãy gần như muốn chặn cửa lớn Tây Môn.

Thạch Lặc thấy Si Giám thật sự khó đối phó, đành phải lui binh.

Nhưng mà Thạch Lặc lo lắng khi rút quân, Si Giám sẽ dẫn quân đuổi theo, cho nên lén lút rút quân, ở giữa quân doanh đốt lên một đống lửa, làm ra vẻ bọn họ vẫn còn ở đó.

Dù sao cũng ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ con người, chỉ có thể nhìn thấy lửa trại lập lòe như những ngôi sao.

Hơn nữa tối hôm qua đội quân Đại Tấn khẩn trương sửa chữa tường thành bị sụp đổ, tăng thêm một lớp đất đá lớn, dưới sự che chở của tiếng ồn, quân Triệu rút lui không một tiếng động.

Vì vậy, đội quân đội của Si Giám thủ thành không phát hiện ra quân Triệu đã rút lui, cho đến khi bình minh, chỉ thấy lửa trại, không nhìn thấy lều vải và ngựa, mới phát hiện ra quân địch đã rút lui.

Quân đội Đại Tấn hoan hô, ăn mừng thủ thành thành công.

Si Giám không dám sơ suất, phái thám tử đi phía trước mười dặm tìm hiểu.

Sau khi xác nhận quân Hậu Triệu rút quân vội vàng chạy tới phía trước tác chiến với quân đội Tiền Triệu Lưu Diệu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thành Duyễn Châu được bảo vệ, quân đội Hậu Triệu cũng bị Lưu Diệu hãm chân.

Không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Si Giám triệu tập ngay quân đội, bắt đầu tuyên thệ cần vương.

Si Giám là thống lĩnh dân di cư, có xuất thân từ sĩ tộc, Phong Cao Bình Hầu, trên người đã không còn khí chất hoang dã như Tô Tuấn, nghiễm nhiên là phong thái đại tướng của một quốc gia.

Hắn lập tế đàn, chém bạch mã, đưa Lang Gia Vương lên ngai vàng, hùng hồn nói:
“Tặc thần Tô Tuấn bất kính không thuận lòng trời, không sợ vương sư trừng phạt, hung bạo, loạn ngũ thường, chấn động giang sơn xã tắc, uy hiếp ấu chủ, tàn sát Trung Lương, thiên hạ oán hận, vạn dân khóc thầm.

Chúng ta phụng chỉ thảo phạt Tô Tuấn, tiêu diệt kẻ đầu sỏ.

Bây giờ ấu chủ gặp nạn, bách tính chịu khổ, chúng ta đồng lòng hợp lực để cứu giang sơn xã tắc, tuyệt đối lơ là chỉ biết hưởng an nhàn, nếu trái lời thề, thiên lý bất dung!”
Thanh Hà nhìn khí chất của Si Giám trên tế đàn, cảm khái muôn vàn.

Năm đó loạn Bát Vương, cả nhà chú của Si Giám bị giết, dưới sự tuyệt vọng lại một mình đeo mặt nạ đi ám sát hung thủ Tề Vương.

Lúc đó hữu dũng vô mưu, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, mà bây giờ ẩn nhẫn bảo vệ Duyễn Châu, giải quyết họa ngoại xâm mới đi bình định nội loạn.

Con người đều từ từ trưởng thành lên từ trong hoạn nạn.

Đại nội thị vệ ngày trước tuyệt vọng đã trở thành trụ cột của nước nhà rồi.

Tuyên thệ kết thúc, Lang Gia Vương ban một thanh bảo kiếm cho Si Giám, Si Giám rút kiếm, “Xuất chinh!”
Si Giám giữ lại năm mươi nghìn quân bảo vệ biên cương, đem năm mươi nghìn quân đi cần vương.

Thanh Hà dẫn Lang Gia Vương đi theo đại quân của Si Giám xuống phía nam.

Hai ngày sau, đại quân vượt sông Trường Giang, hợp lại với đội quân cần vương của minh chủ Đào Khản tại Gia Tử Phố.


Đào Khản là minh chủ, thấy Si Giám có Lang Gia Vương và công chúa Thanh Hà ủng hộ, lại binh hùng tướng mạnh, trong lòng khó chịu.

Sau khi Lang Gia Vương và công chúa Thanh Hà ngồi lên tôn vị, Đào Khản nhường ghế chủ tọa của mình cho Si Giám ngồi.

Si Giám vội vàng từ chối nói: “Ngươi là minh chủ, nên ngồi ở chỗ này, ta cũng phải nghe minh chủ sai phái.”
Đào Khản kiên trì muốn Si Giám ngồi, hai người từ chối lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Thanh Hà mở miệng nói: “Đào minh chủ là do mọi người mong muốn đề cử mà thành, cũng là tướng quân đầu tiên đến chiến trường.

