Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng

Chương 12: Liễu Ám Hoa Minh


Bạn đang đọc Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy Đổi Nữ Thành Phượng – Chương 12: Liễu Ám Hoa Minh


*Liễu ám hoa minh: hi vọng, có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.

Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn).
Hoài xuân, thổ lộ, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân cứu anh hùng, tín vật đính ước, ngã nhào, mua cho hắn bánh tuỷ mà hắn thích nhất (Meo: chị mua cho anh bằng tiền của anh ^^!), ném bánh sữa vỡ vụn treo trên cổ hắn thành vòng cổ, sau đó, tâm tình thiếu nữ bị hiện thực đánh cho một quyền, nhịn đau chia tay.

Thanh Hà tự cho là đúng nói về mối tình đầu ngược tâm với kết cục phải chia tay.

Bài ca tình cảm của thiếu nữ, thiếu niên vĩnh viễn nghe hiểu thiếu một nhịp.

Vương Duyệt như thế nào cũng không nghĩ ra, hắn đưa cho Thanh Hà khăn tay lau nước miếng khi nào biến thành tín vật đính ước, hắn trước giờ chưa từng cùng Thanh Hà ở bên nhau, ở đâu ra “thích hợp với không thích hợp”?
Ngươi nói không thể tiếp thu tình cảm của ta.

Vương Duyệt cạn lời một lát, hỏi Thanh Hà: “Xin hỏi ta khi nào nói qua thích ngươi? Ta chỉ là coi ngươi như bằng hữu.”
Thanh Hà ngẩn ra: Vương Duyệt xác thật không có nói qua, nhưng hắn vì ta làm nhiều việc, thậm chí liều mình cứu ta, không phải thích ta là cái gì?
Vương Duyệt tiếp nhận khăn, thuận tay hướng chậu than một ném, “Hừ, tự mình đa tình.”
Nhìn khăn ở trong bồn đốt thành tro tàn, Thanh Hà tức khắc đối Vương Duyệt tràn ngập đồng tình: Vương Duyệt kiêu ngạo sĩ diện, cho nên không chịu thừa nhận thích ta, là ta thổ lộ trước, lại cũng là ta đề nghị chia tay, hắn là người bị hại.

Một khi đã như vậy, hà tất cùng hắn tranh luận, một hai phải chọc thủng tầng cửa sổ giấy này?
Là ta thương tổn hắn, lưng đeo biệt hiệu “Tự mình đa tình” không tính là gì, bên ngoài người ta còn mắng ta bất hiếu kìa.

Tốt thôi, ta liền làm bộ tin tưởng ngươi không thích ta, như vậy chúng ta vẫn là bạn tốt.

Thanh Hà cười gượng nói: “Ha, ta vừa rồi là nói bừa nói đùa thôi.


Ngươi hiểu được, con người của ta lúc hoảng hốt, liền thích nói hươu nói vượn.

Ngươi mới vừa nói ngày hôm qua ở tiện lí người bắt cóc ta là Hung nô sát thần Lưu Diệu, ta rất sợ hãi, ta cảm thấy hắn có mưu đồ khác, không phải muốn bán ta kiếm tiền.”
Vương Duyệt nói: “Lưu Diệu khẳng định biết thân phận thật sự của ngươi, hắn theo dõi ngươi, ta tuy tạm thời không hiểu được mục đích của hắn, nhưng ngươi về sau ra cung nhất định phải cẩn thận, không thể một mình đi ra ngoài, bên người phải dẫn theo thị vệ.”
Thanh Hà tất nhiên là không chịu, “Người duy nhất ta có thể tín nhiệm là Phan mỹ nhân bị phái đi phụng dưỡng tân hoàng hậu, lo liệu cung vụ.

Những người khác cơ bản đều là tai mắt của Kiến Thủy đế, ta đi ra ngoài tiền hô hậu ủng, muốn làm gì cũng không được, ra cung có
ý nghĩa gi? Huống chi, ta đâm Lưu Diệu một đao, hắn hiện giờ tính mạng bị đe dọa, phỏng chừng đều sống không nổi nữa.”
Vương Duyệt tâm tư tỉ mỉ, “Ngươi sao biết Lưu Diệu tính mạng bị đe dọa sắp chết?”
Mẫu thân ta nói cho ta.

