Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 180: Ngoại Truyện 1


Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 180: Ngoại Truyện 1


Bởi vì vụ cá cược giữa Phan mỹ nhân và Tào Thục, hai người cược ai sẽ sống lâu hơn, người thắng sẽ được mười vạn.

Tào Thục coi như đó là chuyện cười kể cho Vương Đạo nghe.

Ngày nghĩ đêm mơ, tối hôm đó Vương Đạo mơ một giấc mơ.

Người trong mơ cho ông một trăm vạn tiền, nói mua mạng của Vương Duyệt.

Đương nhiên Vương Đạo từ chối.

Lúc tỉnh lại vẫn mơ mơ màng màng nhớ tới giấc mơ này.

Vương Đạo yêu thương nhất đứa con trai trưởng này.

Chưa bao giờ tin chuyện ma quỷ nhưng kể từ ngày hôm đó lại thỉnh một thần vị về nhà trấn giữ, hơn nữa còn cẩn thận thắp hương khẩn cầu.

Vương Đạo nổi tiếng yêu thương con trai trưởng.

Hơn nữa với địa vị của Vương Đạo và nhan sắc của Vương Duyệt, hai cha con đều là nhân vật tiêu điểm trong hàng vạn người, là lưu lượng đỉnh cấp của Đại Tấn, có biến động nhỏ gì đều truyền khắp triều đình phố phường.

Vì vậy giấc mơ kỳ lạ đó đã sớm truyền ra ngoài, trở thành trò cười khắp thành Kiến Khang.

Vì cái chết của Vương Đôn, và Vương Đôn lần thứ hai phản loạn dẫn đến đả kích không nhỏ cho Đại Tấn, là người cùng gia tộc, Vương Đạo khó trốn tránh khỏi sai lầm của mình.

Muốn tránh hiềm nghi, Vương Đạo chỉ nhận đất phong ba nghìn hộ và chín nghìn cuộn vải lụa mà Thái Ninh Đế ban thưởng.

Còn chức quan Thái bảo, Tư đồ đều từ chối nhận, ở trong nhà để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ đến thời cơ chín muồi lại ra làm quan.

Vương Đạo hiếm khi có thời gian rảnh.

Kể từ khi ông thất thế, thái độ của vợ Tào Thục đối với ông thay đổi rất lớn, sẵn lòng tươi cười với ông ta.

Vợ chồng già nửa đời trước không hòa thuận, nửa đời sau vậy mà lại hòa hợp chung sống với nhau.

Vương Đạo ở trong nhà cũng không cô đơn, gần như quên mất giấc mơ trăm vạn mua mạng.

Đột nhiên gia đinh nói đất trong vườn hoa sụt lún, lộ ra chín cái bình chứa một trăm vạn tiền, đánh vỡ ngay tâm tình vừa mới khôi phục của Vương Đạo.

Trên đời này không có quỷ thần, chỉ có do con người làm ra, không thể không có cơ sở đi chôn trăm vạn tiền được.

Vương Đạo lập tức nhớ tới mấy ngày Vương Duyệt tu sửa mới biệt viện Lâu Hồ, muốn tất cả mọi người trong nhà đến đó nghỉ ngơi một vài ngày.

Nhất định là Vương Duyệt giở trò, tại sao hắn lại làm vậy?
Chuyện một trăm vạn tiền này truyền ra, cực kỳ phù hợp với giấc mơ trước đó.

Vậy có nghĩa là đại nạn của Vương Duyệt sắp đến, ông trời dùng một trăm vạn mua mạng của hắn, hắn sắp “chết” rồi – Sinh mạng của Vương Duyệt chết đi.

Vương Đạo định ra lệnh gia đinh gọi con cả đến, nhưng Vương Duyệt đã “Tự chui đầu vào lưới”, tự tìm đến tận cửa.

Vương Đạo lệnh cho đám người lui ra, kéo tay con trai: “Con muốn làm gì vậy? Con dùng một trăm vạn bán mạng, tự đào hố chôn mình sao.

Sao con có thể làm ra chuyện như vậy? Hôn sự của con và Thanh Hà phải làm sao?”
Vương Đạo thực sự nghĩ không ra.

