Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À

Chương 19: Đoạt Thứ Người Thích


Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL – Chương 19: Đoạt Thứ Người Thích


Chu Phụ Tuyết một đêm không ngủ.
Thẩm Đệ An ngàn dặn vạn dò nó không được đi tới đại điện Nhật Chiếu khiến Minh Chúc thêm phiền, nó ở trong viện mình cũng không chợp mắt được, đành chạy sang viện của Minh Chúc chờ hắn về.
Tính tình Chu Phụ Tuyết từ trong xương cốt có chút tự ti, cho dù biết Minh Chúc là kiểu người không để ý kẻ khác tùy tiện vào phòng mình, nó vẫn co quắp không dám vào, chỉ ngồi trên hành lang ôm đầu gối.

Chu Phụ Tuyết nghiêng đầu nhìn chậu hoa ủ rũ héo xuống bên cạnh, cảm thấy lúc này mình thật kỳ quái, nó và Minh Chúc quen nhau chưa đến một tháng, cũng bởi từ bé chịu người nhục mạ mà không thầy cũng thông, dựng lên gai góc, mỗi lần đối diện với khuôn mặt cười mỉm kia đều không tự giác mà hóa mềm mại.
Nó có thể lộ cho kẻ khác khuôn mặt lạnh nhạt ngăn người xa cách ngàn dặm bên ngoài, nhưng đối với Minh Chúc, lời nói lại chẳng lạnh nhạt quá ba câu, Chu Phụ Tuyết vừa ngắm hoa vừa nghĩ cẩn thận, nghĩ cặn kẽ lý do, nó nhàm chán chấm nước mưa trên lan can, phủi chữ trên tấm gỗ ở hành lang, có lớp có lang liệt kê ra khuyết điểm của Minh Chúc.
…Nói năng không đàng hoàng, làm chuyện gì cũng không để tâm, phong lưu, phóng túng lại còn vung tay quá trán, lôi thôi, luộm thuộm, a, còn không khi nào đi học lớp sáng.
Chính Chu Phụ Tuyết cũng không ngờ Minh Chúc có nhiều khuyết điểm đáng phỉ nhổ đến thế, nó trầm mặc chốc lát, lập tức lau hết vết nước trên ván gỗ, vắt óc suy nghĩ ưu điểm của Minh Chúc.
Nửa ngày sau, nước trên tay Chu Phụ Tuyết cũng khô, nó ngơ ra đấy vì tìm không thấy ưu điểm nào của Minh Chúc cả.
Chu Phụ Tuyết: “…”
Chu Phụ Tuyết nghĩ nửa ngày, cuối cùng quy công lao cho nguyên nhân cơ bản nhất là do da mặt Minh Chúc dày muốn hơn bức tường chỗ rẽ kia ba phần, Chu Phụ Tuyết sống đến mười tuổi, từ trước tới nay cũng chưa thấy có ai da mặt còn dày hơn đại sư huynh nhà nó.
Nghĩ thông suốt chỗ đó, Chu Phụ Tuyết rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy mình cũng không hề đối xử đặc biệt với người chẳng có tí ưu điểm nào như Minh Chúc.
Nó nghĩ thầm: “Mình chả thèm quan tâm đâu, chỉ là làm hết bổn phận sư đệ thôi.”
Chu Phụ Tuyết ngẫm nghĩ xong mới thì thầm như tự thuyết phục chính mình: “Coi như báo đáp chuyện lớp học sáng khi trước huynh ấy giải vây cho mình.”
Có giới hạn này, cả người nó thoải mái ngay.
Việc vui đáng chúc mừng, chuyện giải vây này rốt cuộc cũng được Chu Phụ Tuyết tính xong rồi.
Sau khi nó nói xong, lại nói: “Vậy còn cõng mình về từ điện Trường Sinh, hộ thân chú cứu mình một mạng ở Phế Kiếm Trủng, còn hai việc nè.”
…Được, để sau tính tiếp.
Nếu Thẩm Đệ An có ở đây nhất định sẽ kéo Minh Chúc qua, gào cho hắn xem thế nào mới là tính toán chi li đúng nghĩa.

