Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À

Chương 72: Nến Trường Sinh Tắt


Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL – Chương 72: Nến Trường Sinh Tắt


Minh Chúc tựa như điên rồi, y được Minh Chiêu ôm chặt kéo xa khỏi vách Tế Nhật.
“Hồng Xuyên! Hồng Xuyên, Hồng Xuyên…”
Trong miệng y đã chẳng còn âm thanh gì, chỉ lo gọi tên Hồng Xuyên.

Đồng tử co lại có chút thất thần, y dùng cả tay chân để thoát khỏi ngực Minh Chiêu.
Minh Chiêu biết y nghe không được bèn bế ngang lên ôm người vào lòng, chẳng để ý gì mà bước khỏi vách Tế Nhật, bay nhanh đến Hành Diên chỗ mọi người cách đó không xa.

Minh Chúc vùng vẫy đến thoát lực, thần trí không rõ, hắn ôm cổ Minh Chiêu, mê mê mang mang gọi tên Hồng Xuyên.
Minh Chiêu để hắn lên giường mềm trong đình trên Hành Diên, người đưa tay ra dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt hắn, nói thầm: “Đừng khóc, không sao rồi, cha ở đây.”
Minh Chúc ngây ngẩn nhìn ông.
Minh Chiêu không thể ở lại đây lâu, ông ta dặn dò Dịch Phụ Cư đang thất thần với người bên cạnh một phen, đưa một chiếc nhẫn trữ cho hắn rồi quay người nhảy khỏi Hành Diên, rất nhanh đã chẳng còn thấy đâu.

Thẩm Đệ An với Lục Thanh Không vội vàng tới lui, người lau nước mắt kẻ thăm dò mạch đập cho hắn.
Ngay sau đó, sắc mặt Thẩm Đệ An nặng nề, hắn nói: “Kinh mạch chảy ngược, huynh ấy bị đạo lôi kiếp ban nãy đánh trúng, bị trọng thương… Cửu sư huynh, huynh tới phòng cầm hòm thuốc của đệ tới đậy.”
Lục Thanh Không ngã sấp chạy đi.
Khi Thẩm Đệ An băng bó miệng vết thương giúp Minh Chúc, hắn cứ vừa hiếu kỳ vừa nghi hoặc nhìn Thẩm Đệ An bận bịu, mãi tới khi thân thể hồi phục chút sức lực, Minh Chúc mới nhẹ nhàng nắm góc áo Thẩm Đệ An, khẽ nói: “Hồng Xuyên.”
Thẩm Đệ An không hiểu gì cả, nhưng hằn nhìn ra bây giờ thần trí Minh Chúc có vấn đề bèn dịu giọng dỗ dành: “Thất sư huynh xuống dưới hóng trò hay rồi, đợi một lát là huynh ấy về, đừng gấp ha.”
Minh Chúc lại giật giật, giọng nói hơi lớn hơn: “Hồng Xuyên!”
Thẩm Đệ An bất đắc dĩ, nói: “Rồi rồi rồi, đệ băng bó cho huynh xong sẽ kiếm huynh ấy về, ngoan ngoan, đừng cử động lung tung nha.”
Minh Chúc không hiểu cũng chẳng nhìn rõ gì, miệng chỉ kêu tên Thẩm Hồng Xuyên.
Thẩm Đệ An bị hắn quậy đau cả đầu bèn nói với Dịch Phụ Cư bên cạnh: “Nhị sư huynh, phiền huynh tìm Thất sư huynh một chút, đại sư huynh cứ ồn ào đòi gặp huynh ấy.”
Dịch Phụ Cư đưa lưng về phía mọi người, trong tay cầm nhẫn trữ Minh Chiêu đưa cho, cả người tựa như bức tượng khắc từ băng cứng ngắt đứng tại chỗ, hồi lâu chẳng nhúc nhích.
Du Nữ đứng kế gấp gáp xoay vòng mà chẳng giúp được gì, nghe vậy bèn xung phong: “Du Nữ có thể đi tìm Hồng Xuyên sư huynh!”
Thẩm Đệ An nói: “Được.

