Bạn đang đọc Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 19: Văn Kê Khởi Vũ
*Văn kê khởi vũ (nửa đêm nghe tiếng gà dậy múa kiếm): dùng để nói về người có chí hướng tranh thủ thời gian rèn luyện để làm việc lớn.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tấn thư – Truyện Tổ Địch” nói về Tổ Địch và Lưu Côn – 2 danh tướng thời nhà Tấn, hàng ngày nghe tiếng gà gáy, dậy múa kiếm từ lúc trên trời vẫn còn trăng sáng.
Thanh Hà là thiên kiều vạn sủng lớn lên, có mỹ nam lão sư Kê Thiệu hạc giữa bầy gà dạy dỗ, Phan mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp chiếu cố, còn có thanh mai trúc mã Vương Duyệt làm bạn, phụ hoàng ngốc bồi nàng chơi đùa, mẫu hậu khuynh quốc khuynh thành bảo hộ nàng.
Lớn như vậy, lần đầu tiên có người dám động thủ với nàng, đem nàng quét ngã, Thanh Hà cảm thấy bị mạo phạm, đối với tiểu thiếu niên này tràn ngập địch ý, chờ mong Vương Duyệt vì nàng “báo thù”, nhưng nghe Vương Duyệt kêu hắn là “Quán Nương”, nàng mới phản ứng lại đây hoá ra là nữ hài tử.
Tuổi này khó phân nam nữ, Quán Nương chân dài tay dài, tư thái như tùng, quả thực so với thiếu niên còn giống hơn, từ động tác vừa rồi nàng né tránh quyền cước của Vương Duyệt xem ra, cô nương này võ nghệ thực sự không tồi.
“Thôi vậy, là một hiểu lầm, chúng ta đi.” Thanh Hà kéo kéo góc áo Vương Duyệt.
Là một cô nương, vậy thì không cần đánh.
Vương Duyệt cáo từ, Quán Nương lại đối với Thanh Hà nổi lên lòng hiếu kỳ: “Ngươi là thân thích của Vương Duyệt? Như thế nào trước kia cũng chưa gặp ngươi? Vừa rồi ngươi hiểu lầm ta thành tiểu nô tỳ nhà ai? Còn theo dõi ngươi? Ngươi có kẻ thù?”
Thanh Hà không nói lời nào.
Quán Nương tự làm quen, “Chúng ta vừa vặn tiện đường, mọi người tán gẫu đi, trước lạ sau quen.
Ta trước tự giới thiệu một chút, ta kêu Tuân Quán, đến từ Dĩnh Xuyên Tuân thị.
Tiểu công tử tên gọi là gì?”
Dĩnh Xuyên Tuân thị, đỉnh đỉnh đại danh, tổ tiên Tuân Tử phải ngược dòng đến thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, là sĩ tộc có lịch sử so với Lang Gia Vương thị còn lâu đời hơn, là danh môn trong danh môn, thời kỳ Ngụy Tấn, tộc nhân nổi tiếng nhất trong gia tộc là Tuân Úc, là đệ nhất mưu thần của Ngụy Võ đế Tào Tháo, được Tào Tháo gọi là “Ngô gia Tử Phòng”**.
**Ngô gia Tử Phòng (dịch: Tử Phòng của ta): Tử Phòng là mưu sĩ của Lưu Bang, câu Tào Tháo nói ở đây mang nghĩa khẳng định Tuân Úc là mưu sĩ của Tào Tháo.
Thanh Hà thầm nghĩ, biết rõ ta là nam tử, Tuân Quán này lại không hề để ý nam nữ chi phòng, không hề có sự rụt rè của quý nữ sĩ tộc.
Bất quá, nàng thẳng thắn như thế, ta nếu không trả lời, cong cong quẹo quẹo, sẽ bị nàng xem thường, vì thế liền bịa ra:
“Ta tên Tào Y Hoa, là biểu ca của Vương Duyệt.”
Thanh Hà công chúa là phong hào của nàng, bởi vì tỷ tỷ Hà Đông công chúa gọi là Tư Mã Tuyên Hoa, cho nên đại danh của Thanh Hà gọi là Tư Mã Y Hoa.
Mẫu thân Vương Duyệt Tào Thục xuất thân Dĩnh Xuyên Tào thị, cho nên Thanh Hà tự đặt tên của mình là Tào Y Hoa, là biểu ca của Vương Duyệt.
