Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL – Chương 77: Mãi Không Từ Bỏ
Dạ Vị Ngải làm ổ trong lòng Minh Chúc, người nó run bần bật, hình như nhớ lại kẻ đuổi giết mình vào ban ngày, nó do dự một lát mới thầm thì: “Bọn họ… Bọn họ là tới giết ta.”
Minh Chúc “chẹp” một tiếng, nói móc: “Dựa vào mấy tên phế vật này?”
Cửa phòng bị hắn vỗ mạnh một chưởng mở ra, mấy người mặc đồ đen đứng ở hành lang bên ngoài, mũi kiếm sắc nhọn, đôi mắt lộ ra ngoài lạnh lùng nhìn bọn Minh Chúc.
Kẻ cầm đầu lạnh lẽo nói: “Các hạ với tên nhãi này không quen không biết, vẫn khuyên ngươi đừng nhúng tay vào, Ngũ Châu này biết bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng nó, nếu vì kẻ xa lạ mà mất mạng thì rõ là mất nhiều hơn được.”
Minh Chúc cong mắt, tốt tính nói chuyện: “Vậy ta cũng khuyên ngươi một câu, con người ta thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, nếu các ngươi cứ khăng khăng đòi động thủ thì ta không khách sáo nữa, dù sao lâu rồi ta cũng chả động thủ với ai, đang ngứa tay đây.”
“Ta thấy ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Kẻ cầm đầu cười lạnh, hắn phất tay, mấy người chen nhau mà xông lên, thanh kiếm trong tay phát ra kiếm quang lạnh căm đánh thẳng về phía thân hình mảnh khảnh của Minh Chúc.
Minh Chúc chẳng hề nao núng, hắn đặt Dạ Vị Ngải ngồi lên giường mềm bên cạnh rồi nói: “Ngồi cho chắc ha, nhanh lắm xong ngay, đánh xong ngươi mời ta ăn cá đù đó.”
Dạ Vị Ngải kinh hãi hô lên: “Coi chừng!”
Minh Chúc cầm thanh sắt cũ kĩ rách nát tùy tay vung, trong nháy mắt, chỗ rỉ sét như biến mất cả, lộ ra mũi kiếm sáng chói mắt, hắn hơi ngẩng đầu chặn lại phong nhận lao thẳng vào mặt.
Người hắn vận áo trắng giống như ác quỷ câu hồn, khóe môi hiện ra nụ cười vọt vào giữa đám người ám sát, chỗ hắn lướt qua, máu bắn ra ào ào nhưng lại chẳng giọt nào vấy lên người hắn.
Minh Chúc cả người trắng toát bay lên đánh lẻ với tên cầm đầu, thanh sắt làm ngại mắt người ta bị hắn vung lóe hàn quang, phần trước của gậy sắt biết thành mũi kiếm bén nhọn đâm thẳng vào bả vai tên áo đen, mũi kiếm xuyên qua xương tỳ bà rồi dừng trong máu thịt tức khắc biến thành móng sắt bén nhọn, móc chặt sau lưng tên đó.
Dạ Vị Ngải bị thân pháp quỷ mị của hắn làm kinh sợ, rất lâu cũng chưa hoàn hồn.
Sau khi Minh Chúc nhanh gọn xử lý sạch sẽ đám người đến ám sát rồi thì binh khí trong tay hóa thành chiếc trâm.
Hắn cắm vào mái tóc dài, tư thái từ tốn đi về phía Dạ Vị Ngải.
Dạ Vị Ngải ngửi mùi máu tanh xung quanh, run rẩy hỏi: “Người… giết chết bọn họ cả rồi?”
Minh Chúc đáp: “Diệt cỏ tận gốc, nếu không lát nữa không có cảm giác ngủ ngon.”
Dạ Vị Ngải bị thái độ hời hợt của hắn làm kinh sợ, cả buổi sau nó mới thận trọng đổi đề tài: “Của tiền bối là binh khí gì vậy? Là tìm từ Bách Kiếm Sơn sao?”
Vũ khí thuận tay của đa số đại năng trong thiên hạ này đều tìm thấy trên đỉnh binh khí, một khi binh khí nhận chủ, sau khi chủ nhân kết đan sẽ hình thành khí linh, trọn đời nhận chủ.