Vương Duyệt sửa sang y phục, quỳ lạy đại lễ với cha: “Nhi tử muốn lui về ở ẩn với công chúa Thanh Hà, chuyên tâm sống ở dân gian, không quan tâm chính sự, cùng nhau tìm kiếm nguyên nhân của các cuộc nội chiến của đất nước, tìm ra con đường dẫn đến hòa bình và ổn định lâu dài cho đất nước.

Thân phận nhi tử đặc biệt, chỉ có chết mới có thể đoạn tuyệt, nếu không sẽ mãi mãi bị cuốn vào trong đó, không thể an yên.


Một năm nay công chúa Thanh Hà trở về Đài Thành, trước đó đấu với tiên đế, sau lại đấu với Vương Đôn và đối phó với Vương Ưng.

Sức khỏe ngày càng sa sút, bệnh đau đầu thường xuyên tái phát, cả thể xác và thân thể đều mỏi mệt.

Nhi tử không muốn kéo nàng vào.”
Vương Đạo rất hiểu tính khí của con trai mình, trông thì ngoan ngoãn nhưng thực chất lại cố chấp.

Hắn đã quyết định chuyện gì, thì ai cũng không lung lay được.

Vương Đạo nói: “Từ nhỏ đến lớn, con muốn gì thì làm, ta đều đồng ý cho con.

Con có chí hướng làm thừa tướng, ta làm thừa tướng làm mẫu cho con.

Con muốn cưới công chúa Thanh Hà, ta ủng hộ con.

Sau khi con cưới công chúa Thanh Hà muốn quy ẩn cũng được.

Ta không ép con làm quan.

Ta làm thừa tướng, cuối cùng vẫn để xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn.”
Nói đến đây, trong mắt Vương Đạo hiện lên sự cô đơn: “Cái gọi là trăng tròn lại khuyết, trăng khuyết lại tròn.

Vương gia chúng ta đã từng thịnh vượng, thêu hoa dệt gấm, không cần tiến xa hơn.

A Hắc (Vương Đôn) không nhìn thấu đạo lý này, lầm đường lạc lối, cuối cùng đến chết lại rơi vào tội danh nghịch thần.”
“Ta không cần con vì mưu cầu vinh hoa phú quý của gia tộc, ta cũng không cần con liên hôn và liên minh với một sĩ tộc nào đó.

Con sắp hai mươi tuổi rồi, ta không thúc giục con.

Ta chỉ hy vọng con một đời bình an.

Con cảm thấy đất nước thường xuyên nội loạn là không tốt, muốn tìm con đường giải quyết.

Ta cảm thấy suy nghĩ của con rất được, ta ủng hộ con.

Cho dù thành hay không đều không sao cả.

Nhưng vì sao con lại lựa chọn cắt đứt quá khứ? Sau này con và công chúa có thể mai danh ẩn tích.

Ta đảm bảo sẽ không có người nào đến làm phiền hai đứa.

Con là đích trưởng tử của ta, nhi tử yêu quý của ta, ta không thể mất đi con được.”
Vương Đạo chưa bao giờ bày ra bộ dạng uy phong của người cha trước mặt Vương Duyệt để áp chế hắn, bắt hắn phải tuân theo quy tắc.

Lúc này Vương Đạo chua xót uất ức giống như một đứa trẻ: “Hai mươi năm nay ta đối xử với con chưa đủ tốt hay sao? Công chúa Thanh Hà yêu con, ta cũng yêu con.

Công chúa cần con, ta cũng cần con.

Nếu con chết, thì trên danh nghĩa ta sẽ mãi mãi mất đi con.

Nhi tử, từ nhỏ đến lớn, ta đều thuận theo ý con, nhưng lần này, ta từ chối, ta không thể chấp nhận việc mất đi con – Ngay cả trên danh nghĩa cũng không thể.”
Vương Đạo đối xử với Vương Duyệt càng tốt, thì Vương Duyệt càng cảm thấy hổ thẹn.

Tình thương của cha vốn thuộc về Thanh Hà, không phải hắn.

Vương Duyệt bày mưu tính kế, giúp đỡ cha đấu tiên đế, đấu Vương Đôn, trở lại thời kỳ đỉnh cao, cũng là có ý báo ân ông.


