Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 192: Ngoại Truyện 11
Nghe nói Đài Thành có cái bô làm bằng vàng, sĩ khí được nâng lên, phản quân xông vào Đài Thành.
Thủ lĩnh Dữu Bân của Trung lĩnh quân bảo vệ Đài Thành đã chết, lòng quân tán loạn, chưa đánh đã thua, cởi bỏ áo giáp chạy bốn phía.
Đài Thành không người bảo vệ.
May mắn lúc này Vương Duyệt đã đến cung Vị Ương, cung nữ và thái giám hầu hạ đều đã chạy trốn khỏi hoàng cung, ngay cả nam sủng được sủng ái nhất cũng chạy.
Biết tin anh trai Dữu Lượng mang theo tộc nhân chạy trốn, bị gia đình vứt bỏ và hoàn toàn đơn độc, Dữu thái hậu trở thành người cô độc dứt khoát rót hai ly rượu độc, đang dỗ tiểu hoàng đế uống.
Tiểu hoàng đế không biết đó là cái gì, nhưng bản năng mách bảo rằng điều đó không đúng.
Tiểu hoàng đế từ chối: “Thái hậu, ta không khát.”
Dữu Thái hậu tuyệt vọng cầm lấy thước trong tay, uy hiếp tiểu hoàng đế: “Ngươi có uống hay không?”
Bởi vì chuyện Bạch đầu công lần trước mà tay của tiểu hoàng đế bị đánh sưng, hắn không dám chống lại mẫu thân, chỉ đành bưng chén trà lên.
“Khoan đã!” Vương Duyệt kịp thời chạy tới cung Vị Ương, ném phù bài bên thắt lưng về phía cái chén trà trong tay tiểu hoàng đế.
Chén trà rơi xuống đất, tiểu hoàng đế kêu lên một tiếng.
Dữu thái hậu nhìn Vương Duyệt mang râu: “Hôm nay ngươi đến giết ta.”
Vương Duyệt chạy tới, bế tiểu hoàng tử lên, trong ánh mắt đều là sự khinh thường, nói: “Ta sẽ không giết ngươi – Sẽ làm bẩn tay ta.”
Vương Duyệt ôm tiểu hoàng tử chạy trốn.
Dù sao tiểu hoàng đế cũng đang là con nít, hắn khóc lóc không chịu rời đi: “Tào phò mã! Cầu ngươi cứu ta, cứu mẫu thân ta.
Trước khi ta trở thành hoàng đế, bà ấy vẫn rất tốt rất tốt.”
Sau khi trở thành hoàng đế, mẹ đã thay đổi.
Dữu Thái hậu tâm như tro tàn.
Kết cục là nàng ta đã cố gắng hết sức, nhưng lại mất đi tất cả.
Chồng, anh trai, người thân, con trai, thậm chí là Vương Duyệt – Ngay cả niệm tưởng đều mất.
Đáng không?
Dữu Thái hậu nói với tiểu hoàng đế rằng: “Ta đã phạm phải sai lầm lớn.
Tai họa của Đại Tấn ngày hôm nay đều là do tư tâm của ta mà thành.
Cữu cữu của ngươi đã bỏ chạy, để lại một mình ta gánh chịu hậu quả.
Nhớ, sau này phải nghe lời của Tào phò mã và Vương Đạo.
Nhớ, người Dữu gia không thể tin.”
Vương Duyệt ôm tiểu hoàng đế lên xe bò, còn Dữu Thái hậu thì uống rượu độc.
Trước khi độc phát tác thì phóng hỏa cung Vị Ương, chết trong biển lửa.
Vương Đạo ngồi trong xe bò chờ tiểu hoàng đế, đưa cho hắn một cái bình nhổ làm bồn tiểu: “Cho dù Hoàng thượng có muốn đi tiểu hay không, thì người cũng nhanh tiểu đi.
Chờ lát nữa phản quân xông vào điện Thái Cực, người không thể sợ hãi mà tè ra quần được.
Người là vua của một nước, nhất định phải có sự uy nghiêm của một bậc quân vương.
Hơn nữa ta vội vàng đến đây, chỉ có một chiếc quần này.
Nếu người tè bị ướt, thì ta biết làm sao?”
Tiểu hoàng đế vừa khóc vừa tiểu.
Vương Đạo nói: “Khóc đi.
Bây giờ có thể khóc, chờ lát nữa không được khóc dù chỉ một tiếng.”