Vậy nhờ Du Nữ rồi.”
Du Nữ vui vẻ nhảy cẫng lên, đang định nhảy xuống khỏi Hành Diên thì bị Dịch Phụ Cư ngăn lại.

Bàn tay cứng ngắc của Dịch Phụ Cư gõ nhẹ một chuỗi âm thanh lên lan can Hành Diên.
Thẩm Đệ An bị Minh Chúc làm dính máu bẩn cả người ngây ra.
Sau khi đạo sét kinh người sau cùng bổ xuống, nằm lại ròng rã trong cả khắc mới tan ra trong không trung, mà bạch xà nửa sống nửa chết kia dường như bị đánh đến chẳng còn hơi thở cuối cùng, cả người cháy đen gần như thấy cả xương cốt sâu bên trong, cực kỳ đáng sợ.
Mãi đến sau khi khói bụi tan cả, Chu Minh Trọng với Dạ Vị Ương đã đứng sát bên vách Tế Nhật, thần sắc lạnh lùng nhìn yêu tu chết đi xác còn chưa cứng lại…!nếu như không phải Chu Minh Trọng kịp kêu lên, dùng toàn bộ linh lực dựng ra kết giới, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đã bị đạo lôi kiếp sau cùng đó bổ đến không còn mảnh vụn.
Sắc mặt Quy Ninh tái xanh, người không kéo dài thêm nữa mà dùng linh lực nắm con rắn khổng lồ kia ném thẳng về phía trận pháp đáy Tế Nhật.
Cơ thể to lớn của con rắn biến mất dưới đáy vực Tế Nhật đen kịt, mọi người mới hoàn toàn nhẹ nhõm thở một hơi.

Lục Thanh Không điều khiển Hành Diên từ từ bay qua, dừng trên vách Tế Nhật.
Hành Diên to lớn vừa đậu xuống, Lục Thanh Không đã lóp ngóp nhảy xuống, chạy bổ đến cạnh Quy Ninh chân nhân, nói gấp: “Sư, sư phụ, Thất sư huynh, huynh ấy…”
Con ngươi của Quy Ninh co lại, không đợi Lục Thanh Không nói xong đã phi thân lên Hành Diên, từ xa đã thấy Minh Chúc co người trên giường mềm.
Vết thương khắp người Minh Chúc đã được Thẩm Đệ An xử lý ổn thỏa, lúc này đã thay sang áo trắng, ôm đầu gối ngồi trên giường, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Quy Ninh bước lên trước, nhẹ nhàng ôm hắn, nói khẽ: “Đừng sợ, sư phụ tới rồi.”
Tai Minh Chúc đã đỡ hơn nhiều rồi, nghe thấy giọng nói lành lạnh mang theo chút dịu dàng của Quy Ninh, nước mắt vừa ngừng rơi lại lần nữa tuôn ào ào, hắn nhào ập vào lòng Quy Ninh, không nhịn được cất giọng khóc to.
Thi thể của Thẩm Hồng Xuyên được Dịch Phụ Cư đưa ra khỏi nhẫn trữ, đặt trong phòng trên Hành Diên, Lục Thanh Không đang quỳ ngồi cạnh bên, cả khuôn mặt đều là vệt nước mắt.
Quy Ninh chỉ nhìn qua đã biết xảy ra chuyện gì, người không nói gì, chỉ kêu Lục Thanh Không: “Đi thôi.”
Minh Chúc chắc bị dọa cho dại ra, nắm cứng ống tay Quy Ninh chân nhân không rời một tấc, sắc mặt kinh hoàng, sợ hãi.

