Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À

Chương 46: Lòng Có Vọng Tâm


Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL – Chương 46: Lòng Có Vọng Tâm


Quyển 3: TẾ NHẬT THIÊN MỆNH
Đã là cuối mùa xuân, gió đêm như cũ lạnh thấu xương.
Phòng ở tầng giữa Hành Diên cũng không nhỏ như Thẩm Hồng Xuyên đã nói, ngược lại so với khách điếm bình thường còn lớn hơn nhiều, bên trong bày trí đủ cả, trừ những lúc gặp cuồng phong sẽ có chút lay động còn thì so với đất bằng chẳng khác lắm.
Chu Phụ Tuyết ôm mấy quyển sách ố vàng, gõ mở cửa phòng Minh Chúc.

Vừa liếc mắt đã thấy Minh Chúc uể oải nằm ghé vào giường, tóc trải đầy lưng, bộ dáng muốn ói lại ói chẳng ra.

Hắn cũng không ngẩng đầu, ủ rũ nói: “Huynh… Huynh muốn uống nước.”
Chu Phụ Tuyết than nhỏ một hơi, đút cho hắn ly nước, thêm dầu vào đèn đặt trên bàn, bấy giờ mới tới cạnh giường, nói: “Đã khuya rồi, ngủ đi.”
Minh Chúc cố gắng không nghĩ đến chuyện mình đang ở trên trời cao mấy chục trượng, hắn hít sâu, rúc người vào chăn đệm mềm mại, cuộn tròn lại rồi nhắm mắt: “Ừa, hôm nay đọc cái gì?”
Chu Phụ Tuyết: “Liên Sơn Quy Tàng(1).”
Minh Chúc: “Cái… Cái thứ đồ chơi gì đây?”
Chu Phụ Tuyết giơ quyển sách cổ ố vàng hơi mỏng trong tay lên: “Lấy từ chỗ Cửu sư huynh, hình như nói về bốc hào(2), muốn nghe không?”
Minh Chúc nói: “Không nghe không nghe, sách lấy từ chỗ lão Cửu đệ cũng dám coi, không sợ thành cái nết quỷ khí âm u như hắn à, đổi cái khác.”
Chu Phụ Tuyết bất đắc dĩ nói: “Vậy vẫn là Thanh Tĩnh Kinh nha.”
Minh Chúc còn muốn kén chọn nữa, Chu Phụ Tuyết đã vỗ chăn hắn: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, đi ngủ.”
Minh Chúc vào giấc rất khó, có khi Chu Phụ Tuyết đọc xong cả quyển hắn vẫn là bộ dáng vẻ mặt sung mãn, còn tự đưa ra mấy vấn đề lắt léo tai quái làm hắn phải động não, khuấy tới mức khó vào giấc hơn, mấy năm nay Chu Phụ Tuyết cũng quen.
“…!chúng sinh không chạm đến đạo chân chính là vì lòng có vọng tâm.

Đã có vọng tâm sẽ kinh động đến thần của mình, đã làm kinh động đến thần…(3)”

Giọng Chu Phụ Tuyết trầm thấp lại mang theo chút giọng khàn biến âm giữa thiếu niên và thanh niên khiến cho Minh Chúc cảm thấy giống có sợi lông chim cứ trêu đùa bên tai mình, cổ ngứa đến dại ra.
Minh Chúc nghe tới đó đột nhiên mở mắt, tò mò nhìn Chu Phụ Tuyết đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, kéo thắt lưng hắn, hỏi: “Đệ cũng sẽ có vọng tâm à?”
Chu Phụ Tuyết nói: “Đọc cho huynh nghe để huynh ngủ, sao huynh lại càng nghe càng tỉnh vậy? Nhắm mắt.”
Minh Chúc “ờ” một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, lặp lại lời nói: “Vậy đệ sẽ có vọng tâm không?”
Chu Phụ Tuyết quả thật bất đắc dĩ, đành bỏ sách ra, nói: “Tu vi đệ còn chưa kết đan, nếu có vọng tâm sợ là tới lúc đó sẽ có tật, ngươi tu đạo kỵ nhất là vọng tâm, rất dễ dẫn ra tâm ma, sư huynh chắc là phải biết chứ, còn hỏi nhiều thế làm chi?”
Minh Chúc lại không nghe lời mà mở mắt, khuôn mặt cọ lên chiếc gối đầu mềm mại, đại để hắn buồn ngủ lắm nhưng lại khó vào giấc, đôi mắt đào hoa bị làn hơi nước mỏng vây kín.
Vốn Chu Phụ Tuyết vẻ mặt đều là sự lạnh nhạt nói cho Minh Chúc hay chính hắn không có vọng tâm gì, nhưng khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cực kỳ mệt mỏi của Minh Chúc, không biết tại sao tâm cảnh như nước lặng lại tựa như bị thứ gì đụng mạnh vào, chấn đến tai hắn ong ong một trận.
Minh Chúc không chú ý tới vẻ mặt ngây ra của hắn, thân thể lăn hai vòng, vỗ vào nửa bên giường trống, nói không rõ: “Trễ rồi, đệ ngủ lại chỗ huynh đi.”
Chu Phụ Tuyết ngẩn ra, kế đó bên tai đỏ bừng lên.

