Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 26: Loạn thế kiêu hùng


Đọc truyện Đại Tần Bá Nghiệp – Chương 26: Loạn thế kiêu hùng

Ánh rạng đông đỏ tươi hé lộ ở chân trời, vẫn còn chưa đủ để sưởi ấm mặt đất. Tới gần tháng tám, thành Hí Dương ở trước Hàm Cốc quan đã xa xa trong tầm mắt, ngói xanh xây tường thành chìm đắm trong màu đỏ rực của ban mai. Từ dưới chân thành nhìn lên, có thể mơ hồ thấy được những binh lính quân Tần thủ thành Hí Dương đằng đằng sát khí đứng đó.

Chu Văn theo Trần Thắng khởi nghĩa từ làng Đại Trạch suất lĩnh mười vạn nông dân, làm quân tiên phong tiến đến lá chắn cuối cùng của Hàm Cốc quan — Hí Dương. Trải qua một tháng tiến công thắng như chẻ tre, Trần Thắng cùng Ngô Quảng sau khi đánh hạ đất Trần chính thức thành lập “Chính quyền Trương Sở”, kêu gọi thiên hạ chư hầu cùng phạt bạo Tần.

Đứng dưới ngọn cờ “Phạt vô đạo, tru bạo Tần” màu đen bay phần phật trong gió, Chu Văn thân mình cường tráng ngồi trên một con chiến mã màu vàng, cẩn thận nhìn những cây nỏ trên tay binh lính Tần quân trên thành Hí Dương. Không ngờ rằng quân Tần ở Hí Dương lại được trang bị bá nỏ uy lực cường đại. Loại nỏ cực mạnh này hình dạng và cấu tạo to hơn nỏ bình thường của kỵ binh, lực xuyên thấu cũng kinh người. Tuy rằng không thể xuyên thấu được chiến giáp như vương nỏ, nhưng mà đối với những binh lính trang bị đơn sơ như nông dân quân mà nói thì lực sát thương thật không thể khinh thường.

Ba ngày liền, nông dân quân liên tục tiến công, đều bị loại nỏ có lực sát thương cực lớn này bắn chết, tổn thất trầm trọng, sĩ khí cũng hạ không ít. Chu Văn ngoại trừ việc chờ đợi viện binh của Trần Thắng, còn thì không còn biện pháp nào khác.

Thành thủ Hí Dương là Hứa Thường, lúc này đang đứng trên tường thành nhìn xuống nông dân quân, chỉ thấy gần ba vạn đại quân, đông nghìn nghịt ở phía bên kia thành hào xếp thành đội hình nghiêm chỉnh, mà mười vạn binh mã ở phía sau, trong tiến gió phần phật không nghe ra được một tia ồn ào náo động, đằng đằng sát khí nghênh diện nhìn thẳng vào quân Tần trên tường thảnh.

Nhìn thấy đối phương bày ra thế trận công thủ đều có thể được, Hứa Thường vừa phái khoái mã đi gọi viện quân, vừa phái năm trăm nỏ binh duy nhất trong thành cố thủ, hy vọng có thể làm đối phương kinh sợ.

Nhìn thấy tòa thành đóng cửa liên tục ba ngày không hạ được, Chu Văn vô cùng lo lắng đá một cái vào chiến mã, khiến cho con ngựa giật mình hí một tiếng, mũi thở phì phì, dường như đang kháng nghị lại sự thô lỗ của chủ nhân. Chu Văn cũng không để ý đến nó, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào quân Tần ở trên thành, tâm tình phức tạp tới cực điểm.


Lúc này một gã tì tướng bên cạnh Chu Văn nói: “Tướng quân, quân Tần liên tục ba ngày không ra, nếu còn tiếp tục như vậy, nếu để viện binh đối phương tới, chỉ sợ chúng ta không còn nắm chắc phần thắng nữa!”

Hắn vừa dứt lời, một gã tì tướng khác đã nhịn không được xen vào: “Tướng quân đang lo ngại bá nỏ của đối phương? Chỉ có điều, nếu cứ trì hoãn nữa, chúng ta sẽ lại càng bất lợi.”