Quy Ninh cũng không thấy phiền, hắn khóc rồi thì kéo tay áo lau nước mắt cho, sợ rồi thì dịu dàng an ủi hắn.
Lục Thanh Không lau khô nước mắt, dùng linh lực thôi động trận pháp trên Hành Diên, lắc lư bay về phía màn trời đã khôi phục lại sự yên bình.
Đúng lúc này, bộ phận dưới đáy Hành Diên như bị thứ gì tấn công mạnh vào, Trường Diên gào lên thảm thiết, toàn thân thuyền chao đảo, suýt nữa người trên boong tàu ngã xuống cả.
Sắc mặt Quy Ninh trầm xuống, giao phó Minh Chúc cho Dịch Phụ Cư, dặn dò: “Trông chừng nó, đừng để nó chạy lung tung.”
Minh Chúc vội nắm tay áo Quy Ninh chẳng chịu buông ra: “Sư phụ, sư phụ!”
Quy Ninh nhẹ nhàng điểm lên trán hắn, dịu giọng: “Nhanh lắm ta sẽ trở lại.”
Nói rồi dẫn theo tất cả ra khỏi phòng.
Chu Minh Trọng với Minh Chiêu lúc này đều đang đứng chỗ lan can bên rìa Hành Diên, quần áo tóc tai bay phần phật, mặt không lộ tâm tình gì nhìn sợi dây thừng to màu trắng duỗi lên tứ dưới đáy Tế Nhật…!Sợi dây đó tựa như do linh lực yêu tu kết thành, hệt như linh xà nhe nanh múa vuốt bắt lấy Hành Diên.
Minh Chiêu không kiên nhẫn, “chậc” một tiếng: “Đúng là làm khó nhau mà.”
Bạch xà kia bị đánh thành ra thế này rồi còn chưa chết hẳn mà còn bò ra từ trận pháp treo nơi vách Tế Nhật, lúc này đầu nằm liệt bên rìa vách núi, vô số linh lực màu trắng tản ra từ thân nó, ngưng kết thành bộ dạng bạch xà thô ráp, chia nhau ra chộp lấy Hành Diên đang lắc lư muốn rơi, toa rập kéo Hành Diên to lớn ấy xuống.
Quy Ninh tới trễ, nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút ngưng trọng(1), nói: “Phải nhanh lên mới được, nếu để nó thoát khỏi trận pháp, lôi kiếp đã thành, sau khi củng cố tu vi đến Đại Thừa là thật sự không còn ai ngăn được nữa.”

Chu Minh Trọng lười nhác đáp lời, ba người vọt khỏi Hành Diên, linh lực trên thân bỗng bạo phát, thế như chẻ tre nện xuống đỉnh đầu của yêu tu kia.
Bạch xà kêu đau dữ tợn, tiếng gào vang cả chân trời, dây thừng quấn trên Hành Diên cũng bị Quy Ninh dùng ảo ảnh trăm thanh kiếm chém sạch.
Nhưng dù là vậy, Hành Diên vẫn chao đảo muốn rơi xuống.
Trong tiếng gào thét đinh tai nhức óc đó, Thẩm Đệ An khàn giọng: “Cửu sư huynh! Nhanh lên chút, chúng ta sắp ngã xuống rồi!”
Du Nữ cũng ôm đùi Lục Thanh Không, kêu chết mất chết mất.
Lục Thanh Không bị phiền váng cả đầu, cắn phá tay chỉ về phía phù chú bị hư hại trên Hành Diên để tu bổ.
“Mấy đứa ồn chết! Yên lặng hết đi!” Lục Thanh Không vừa sửa vừa chửi, “Còn giáo dưỡng không hả?”
Cùng lúc đó, ba vị đại năng tu vi đăng đỉnh bất thình lình bổ về phía yêu tu đang kéo dài hơi tàn chỗ vách Tế Nhật, gần như là bổ thẳng vào xác rắn máu tươi đầm đìa, bổ nát nửa bên.
Yêu tu kêu thảm một tiếng, linh lực trên người đứt đoạn, lần nữa như hải tảo cuồn cuộn quấn về phía Hành Diên bên trời, có thêm nhiều dây thừng trắng khóa chặt lan can, song cửa sổ Hành Diên.