Hắn đứng phắt dậy, bối rối thu dọn sách, cúi đầu không dám nhìn Minh Chúc, lúng ta lúng túng nói: “Không, không được, đệ còn phải về…”
Hình như hắn vung tay chân cùng bên đi lên trước mấy bước rồi, ngay khi sắp đến cửa, đột nhiên thấy có chút không đành lòng, quay đầu thử nhìn lại đã Minh Chúc nửa quấn trong chăn ngồi trên giường, tay phải vừa hay nắm chặt mép giường, khớp xương trắng bệch, trong cả đôi mắt là sự kinh hoàng.
Ban ngày hắn chẳng lộ ra nét mặt sợ độ cao chút nào, có khi còn mở hờ cửa sổ, nhìn một vòng biển mây bên ngoài, Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết còn tưởng là hắn thật sự không sợ độ cao, không ngờ chỉ là giả vờ ngoài mặt.
Chu Phụ Tuyết thở dài, quả nhiên, nỗi sợ chôn sâu trong xương tủy vốn chẳng thể nào một sớm một chiều là có thể đổi thay.
Hắn do dự một lát, vẫn mở cửa xoay người rời đi.
Sau khi Chu Phụ Tuyết đóng cửa, thân thể cứng còng của Minh Chúc đột nhiên rung lên, tay chân luống cuống bổ nhào về phía mép giường, phun nước mới uống ban nãy ra.

Trường Diên dưới chân cho dù có bay ổn ra sao vẫn không thể tránh khỏi cảm giác lơ lửng không thực kia, Minh Chúc càng không cho mình nghĩ đến nó thì lại càng nghĩ nhiều đến.

Hắn mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân mình không phải ở trên Hành Diên mà là đang treo một tay ở bên vách đá, bốn phía là cuồng phong gào thét, dưới chân là vực sâu vạn trượng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có loài thú hung tợn nhào lên nuốt trọn hắn vào bụng.
“Đáng sợ quá.” Minh Chúc quấn chăn, cuộn tròn bên mép giường, thầm nghĩ: “Nếu thật sự trong huyết mạch mình kế thừa năng lực báo trước thiên mệnh của mẫu thân, mấy giấc mộng này có phải là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai không?”

Tương lai có phải sẽ có một ngày hắn ở trên vách núi, bị người ta quăng xuống không tiếc thương, sau đó yêu thú hung hãn mở to răng nanh nhào lên từ trong vực sâu vạn trượng, nuốt hắn vào bụng rồi rơi vào tối tăm?
Minh Chúc càng nghĩ càng thấy cả người phát lạnh, thân thể không chịu khống chế mà run bần bật, đèn dầu trên bàn cũng đã đốt hết, đang từ từ lụi tàn, màn đêm đen tối bao trùm từng tấc.
Ngọn lửa cỡ hạt đậu trên bàn leo lét dần rồi tắt hẳn, mãi đến khi một bàn tay nhẹ nhàng đặt chiếc đèn khác lên bàn, chiếu sáng căn phòng to như thế.
Minh Chúc còn chưa phản ứng, ngơ ngác nhìn Chu Phụ Tuyết mới vừa quay lại phòng, để một trản đèn hoa hòe lòe loẹt lên bàn, giải thích sơ: “Đèn trên Hành Diên đều là thắp bằng dầu, mùi nồng quá, đệ đi tìm Cửu sư huynh xin trản đèn tinh thạch, buổi tối không cần thêm đầu đốt suốt.”
Hắn nói xong thì cởi áo ngoài ra, đi tới mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Minh Chúc, chau mày: “Sao vậy? Vẫn không ngủ được à?”
Nhất thời Minh Chúc không biết đáp sao, đành gật đầu.
Chu Phụ Tuyết đẩy hắn nằm lại vào giường, lại ngại ngùng nằm xuống kế bên, nhìn Minh Chúc trong đôi mắt hắn là tràn ngập sự mịt mờ, tưởng là hắn còn đang sợ, Chu Phụ Tuyết bèn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, nếu thật sự ngủ không được, đệ…”
Hắn định nói nếu ngủ không được hắn sẽ đọc thầm Thanh Tĩnh Kinh bên tai cho, Minh Chúc bỗng không biết phát điên cái gì, đột nhiên nhảy tới cụng đầu vào ngực hắn.
Chu Phụ Tuyết: “…”
Cả người Chu Phụ Tuyết cứng lại, theo bản năng muốn rụt về sau lại nhận ra mình đã ở mép giường rồi, nếu còn lùi nữa sẽ rớt xuống đất.
Minh Chúc gác trán lên ngực Chu Phụ Tuyết, tay phải nhẹ nhàng kéo thắt lưng tiết y của hắn, run rẩy quấn vài vòng vào ngón út, bấy giờ mới nhẹ nhõm thở ra.
“Ấm quá à.” Minh Chúc nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm trên người Chu Phụ Tuyết, nghe tiếng tim hắn đập “thình thịch thình thịch” thật nhanh.
Chu Phụ Tuyết có chút ngại ngùng, lắp bắp: “Sư sư sư sư huynh…”
Minh Chúc dùng tay đang buộc thắt lưng của mình nhẹ vỗ vào chỗ trái tim Chu Phụ Tuyết, hàm hồ nói: “Đập nhanh quá, ồn chết được.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Ngại ồn thì huynh cút qua bên cạnh đi!
Chu Phụ Tuyết còn muốn nói gì đó, vừa cúi đầu đã thấy Minh Chúc hoàn toàn thả lỏng người, dựa vào lồng ngực hắn gà gật ngủ đi.
Chu Phụ Tuyết sững ra.
Hắn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Minh Chúc suốt hơn năm năm qua, biết mỗi ngày trước khi ngủ người này có thể lăn qua lộn lại ra sao, bây giờ lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy làm hắn có chút ngoài ý muốn.