Vì che dấu mẫu thân nhận thức Lưu Diệu, Thanh Hà lấy tay giả làm đao, hướng Vương Duyệt đâm eo trái, “Ta đâm hắn nơi này, còn rút đao, lúc ấy máu tươi phun trào, thương thành như vậy, bất tử cũng muốn ném nửa cái mạng.”
“Công chúa, rụt rè một chút, ngươi hiện giờ trưởng thành, không cần loạn chọc nam tử.” Vương Duyệt chỉ cảm thấy bên hông bị nàng chọc bên hông tê tê, đánh bay cánh tay không an phận của nàng, “Ngươi xác định là nơi này?”
Thanh Hà gật đầu.

Vương Duyệt vuốt eo, rất là cảm khái, “Bị thương nơi này tổn hại đến thận, đường đường sát thần nếu chết ở trong tay một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, vận mệnh buồn thay.”
Thanh Hà “nữ tử yếu đuối” không vui: “Ngươi sao biết ta tay trói gà không chặt? Có tin ta hiện tại giết chết một con gà cho ngươi xem không?”
Gà: Nhưng mà ta đã làm sai điều gì……!
Hai người đang nói chuyện, thư đồng cuống quít chạy tới, “Thế tử, Kỷ Khâu tử phu nhân tới kinh thành, phu nhân tới nhà Kê tiến sĩ ở Duyên Khang lí, nghe nói thế tử ở tại Vĩnh Hoà lí, hiện đang đuổi tới nơi này!”
Kỷ Khâu tử tước phu nhân Tào Thục là mẫu thân Vương Duyệt.

Vương Duyệt là đích trưởng tử, ba tuổi được thỉnh phong tước vị Kỷ Khâu tử thế tử, cho nên hắn thường được gọi là thế tử.

Duyên Khang cùng Vĩnh Hoà đều là quý lí ở thành nam, chỉ cách nhau một lí (cũng chính là 300 bước) khoảng cách, cho nên Tào Thục thực mau liền sẽ “giết” đến nơi này.


Lần trước có nói đến, cả nhà Vương Duyệt về quê nhà Lang Gia hiến tế, vừa lúc gặp Lang Gia vương Tư Mã duệ muốn nam hạ, trấn thủ ở thành Kiến Nghiệp Giang Nam (Nam Kinh), Lang Gia vương đã mời Kỷ Khâu tử tước Vương Đạo tham gia vào quân đội, trở thành phụ tá, cả nhà Vương Đạo đều đi theo Lang Gia vương nam hạ, trước mắt định cư ở thành Kiến Nghiệp, Vương Duyệt vì trợ giúp Thanh Hà, trộm từ trong nhà chạy đến Lạc Dương.

Vương Duyệt kinh hãi: “Mẫu thân muốn tới mang ta về nhà, ta không thể phục tùng mệnh lệnh mẫu thân, Thanh Hà, chúng ta chạy mau.”
Vương Duyệt kéo tay Thanh Hà đến cửa sau chạy, từ cửa bắc Vĩnh Hoà lí trốn đi, cùng lúc đó, Kỷ Khâu tử tước phu nhân Tào Thục ngồi trên xe bò tiến đến cửa nam Vĩnh Hoà lí, hoàn hảo bỏ qua.

Hai người thở hồng hộc, chạy đến bờ sông Lạc Hà mới dừng lại, lúc này hai bên bờ sông Lạc Hà đã kết băng, chỉ có nước ở giữa sông còn ở chảy xuôi, bất quá tốc độ chảy rất chậm, chỉ cần một đêm gió bắc là có thể đem sông Lạc Hà hoàn toàn đóng băng.

Thanh Hà trong lòng xúc động, tức khắc có loại cảm giác đại thế đã mất, vô lực xoay chuyển trời đất.

Vương Duyệt thở hồng hộc, “Thư viện của Kê tiến sĩ không thể ở lại, ta đi tìm cái khách điếm.”
Thanh Hà hiểu được thói quen ở sạch của Vương Duyệt, “Ngươi biết đệm chăn ở khách điếm bao nhiêu người ngủ qua sao? Chén trà chén đũa có bao nhiêu người dùng qua sao? Ngươi muốn nuốt vào nước miếng của bao nhiêu người, chậc chậc, còn có, ngươi cí biết rất nhiều khách nhân đi tiểu trong chậu đồng rửa mặt không? Ngươi biết ——”
“Câm mồm!” Thân kiều thịt quý Vương Duyệt nghe được cả người đều nổi da gà, “Ta đi mua một bộ đệm chăn mớ, trà cụ cùng chén đũa, chỉ chính mình dùng.”
Cứ như vậy, Vương Duyệt dẫn theo bao lớn bao nhỏ trọ ở khách điếm, Thanh Hà cũng mang theo vài loại đồ vật, trên đầu còn đội một cái bồn đồng bóng loáng mới tinh.