Chu Phụ Tuyết ôm gối ngủ tạm ở hành lang một hồi, khi ánh mặt trời sáng tỏ, bị âm thanh cửa viện đột nhiên đẩy ra đánh thức, nó cả kinh, vội đứng dậy ra ngoài xem.
Bên ngoài mưa vẫn trút như cũ, màn mưa như tấm rèm, xung quanh mịt mù, Minh Chúc vận áo đỏ, bung ô rẽ mưa mà đến, chắc là cảm thấy quanh mình không có ai, khuôn mặt đẹp đến đáng sợ của Minh Chúc không có biểu cảm gì, lông mi hơi rũ, nhiễm tầng lạnh nhạt khác thường.
Chu Phụ Tuyết đứng trên hành lang nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Sư huynh?”
Minh Chúc bước lên bậc thang như bỗng bừng tỉnh, nâng đôi mắt mê mang lên liếc nhìn Chu Phụ Tuyết một cái, khuôn mặt không có biểu cảm gì lập tức nở nụ cười, hắn bước nhanh tới, nói: “Tiểu Thập Tam buổi sớm tốt lành nha, hôm nay sao dậy sớm thế, muốn đi lên lớp học sáng à?”
Chu Phụ Tuyết không nói bản thân mình đợi ở đây cả đêm, chỉ nói: “Vết thương của sư huynh sao rồi? Sư phụ hết giận chưa?”
“Không sao đâu, trước khi về huynh ghé qua chỗ Thập sư huynh của đệ bôi thuốc rồi, không có việc gì lớn đâu.” Minh Chúc xoa đầu nó, đẩy cửa ra cho nó vào, “Sư phụ dĩ nhiên hết giận rồi, nếu không sao lại thả huynh về được.”
Chu Phụ Tuyết buồn bã gật đầu, nhìn thấy môi Minh Chúc trắng bệch, nứt ra, lập tức rất hiểu chuyện mà rót cho hắn chén nước.
Minh Chúc ngồi trên ghế, híp mắt nhìn Chu Phụ Tuyết, ánh mắt chan hòa yêu thương tựa như nhìn con nhà mình, tràn đầy vui mừng, hắn khoái chí dựa về phía sau: “Vẫn là Tiểu Thập Tam tốt nha, mấy đứa sư đệ khác đều là đám sói mắt trắng nuôi không quen, đừng nói rót nước cho huynh, có mà là huynh hầu hạ bọn chúng đấy.”
Chu Phụ Tuyết nói: “Đừng dựa vào ghế, miệng vết thương sau lưng huynh không đau à?”
Minh Chúc lười biếng uống nước, nói: “Thập sư huynh của đệ cái khác không nói, cả người từ trên xuống dưới cũng chỉ có y thuật có thể lấy ra, qua tay hắn chữa, sớm đã không đau rồi.”
Chu Phụ Tuyết không biết nói sao.
Chu Phụ Tuyết lo Minh Chúc lại phồng má giả làm người béo, hiếm một lần trốn học lớp sáng, cả ngày bầu bạn bên cạnh hắn, khiến cho Minh Chúc có thể thật sự ngơi nghỉ một ngày, sống đời sâu gạo, đưa tay là cơm đến miệng.
Buổi chiều, Lục – bạch nhãn lang – Thanh Không rốt cuộc qua miệng mấy đệ tử khác biết chuyện đại sư huynh bị phạt quỳ suốt đêm vì tự ý xông vào Phế Kiếm Trủng, suy nghĩ nửa ngày mới ôm hộp gỗ nhỏ lề mề đi tới Bất Tri Nhã.
Trước đó Minh Chúc mất máu quá nhiều, lại hứng gió lạnh cả đêm, cho dù cơ thể tốt đến đâu cũng không tránh khỏi sốt cao, cả người nóng tới mơ màng không tỉnh táo, Chu Phụ Tuyết bận tới bận lui, đút thuốc cho hắn, lấy khăn vuông thấm ướt chườm lên trán hắn để giảm nhiệt, nửa ngày mới ổn lại.