Rất nhanh, hơi thở của Minh Chúc dần ổn định, ngón út bên tay phải vô ý thức nhúc nhích, kéo theo thắt lưng, mở vạt áo trước của Chu Phụ Tuyết ra.
Chu Phụ Tuyết hít sâu một hơi, tay run rẩy kéo thắt lưng khỏi tay Minh Chúc, sau đó cẩn thận đè vai Minh Chúc, thả hắn lại giường.
Minh Chúc khó vào giấc, nhưng hễ vào giấc rồi thì trời sập cũng không tỉnh nổi, cho nên bị đẩy ra cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ mê mang nói hàm hồ mấy tiếng, cũng không biết là nói cái gì.
Chu Phụ Tuyết lần nữa nằm lại, khống chế hô hấp, lát sau thấy tim đập không còn kịch liệt nữa, hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, đang muốn ngủ, Minh Chúc đang an ổn ngủ như bị ác mộng vây khốn,
Chu Phụ Tuyết bị dọa một phen, vội vàng nửa nhổm dậy đè cánh tay trái hắn tránh cho hắn đè phải vết thương trên tay, cơ mà ngay sau đó, hắn mới biết cái gì là tự tạo nghiệt không thể sống – chắc là do Minh Chúc cảm nhận được mùi quen thuộc, không biết thì thầm câu gì, tay phải sờ soạng nắm được vạt áo của Chu Phụ Tuyết, lần nữa nhào vào ngực hắn.
Chu Phụ Tuyết: “…”
Trái tim Chu Phụ Tuyết còn chưa bình ổn được bao lâu lại lần nữa đập kịch liệt.