Giúp đỡ Vương Duyệt dàn xếp xong xuôi, Thanh Hà cáo từ, “Ta sớm chút hồi cung, để tránh Kiến Thủy đế hoài nghi.

Ngươi nếu thay đổi chỗ ở, đem địa chỉ giao cho Kê tiến sĩ chuyển giao cho ta.”
Thanh Hà ra khỏi khách điếm, đi đường cái tìm cái sạp bán ra tranh chữ, bỏ mười lăm văn tiền mượn giấy bút, đem địa chỉ khách điếm cùng số phòng Vương Duyệt ở viết xuống, thuê chiếc xe bò, đi vòng vèo trở lại thư viện của Kê tiến sĩ ở Vĩnh Hoà, sau đó đem tờ giấy nhét vào khe cửa.

Thanh Hà cứ như vậy đem Vương Duyệt bán cho Kỷ Khâu tử phu nhân Tào Thục.

Tào Thục ngàn dặm tìm kiếm nhi tử rời nhà trốn đi, thế cục kinh thành biến đổi khó lường, ở Giang Nam Kiến Nghiệp xa xôi mới là địa phương an toàn.


Tào Thục làm như vậy là đúng.

Thanh Hà cả nhà bất cứ lúc nào đều có khả năng tan xương nát thịt, Vương Duyệt ngày hôm qua thiếu chút nữa chết ở dưới đao của sát thần Lưu Diệu, Thanh Hà thứ nhất không muốn lại liên lụy Vương Duyệt, thứ hai dựa vào trí thông minh của Vương Duyệt, sớm hay muộn sẽ tra được Lưu Diệu cùng mẫu thân có quan hệ, mẫu thân sẽ phải chịu nguy hiểm vì tội phản quốc.

Thanh Hà đem tên khách điếm Vương Duyệt ở trộm để lộ cho Kỷ Khâu tử tước phu nhân Tào Thục.

Thanh Hà luyến tiếc Vương Duyệt rời đi, càng luyến tiếc Vương Duyệt chết.

Thanh Hà đẩy bức màn xe bò ra, nhìn về phươn hướng khách điếm thấp giọng nói: “Vĩnh biệt, Vương Duyệt.”
Thanh Hà hồi cung, Phan mỹ nhân ở đang vội trăm việc bớt thời giờ đến xem nàng, còn truyền đến một tin tức tốt: Kiến Thủy đế hôm nay mời Kê tiến sĩ Kê Thiệu nhậm chức Môn hạ tỉnh thị trung.

Môn hạ tỉnh chính là nhóm cố vấn của hoàng thượng, cùng hoàng thượng tiếp thu ý kiến sửa trị đối với các vấn đề quốc gia đại sự.

Môn hạ tỉnh thị trung, chính là người đứng đầu nhóm cố vấn này, là tâm phúc của hoàng thượng.

Trung thư tỉnh phụ trách ban bố chính lệnh, tằng ngoại tổ phụ của Thanh Hà, Tôn thừa tướng là trung thư lệnh, là người đứng đầu trung thư tỉnh.

Trung thư tỉnh cùng môn hạ tỉnh kiềm chế lẫn nhau, Kê Thiệu làm môn hạ tỉnh thị trung, về sau sẽ có địa vị ngang với thừa tướng Tôn Tú.

Phan mỹ nhân không kìm nén được kích động, “Về sau Kê tiến sĩ chính là Kê thị trung, công chúa, nước cờ châm ngòi ly gián của người đi đúng rồi, hoàng thượng đột nhiên trọng dụng Kê thị trung thân phận cao quý, rõ ràng chính là không tin Tôn thừa tướng xuất thân hàn môn a, ngươi cùng Tôn thừa tướng nói chuyện xưa về Tào Tháo và ca cơ Đồng Tước đài đã bắt đầu linh nghiệm.”
Ngụy Võ đế Tào Tháo bởi vì ca cơ có tiếng hát không người thay thế được, vẫn luôn nhẫn nhịn tính xấu của ca cơ nọ, đồng thời tìm một trăm ca cơ tiến hành huấn luyện, trong đó một ca cơ trổ hết tài năng có tiếng hát ngang ngửa, Tào Tháo lập tức giết ca cơ xấu tính kia.