Tuân Quán thẳng thắn rộng rãi, chút cọ xát vừa rồi đã quên mất, hưng phấn đến vỗ tay nói: “Chúng ta cũng coi là họ hàng, cao tổ mẫu của ta là Ngụy Quốc An Dương công chúa.
Vương Duyệt so với ta lớn hơn một chút, ngươi là biểu ca của Vương Duyệt, cũng chính là là biểu ca của ta.
Biểu ca, vừa rồi thiếu chút nữa đem ngươi quăng ngã, thực xin lỗi.”
An Dương công chúa là nữ nhi Ngụy Võ đế Tào Tháo, đương nhiên cũng thuộc Dĩnh Xuyên Tào thị.
Thanh Hà quen thuộc gia phả các đại sĩ tộc trong kinh thành, lập tức minh bạch Tuân Quán đến từ một chi hiển hách nhất Dĩnh Xuyên Tuân thị, một chi này không chỉ có ở Ngụy Quốc làm quan lớn, còn cưới nữ nhi của Tào Tháo là An Dương công chúa, tới Tấn triều, lại có Tuân Vân thượng chủ, cưới Nam Dương công chúa – là nữ nhi của Tấn Võ Đế Tư Mã Ý cùng vợ cả Trương Xuân Hoa.
Đây là chỗ lợi hại của thế gia đại tộc, bất luận triều đại thay đổi như thế nào, Tuân gia đều sừng sững không ngã, Ngụy Tấn đều có công chúa gả thấp đến Tuần gia.
Nam Dương công chúa là cô tổ mẫu của Thanh Hà, cho nên nàng cùng Tuân Quán vốn dĩ chính là bà con.
Tuân Quán hoạt bát rộng rãi, chủ động xin lỗi, khiến cho Thanh Hà ngượng ngùng, cảm thấy so sánh với nàng, chính mình bụng dạ quá hẹp hòi, nói: “Là ta không biết nhìn người, đem người tốt thành người xấu, không liên quan đến ngươi.”
Tuân Quán có lòng nhiệt tình, “Vừa rồi nghe ngươi nói chuyện, giống như cùng người nổi lên xung đột, là ai? Ta giúp ngươi giải quyết.”
Nhắc đến Lưu Diệu liền phiền toái, Thanh Hà ho khan hai tiếng, “Một chút việc nhỏ mà thôi, ta chính mình đối phó, không cần làm phiền ngươi.”
Vương Duyệt nhanh nhẹn đem đề tài đơi đi, hỏi Tuân Quán, “Quán Nương đi Duyên Niên có chuyện gì?”
Tuân Quán nói: “Hoa mai ở Tế Dương Vương phủ nở rộ, Tế Dương Vương phi hạ thiệp, mời nữ nhi thế gia kinh thành đến vương phủ xem đèn thưởng mai, bất quá, nhà bọn họ ngôi vị hoàng đế danh không chính ngôn không thuận, Tuần gia chúng ta không muốn cùng Tế Dương Vương phủ liên lụy, tỷ muội nhà ta kiều quý, đêm nay sợ là có tuyết rơi, đều không muốn tới, ta luyến tiếc các nàng bị đông lạnh, chủ động xin ra trận đi một chuyến, chu toàn lễ tiết.”
Tế Dương Vương Tư Mã Phức là con thứ hai của hoàng đế.
Hoàng tộc trong kinh thành phần lớn tụ tập ở Duyên Niên lí.
Lúc Tư Mã Luân – phế đế ngốc đăng cơ, Lang Gia Vương thị hai đại nhân vật Vương Diễn cùng Vương Nhung một người giả điên, một người giả bệnh, cự tuyệt chức quan.
Từ việc Dĩnh Xuyên Tuần gia thái độ có lệ đối với tiệc tối của Tế Dương Vương phi tới xem, Tuần gia đối với hoàng đế cũng mang thái độ xem chừng, tiêu cực ứng phó thôi.
Vương thị cùng Tuân thị có thể nói chiếm cứ nửa giang sơn sĩ tộc, như thế xem ra, hoàng đế không được ưa thích, hơn nữa Tôn Tú bày trò khôi hài “Thiếu gấm chắp vải thô” cùng “Bạch bản chi quan”, đem thi ân sĩ tộc biến thành nhục nhã sĩ tộc, thái độ sĩ tộc đối với hoàng đế liền càng lãnh đạm.
Thanh Hà ở trong cung, trong cung người người đều tranh nhau nịnh hót tân đế cùng người nhà, Thanh Hà bởi vậy cảm thấy tân đế cường đại, nàng ở vào thế yếu.