“À, miễn cưỡng thì cũng tính là vậy.” Minh Chúc sờ cây trâm trên búi tóc, hàm hồ đáp: “Xài cũng tiện tay lắm.”
Trên người tên áo đen cầm đầu có chiếc nhẫn trữ, Minh Chúc tự nhiên như ở nhà mà chiếm lấy làm của riêng, y miễn cưỡng xé không gian giới tử trong kết giới, đổ hết một đống đồ bừa bộn ra.
Năm mươi năm qua Minh Chúc không bước vào thế gian, đối với kỳ trân dị bảo của hiện tại thì hắn chẳng nhận ra.
Hắn lật đống đổ, chẳng thấy thứ gì hiếm lạ, chỉ tìm ra tấm mặt nạ.
“Tấm da này không tệ,” Minh Chúc giơ mặt nạ về phái Dạ Vị Ngải, “nếu ngươi bị người ta truy sát còn có thể mang ra xài đó.”
Dạ Vị Ngải nói khẽ: “Ta vừa tới Trúc Cơ, đeo thứ này vô, người nào tu vi cao hơn ta một chút thì liếc mắt cũng nhìn ra ngay.”
Minh Chúc nhún vai, cũng không chê mà nhét luôn vào ngực mình.
Không có gì bất ngờ, chân trời dày đặc mây đen, rất nhanh mưa đã rơi, thành Thủ An to là vậy bị bao phủ trong màn mưa bụi nhạt nhòa.
Trên quan đạo ngoài thành, một người khoác áo choàng đen ngồi dưới gốc cây tránh mưa, hắn lấy trong nhẫn trữ viên đá lửa đỏ rực ra để trước người, làm cho không khí lạnh căm quanh mình ấm áp lên.
Người này khoác tấm áo choàng rộng, mũ áo che trọn khuôn mặt, chỉ thấy được chiếc cổ trắng nõn.
Ngay lúc này, tay áo người đó bỗng dưng hơi lóe sáng.
Hắn đưa tay vào tìm, lấy ra tấm ngọc lệnh treo tua rua màu lam, ngón tay mảnh vuốt lên ngọc lệnh có khắc hoa văn của núi Nhật Chiếu.
Một sợi thần thức từ trong đó vọt ra, kế đó, một dáng người đứng trước mặt hắn.
Trong tiếng mưa, người đó nói khẽ: “Ngũ sư huynh.”
Năm mươi năm qua đi, vẻ mặt Thương Yên Phùng chẳng đổi thay nửa phần, chỉ có khí chất trên người càng thêm ổn trọng, uy nghiêm, hắn lạnh giọng hỏi: “Phụ Tuyết, đệ tới Thực Thẩm chưa?”
Chu Phụ Tuyết kéo mũ áo rộng lớn ra, để lộ khuôn mặt lạnh nhạt vô cùng, lạnh giọng đáp: “Sắp tới Hành Diên Đài gần nhất của thành Thủ An, Trường Diên đi Thực Thẩm gần nhất là giờ Thìn(1) ngày mai.”
Thương Yên Phùng nói: “Không Huyệt Lệnh của Lục Thanh Không với Du Nữ đều mất tung tích ở Thực Thẩm Quốc, mặc dù có hộ thân chú của sư phụ ở đó nhưng huynh vẫn lo bọn họ gặp nguy hiểm.”
Trong đôi mắt nhạt màu của Chu Phụ Tuyết là sự hờ hững hệt như ngọn núi băng không có tình cảm gì, hắn nói: “Vâng, Phụ Tuyết biết.”
Nói xong chuyện chính, hai người rơi vào yên lặng, sau cùng vẫn là Thương Yên Phùng không chịu nổi sự quạnh quẽ này, khàn giọng mở miệng: “Phụ Tuyết, đã năm mươi năm, cũng tới lúc nên từ bỏ rồi.”
Chu Phụ Tuyết không nói gì, trong đôi mắt chẳng có chút nào xúc động, y lạnh giọng nói: “Ngũ sư huynh, nếu không còn chuyện khác, Phụ Tuyết xin cáo từ trước.”
Hắn nói xong bèn vuốt thần thức trên ngọc lệnh.