Hôm nay đại sự đã hoàn thành, Vương Duyệt không đành lòng lừa gạt Vương Đạo nữa.

Trong chuyện này, không phải chỉ cần một lời nói của Vương Duyệt là được.

Hắn đã nhận được sự đồng ý của Tào Thục.

Vương Duyệt nói: “Con đi mời mẫu thân đến đây.”
Vương Đạo nhắc nhở: “Mẫu thân con chỉ có con là nhi tử duy nhất, bà ấy sẽ không đồng ý chuyện con giả chết chạy trốn.

Con tìm bà ấy đến, chỉ nhiều thêm một người ngăn cản nữa thôi.

Hơn nữa nếu bà ấy tức giận, con cũng không phải không biết tính khí của bà ấy, bà ấy tức giận, ngay cả ta cũng không bảo vệ con được.”
Đến lúc này, Vương Đạo vẫn suy nghĩ cho Vương Duyệt.

Cảm giác tội lỗi đè nặng lên đầu Vương Duyệt như núi Thái Sơn.

Tào Thục đến, Vương Đạo ra nghênh đón, cáo trạng với vợ: “Đứa nhỏ này điên rồi.

Bà dạy dỗ nó, có chuyện gì thì thương lượng, đừng có hở một tí là dùng cái chết đe dọa.”
Tâm trạng của Tào Thục phức tạp, có chút trầm mặc.

Vương Đạo thấy Tào Thục không nói gì, nghĩ là bà đang ủ cơn tức giận, vì vậy vội vàng bảo vệ Vương Duyệt, đem trách nhiệm đổ lên đầu mình: “Nuôi không dạy là lỗi của người làm phụ thân.

Đều là lỗi của ta.

Bà đừng trách nó, nó chỉ là nhất thời hồ đồ.”
Gần đây, quan hệ với Vương Đạo chuyển biến tốt lên, Tào Thục không đành lòng nói cho chồng biết.

Nhưng mà cơ thể của Thanh Hà không thể chịu đựng được nữa.

Thầy thuốc đã nhiều lần nhắc nhở không được lại tiếp tục quá lao lực.

Tào Thục không nghĩ quốc gia đại sự gì kia, bà chỉ muốn con gái của mình sống tốt, thực hiện được tâm nguyện của mình.

Bà không muốn mất đi Thanh Hà một lần nữa.

Lần mất tích ở Trường An năm đó, kiên cường như Tào Thục cũng thiếu chút nữa tán thân xuống Thanh Trì.

Bí mật này không thể giữ suốt đời.

Tào Thục nói: “Trăm vạn tiền mua mạng.

Chúng ta trên danh nghĩa mất một nhi tử.

Nhưng…!Chúng ta lại nhận được một nữ tế*.”
*Nữ tế: Con rể.

Con trai biến thành con rể, kinh ngạc không, kích động không?
Thông minh như Vương Đạo, cũng phải cần thời gian một chén trà mới hiểu rõ được câu nói này.

Vương Đạo chỉ Tào Thục: “Bà…!trộm long tráo phụng?”
Tào Thục gật đầu: “Đúng vậy.

Năm đó đứa nhỏ ở trong bụng Dương hoàng hậu ngày nào thì lo sợ ngày đó, sợ sinh ra con trai, hy vọng là công chúa, nhưng lại không được như mong muốn.


Vừa hay lúc đó ta cũng mang thai, sinh ra nữ nhi, Phan mỹ nhân đã hoán đổi bọn nó.

Ta làm như vậy là để nhi tử của Dương hoàng hậu có thể được sống, an toàn lớn lên.

Công chúa Thanh Hà mới là cốt nhục thân thích của ông.

Nửa cuộc đời này con bé đã thay Vương Duyệt chống lại tai họa, thiếu chút nữa bị mất mạng, còn bị làm nô lệ một lần.

Cầu xin ông, hãy cho đứa nhỏ đáng thương này nửa đời sau được an yên.”
Vương Duyệt lại cúi đầu: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.

