Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 173


Đọc truyện Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 173


Vương Duyệt nói: “Không bán.”
Vương Ưng đoán được Vương Duyệt sẽ từ chối, nên dùng thủ đoạn uy hiếp hắn: “Phụ thân ngươi đã mất chức quan Thượng thư lệnh.

Chức Trung thư thị lang của ngươi sợ là cũng không giữ được.”
Hoặc là bán biệt viện Lâu Hồ, hoặc là mất chức quan.

Vương Duyệt đưa ra bàn tay: “Năm nghìn lượng vàng.”
Vương Ưng suýt nữa phun trà: “Ngươi đang đùa hả? Nước ta làm gì có được số tiền đó.”
Vương Duyệt nói: “Vậy thì bỏ đi, không phải ta không bán, mà là ngươi không có tiền.”
Vương Ưng nói: “Ta sẽ đưa cho ngươi một nghìn lượng vàng trước, sau đó mỗi năm đưa một nghìn lượng vàng, năm năm là trả xong.”
Vương Duyệt hỏi: “Vậy chức quan trung thư thị lang của ta-”
Vương Ưng nói: “Có ta ở đó, ngươi sẽ vẫn còn chức quan đó.”
Vương Duyệt nói: “Thành giao.”
Vương Ưng đưa cho Vương Duyệt một nghìn lượng vàng.

Vương Duyệt đếm tiền đếm đến mềm cả tay, đưa giấy tờ đất đai của biệt viện Lâu Hồ cho Vương Ưng, yêu cầu Vương Ưng viết giấy tờ còn nợ bốn nghìn lượng vàng.

Vương Ưng khinh thường nhìn Vương Duyệt: “Ta còn tưởng rằng ngươi là Vương Diễn coi tiền tài là cặn bã.

Không ngờ ngươi lại như đám người Nhung kẹt xỉ bủn xỉn yêu tiền như mạng.”
Vương Duyệt nói: “Chỗ Lâu Hồ kia…!Công chúa đã từng sống ở đó.

Đối với ta mà nói, có rất nhiều kỷ niệm không hay.

Cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì cũng không còn thú vị nữa, không bằng đưa cho ngươi.

Ngươi muốn, lấy đi càng tốt.”
Vương Ưng nhìn chằm chằm Vương Duyệt: “Ngươi sẽ không hối hận.”
Vương Ưng vừa rời đi, Vương Duyệt đưa một nghìn lượng vàng cho thuộc hạ: “Cầm đi mua lương thực và khai khẩn đất hoang.

Năm nay, chúng ta phải mở rộng ít nhất năm mươi kho thóc.”
Vương Ưng đưa một nghìn lượng vàng, không cần làm điều vô ích.

Vương Duyệt sắp xếp xong công việc thì đến gặp cha Vương Đạo vừa mới mất chức quan đang ở nhà nhàn rỗi.

Không ngờ, Vương Đạo vậy mà thỉnh thánh vị vào nhà, đang bái thần, rời khỏi chức quan ông bắt đầu hoạt động mê tín dị đoan.

Vương Duyệt hỏi: “Không phải phụ thân nói không tin quỷ thần sao? Sao lại bái thần cầu phật rồi.”
Vương Đạo vừa thấy con trai trưởng thì vui vẻ, nói Vương Duyệt ngồi xuống: “Hôm qua ta trò chuyện với mẫu thân con, nghe nói mẫu thân con và Phan Mỹ Nhân đặt cược một vạn tiền xem ai sống lâu hơn.


Ta nghe vậy, có thể là ban ngày có suy nghĩ, nên nằm mơ.

Tối hôm qua ta mơ thấy có người dùng một trăm nghìn lượng mua mạng của con.

Lúc đó ta rất tức giận, nói không bán, có bao nhiêu tiền cũng không bán.

Trưởng tử của ta là báu vật vô giá, mắng mỏ tỉnh cả ngủ, vẫn còn nhớ như in giấc mơ này, cho nên đã đến phật đường, thỉnh thần linh đến trấn thủ nơi này.”
Vương Duyệt nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười: “Phụ thân cũng nói là ban ngày suy nghĩ đêm mơ thấy.

Phụ thân đừng tin mấy giấc mơ này.”
Vương Đạo lắc đầu: “Không được, chỉ cần có chuyện liên quan đến con, thà ta tin còn hơn.

Mời thần linh đến không phải là chuyện gì bất tiện.