Chu Văn sao lại không biết rõ tình hình, chỉ có điều hiện giờ chỉ có một mình mình ở đây, quân phòng thủ Hàm Cốc quan của quân Tần lại là một nhánh quân cực mạnh, nếu sau khi đánh hạ Hí Dương, mà Trần Thắng suất lĩnh hai mươi vạn đại quân vẫn còn chậm chạp chưa tới, vậy thì mười vạn quân nông dân này sau khi đã bị tiêu hao cả về số lượng lẫn sĩ khí sẽ khó có thể nắm chắc phần thắng với viện binh của quân Tần lấy sức nhàn thắng quân mỏi mệt.

Nghĩ đến đây, đang lúc do dự, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay tới, không đợi ngựa dừng lại, kỵ sĩ đã nhảy mạnh xuống, thất thểu quỳ bước lê tới, khàn khàn tiếng nói: “Tướng quân, không ổn, ba mươi bảy vạn đại quân Tần đã đuổi tới Hàm Cốc quan, đang hỏa tốc tiếp viện cho Hí Dương, trước mắt còn cách Hí Dương khoảng 60 dặm nữa.”

Chu Văn chấn động cả người, suýt chút nữa thì ngã luôn xuống ngựa, mấy viên tì tướng xung quanh nghe thấy vậy cũng ngẩn ra, tất cả mọi người đều không ngờ được quân Tần phân tán rải rác ở biên ải lại có thể trong thời gian ngắn như vậy tập trung được ba mươi bảy vạn đại quân.

Chu Văn hơi suy nghĩ một chút, khó tin nói: “Quân Tần ở Hàm Dương chỉ có khoảng năm sáu vạn, 60 vạn đại quân đều đang đóng ở biên ải, nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể tới được Hàm Dương, từ Hàm Dương chạy tới Hàm Cốc quan, ít nhất cũng phải mất thêm hai ngày nữa, 37 vạn quân Tần này là từ đâu mà ra?”


Thám mã kia nghe thấy vậy, vội cao giọng nói: “37 vạn quân Tần này đều là hình đồ xây dựng lăng Li Sơn, sau khi được Tần vương đặc xá, còn đồng ý chỉ cần giết được năm người sẽ phong thường gấp bội, lúc này sĩ khí cực lớn.”

Chu Văn bị tin này khiến cho cả kinh, suy nghĩ hồi lâu, liền phân phó cho chúng tướng: “Lệnh cho đại quân toàn bộ lui về sau.”

Hứa Thường đang nghiêm mật quan sát động tĩnh của nông dân quân, lúc này cũng đã nhận được tin tức do khoái mã của Chương Hàm phái tới. Ba mươi bảy vạn đại quân! Hứa Thường kìm lòng không đậu thở dài một hơi, lau cái trán đã vã mồ hôi lạnh, âm thầm suy nghĩ: “Ba mươi bảy vạn đại quân, thanh thế như vậy, chắc mật thám của đối phương đã biết được, mười vạn nông dân quân, đương nhiên là không muốn phung phí mũi nhọn, nhận được tin tất sẽ lui đi.

Nghĩ đến đây, xoay người phân phó với gã quân hầu bên cạnh: “Lệnh cho toàn quân, đợi lúc đối phương lui lại thì tiến công, ai trảm được 5 đầu sẽ được thưởng 1 tạ quân thực.”

Tì tướng bên cạnh nghe thấy vậy, hơi chần chừ nói: “Tướng quân, vạn nhất đối phương không lui, chúng ta…”

Hứa Thường hừ lạnh một tiếng nói: “Không lui? Bản tướng quân lại đóng cửa không ra, chỉ cần thêm nửa ngày nữa, viện quân đến là đại sự thành.”


Khi nói chuyện, đã thấy gã binh lính đột nhiên kinh hô: “Tướng quân, phỉ binh đã lui!”

Hứa Thường nghe thấy thế vội vàng nhìn xuống dưới thành, quả nhiên thấy 10 vạn nông dân quân đang theo đúng đội hình chậm rãi lui về sau, không khỏi hơi kinh hãi, không thể tưởng được trong tình huống này mà đối phương vẫn có thế giữ được đội hình không loạn, dường như đã định liệu được cuộc xuất kích của quân Tần.