Vị trí này vẫn là nên để Đào minh chủ ngồi đi.”
Đào Khản chờ chính là câu nói này của Thanh Hà, nói: “Vi thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Si Giám ngồi ở vị trí thủ hạ của Đào Khản, Dữu Lượng ngoan ngoãn ngồi ở vị trí thấp nhất.

Ngược lại Lang Ga Vương nhìn thấy Dữu Lượng, rất thân thiết, nói: “Cữu cữu đến rồi, mẫu hậu của ta, hoàng đế ca ca, còn có Nam Khang tỷ tỷ, bọn họ thế nào rồi?”
Da mặt già của Dữu Lượng đỏ lên: “Bọn họ…!vẫn khỏe.

Chúng ta đang nghĩ cách cứu bọn họ ra.” Chỉ là Thái hậu chết rồi.

Lang Gia Vương tin là thật.

Trong thành Thạch Đầu, Vương Đạo nghe Lộ Vĩnh Khuông Thuật nói đại quân của Si Giám đến tiếp viện, trong lòng vui vẻ, nói: “Si Giám vừa đến, đại cục đã định.

Đoán chừng Tô Tuấn muốn chó cùng rứt giậu động thủ giết chúng ta.

Chuyện không thể chậm trễ, tối nay canh ba động thủ ngay, bảo vệ chúng ta ra khỏi thành.”
Lộ Vĩnh, Khuông Thuật vội vàng triệu tập dân di cư muốn dựa vào triều đình, lập ra kế hoạch.

Nửa đêm, Khuông Thuật dẫn người giết quân trông coi thành Thạch Đầu, cứu Vương Đạo và những người khác ra ngoài.

Cùng lúc đó, Lộ Vĩnh dẫn người giết dân di cư trông coi thành, mở ra một khoảng trống, tiếp ứng Khuông Thuật.

Biến cố đến quá nhanh, chờ Tô Tuấn dẫn người đến thành Thạch Đầu, đã là vườn không nhà trống, Vương Đạo và tiểu hoàng đế, cùng với đám đại thần và những người khác đều không thấy đâu nữa.

Tô Tuấn tức giận chửi bới: “Lộ Vĩnh, Khuông Thuật quả nhiên đều là phản tặc! Đã sớm thông đồng với Vương Đạo, chúng ta không có lợi thế, bọn họ lại không kiêng kỵ tính mạng hoàng đế, nhất định sẽ phát động tổng tấn công.

Thay vì bị mắc kẹt ở trong thành, không bằng chúng ta đánh một tiếng trống để tăng dũng khí ra ngoài đánh giết, trở về hang ổ Giang Bắc.

Nếu thật sự không được nữa, vậy thì nương nhờ vào nước Triệu của Thạch Lặc cũng được.

Như vậy mới có một con đường sống.”
Khuông Thuật, Lộ Vĩnh mang theo Vương Đạo, Tiểu Hoàng Đế chạy ra khỏi thành, phía sau là truy binh của phản quân Tô Tuấn.

Si Giám chờ người ở bên ngoài tiếp ứng, Vương Duyệt cõng Tiểu Hoàng Đế, thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Là Thanh Hà.

Vương Duyệt giao tiểu hoàng đế cho cha, chạy về phía Thanh Hà.

Thanh Hà cũng chạy về phía hắn, lúc hai người gặp nhau, quân Si Giám và phản quân đang chém giết.

Bên cạnh chiến tranh ngập trời, Vương Duyệt và Thanh Hà cầm tay nhau rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói gì.

“Nàng/Chàng gầy rồi.” Cuối cùng, hai người nói cùng một lúc.

Tuân Hoán cưỡi một con ngựa chiến chạy tới, trong tay còn dắt theo một con chiến mã, cười nói: “Đã lâu không gặp, vừa gặp các ngươi đã thành đôi.

Đang đánh giặc, đây không phải là nơi thích hợp để hai người yêu đương — Hai người nhanh chóng lên ngựa đi về hậu phương, nơi này giao cho chúng ta là được.”
Thanh Hà cười lắc đầu: “Chàng và Hoán Nương đi giải quyết truy binh, ta ở đại doanh chờ chàng.

Bây giờ chiến tranh gấp rút, thời gian còn dài, chúng ta vẫn còn thời gian hơn nửa cuộc đời để ở cùng nhau.”
Thanh Hà cầm lấy áo giáp trên lưng ngựa, tự mình mặc áo giáp, đội mũ sắt cho Vương Duyệt.


Sau khi thắt dây mũ, Vương Duyệt đột nhiên ôm lấy thắt lưng Thanh Hà, hôn nhẹ lên môi nàng, nói: “Chờ ta.”
Khoảnh khắc hai người hôn nhau, Tuân Hoán chủ động dùng tay che mắt, nhưng lại nhìn trộm qua kẽ ngón tay, mặt nở nụ cười đôn hậu.