Nhưng hiện tại đi ra ngoài cung, từ góc độ người ngoài đánh giá tân đế, Thanh Hà bỗng dưng cảm thấy tân đế kỳ thật thực yếu ớt, không còn quá đáng sợ.
Cứ như vậy, cha mẹ ta có thể sống sót ra khỏi Kim Dung Thành là có hi vọng, bởi vì phụ thân ta là chính thống duy nhất.
Thanh Hà tức khắc phấn chấn lên, ánh mắt nhìn Tuân Quán đều nhu hòa, nói: “Ngươi nếu đi Tế Dương Vương phủ dự tiệc, yến hội nhất định phong phú, vì sao ở trên đường ăn bánh sữa?”
Tuân Quán cười nói: “Ta ngày thường tập võ, ăn rất nhiều, ở nhà ăn như thế nào đều không sao cả.
Nhưng ở trong yến hội muốn bảo trì rụt rè, không thể ăn uống thả cửa, dứt khoát trước tiên ở trên đường ăn no, như vậy ở trong bữa tiệc có thể tỏ ra văn nhã, ha ha!”
Tuân Quán không câu nệ tiểu tiết, hoạt bát rộng rãi không làm ra vẻ, Thanh Hà hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ gặp qua nữ tử tiêu sái như thế, lập tức thích nàng, chỉ hận đường quá ngắn, hàn huyên một hồi liền đến Tế Dương Vương phủ, Thanh Hà cùng Vương Duyệt từ biệt, Tuân Quán đưa danh thiếp dự tiệc.
Thanh Hà hỏi Vương Duyệt vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, “Nữ hài tử thú vị như vậy vì sao chưa bao giờ nghe ngươi nói qua? Các ngươi quen biết như thế nào?”
Vương Duyệt nói: “Ta cùng nàng đều bái sư Lưu Côn – thái tử Chiêm sự, học tập võ học cùng binh pháp.
Nàng là nữ học sinh duy nhất của lão sư.”
Nói đến Lưu Côn, nhiều người khả năng cảm thấy xa lạ, nhưng là nói đến thành ngữ “Văn kê khởi vũ”, các vị hẳn là đều biết.
Không sai, Lưu Côn chính là vị nổi danh thiên cổ, nghe được gà gáy liền rời giường luyện kiếm kia, là hậu nhân Hán triều Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng —— cùng một tổ tông với Lưu Thục đã bị diệt vong.
Lưu Côn văn võ song toàn, hắn là một trong Kim Cốc viên nhị thập tứ hữu, cùng Đại Tấn đệ nhất mỹ nam Phan An là bạn tốt.
Sau khi Tôn Tú giết Thạch Sùng – chủ nhân Kim Cốc viên, bức sủng thiếp Lục Châu nhảy lầu, hai mươi tư vị bằng hữu người chết, kẻ trốn, nhưng Lưu Côn vì xuất thân danh môn, lại vì bát diện linh lung, kịp thời hướng Tôn Tú cùng Triệu Vương Tư Mã Luân quy phục, có thể bảo toàn tánh mạng, hơn nữa là người kỳ tài xuất chúng, còn được Tư Mã Luân sau khi đăng cơ phong làm Đông cung Chiêm sự phủ Chiêm sự, phụ trách phụ tá dạy dỗ thái tử.
Thanh Hà lại hỏi: “Như vậy ngươi cùng Tuân Quán ai lợi hại?”
Trước kia Thanh Hà cảm thấy Vương Duyệt so với ai khác đều lợi hại hơn, tư thế vô song, hỏi đều sẽ không hỏi, nhưng hôm nay thấy Tuân Quán, nàng nhất kiến như cố, không hề mù quáng sùng bái Vương Duyệt nữa.
Nhìn đến bộ dáng Thanh Hà hưng phấn, không biết vì sao, Vương Duyệt trong lòng có chút không vui, may mắn Tuân Quán là nữ hài tử, bằng không hắn sẽ càng khó chịu, nói: “Ta đã từng thua dưới tay nàng, nhưng sau đó ta bắt đầu luyện tập làm nghề nguội đúc kiếm, lực cánh tay cùng thể lực tăng trưởng, chúng ta có thể bất phân thắng bại.”