Thương Yên Phùng thở dài một hơi: “Huynh nói gì đệ cũng chẳng chịu nghe lấy một câu, bỏ đi, theo trái tim đệ là được rồi, tới Thực Thẩm thì báo huynh một tiếng, huynh với Tuyết Ngọc sẽ khởi hành đến đó ngay.”
Chu Phụ Tuyết nói: “Mắt Tam sư huynh không tốt, vẫn là đừng để huynh ấy ra ngoài, hơn nữa Thập sư huynh còn đang bệnh nặng, ở lại một người để chăm sóc đi.”
“Đệ An có tiểu sư thúc chăm sóc rồi, bệnh tim của đệ ấy ngày một nghiêm trọng, lần này chúng đi Thực Thẩm Quốc còn là thuận tiện tới Lược Nguyệt Lâu trong thành Duyệt Ngọc xem xem có tìm được ngọc Thất Khiếu Linh Lung hay không.” Thương Yên Phùng nói, hơi rủ mắt, “Nếu lại chẳng tìm được, e là Đệ An không chống chọi qua mùa đông này nỗi.”
Chu Phụ Tuyết yên lặng nhìn hắn, lát sau mới nói: “Vâng.”
Thương Yên Phùng còn muốn dặn dò gì đấy nhưng đối diện con ngươi lạnh nhạt không phải của con người, cái gì cũng chẳng nói ra.
Chu Phụ Tuyết vuốt thần thức đi, hơi ngửa đầu dựa vào thân cây phía sau.
Có giọt mưa rơi lên mi hắn, nương theo khóe mắt từ từ rơi xuống, xúc cảm lạnh căm khiến hắn hồi phục lại tinh thần, hắn tự trào phúng cười mình một cái.
“Ngươi cũng tới lúc nên từ bỏ rồi.”
Thời gian năm mươi năm qua, câu này đã có vô số người nói với hắn, Quy Ninh, mỗi một vị sư huynh, ngay cả Chu Minh Trọng cũng nói câu này với hắn, bảo hắn đừng vì một người đã chết mà phí hoài bản thân mình.
Một người đã chết?
Chu Phụ Tuyết không hiểu, hắn cũng chẳng muốn hiểu, hắn đã không tận mắt thấy Minh Chúc chết đi, cũng chẳng thấy thi thể người ấy.
Chỉ dựa vào một trản đèn Trường Sinh, ai ai cũng tin là Minh Chúc chết rồi, chỉ hắn có ra sao cũng không tin.
Năm mươi năm, mỗi năm hắn đều từ ngoài ngàn dặm xa xôi đến thành Thủ An này, không từ không bỏ mà kiếm tìm người đại sư huynh gần như đã lạc mất trong biển người mênh mang, cứ như chỉ cần hắn không từ bỏ, đại sư huynh dịu dàng đẹp đẽ kia sẽ không chết.
Hắn cứ ôm ấp suy nghĩ đó, một lần tìm này hết năm mươi năm.
Vốn Chu Phụ Tuyết hắn tính cách cô độc, không có Minh Chúc lải nhải chọc cười không ngừng, mấy năm nay tựa hồ biến thành bộ chẳng có mùi vị tình người, chỉ cần yên lặng đứng nơi ấy đã cho người ta cái cảm giác áp bách sợ hãi, khiến người chẳng dám đến gần.
Chu Phụ Tuyết đội lại mũ choàng, hắm nhặt viên đá lửa dưới đất lên.
Áo choàng đen tung bay lao vút vào màn mưa, đi về phía Hành Diên Đài của thành Thủ An.
Dù trời mưa, chợ đêm trong thành Thủ An vẫn họp như cũ, người qua kẻ lại cầm ô dập dìu không ngớt, tiếng hét vang vọng khắp đường lớn.
Minh Chúc cầm chiếc ô vui vẻ giẫm lên vũng nước nhảy qua nhảy lại.
Dạ Vị Ngải khoác tấm áo choàng đính lông bất đắc dĩ theo sau hắn.
Chắc thấy cầm ô phiền quá nên hắn thu ô lại ném vào lòng Dạ Vị Ngải, dầm mưa chạy tới quầy hàng nhỏ bên cạnh, trong mắt đều là ánh sao sáng láng.
“Nhanh tới đây nhanh tới đây, lúc trước ngươi đồng ý mời ta ăn cá đù bé bé rồi.”