Dù sao bây giờ ta cũng không có việc gì làm.”
Vương Duyệt đem chuyện một nghìn lượng vàng hôm nay Vương Ưng đến mua biệt viện Lâu Hồ: “…!Thân thể của Vương Đôn ngày càng suy yếu, miễn là ông ta không có sức cướp ngôi.

Con trai nối dõi duy nhất Vương Ưng của Vương Đôn không hề có uy tín trong quân, chúng ta chỉ cần xử tiểu tử Vương Ưng, Vương Đôn nằm liệt giường không dậy nổi, phụ thân chờ thêm một thời gian, qua mấy tháng nữa, nhất định sẽ khôi phục lại chức quan.”
Vương Đạo không vội vàng: “Cả đời này của ta chỉ có mùa đông này là nhàn rỗi.

Bây giờ ta nghèo, mẫu thân con vậy mà lại không chê ta nữa, bằng lòng nói chuyện với ta, có thể thấy được mất cái này thì được cái khác.”
Ba tháng này phải gọi là “Thời kỳ trăng mật” của Vương Đạo và Tào Thục.

Cả mùa đông đều trốn trong nhà không ra ngoài.

Hai người hiếm khi không cãi nhau, nhưng kể từ khi Vương Đạo bị đuổi khỏi Thượng thư đài, Tào Thục không mang mặt lạnh với ông nữa, hai người vậy mà có thể trò chuyện trong hòa bình.

Nhìn thấy cha mẹ hòa thuận, làm con cháu tất nhiên không thể không vui.

Vương Duyệt thỉnh an cha mẹ, rồi lại vội vàng với chuyện của mình.

Trong lòng nghĩ tại sao Vương Ưng lại nhìn trúng biệt viện Lâu Hồ? Hắn ta mua nó để làm gì? Hắn sai ngay người đi giám sát Lâu Hồ.

Lại nói Vương Ưng cầm giấy tờ đất của biệt viện Lâu Hồ ra khỏi hẻm Ô Y, luôn có một cái đuôi nhỏ đi theo.

Hộ vệ phát hiện ra điều gì đó không đúng, nói với Vương Ưng đang ngồi trong xe bò: “Thế tử, đường huynh Vương Hi Chi của ngài vẫn luôn đi theo phía sau, đã đi theo mấy con phố rồi.”
Là cái đuôi nhỏ cô nhi ăn nhờ ở đậu?
Vương Ưng nói: “Để hắn lên đây.”
Vương Hi Chi lên xe, Vương Ưng hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Vương Hi Chi: “Ta ta ta….!Nhớ công chúa.


Nghe nói công…!Công chúa đang ở Đài Thành.”
Cả nhà Vương Đạo ở hẻm Ô Y cắt đứt quan hệ với công chúa Thanh Hà.

Từ vô cùng thân thiết trở thành xa lạ không lui tới.

Điều này khiến cho Vương Hi Chi không biết gì tưởng Vương Duyệt và Thanh Hà cãi nhau trở mặt.

Công chúa Thanh Hà vẫn luôn đối xử không tệ với Vương Hi Chi, đứa nhỏ này biết ơn, vẫn luôn nhớ nàng.

Vương Ưng nghĩ thầm, Vương Hi Chi ở trong nhà của Vương Đạo, nhưng luôn hướng về phía công chúa Thanh Hà.

Đây không phải là tai mắt nhỏ có sẵn sao?
Vì vậy Vương Ưng thay đổi bộ dạng tươi cười: “Ngươi nhớ công chúa, ta sẽ đưa ngươi đến Đài Thành, nhưng ta có một điều kiện.”
Vương Hi Chi: “Ngươi….!ngươi nói đi.”
Vương Ưng nói: “Ngươi phải thuyết phục công chúa đi Lâu Hồ đạp thanh.”
Vương Hi Chi vẫn còn nhỏ, vỗ tay nói: “Đã rất lâu rồi ta không đến Lâu Hồ chơi nặn bùn, nhất định công chúa sẽ đưa ta đến đó.”
Vương Ưng lấy bánh trong xe ra đưa cho Vương Hi Chi ăn.

Mặc dù Vương Hi Chi ăn nhờ ở đậu, nhưng ăn mặc đều được cung cấp giống như con trai của Vương gia, không bị phân biệt.

Ăn thì ăn nhưng không bị thức ăn thu mua.

Đài Thành, Chước Hoa Cung, nhìn thấy Vương Hi Chi đến, Thanh Hà hiếm khi mỉm cười, hận không thể đặt tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt hắn.