Thẩm Đệ An với Du Nữ kêu thảm, thân người không ổn xóc nãy suýt ngã.
Chỉ thấy kiếm quang lóe sáng, kiếm của Chu Phụ Tuyết và Minh Phù Hoa đều rời vỏ, mặt không cảm xúc chém về phía dây thừng trắng đang quấn lấy Hành Diên.
Minh Phù Hoa lạnh giọng nói: “Không cần hoảng, lấy kiếm chặt đứt dây trắng là được.”
Nàng vừa dứt lời, kiếm chém đến dây trắng bật ngược lại ngay, Minh Phù Hoa với Chu Phụ Tuyết đều là tu vi Nguyên Anh, dùng hết sức mà ngay cả dây trắng hư ảo cũng không cắt đứt.
Lục Thanh Không bám chặt lan can nói ngay: “Cắt không được dây thừng thì cắt bỏ chỗ nào bị nó quấn đi!”
Mọi người nghe thế lập tức tàn nhẫn vô nhân đạo phá hoại chiếc Hành Diên mới toanh vừa bay được có hai lần, Lục Thanh Không vừa dùng chút tu vi ít ỏi cắt đứt đoạn lan can đẹp đẽ vừa nói: “Thẩm Đệ An, giúp không được thì đi trông Thất sư huynh đi, đừng để thi… thân thể huynh ấy chịu thêm tổn hại.”
Thẩm Đệ An ù té chạy vào phòng.
Mà lúc này, trong phòng trên lầu hai, song cửa sổ bị sợi dây thừng thô ráp cỡ cánh tay vỗ gãy, hệt như vật sống từ ngoài chui vào.
Dịch Phụ Cư mặt không cảm xúc trở tay để đàn Tiêu Vĩ lên trước quạt mạnh dây đàn trong tay, từng luồng linh lực theo tiếng đàn cuồn cuộn như sóng đánh tới, hùng dũng ném dây thừng trắng ra.
Minh Chúc bám vào cột gỗ bên cạnh, nhìn thấy linh lực như con rắn trắng hay chân mềm nhũn, dường như muốn giúp mà chân chẳng thể bước lên.
“Phụ Cư…” Hắn run tay định gọi Dịch Phụ Cư, trong mắt toàn là nước mắt bị dọa ra.
Dịch Phụ Cư đánh lui bạch xà thì lại càng có nhiều thứ từ ngoài chui vào, cuồn cuộn không dứt, đánh mãi không hết.
Tuy rằng tu vi Dịch Phụ Cư cao nhưng đối mặt với nhiều thứ chém không đứt, đánh không lùi, lúc này cũng có chút khô cạn linh lực.
Hắn phi người đến cạnh Minh Chúc, ra dấu tay thật nhanh: Đi, chúng ta xuống dưới, ở trong Hành Diên sớm muộn gì cũng bị mấy thứ này kéo xuống vách Tế Nhật.
Minh Chúc vội gật đầu.


Ngay khi hai người quay lưng định rời đi, sợi thừng trắng bị ép đến ẩn nấp rồi bỗng tập kích thẳng tới hai người bọn họ.
Dịch Phụ Cư định lấy đàn theo bản năng nhưng còn chưa kịp làm gì Minh Chúc đã đẩy hắn ra.

Bên tai vang lên tiếng cơ thể bị đâm xuyên, một giọt máu bắn lên má Dịch Phụ Cư.