Cha con Vương Đạo Vương Duyệt đi đến chính điện của Đài Thành – Điện Thái Cực.
Cửa ầm ầm mở ra, nhưng có thể thấy tất cả các văn võ bá quan của thành Kiến Khang đều đã đến, trong đó có cả cựu thần có danh tiếng vang dội: Phụ thân Tuân Tung của Tuân Hoán, Cố mệnh đại thần Lục Diệp bị Dữu Lượng cướp binh quyền Trung lĩnh quân, Thượng thư lệnh Biện Hồ, Ngự sử trung thần Chung Nha, và các vị đại thần khác.
Vương Đạo chính là Vương Đạo.
Mặc dù đã từ quan nhưng các quan đại thần vẫn rất nể mặt mũi Vương Đạo.
Biết rõ Đài Thành nguy hiểm, nhưng sau khi nhận được đề nghị của Vương Đạo, nhưng bọn họ vẫn rối rít đi ngược dòng người, đến điện Thái Cực ở Đài Thành bảo vệ giang sơn xã tắc.
Vương Đạo nhìn những gương mặt quen thuộc, hốc mắt có chút nóng lên.
Ông hao tâm tổn lực vì Đại Tấn hơn nửa đời người, có những đồng liêu sẵn sàng đi ngược dòng vì ông, ông rất kiêu ngạo!
Vương Đạo biết rất rõ, bọn họ đến đây không phải vì tiểu hoàng đế, mà là vì ông, bởi vì bọn họ tin tưởng ông có thể ngăn cản quân phản loạn Tô Tuấn – Đương nhiên, Tô Tuấn nói hắn ta là quân cần vương.
Sinh tồn là bản năng của con người.
Sĩ tộc không có lòng trung thành với hoàng tộc.
Trong thời đại đặc biệt này, hầu như không có quan viên nào hi sinh vì đất nước.
Những người này sẵn sàng đến Đài Thành bởi vì bọn họ tin rằng Vương Đạo có thể giải quyết được khủng hoảng.
Suy cho cùng thì một cậu bé bảy tuổi so với Tô Tuấn binh hùng tướng mạnh, sĩ tộc tất nhiên sẵn lòng để một đứa trẻ có thể dễ dàng bị điều khiển lên làm hoàng đế – Giống như năm đó sĩ tộc sẵn sàng để Tư Mã Trung ngu ngốc lên làm hoàng đế vậy.
Vương Duyệt đưa tiểu hoàng đế cho Vương Đạo.
Vương Đạo bế tiểu hoàng đế ngồi lên long ỷ.
Khoảnh khắc mông chạm vào long ỷ, Vương Đạo nhớ tới ngày phụ quốc Đại Tấn ở thành Kiến Khang.
Lão hoàng đế đăng cơ, đột nhiên ầm ĩ, chỉ vào long ỷ nói: “Vương cùng mã, làm nên thiên hạ.
Ái khanh đến đây ngồi cùng trẫm.”
Khi đó Vương Đạo rất có tài ăn nói, nói ông là cát bụi, người là mặt trời, mặt trời sao có thể ở cùng với cát bụi được.
Chớp mắt một cái, lão hoàng đế băng hà, con trai của lão hoàng đế là Minh Đế cũng chết, nhưng ông lại ôm tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ đánh cuộc một lần nữa.
Đang miên man suy nghĩ thì một tiếng nổ lớn vang lên, cổng điện Thái Cực bị quân phản quân đập phá.
Đám quân dân lưu lạc đang chuẩn bị xông vào cướp bảo vật, thì Vương Duyệt cầm kiếm lên, hét lớn: “Dừng tay! Ta nghe nói Tô Tuấn đến cần vương.
Hôm nay gian thần Dữu Lượng đã sợ tội bỏ trốn khỏi Đài Thành, các ngươi không đi bắt Dữu Lượng mà xông vào điện Thái Cực làm gì? Muốn tạo phản giết hoàng đế trước mặt các vị văn võ đại thần hả?”
Dân chạy nạn nhìn thấy dáng vẻ như tiên nhân của Vương Duyệt, lại nhìn thấy văn võ đại thần tập trung ở điện Thái Cực, bao vây xung quanh, long ỷ ở giữa, trên long ỷ là một lão đại thần đang ôm tiểu hoàng đế mặc long bào.