Vương Hi Chi nhân cơ hội nói: “Công công….!công chúa, ta ta muốn đi biệt thự Lâu Hồ chơi đắp bùn, đã rất lâu rồi công chúa không làm đồ gốm mới.

Bây giờ thời tiết đã ấm dần lên, băng tuyết tan, hẳn là guồng nước đã chuyển động lại rồi.

Chơi bùn sẽ không bị lạnh tay, chúng ta cùng đi đi.”
Thanh Hà rất khó xử: “Lâu Hồ….!đã sớm không còn là chỗ của ta nữa rồi.”
Vương Ưng nói: “Lâu Hồ đã thuộc quyền sở hữu của ta rồi.

Hôm nay Vương Duyệt vừa mới bán cho ta, sau này công chúa muốn đến thì đến.”
Vương Hi Chi nhảy nhót hoan hô.

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của hắn, lại là cô nhi, Thanh Hà không nỡ từ chối nên đồng ý.

Thanh Hà đi đâu, Tuân Hoán đi đến đó.


Công chúa Thanh Hà ra ngoài một chuyến là hùng hùng vĩ vĩ, nửa đường có mưa xuân, con đường lầy lội, cả người ẩm ướt, Thanh Hà dứt khoát ngâm tắm nước nóng.

Tuân Hoán canh giữ bên cạnh bồn tắm.

Thanh Hà chỉ vào thùng tắm nóng ấm bên cạnh nói: “Muội cũng vào đó ngâm tắm một lúc đi, thật thoải mái.”
Tuân Hoán cầm kiếm lắc đầu: “Không cần, muội vừa mới tắm hôm qua.”
Thanh Hà nói: “Tỷ cũng vậy.

Đến đây, tỷ ngâm tắm, muội đứng nhìn, xấu hổ biết bao.

Muốn thoải mái thì phải cùng nhau thoải mái.”
Tuân Hoán vẫn là không chịu c0i quần áo đi tắm, gần đây Hoán Nương có chút khác thường.

Thanh Hà suy bụng ta ra bụng người, đoán chừng là vì Chu Phủ.

Bởi vì muốn bảo vệ nàng, đôi vợ chồng mặn nồng phải diễn vở kịch cãi nhau trở mặt thành thù muốn ly hôn.

Tuân Hoán đi theo Thanh Hà, Chu Phủ lại làm thuộc hạ dưới trướng Vương Đôn.

Vợ chồng xa nhau hai người hai nơi.

Thanh Hà biết trong lòng Tuân Hoán quan tâm Chu Phủ.

Thanh Hà muốn lấy lòng Tuân Hoán, dỗ nàng ấy vui vẻ thả lỏng.

Vì vậy lấy hai tay bưng một ít nước ấm, hất lên trên người Tuân Hoán: “Y phục của muội ướt rồi, dứt khoát cởi ra tắm cùng với tỷ đi.”
Tuân Hoán đành đứng lên: “Công chúa thật lằng nhằng, muội đi thay y phục khô.”
Tuân Hoán lấy y phục khô đi ra sau bình phong thay.

Thanh Hà càng buồn bực: Tuân Hoán thay áo quần sẽ không tránh mặt nàng, còn nói tỷ có cái gì muội có cái đó, không cần phải xấu hổ.

Chỉ là chân của muội dài hơn một chút, eo của muội nhỏ hơn tỷ, ngực thì lại lớn hơn tỷ.

Đây đều là lời nói lúc đầu của Tuân Hoán, tại sao bây giờ lại trốn sau bức bình phong?
Thừa dịp Tuân Hoán cởi y phục ra thay, Thanh Hà cẩn thận đi ra khỏi bồn, mặc áo choàng tắm vào rồi lặng lẽ bước đôi chân trần trên sàn gỗ.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một cái thì bị dọa sợ hết cả hồn!
“Hoán nương, bụng của muội -”
Tuân Hoán vội vàng vén quần lên: “À, không cần kinh ngạc như vậy, chỉ là buổi sáng muội ăn quá no mà thôi.”
Thanh Hà chạy tới, đưa tay sờ lên bụng của Tuân Hoán.

Cái bụng phẳng lì cơ bụng tám múi bình thường nay căng phồng, sờ vào có cảm giác cứng cứng, vốn không phải là ăn no.

Thanh Hà chưa ăn thịt lợn cũng đã thấy con lợn chạy: “Hoán nương, muội mang thai, phải không? Tại sao muội không nói với tỷ? Có phải nhà của muội cũng không biết không?”
Tuân Tung rất yêu thương nữ nhi.