Hắn vội quay đầu lại đã thấy dây thừng trắng truy đuổi không tận gốc kia không biết từ khi nào đã đâm vào bụng Minh Chúc, đâm xuyên ra, quấn mấy vòng quanh phần eo đã đẫm máu của Minh Chúc, từng chút một lôi hắn ra ngoài.
Mắt Dịch Phụ Cư đỏ lên, y chẳng để ý đến cây đàn rơi trên đất, linh lực trên tay rút ra hết, chẳng để lại chút nào đánh thẳng vào dây thừng trắng kia.
Gần như linh lực đó đến núi cũng đánh nát nhưng dây thừng tưởng chừng chẳng chịu nổi một đòn tấn công kia lại chẳng nổi chút gợn sóng nào, vẫn như trước, cứ kéo Minh Chúc từ khung cửa sổ vỡ nát lôi xuống dưới.
Vẻ mặt quanh năm chẳng đổi thay của Dịch Phụ Cư cuối cùng cũng hiện ra tia kinh hoảng, hắn loạng choạng đưa tay ra bắt lấy tay Minh Chúc, nhưng ngay khoảnh khắc chạm tay đến lại cảm giác được sự sống và linh mạch đang tức tốc khô cạn.
Một kích kia từ sau lưng xuyên qua đan điền, đánh nát kim đan ngay, cho dù dốc sức cứu hắn về, Minh Chúc cũng chẳng còn mạng mà sống.
Hành Diên to lớn rung động kịch liệt, bên ngoài âm ĩ truyền tới tiếng hét của Lục Thanh Không: “Các sư huynh sư tỷ! Hành Diên vẫn đang rơi xuống, còn dây thừng đáng ghét nào chưa chặt bỏ à? Mau xem đi, sắp cầm cự hết nổi rồi á.”
Minh Phù Hoa lạnh lùng: “Cái nhìn thấy được đề chặt cả rồi, ta ra mặt sau Hành Diên xem thử, chỗ đó hình như còn một sợi.”
“Phiền sư tỷ.”
Dịch Phụ Cư nắm tay Minh Chúc gắng sức lôi lên, nghe thấy tiếng rên rỉ đầy khó chịu ấy, hắn biết là mình làm vậy chỉ càng làm tăng thêm thống khổ cho Minh Chúc.

Hắn có chút tuyệt vọng, dần buông tay.
Minh Chúc bị thả loạng choạng, chỉ có tay trái nắm chặt song sắt của ô cửa sổ bị vỡ.
Dịch Phụ Cư quỳ mạnh xuống đất, mắt ngập đau thương, tựa như lệ nóng sắp tràn ra.
Gió lạnh tanh tưởi từ đáy vực Tế Nhật thổi cuộn lên làm quần áo Minh Chúc vang lên tiếng phần phật.

Bạch xà Tế Nhật vẫn gào thét, gầm rít như cũ nhưng vì bị bọn Minh Chiêu vây công mà tiếng kêu ngày một suy yếu, đầu rắn gác trên bờ vực cũng dần dần rơi xuống.
Cả người Minh Chúc thần chí chẳng rõ, một tay nắm đó, hắn giương mắt mê mang nhìn lên.

Trong tiếng gào rống âm ĩ của dã thú vang tới lẫn vào tiếng kiếm ra rời vỏ thật khẽ.
Dịch Phụ Cư đứng ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt mang vẻ trách trời thương dân đó đều là sự khổ đau, đôi môi trắng bệch mấp máy.
“Thật… xin…”
Hắn tu luyện Bế Khẩu Thiền nhiều năm, sớm đã quên phải làm sao mở miệng nói chuyện, lời nói ra lại chỉ là một chuỗi âm thanh trúc trắc như trẻ con tập nói.
Mà kinh mạch chỉ vì hắn mở lời, mấy mươi năm tu luyện một chốc mất cả, máu rơi xuống từ khóe môi, rơi trên mặt đất như đóa hoa sen nở rộ.
“Thật xin lỗi…”
Thanh kiếm trong tay Dịch Phụ Cư kề lên cổ tay trái của Minh Chúc, mũi kiếm lạnh căm kích cho Minh Chúc chốc lát tỉnh táo, sự sống nhanh chóng xói mòn đi nơi bụng khiến hắn ở nơi ranh giới còn sót lại như ý thức được gì đó, trong mắt hiện ra tia van nài.
“Huynh còn… chưa muốn chết…”
Minh Chúc nhỏ giọng thầm thì.