Đây là nguyên nhân Vương Duyệt chưa từng cùng Thanh Hà nói về Tuân Quán: Vương Duyệt từ nhỏ bị Thanh Hà sùng bái thành quen, chính hắn đều không có ý thức được tâm hư vinh này, luôn hy vọng bảo trì hình tượng vinh quang hoàn mỹ, cho nên mọi thứ đều rất mạnh, không chịu thua, đối với chính mình yêu cầu nghiêm khắc.
Tuân Quán là thiên tài võ học khó gặp, ưu tú đến mức Tuần gia phải coi trọng tài nghệ của nàng, vì trưởng nữ đánh vỡ nam tôn nữ ti thường thấy, ủng hộ nàng học tập võ học cùng binh pháp, không yêu cầu nàng phải làm thục nữ.
Cũng ưu tú đến mức khiến Lưu Côn phá lệ nhận lấy nữ học sinh duy nhất, dạy dỗ cùng nam học sinh khác, cũng không bởi vì nàng là nữ hài liền nhìn với con mắt khác.
Có đối thủ lợi hại như vậy, kích thích Vương Duyệt làm nghề nguội đúc kiếm để rèn luyện sức lực cùng ý chí.
Thanh Hà bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai ngươi là vì cùng Tuân Quán bất phân thắng bại mà làm nghề nguội.
Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là học phụ thân Kê tiến sĩ ở rừng trúc làm nghề nguội, cảm thấy lịch sự tao nhã thú vị mới đi học.”
Đều là nữ tử, Tuân Quán sáng lấp lánh như thế, Thanh Hà hôm nay thật u buồn, “Ta quyết định, bái Tuân Quán làm sư phụ, muốn nàng dạy ta tập võ.”
“Ngươi?” Đối với việc này, Vương Duyệt tỏ vẻ hoài nghi, “Tập võ thực vất vả, lão sư của ta Lưu Côn lúc thiếu niên nghe gà gáy dậy múa kiếm, ta cũng ăn rất nhiều đau khổ, tài lược mới có chút thành tựu.”
Thanh Hà nói: “Ta lại không muốn làm tướng quân, chỉ là để cường thân kiện thể, học cách làm thế nào để tự bảo vệ mình.”
Thanh Hà lâm thời ôm chân phật, nghĩ cảnh ám sát hôm tới, có thể bằng bản lĩnh chính mình chống đỡ một lát, kéo dài tới khi cha mẹ hiện thân thì tốt rồi.
Vương Duyệt nói: “Tuân Quán chưa chắc đáp ứng.”
Thanh Hà cười thần bí, “Ta đều có biện pháp bái sư.”
Hai người tới cửa phủ Hà Đông công chúa, Vương Duyệt nhìn theo nàng đi vào, mới xoay người rời đi.
Thanh Hà tới nhà tỷ tỷ, Hà Đông công chúa chất vấn nàng, “Ngươi hứa hẹn trong nửa năm nhất định diệt trừ Kiến Thủy đế, ta mới giúp ngươi yểm trợ, ngươi rốt cuộc có cái kế hoạch gì? ”
Kỳ thật không cần nửa năm, chỉ có 26 ngày là có thể thấy kết quả.
Thanh Hà nói: “Nói cho ngươi liền không linh.
Dù sao ta có biện pháp, hiện tại trừ bỏ ta, ngươi còn có có thể tin ai sao?”
Không có.
Hà Đông công chúa chán ghét Thanh Hà, bất quá, tình cảnh hiện giờ, tỷ muội hai người chỉ có thể chắp vá, cùng nhau sưởi ấm.
Thanh Hà hứa hẹn làm Hà Đông công chúa đối với tương lai có hi vọng, “Chờ phụ hoàng trở lại vị trí cũ, ta liền cùng Tôn Hội hoà ly!”
Thanh Hà nằm ở trên giường, hôm nay trải qua nhiều việc, nàng có chút không tiêu hoá được, lăn qua lộn lại ngủ không được, giống như có cái gì không đúng.
Dứt khoát phủ thêm áo lông chồn, dưới sàn nhà đốt địa long ấm áp, nàng không đi giày, đẩy cửa sổ ra, ban đêm quả nhiên rơi xuống trận tuyết đầu đông.
Hoa tuyết rơi trước mặt làm nàng tỉnh táo lại, phát hiện được không đúng ở chỗ nào: Ta cùng Vương Duyệt cãi cọ ồn ào, ai đi đường nấy, sao tự nhiên lại hoà hảo trở lại rồi?
Giống như lúc bé, hai người cãi cọ hoà hảo chỉ trong chớp mắt.
Rõ ràng tức giận như vậy, bất tri bất giác lại chơi đùa với nhau..