Tục ngữ nói, nữ tế cũng là con một nửa, phụ thân mãi mãi là phụ thân.”
Vương Đạo nhất thời không chịu đựng được, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Vương Đạo dần dần tỉnh lại, nhân trung mơ hồ đau, đã bị Tào Thục ấn đến bầm tím rồi.

Trong phòng ngủ đặt cục băng để xua tan nóng nực, đầu óc lập tức thanh tỉnh.

Vương Duyệt đưa cho Vương Đạo một chén nước ô mai lạnh.

Hắn vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước.

Vương Đạo uống xong, nói: “Ta mơ thấy một cơn ác mộng.

Trong mơ thấy trong đình viện nhà ta có một trăm vạn tiền.

Con không phải là nhi tử của ta, con là nữ tế của ta.

Con nói xem có phải rất buồn cười hay không?”
Lúc này thứ tử Vương Điềm bước vào, hét lớn: “Đại ca! Ta và Vương Hi Chi đã cùng nhau tự tay đếm, không hơn không kém, đúng là một trăm vạn tiền! Huynh xem có trùng hợp hay không, giống hệt trong giấc mơ của phụ thân.”
Vương Đạo nghe vậy liền lập tức ném chén trà về phía lão nhị: “Câm miệng! Cút ngay!”
Vương Điềm bị đuổi ra ngoài.

Vương Duyệt đang muốn nói không phải là mơ, thì Vương Đạo lại quay về giường, lật người, mặt hướng về phía màn, quay lưng về phía Vương Duyệt, bộ dạng không muốn nói chuyện với hắn.

Vương Duyệt nói: “Phụ…!nhạc phụ đại nhân.”
Vương Đạo bịt tai lại không muốn nghe.

Mặc dù cha và cha vợ chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại cách biệt một trời một vực!
Tào Thục phi bưng bát canh vừa mới chưng xong vào: “Xích Long, chuyện trộm long tráo phụng là do ta làm, con trẻ thì biết gì? Chúng nó là thân bất do kỷ.

Ông đừng tức giận chúng nó nữa.

Muốn trách thì trách ta.

Ông đánh ta mắng ta, thậm chí có hưu ta vẫn được.”
Vương Đạo nói: “Ta không trách bà, ta cũng không cần nữ nhi, ta chỉ cần nhi tử của ta thôi.”
Chuyện đã đến mức này, Tào Thục chỉ đành hạ dược mạnh hơn: “Ông nhìn vào gương đi, Vương Duyệt hoàn toàn không giống ông, mà là giống Dương hoàng hậu.

Không có Vương Duyệt, ông còn có sáu…!ba nhi tử.” Còn có ba người nuôi thay Tư Mã gia.

Vương Đạo từ trong bi thương tỉnh lại.

Bảy nhi tử, trong đó bốn đứa là của người khác.

Đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức! Bà muốn ta chấp nhận hiện thực tàn khốc này như thế nào đây!
Chẳng lẽ ta, Vương Đạo là số mạng nuôi dưỡng con trai của người khác sao?
Vương Đạo từ chối phối hợp, thậm chí còn mỉa mai: “Vương Duyệt thông minh như vậy, sao có thể là nhi tử của hoàng đế ngu ngốc kia được, có khuôn mặt của nữ vương cừu hận.

Gương mặt nó lớn lên giống Dương hoàng hậu, nhưng đầu óc nó tuyệt đối không giống Huệ Đế.”
Vương Duyệt khuyên: “Cho dù con giả chết, nhưng vẫn lấy thân phận ngoại chất nhi của mẫu thân để cho người bên ngoài thấy, mang họ Tào.

Chí của con là thống nhất thiên hạ, trường trì cửu an, nên gọi là Tào Thống.

Công chúa Thanh Hà và con sẽ thường xuyên trở về thăm người.


Người gọi, chúng con sẽ quay về lập tức, sẽ không cắt đứt quan hệ, chặt đứt ân tình.

Con sẽ mãi mãi xem người như phụ thân thân sinh mà đối đãi.

Từ nay về sau, ngoại trừ nhi tử, người còn có thêm một nữ tế, sau này còn có ngoại tôn và ngoại tôn nữ.