Dân chạy nạn bị kinh hãi, bọn họ thối lui ra ngoài đi tìm Tô Tuấn: “Tướng quân! Điện Thái Cực toàn là bảo vật! Long ỷ làm bằng vàng, bên trên còn đính đá quý!”
“Nền nhà rực rỡ ánh vàng, ta còn tưởng rằng được lát bằng vàng! Một viên gạch cũng đủ cho chúng ta sống hạnh phúc cả đời!”
Tô Tuấn đi đến điện Thái Cực, nhìn thấy cảnh này.
Hừ khá lắm, vậy mà cả đám người đều đang ở đây!
Tô Tuấn không nghĩ đến Dữu Lượng chạy trốn, mà Vương Đạo vốn đã từ quan lại ở đây, còn ôm tiểu hoàng đế.
Ngay cả lão đại thần Tuân Tung cũng mặc áo giáp tướng quân bảo vệ tiểu hoàng đế.
Hắn ta không dám lỗ m4ng, bởi vì Vương Đạo quá thấu tình đạt lý, sĩ tộc không có ai là không bội phục ông.
Thứ hai là con gái con rể của Tuân Tung rất lợi hại, nếu lỡ đả thương ông ta, Tuân Hoán và Chu Phủ sẽ đòi cái mạng của hắn ta.
Tô Tuấn tát một cái bạt tai: “Ngoại trừ điện Thái Cực không được đụng, những chỗ khác đều có thể cướp.”
Vàng bạc châu báu trong cung, tiền bạc vô số, hai trăm nghìn cuộn vải trong khố phòng, ngay cả màn giường, khăn trải bàn, quần áo đều bị cắt lấy đi.
Tất cả đồ dùng bằng vàng bạc, đến nỗi là đồ gốm quá cồng kềnh đều bị đập vỡ.
Bởi vì cả nhà Dữu Lượng đã chạy trốn, Tô Tuấn đã phóng hỏa đốt trụi Dữu gia và thượng thư đài nơi Dữu Lượng làm việc.
Đài Thành một mảnh hỗn loạn.
Một thiếu niên mặc đồ tang trắng, bên ngoài khoác áo giáp cưỡi ngựa, trên lưng ngựa vác một người phụ nữ đang khóc chạy đến điện Thái Cực.
Đám dân lưu lạc thấy con ngựa của hắn ta, lũ lượt chạy lên ngăn lại, móc chân con ngựa của thiếu niên.
Thiếu niên hét lên: “Tránh ra! Trên lựng ngựa của ta là công chúa điện hạ Nam Khang, chớ có vô lễ!”
Đám di dân nhận được mệnh lệnh không được đụng vào điện Thái Cực, còn những thứ khác thì cứ tùy tiện mà cướp.
Bất chấp lời nói của thiếu niên này là thật hay giả, thà cướp lầm hơn bỏ sót – Dù sao thì bọn họ không giết người là được!
Di dân nói: “Bọn ta cướp đồ tốt, đang lo không có ngựa kéo đồ, khôn thì bỏ ngựa lại, người thì có thể đi.
Nếu không thức thời, ngựa vấp dây, hai đứa các ngươi bị té gãy cổ, bọn ta cũng mặc kệ.”
Thiếu niên trừng mắt nhìn phản quân.
Hắn ta chỉ có một mình, bạn bè người thì chết trận, người thì trốn chạy, hai tay nắm chặt, chắp tay nhường ngựa cho người khác.
Con ngựa kia như có linh tính, cọ cọ lên người chủ nhân không muốn đi
Thiếu niên vu0t ve cổ nó nói: “Nghe lời.
Một ngày nào đó ta sẽ đến đón ngươi.”
Con ngựa đen đi theo đám người di dân, thiếu niên nắm tay công chúa Nam Khang, đi về phía điện Thái Cực.
“Khoan đã!”
Đám di dân ngăn thiếu niên lại, chỉ vào một cái túi nhỏ trên lưng thiếu niên: “Bên trong túi là bảo bối gì? Đưa cho ta!”
Dân di cư vươn tay ra muốn đoạt, trong mắt thiếu niên hiện ngay lên sát khí: “Đừng đụng vào ông ấy!”
Dân di cư càng cảm thấy đó là bảo bối, nháy mắt ra dấu với đồng bọn, cùng nhau đến cướp.
Thiếu niên không địch lại bọn chúng, cuối cùng bị đè trên mặt đất, bị dân di cư đè tay chân lại, đầu cũng bị bọn chúng đạp d3 xuống đất không động đậy được.