Nước mắt từ hốc mắt Dịch Phụ Cư rơi xuống từng chút, rơi cạnh gò má Minh Chúc như thể bỏng rát, khiến người hắn run lên một chút.

Giây tiếp theo, cổ tay hắn truyền tới cơn đau đớn, vô số máu bừng lên trước mắt.

Minh Chúc ngây người nhìn Dịch Phụ Cư dần xa rời tầm nhìn của mình,
Hắn ngây ra một chốc, lúc phản ứng lại đã thấy mình rơi mất rồi, hắn có chút ngạc nhiên, có chút không hiểu, trong con ngươi sót lại tia van nài nồng đậm và lời nói chưa kịp ra khỏi miệng.
“Xin đệ cứu lấy huynh.”
Cùng lúc đó, Minh Chiêu phi thân đến chỗ chiếc đầu khổng lồ của con rắn đánh qua một chưởng, bạch xà không còn chỗ lấy sức nên rơi thẳng từ vách núi Tế Nhật xuống dưới.
Ngay khoảnh khắc lọt vào trận pháp đó, nó dùng toàn lực mở lớn chiếc miệng hung tợn vọt lên trên, một ngụm nuốt trọn Minh Chúc rơi xuống từ không trung vào miệng, sau đó nó chẳng còn sức nữa, rơi thẳng vào trong trận pháp.
Trận pháp cuối cùng được phát động, nở rộ tia máu đỏ tươi, nuốt trọn thân thể xà yêu.
Quy Hà cách xa ngàn dặm đang ở Tàng Thư Lâu, trải từng quyển sách xưa cũ lên tấm ván gỗ để phơi, Yến Tuyết Ngọc ở bên cạnh cũng không biết đang giúp hay đang sưởi nắng, y híp mắt nằm trên sách, nom thích ý vô cùng.
Quy Hà chẳng biết sao mới đúng bèn nói: “Tuyết Ngọc, số sách này tuổi tác còn lớn hơn con, con nằm lên không ổn đâu.”
Yến Tuyết Ngọc nhàn nhạt đáp lời: “Không sao, dù sao cũng không ai trông con.”
Hắn vừa nói xong Thương Yên Phùng đã lạnh mặt đi nhanh qua.
Nghe tiếng bước chân, Yến Tuyết Ngọc lập tức nói thầm hỏng bét.

Hắn vội vàng ngồi dậy khỏi đống sách, sợ đứa Ngũ sư đệ gàn dở không văn hóa đến tính sổ mình.
Nhưng lúc này Thương Yên Phùng đã chẳng còn dư sức lực lo mấy chuyện này, khuôn mặt hắn ngập tràn sự kinh hoảng, ngay cả tay cũng phát run kịch liệt.
“Tiểu sư thúc!” Thương Yên Phùng bước nhanh đến, hai chân mềm nhũn quỳ luôn xuống đất.
Quy Hà chẳng hiểu gì cả, nhìn hắn: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hoang mang vậy?”
Giọng Thương Yên Phùng không ổn, trong giọng điệu toàn là sự sợ hãi.
“Đèn Trường Sinh của Hồng Xuyên với đại sư huynh trong điện Trường Sinh…”
“…!đều tắt cả rồi.”
Quyển sách trong tay Quy Hà rơi mạnh xuống đất.
– —
(1) Ngưng trọng – 凝重: Nghiêm trang, cẩn trọng
Chúc của Minh Chúc và tiêu đề chương Trường Sinh chúc diệt đều là 烛 – ngọn nến
– —
Mỗi ngày ngồi xổm chờ bạn vẽ hình.

Cre: 冻冻


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.