Đọc truyện Đại Tần Bá Nghiệp – Chương 21: Mưa gió sắp tới
Năm Tần Nhị Thế đầu tiên, tháng bảy, mưa gió bao trùm cung A Phòng, tia chớp lập lòe sau mây đen, cơn mưa trên không trung điên cuồng đổ xuống. Mưa đập vào mái ngói kêu lộp bộp, lớp mưa dày chặn hết tầm mắt của mọi người, toàn bộ cung A Phòng chìm trong nước, trời và đất như dính vào với nhau, thấy không rõ đâu là trời nữa. Đột nhiên, một tiếng sấm vang rền nổi lên, khiến cho nội thị phải phát lạnh cả người, không dám cử động, thậm chí còn ngã quỵ xuống đất.
Trương Cường đứng ở cửa đại điện, dõi mắt nhìn ra ngoài, bốn bề mưa gió mông lung, không thể nhìn rõ được gì. Y phục của hắn lúc này cũng bị nước mưa vẩy ước, hai gã nội thị tùy thân vội mang áo choàng vải dầu ra, chuẩn bị trùm lên người Trương Cường.
Trương Cường cười gượng, nâng tay vẫy ý bảo họ lui đi, để mặc cho y phục ướt đẫm. Hắn nhìn bầu trời trắng xóa, trong lòng đang lo lắng lục lọi lại kí ức về những mẩu chuyện lịch sử. Đáng tiếc, mọi thứ chỉ là mơ hồ, hình như không lâu nữa sẽ có khởi nghĩa nông dân, nếu ngày này đến, vận mệnh của Đại Tần và vận mệnh của mình sẽ chính thức đi cùng con đường.
Lúc này, một thanh âm thanh thúy yếu ớt truyền tới từ phía sau: “Bệ hạ, bên ngoài mưa lớn, cẩn thận cảm lạnh, hay là quay vào trong điện đi.”
Trương Cường lúc này mới nhận ra, Triệu Yên vừa mới đun một nồi canh nóng, nhẹ nhàng bước tới, bởi vì tiếng mưa rơi lớn nên Trương Cường không nghe thấy tiếng chân cô, kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng Triệu cô nương lại nấu canh cho trẫm ăn đó.”
Từ sau lần ngẫu nhiên gặp mặt ở thượng lâm uyển, thái độ của Triệu Yên với Trương Cường không còn cứng nhắc như trước, mà dần dần mềm mại hơn. Nhất là mấy ngày gần đây, nhìn thấy Thành Thái đang huấn luyện tốt, Trương Cường vừa phải trốn ở trong cung để tránh tai mắt của Triệu Cao, vừa phải ngầm bức Lý Tư cùng Triệu Cao xung đột, chính mình ngư ông đắc lợi, lại còn phải lo lắng cho hoàng hậu ở cung Hàm Dương, rồi còn phải giả vờ ăn chơi phè phởn hàng đêm, mệt đến hộc máu mồm. Triệu Yên thấy vậy, ngày ngày đều đun thuốc đúng giờ đưa tới cung của Trương Cường, hai người tuy rằng chưa có quan hệ xác thịt, nhưng lại có một loại tình cảm ấm áp nảy sinh từ đáy lòng.
Triệu Yên thoáng nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng đặt bát canh bổ lên bàn, cũng chưa lui ra, mà bắt đầu dọn dẹp những tấu chương Trương Cường chất đống ở cạnh đó.
Thời đại này giấy còn chưa xuất hiện, cho nên tất cả tấu chương đều viết lên thẻ tre, lật xem cũng đủ mệt rồi, thường một ngày tấu chương phải đạt chừng mấy chục kg, mà đó còn là Trương Cường không chịu để ý triều chính, Triệu Cao chỉ lựa chọn một vài tấu chương đưa tới cung cho Trương Cường phê duyệt, cho dù là như vậy Trương Cường vẫn cảm thấy áp lực không nhỏ rồi. Xem ra, minh quân đúng là không dễ làm, chỉ phê duyệt tấu chương đã mệt người vậy rồi, nếu tự mình chấp chính, thì mệt mỏi là không phải bàn cãi.
Trong lúc suy nghĩ, cơn mưa bên ngoài càng điên cuồng hơn, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho mọi người trong cung đều tâm thần không yên, giống như đều cảm thấy rằng cơn mưa lớn ẩn ẩn biểu thị điều gì đó, cảm giác áp lực khiến cho không khí càng trở nên nặng nề hơn.
Hồi lâu sau, Triệu Yên liếc nhìn Trương Cường vẫn đang đứng ở cửa đại điện, gật đầu với nội thị đứng cạnh hắn, ý bảo không cần gấp gáp, lúc này mới nhẹ nhàng đi lên, dịu dàng nói: “Bệ hạ nên uống canh đi, không thì sẽ lạnh…”
Trương Cường cười gượng, đang định xoay người, đột nhiên một loạt chuông du dương vang lên, xuyên qua làn mưa truyền tới. Trương Cường đang ngưng thần lắng nghe tiếng chuông, đột nhiên lại thấy các nội thị và cung nữ xung quanh biến sắc, hoảng sợ nhìn về phía Trương Cường.