Nếu biết Tuân Hoán có thai, nhất định sẽ không cho nàng ta ở lại bên Thanh Hà làm thị vệ trưởng.

Hỏi liên tiếp ba câu, Tuân Hoán không đỡ nổi: “Muội là quân nhân, muội muốn bảo vệ công chúa, phải có trách nhiệm đến cùng.”
Thanh Hà tính toán ngày: “Đứa nhỏ này…!năm tháng rồi nhỉ.”
Tuân Hoán nói: “Cũng tầm đó.

Từ lúc muội rời khỏi Chu gia thì nguyệt sự không đến, muội tưởng là cơ thể mệt mỏi, muội cũng không nôn không choáng váng đầu, cho nên không quan tâm.

Nhưng mà nguyệt sự mãi không đến, hẳn là đã có rồi.

Mấy tháng trước bụng không lộ, nhưng đến tháng này bụng to lên như thổi khí, không giấu được, cho nên không dám mặc váy hay cởi y phục trước mặt tỷ, sợ tỷ nhìn thấy.”
Thảo nào tháng này Tuân Hoán mặc y phục nam, còn mặc thêm một lớp áo giáp da, là để che đi cái bụng bầu của mình.

Thanh Hà nhớ lại mấy hành động tháng qua của Tuân Hoán, không khỏi giật mình: “Vậy mỗi ngày muội đều dậy sớm luyện võ!”
Tuân Hoán rất bình tĩnh: “Mấy thứ như đao thương côn bổng gì đó muội đều luyện, một ngày không luyện không chịu được, không có cách nào – Gần đây muội đã giảm thời gian cưỡi ngựa bắn cung rồi.”
Nghĩ đến những xóc nãy kịch liệt trên lưng ngựa, có mấy phụ nữ khi cưỡi ngựa bị va chạm mà hư thai.

Thân thể của Tuân Hoán như sắt đá, nhưng Thanh Hề vẫn sợ đến mức run cả tay: “Muội không thể tiếp tục làm chuyện như thế nữa.

Muội tìm lý do, nói mình bị bệnh, cần phải an dưỡng.

Tìm một nơi sinh xong đứa nhỏ rồi hẵng nói.

Tỷ không muốn muội mạo hiểm.”
“Muội bị bệnh?” Tuân Hoán vỗ ngực: “Cơ thể này của muội, nói bị bệnh ai mà tin?”
Thanh Hà nói: “Vậy thì muội nói mẫu thân muội bị bệnh, muội phải về nhà hầu hạ uống thuốc tẫn đạo hiếu.” Nói đến thân thể của Tuân Hoán, nếu không tốt có thể liên quan đến một xác hai mạng.

Thanh Hà cũng bất chấp lễ nghi rủa Tuân phu nhân bị bệnh.

Tuân Hoán bình tĩnh, coi như người mang thai không phải là nàng mà là Thanh Hà: “Muội cảm thấy rất tốt, không ảnh hưởng gì đến kiếm pháp.

Không tin muội múa cho tỷ xem.”
Tuân Hoán rút kiếm làm một động tác lộn ngược, nhẹ nhàng như chim, thanh kiếm như lóe sáng.

Dọa Thanh Hà sợ tới mức chắp tay lại: “Cầu xin muội, nhanh dừng tay.

Tỷ gọi muội là tổ tông luôn được không.

Tổ tông nhanh dừng lại.”
Cuối cùng Tuân Hoán cũng thu kiếm: “Tổ tông của tỷ là Tấn Nguyên Đế Tư Mã Ý, rất lợi hại, muội không dám.”
Thanh Hà ôm Tuân Hoán: “Hoán nương, tỷ biết muội muốn bảo vệ tỷ, nhưng tỷ không thể vì bản thân mà bỏ qua bảo bối nhỏ trong bụng muội -”
“Chu Sở.” Tuân Hoán hiếm khi lộ ra hào quang của người mẹ, sờ cái bụng cách lớp áo giáp da rắn chắc: “Chu Phủ nói rằng đứa nhỏ đầu lòng của bọn muội, cho dù là nam và nữ, đều gọi là Chu Sở.

Muội và huynh ấy gặp nhau lần đầu tiên ở Vũ Xương, Vũ Xương là địa phận của nước Sở, vì vậy gọi là Chu Sở, để tưởng niệm lần gặp gỡ đó.”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.