Công chúa Nam Khang sợ hãi khóc toáng lên, khóc khản cả cổ.
Thiếu niên ăn một miếng đầy đất, không thể phát ra tiếng, trên trán nổi gân xanh run rẩy: “Ta sẽ gi3t ch3t các ngươi! Đám thổ phỉ các ngươi! Đồ khốn!”
Nhưng vô ích, đám dân lưu lạc này sớm đã tê liệt trước nỗi đau của dân chúng.
Bọn chúng đã cởi cái bọc trên lưng thiếu niên xuống.
Vừa muốn mở ra thì một mũi tên bay đến, xuyên qua bọc quần áo, làm cho bọc quần áo rơi xuống đất.
“Người nào dám bắn vậy hả!” Đám dân lưu lạc nhìn sang, lại thấy một người mặc triều phục màu đỏ, râu ngắn, giống như thần tiên, đang ngồi trên xe bò chạy tới.
Chính là Vương Duyệt.
Vương Duyệt nói: “Ta là Tào phò mã.
Nghe thấy tiếng khóc của công chúa Nam Khang, đặc biệt chạy đến cứu giá.
Đồ vật các ngươi có thể mang đi nhưng không được làm công chúa bị thương.”
Đám người dân di cư chỉ vào bọc áo quần trên mặt đất: “Đây cũng là của chúng ta.
Tướng quân của chúng ta đã nói, thành Kiến Khang tốt, Đài Thành cũng vậy, ngoại trừ điện Thái Cực, chúng ta có thể cướp bất cứ thứ gì.”
Thiếu niên bị kìm trên đất hét lên: “Cái này không thể cho các ngươi! Áo giáp của ta trị giá mười hai lượng bạc! Áo giáp các ngươi có thể lấy đi, nhưng cái này thì tuyệt đối không được!”
Đám dân di cư khịt mũi: “Ta muốn áo giáp, cũng muốn cả thứ này.”
Vương Duyệt nói: “Các người đừng cãi nhau nữa.
Có công phu này, thì những người khác đang đi cướp bồn cầu bằng vàng rồi.
Các ngươi đang lãng phí thời gian ở đây.
Ta sẽ tặng cho các ngươi một món quà lớn.”
Vương Duyệt lấy ra một nắm lớn lá vàng mỏng nhẹ, bay giữa không trung.
Oa!
Nhưng nhìn bầu trời lấp lánh ánh vàng, những chiếc lá vàng bay bay, đám dân chạy nạn bất chấp giẫm đạp thiếu niên, vội vàng giật lấy những chiếc lá vàng.
Vương Duyệt thở dài: Mười năm qua đi, vẫn là phương pháp của Nhung kẹt xỉ có tác dụng.
Ra ngoài mang nhiều tiền một chút quả thật không sai, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Thiếu niên nhân cơ hội thoát thân, nhặt bọc áo quần lên, ôm công chúa Nam Khang lên xe bò.
Công chúa Nam Khang ở trong xe bò vẫn tiếp tục khóc, khóc nấc lên.
Thiếu niên ngồi trên càng xe, bên cạnh Vương Duyệt, thấp giọng nói: “Cám ơn Tào phò mã.”
Vương Duyệt nhìn thiếu niên mặt đầy bụi đất, trong lớp áo giáp là bộ quần áo tang, nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, không có vật gì đáng giá ngươi liều lĩnh như vậy.
Nhà ngươi có người đã mất, không cần phải nhất thời tranh cãi dài ngắn như vậy.”
Thiếu niên nói: “Trong bọc này là phụ thân của ta.”
Vương Duyệt sửng sốt, bọc này chỉ lớn bằng quả dưa, cho dù phụ thân hắn ta là người lùn thì cũng không thể nhỏ như vậy được.
Thiếu niên tháo cái bọc ra: “Này, đầu của phụ thân ta.”
Vương Duyệt nhìn chăm chú, đôi mắt chết vẫn không nhắm, đồng tử màu xanh lam đã thối rửa.
Tướng mạo khôi ngô, chính là thủ lĩnh quân tiếp viện Hoàn Di bị quân phản loạn gi3t ch3t, một trong tám người thông hiểu ở Giang Tả.
Vương Duyệt: “Hoàn Di là phụ thân của ngươi.
Ngươi là…!Trưởng tử Hoàn Ôn của hắn?”
– —–oOo——.