Minh Chúc(2) chỉ vào chủ quán, nói: “Ta muốn mười phần.”
Đại để chủ quán chưa thấy ai mua một lần nhiều thế, khóe môi giật giật, nhưng xét thấy có tiền không kiếm là kẻ ngốc nên nhanh chóng lẹ tay bỏ cá đù vào lăn trong dầu.
Minh Chúc nhìn đã muốn chảy nước miếng, mới chiên được một cái đã chẳng kịp chờ nhón luôn, ối à cắn một cái, kế đó đôi mắt cong lên.
Dạ Vị Ngải nói nhỏ: “Ngon tới như vậy à?”
Minh Chúc gật muốn gãy cổ: “Ngon phát khóc.”
Dạ Vị Ngải: “…” Tiền đồ đâu?
Lát sau, Dạ Vị Ngải ôm mấy phần cá đù được gói trong giấy dầu, lẫm chẫm chạy theo sau lưng Minh Chúc.
Miệng Minh Chúc ngậm que trúc, trái cũng nhìn mà phải cũng nhìn, như tên quê mùa thô kệch chẳng hiểu sự đời, thấy gì cũng tò mò.
“Năm mươi năm rồi ta chưa thấy bên ngoài nhá, nhìn kĩ mới thấy hình như Ngũ Châu biến đổi nghiêng trời lệch đất.” Minh Chúc cầm ngọc lệnh đưa về phía Dạ Vị Ngải lắc lắc, hiếu kỳ hỏi: “Này là gì?”
Dạ Vị Ngải giải thích: “Cái này là ngọc lệnh liên lạc thông tin, cho thần thức hai người vào trong, cách hai nơi nhưng chỉ cần thần thức liên hệ là có thể gặp mặt, nghe đâu là do Quy Hà tiểu sư thúc núi Nhật Chiếu nghiên cứu ra, hai mươi năm trước đã thịnh hành khắp Ngũ Châu, bây giờ ai cũng có, tiền bối muốn không?”
Minh Chúc nói ngay: “Được không?”
Mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Dạ Vị Ngải, trái lại Dạ Vị Ngải còn có chút ngại, nó kêu chủ hàng lấy mấy cái gói lại, nói: “Có gì mà không được chứ.”
Minh Chúc cầm đứng ngọc lệnh, vui vẻ cực kỳ: “Cám ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt.”
Dạ Vị Ngải bị lời bày tỏ thẳng thừng này làm mặt đỏ bừng, nó ấp úng nói: “Tiền bối có ơn cứu mạng với ta, chút việc nhỏ này ta nên làm mà.”
Minh Chúc càng thêm vui vẻ, hắn mà vui vẻ là nghĩ gì nói đó, ôm vai Dạ Vị Ngải, cười hì hì: “Vậy ta giúp người giúp cho trót, hộ tống ngươi về nhà luôn.”
Dạ Vị Ngải ngây ra, kế đó vui vẻ đáp: “Thật không? Có gây thêm phiền hà gì cho tiền bối không?”
Minh Chúc vung tay, nói: “Này có gì mà phiền.
Không phải ngươi muốn về Thực Thẩm à, đúng lúc ta phải đi Nhật Chiếu, chúng ta thuận đường mà.”
Ngay lập tức Dạ Vị Ngải thấy có chút khó nói, nó kêu khẽ: “Tiền bối, Thực Thẩm Quốc với Nhật Chiếu không có thuận đường.”
“Ặc…” Minh Chúc cào đầu tóc, “Không sao, ta đến Thực Thẩm rồi lại ngồi Hành Diên về Nhật Chiếu cũng được mà, ta không vội.”
Dạ Vị Ngải gật đầu, nó ngại ngùng nói: “Làm phiền tiền bối rồi, vậy sớm mai chúng ta tới Hành Diên Đài ngồi Hành Diên đi Thực Thẩm nha, anh trai ta nhất định sẽ cảm ơn người thật nhiều!”
Minh Chúc híp mắt nhìn, cười đáp: “Không cần khách sáo không cần khách sáo, mời ta ăn nhiều món ngon ngon là được.”
– —
(1) Giờ Thìn: 7h đến 9h
(2) Gốc là Minh Chiêu.