Chỉ có điều, không để cho ông nghĩ nhiều, quân Tần nhận được mệnh lệnh, đã như kiếm sắc phá thành mà ra, thẳng tiến về phía đối phương…

———————-

Cung A Phòng đắm chìm trong ánh nắng buổi sớm, trong tẩm điện, Trương Cường không yên lòng đẩy mấy bản tấu chương ra, lo lắng nhìn ra ngoài điện. Trời vẫn còn chưa nóng lên, trong đại điện vẫn còn vô cùng mát mẻ, cho dù mặc quần áo đơn bạc cũng không cảm nhận được cái oi bức của thành thị thời hiện đại, thế mới hiểu vì sao y phục thời cổ đại lại rườm rà nặng nề mà không sợ nóng, đúng là cũng do chịu ảnh hưởng từ khí hậu.

Chương Hàm xuất phát đã ba ngày, chắc là đã tới tiền tuyến Hí Dương, vì sao vẫn chậm chạp chưa thấy động tĩnh? Tuy rằng lịch sử đã ghi lại, nhưng mà mình vẫn không yên lòng, chắc là do chính mình đang ở trong diễn biến. Nghĩ tới đây, chỉ hận không thể tự mình ra tiền tuyến. Hắn đã sớm mơ về chiến tranh vũ khí lạnh hào hùng, chỉ có điều trước mắt thân phận của mình tuyệt đối không thể một ngày lên chiến trường. Nghĩ tới đây, Trương Cường nhịn không được thở dài một tiếng, đứng dậy đi lòng vòng trong điện.

Lúc này, nội thị tùy thân Hàn Hoán tiến vào thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, phủ lệnh đại nhân xin gặp bệ hạ.”


Trương Cường nghe thấy thế, âm thầm nhíu mày, lúc này lão tới làm gì, hay là lại có độc kế gì khác?

Đang lúc suy nghĩ, cùng với một trận bước chân lộp bộp, đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của Triệu Cao: “Lão nô nghe nói tâm tình hoàng thượng không tốt, chẳng lẽ là lo lắng vì loạn phỉ?”

Trương Cường còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Triệu Cao tiếp tục nói: “Lão nô biết bệ hạ bị loạn phỉ nhiễu loạn tâm tình, lo lắng đại sự thiên hạ, cho nên mới mời tới thuật sĩ linh nghiệm nhất để giải ưu cho bệ hạ.”

Nói xong, liền vỗ tay ba cái, tiếng vỗ chưa dứt, đã thấy một lão trung niên mặc trường bào trắng, đầu đội mũ ngọc nhanh chóng nhập điện, nặng nề quỳ xuống, hô to: “Phương sĩ Hồ Phù, ra mắt hoàng đế bệ hạ!” (Phương sĩ là cách gọi đạo sĩ thời xưa)

Nhìn thấy phương sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Trương Cường nao nao, thiếu kiên nhẫn nói: “Phủ lệnh, đây là chuyện gì, sao ông lại tìm phương sĩ tới gặp trẫm, trẫm đâu có cần phương sĩ.”

Triệu Cao nghe thấy thế, thở dài một tiếng, cẩn thận thoáng nhìn Trương Cường, lúc này mới vạn phần thương tiếc nói: “Bệ hạ, trời đất xoay vần quan hệ đến an nguy thiên hạ, phương sĩ Hồ Phù chính là bậc cao nhân, từng được tiên nhân chỉ điểm, chỉ cần ông ấy có thể ở bên cạnh phò tá bệ hạ, tất nhiên có thể khiến cho Đại Tần ta được ông trời phù hộ.”

Lúc này, Hồ Phù kia cúi người tiến lên, cao giọng nói: “Trước mắt đạo phỉ nổi lên bốn phía, nếu không phải do bệ hạ trị quốc bất lực, thì chính là do yêu nghiệt trong triều làm loạn, chỉ cần bệ hạ sớm diệt yêu nghiệt, đương nhiên có thể khôi phục lại thái bình cho tứ hải. Bệ hạ không cần phải lo lắng vì đám loạn phỉ này, cứ làm thiên tử thần tiên thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.