Trương Cường còn đang kinh ngạc, thấy phản ứng của mọi người, liền quay sang hỏi Triệu Yên thần sắc nhợt nhạt: “Triệu cô nương, tiếng chuông này là có ý gì? Các người…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Triệu Yên quỳ xuống đất, run giọng nói: “Bệ hạ, chuông Cảnh Dương vang lên, nhất định là có đại sự phát sinh, mời bệ hạ mau chóng thay y phục thượng điện.”
Triệu Yên nói xong, lập tức bảo nội thị tùy thân nhanh chóng thay y phục cho Trương Cường. Vừa mới thay xong, chợt thấy ở bên ngoài trời mưa, một gã nội giám ướt sũng chạy vào, cao giọng khẩn tấu: “Bệ hạ, các quan lại đã tới điện Triêu Thiên hậu giá, phủ lệnh đại nhân cũng đã tới điện Triêu Thiên, mời bệ hạ hỏa tốc lên đường.”
Trương Cường âm thầm nhíu mày, sự kiện lần này liệu có phải là cuộc khởi nghĩa nông dân của Trần Thắng và Ngô Quảng? Nhớ rằng khi ở trường thầy giáo luôn nhấn mạnh đây là cuộc khởi nghĩa nông dân đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, thời gian cụ thể thì mình không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là do mưa to mới khiến cho đường nghẽn, Trần Thắng Ngô Quảng để tránh né bị phạt mới khởi nghĩa vũ trang. Liên tưởng tới trận mưa to hôm nay, trong lòng lại càng thêm nặng nề.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi giật mình, xem ra lịch sử vấn tiến lên theo quỹ tích, không xuất hiện gì lệch lạc, mình nên cố gắng hay là phó mặc đây?
Nhìn thấy hắn lo lắng, Triệu Yên lại nghĩ là hắn lo vì chuông Cảnh Dương bỗng dưng vang lên, không khỏi thở dài an ủi: “Bệ hạ, có lẽ là do các quan lại chờ bệ hạ lâu không thấy đến, nên mới bất đắc dĩ cho người tới mời, xin bệ hạ đừng lo lắng quá.”
Trương Cường cười gượng, gật đầu nói: “Mong Triệu cô nương đừng lo lắng, trẫm chỉ là một bậc hôn quân, khó mà được quần thần coi trọng như vậy.”
Triệu Yên nghe thấy vậy, cơ thể khẽ run lên, ngẩng đầu lên nhìn Trương Cường, đúng lúc nghênh diện với ánh mắt của hắn, chỉ thấy trong ánh mắt đó là một loại ánh mắt bi thương và thống khổ mà nàng chưa bao giờ gặp phải. Một ánh mắt như vậy mà lại xuất hiện trên một vị hôn quân hoang dâm nổi tiếng, khiến cho nàng cũng phải hơi giật mình.
Lúc Trương Cường ngồi trên chiếc kiệu hoa lệ 36 người khiêng đi vào điện Triêu Thiên, trong đại điện đã đầy chật mấy trăm bá quan văn võ đủ các phẩm cấp, tất cả đều vẻ mặt nghiêm trọng, tối tăm; có người thất thố nhìn chằm chằm vào ngự tọa đang trống rỗng, có kẻ lại đang thấp giọng bàn luận, có kẻ thì đứng không yên, chờ đợi Trương Cường tới.
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng nói lanh lảnh của nội thị vang lên, đại điện nhất thời trở nên im lặng, các quan lại đều đồng loạt quỳ xuống, hô vang: “Hoàng thượng vạn tuế!”
Trương Cường gắng gượng khống chế quả tim đang đập bình bịch, mệt mỏi ngồi lên ngự tọa, phất tay nói: “Các khanh không cần đa lễ, ngồi xuống đi.”
Lúc này bởi vì lễ chế phong kiến còn chưa hoàn thiện, các thượng khanh, quan viên và chư hầu khi hầu triều đều có thể ngồi đàm quốc sự, không cần phải cung kính đứng hầu triều như những đời sau.
Trương Cường vừa mới ngồi xuống, một vị cựu thần khoảng chừng trên dưới năm mươi, râu tóc hoa râm, mặc áo dài đen đứng bên trái ngang nhiên đứng dậy nói: “Bệ hạ, cựu thần hôm nay rơi vào đường cùng mới phải gõ chuông Cảnh Dương, mời bệ hạ lên triều, thật sự là bất đắc dĩ. Chuyện là Trần Thắng Ngô Quảng và một đám loạn phỉ đã khởi nghĩa vũ trang, tụ tập hơn 20 vạn quần chúng tiến công tới gần Hàm Cốc quan, cách Hàm Dương không tới trăm dặm, không tới năm ngày có thể thẳng tới Hàm Dương!”
“Quả nhiên là khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng!” Trương Cường tuy rằng đã dự kiến trước, nhưng vẫn chấn động há hốc mồm, ngoài điện bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, khiến cho toàn đại điện giống như là bị rung động.