Mi mày đang nhíu chặt của Minh Chúc lại thả lỏng ra, hắn tìm tư thế thoải mái, dễ chịu rồi không nhúc nhích nữa.
Thân thể Chu Phụ Tuyết lại cứng còng, không dám cử động, chỉ cảm thấy thân thể ấm mềm ngày thường giờ đây lại như lửa than nóng đến phát sợ, muốn vứt ra lại thấy tiếc, chỉ đành nửa đau khổ nửa sung sướng không động đậy cho hắn dựa, nhẩm đọc Thanh Tĩnh Kinh một trăm lần.
Một đêm không ngủ.
Nhẫn trữ mà Thẩm Hồng Xuyên đưa cho Minh Chúc bên trong nhét đống đồ ăn, điểm tâm, buổi sáng khi Minh Chúc moi ra chọc cho Lục Thanh Không ghen tức không thôi.
Lục Thanh Không vừa ăn vừa qua quýt nói: “Thứ này quý lắm, lúc đệ với Thất sư huynh đi mua đồ, đệ muốn ăn cái này huynh ấy không mua cho đó.”
Chu Phụ Tuyết nghe không lọt hắn cả ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, chau mày nói: “Muốn ăn thì tự đi mà mua.”
Lục Thanh Không trợn trắng mắt nhìn hắn: “Một túi điểm tâm năm trăm tinh ngọc đệ sẽ mua à? Cũng chỉ có tên phá của Thẩm Hồng Xuyên mới không chớp mắt mua đống lớn thế, a, đại sư huynh không ăn, vừa lúc đệ với ta được của hời.”
Minh Chúc ngồi kế ủ rũ uống nước, không tập trung nói: “Đắt thế à?”
Lục Thanh Không “ừ hử” một tiếng, nuốt hết điểm tâm trong miệng rồi đến ngồi kế Minh Chúc, nói: “Nghe nói Thất sư huynh nhét ít tinh ngọc cho huynh, huynh có coi coi bao nhiêu chưa?”
Minh Chúc lắc đầu, lúc nào hắn cũng không có khái niệm lắm về tiền bạc, ném thẳng nhẫn trữ cho Lục Thanh Không, để hắn tự xem.
Lục Thanh Không uống ngụm nước, tùy ý liếc vào trong, thuận miệng phun ra luôn.
Minh Chúc suýt bị hắn phun ướt cả người, quay qua bên cạnh lau sạch, ghét bỏ nói: “Lão Cửu, tuy là huynh biết ngày thường đệ không quá coi trọng ăn bận, nhưng mà…”
Hắn còn chưa mỉa xong, Lục Thanh Không đã đeo nhẫn lại vào cổ Minh Chúc, mặt mày xanh lét: “Cái tên Thẩm Hồng Xuyên vung tiền như rác kia nhét một núi tinh ngọc cho huynh đấy à?”
Minh Chúc không hiểu gì cả, Chu Phụ Tuyết ngồi cạnh đã ném cái khăn sạch qua, hắn ghét bỏ nói: “Đệ lau khô mình trước đi.”
Lục Thanh Không xoa lung tung, đang định nói gì đấy, Minh Chúc đột nhiên đưa thẳng ngón tay: “Suỵt.”

Hai người lập tức yên lặng, không hẹn mà cùng ngừng thở.
Hành lang dài ngoài cửa vang tới một chuỗi tiếng bước chân, tựa như dừng lại trước phòng Minh Chúc, kế đó, hai thanh âm cũng truyền đến.
“Ngươi chắc chắn đó là Minh Chúc trên lệnh tru phạt? Không nhìn nhầm chứ?”
“Không nhầm được, khuôn mặt thằng nhãi kia quá đặc thù, ta tuyệt đối không nhận nhầm, hai tên oắt đi cùng hắn đều chưa Kết Đan, chỉ cần tóm được hắn, mấy chục vạn tinh ngọc sẽ về tay ngay.”
“Sao ta cứ thấy khuôn mặt hắn bình thường không có gì kỳ lạ, do đeo da lên à?”
“Chắc là thế, nhưng ta nhớ rõ trên tay trái hăn có vết thương, băng lụa trắng lớp lớp, nhớ cái này là được.” Người kia nói, giọng điệu bỗng có chút mờ ám, “Gương mặt đó mọc trên người một gã nam thật là đáng tiếc, nếu không thì…”
Mấy câu sau có chút không hợp để lọt vào tai.
Ba người cả kinh, liếc nhìn nhau.
Từ sau khi Minh Chúc lên Hành Diên, bởi vì chê vướng víu nên hắn lột tấm da đó xuống, nửa ngày một đêm hắn đều ngồi ở trong phòng không ra ngoài, sao còn có kẻ nhìn thấy mặt hắn?
Lục Thanh Không quay sang hai người, không gây ra tiếng động nói: “Hậu kỳ Nguyên Anh.”
Lòng Minh Chúc lập tức nặng nề.
Lúc trời sáng, Minh Chúc chê phòng mình sáng quá mới sang phòng Lục Thanh Không ở đối diện ăn uống, hai kẻ ngoài cửa chắc nghĩ Minh Chúc còn ở trong phòng, lúc này đang quanh quẩn trước cửa phòng Minh Chúc.
Lục Thanh Không lại nói: ““Làm sao đây?”
Minh Chúc lắc đầu, tỏ ý chờ đợi
Chu Phụ Tuyết lại nói: “Tu vi bọn họ cách xa chúng ta, nếu trải thần thức ra, rất nhanh sẽ biết trong phòng sư huynh không có ai.”
Sắc mặt Minh Chúc tái nhợt: “Còn cách Nhật Chiếu bao xa?”
Lục Thanh Không nhẩm tính thời gian: “Còn một ngày nữa, nửa đêm nay mới đến.”
– —
(1) Liên Sơn Quy Tàng: Liên Sơn, Quy Tàng, Chu Dịch được mệnh danh là Tam Dịch, dùng “quẻ” để lý đạo lý vạn vật biến đổi tuần hoàn giữa vũ trụ
(2) Bốc hào: Yếu tố cơ bản của Kinh Dịch, Bốc là quẻ, Hào là nét tạo ra bát quái
(3) Xuất phát từ Thanh Tĩnh Kinh
(4) Tiết y: Áo mặc trong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.