Sự việc giống như vậy, phát sinh giữa Kiến Thủy đế cùng đại thần – đã từng là tâm phúc – thừa tướng Tôn Tú.

Là Tôn Tú dùng kế “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, làm Triệu Vương Tư Mã Luân mượn tay tiên hoàng hậu Giả Nam Phong giết chết thái tử Tư Mã Duật, sau đó Triệu Vương lấy danh nghĩa bảo vệ hoàng thất, tru sát yêu hậu, giết Giả Nam Phong, khống chế Đại Tấn.

Đây là “tuần trăng mật” của Kiến Thủy đế cùng Tôn Hội.


Nhưng mà, khi Kiến Thủy đế làm hoàng đế, đối với Tôn Tú liền càng xem càng không vừa mắt.

Đặc biệt là Tôn thừa tướng đem cháu trai Tôn Hội, phò mã của công chúa Hà Đông, đi trông coi Kim Dung thành, chuyện này động chạm đến vảy ngược của Kiến Thủy đế.

Tôn Hội ngây ngốc, không hiểu được lợi hại trong đó, lấy quyền mưu chuyện cá nhân, ở Kim Dung thành bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, đối với thái thượng hoàng cùng thái hậu phá lệ chiếu cố, cả ngày hỏi han ân cần, đây đâu phải là con rể, rõ ràng so với tôn tử còn hiếu thuận hơn.

Có Tôn Hội chiếu cố, thái thượng hoàng cùng thái hậu ở Kim Dung thành trải qua không tồi, người hầu hạ không dám coi khinh bọn họ,
Kỳ thật Tôn Hội ân cần như thế, mục đích của hắn chỉ là muốn nhìn đại biểu tỷ-nhạc mẫu Dương Hiến Dung cười mà thôi.

Nhưng ở trong mắt Kiến Thủy đế, Tôn Hội rõ ràng là đồng tình với thái thượng hoàng cùng thái hậu, Tôn gia có phải hay không đối với việc phế bỏ đế hậu sinh lòng bất mãn.

Rốt cuộc thái hậu Dương Hiến Dung cũng là ngoại tôn nữ của Tôn thừa tướng.

Kiến Thủy đế nhớ tới Thanh Hà ngày đó nói ra tiếc nuối của Tôn thừa tướng “Nếu ngươi là môtn nam hài”, tức khắc đối với Tôn Tú nổi lên lòng nghi ngờ.

Thanh Hà là một nữ hài hàng thật giá thật, nhưng thái thượng hoàng cùng thái hậu tuổi còn có thể sinh dục a, nếu hai người bị nhốt ở Kim Dung thành không có việc gì để làm, sinh một nam hài, Tôn gia liền có thể thừa cơ hành động, múa bút thành văn.

Kiến Thủy đế nổi lên cảnh giác với Tôn Tú, nhưng Tôn Tú là thừa tướng, chưởng quản chính lệnh trung thư tỉnh, cánh chim đã cứng, không thể động hắn, cho nên Kiến Thủy đế liền bắt đầu dùng Kê Thiệu Kê tiến sĩ, đề bạt hắn làm môn hạ tỉnh Thị trung.

Thứ nhất Kê thị trung có thể kiềm chế Tôn thừa tướng, thứ hai, Kê thị trung xuất thân cao quý, học thức uyên bác, trong giới sĩ tộc rất có uy vọng, vô luận là tướng mạo hay là tài hoa đều có thể trấn trụ các đại sĩ tộc trong triều.

Cho nên, chỉ cần Kê thị trung nhất hô, nhóm sĩ tộc lập tức sẽ trăm ứng.

Về điểm này, Tôn thừa tướng xuất thân hàn môn tuyệt đối không làm được —— sĩ tộc ghét nhất kẻ hàn môn chiếm cứ vị trí thừa tướng Đại Tấn, cho nên đều không phục hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Cơ hội tới, Thanh Hà châm ngòi nổi lên tác dụng, mời đón xem một Jack Sue (giống Mary Sue nhưng là chỉ nam nhân), người mỹ thiện tâm như Kê thị trung làm thế nào từng bước một kéo ngã Tôn thừa tướng ha ha ha ha ha!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.