Ai da, nhìn cặp đôi này phát cẩu lương đã mười năm rồi, nhưng ăn mấy cũng không đủ là sao nhỉ?
Vương Duyệt lên ngựa, Thanh Hà nói với Tuân Hoán: “Muội phải bảo vệ trượng phu của ta thật tốt nhé.”
Tuân Hoán nói: “Yên tâm đi, huynh ấy sẽ bình an vô sự trở về.

Cho dù có chuyện xảy ra, muội sẽ lấy trượng phu của muội bồi thường cho tỷ.

Trượng phu gì đó, muội cũng có một người.”
Thanh Hà: Không cần thiết đâu!
Tuân Hoán cầm phong tùng kiếm, Vương Duyệt cầm trường mâu, hai người xông về phía trước, giống như thời niên thiếu ở Lạc Dương, lúc nào cũng kề vai sát cánh chiến đấu, bảo vệ Thanh Hà.

Phía trước đang đánh nhau kịch liệt.

Đội quân cần vương cố gắng phá vòng vây của phản quân, chiến sự rơi vào trạng thái giằng co, hai bên đều thương vong nặng nề.

Vương Duyệt thấy quân ta hao tổn như vậy, chỉ có thể thắng thảm, trong lòng sinh ra một kế, nói nhỏ mấy câu với minh chủ Đào Khản.

Đào Khản bán tín bán nghi: “Kế này có chút nguy hiểm, Tào phò mã xác định có thể?”
Vương Duyệt gật đầu nói: “Đúng vậy, với sự hiểu biết của ta về tính cách của Tô Tuấn trong một tháng này, kế dẫn rắn ra khỏi động này là khả thi.”
Đào Khản làm việc theo kế hoạch.

Trong thành Kiến Khang, bởi vì trận huyết chiến, bốn phía đều bị bao vây, phản quân Tô Tuấn vì sinh tồn, đều cực kỳ hung mãnh, giao chiến với đại quân Si Giám cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Sĩ khí của phản quân đại thịnh, thậm chí có một đội tiên phong chỉ có năm mươi mấy người trong chốc lát đã khiến cho đội quân cần vương xuất hiện kẽ nứt, mười mấy phản quân vậy mà lại có thể đi huênh hoang ra ngoài chém giết!
Tô Tuấn thấy đội quân của Si Giám cũng chỉ có như thế, cơ hội đột phá vòng vây đến rồi.

Tô Tuấn ôm lấy bình rượu một hơi uống cạn, lấy hết can đảm, cưỡi lên chiến mã, hét lớn: “Một chút người như vậy vẫn có thể phá tan quân địch, lão tử ta cũng không phải ngồi không, xông lên hết cho ta!”
Tô Tuấn cũng học theo đội quân phía trước bắt đầu trang bị gọn nhẹ, tấn công xông vào quân địch.

Vương Duyệt đang chờ hắn ta.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, nhìn thấy Tô Tuấn phi nhanh tới gần, hai tay giơ trường thương lên.

Vương Duyệt thời niên thiếu đã rèn sắt luyện lực cánh tay như sắt thép, mấy năm nay cũng không bỏ phế.

Hắn điều chỉnh hô hấp, quan sát tiết tấu Tô Tuấn nhấp nhô trên lưng ngựa, đem hô hấp liên kết cùng với tiết tấu đó, cánh tay dùng sức, trường thương trong tay giống như một con cá chuồn bay tới.

Phập một tiếng, trường thương xuyên thấu ngực Tô Tuấn, Tô Tuấn ngã ngựa, càng nhiều trường thương bắn tới, biến Tô Tuấn thành con nhím bạc, mất mạng ngay lập tức.

Tô Tuấn vừa chết, phản quân không có người chỉ huy, dần dần sụp đổ.

Hoàn Ôn xông vào trong Đài Thành, tìm kiếm hai kẻ thù giết cha.

Nhìn thấy Hàn Hoàng, giơ đao chém.

Hàn Hoàng vừa đánh vừa lui, lui ra phía sau một cái giường, dứt khoát nâng cái giường lên, ván giường hướng ra ngoài, lấy nó che chắn, bắn mũi tên ra ngoài.

Hoàn Ôn tháo một tấm ván cửa che chắn, cũng bắn tên về phía chiếc giường, ngoan cố cắn chặt kẻ thù giết cha không buông.

Hai người bắn hết hai bình mũi tên, Hàn Hoàng không có mũi tên, Hoàn Ôn vẫn có mũi tên của đội quân cần vương trợ giúp.

Cuối cùng tấm gỗ giường và tấm ván cửa đều chằng chịt mũi tên, Hàn Hoàng vứt bình mũi tên trống rỗng xuống, giơ hai tay lên và nói: “Ta đầu hàng.”
Hoàn Ôn vứt bỏ tấm ván cửa, xách kiếm đi qua, lạnh lùng nói: “Ngươi còn nhớ Hoàn Di không?”
Hoàn Ôn một kiếm chém đứt đầu Hàn Hoàng, xử trảm hắn: “Thù giết cha, không đội trời chung.”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.