Mãi mãi tồn tại huyết mạch thân tình.”
Cuối cùng Vương Đạo cũng quay đầu lại, ông nắm chặt tay Vương Duyệt nói: “Ta hao tâm tốn sức nuôi dưỡng nhi tử, lại biến nhi tử thành nữ tế.

Làm sao ta có thể cam tâm được! Sau này ở nơi riêng tư, con nhất định phải gọi ta là phụ thân.”
Đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng rồi.

Vương Duyệt nắm lại tay Vương Đạo: “Vâng, phụ thân.”
Vương Đạo nắm chặt tay Vương Duyệt luyến tiếc buông ra, hai mắt rưng rưng.

Bộ dạng này không giống như nhìn nhi tử kết hôn mà lại giống như nhi tử muốn xuất giá, trở thành người của nhà khác.

Sau một trận mưa lớn, đình viện trong Vương gia ở hẻm Ô Y xuất hiện một cái hố lớn.

Chuyện trong hố vừa vặn có đúng một trăm vạn tiền truyền khắp thành Kiến Khang.

Cùng truyền ra ngoài với tin tức này còn có tin tức kỳ lân của Lang Gia Vương thị mắc bệnh nặng.

Tất cả mọi người trên phố đều nghị luận, nói ông trời đố kỵ anh tài, giấc mơ của Vương Đạo đã trở thành hiện thực.

Lại nói Vương Duyệt đa mưu túc trí, vừa sinh ra đã có dung mạo như tiên nhân, là thần tiên hạ phàm xuống độ kiếp.

Đúng lúc vừa dẹp xong loạn Vương Đôn, vượt qua kiếp nạn, tu được viên mãn, tất nhiên là đã bay về trời, trở về lại làm tiên.

Một trăm vạn tiền này chính là ông trời báo mộng, nói cho Vương Đạo biết, cũng là tiền mua mạng của Vương Duyệt.

Lúc đó Vương Đạo không cần trăm vạn, lệnh người trong phủ trả về, lấp hố lại, biểu thị từ chối, nhưng bệnh tình của Vương Duyệt vẫn mãi không thuyên giảm.

Người ta đồn Vương Đạo mỗi ngày đều khấn cầu cho trưởng tử.

Vào mùa thu lá phong đỏ như lửa, ông lại mơ một giấc mơ khác.

Ông mơ thấy một võ sĩ mặc áo giáp thân hình vạm vỡ, trong tay cầm một đại đao bước vào nhà.

Vương Đạo vội vàng ngăn cản, hỏi khách không mời mà đến là ai.

Người đó nói: “Ta là Tưởng Tử Văn, thần núi Chung Sơn, Tần Quảng Vương điện đầu tiên trong mười điện Diêm La, người phụ trách sổ sinh tử trên nhân gian.”
Vương Đạo vội tổ chức yến tiệc, lúc dọn thức ăn ngon lên, nói: “Nhi tử của ta tư chất thông minh, là nhân tài của quốc gia.

Nếu hắn chết đi sẽ là một tổn thất to lớn của đất nước và dòng họ.

Vẫn là cầu xin Tần Quảng Vương khai ân, thêm vài nét bút vào thọ mệnh của nhi tử ta”
Tần Quảng Vương ăn uống no nê, thở dài nói: “Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng sách sinh tử đã viết rõ ràng.

Vương Duyệt thọ không quá hai mươi, sau đó sẽ thăng thiên thành tiên.

Ta cai quản điện Diêm La, nhưng không thể quản được chuyện tình của tiên nhân.”
Nói xong thì Tương Tử Văn biến mất.

Sau khi Vương Đạo tỉnh dậy, đem ngay cống phẩm tam sinh (*) đến miếu thần núi Chung Sơn Tương Tử Văn, còn cho người đúc lại tượng vàng.

(*) Tam sinh: Là ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn.

Nhưng mà vẫn không có tác dụng, Vương Duyệt cố gắng thoi thóp đến hai mươi tư tháng chạp, vừa qua tuổi hai mươi, đã khí tuyệt.

Quả nhiên tuổi thọ dừng lại ở tuổi hai mươi, không hơn không kém.

Tất cả đều là do trời đã định.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.