Minh Chúc đã ngủ rồi, Chu Phụ Tuyết đang ngồi trên ngạch cửa xem kịch bản hí khúc dân gian lấy trên bàn đại sư huynh, không biết bên trong viết cái giống gì, mặt nó đỏ bừng, ngón tay run run như muốn ném thứ sách rớt mất liêm sỉ đó ra ngoài.
Lục Thanh Không: “Sư huynh sao rồi?”
Chu Phụ Tuyết thấy hắn đến thì nhớ tới trận tai bay vạ gió của Minh Chúc, hoàn toàn không trưng cho hắn sắc mặt đẹp, lạnh lùng nói: “Huynh về đi, sư huynh đang nghỉ ngơi.”
Lục Thanh Không nhăn mày: “Ban ngày ban mặt mà nghỉ cái gì, tránh ra, để ta vào, ta có chuyện tìm hắn.”

Chu Phụ Tuyết đứng phắt dậy, dang tay che trước cửa, lạnh lùng trừng hắn, nói: “Tối qua sư huynh nhiễm lạnh, sốt còn chưa lui… Huynh, huynh làm gì đấy?”
Lục Thanh Không vốn là kẻ tính tình cáu gắt, bị cản trở nhiều lần đã sớm mất kiên nhẫn, hắn ỷ người cao bèn xách vạt áo Chu Phụ Tuyết ném sang kế bên, mở ra con đường, gõ cửa đi vào
Vốn Chu Phụ Tuyết người gầy gò, ở núi Nhật Chiếu nửa tháng mới không dễ gì mập ra chút thịt nhưng vẫn không bì được Lục Thanh Không đã thành niên, nó không phòng bị đã bị tóm lấy ném lên hành lang, suýt bị quăng cho nằm xả lai ra đất(1).
Chờ tới khi nó nghiến răng nghiến lợi đứng lên, Lục Thanh Không đã vọt vào.

Lục Thanh Không hùng hổ hung dữ gõ cửa xông vào: “Minh Chúc, ta nghe nói lần này ngươi…”
Lục Thanh Không vén chiếc rèm châu hoa lệ được xỏ từ ngọc thạch đủ màu, phát ra chuỗi âm thanh keng keng trong trẻo, hết sức ầm ĩ, nhưng hắn còn chưa nói hết đã thấy Minh Chúc nằm trên giường, mặt mày trắng bệch.
Lục Thanh Không hít sâu một hơi, tay vén rèm chẳng dám động, sợ phát ra âm thanh càng ầm ĩ hơn.
Chu Phụ Tuyết nổi giận đùng đùng, từ phía sau chạy đến, thấy vậy giận sôi máu, không để ý gì nữa, chạy lên trước Lục Thanh Không đẩy hắn lùi ra, cả giận nói: “Ngươi, đi!”
Lục Thanh Không không kịp đề phòng, đột nhiên bị đẩy lùi về sau hai bước, rèm châu rơi khỏi tay, lần nữa phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
Minh Chúc ngủ tới mơ màng cuối cùng cũng bị đánh thức, miễn cưỡng mở mắt đã thấy cảnh Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không sáp vào nhau – Lục Thanh Không đè vai Chu Phụ Tuyết đẩy nó ra, Chu Phụ Tuyết tức giận ôm chặt eo Lục Thanh Không, không buông, nhất thời không phân được trên dưới, xem bộ quần nhau đã lâu.
Minh Chúc vội ngọ nguậy ngồi dậy, nói: “Ế, vầy là sao đây? Trời ạ, hai đứa chạy tới phòng huynh đánh nhau gì thế, là muốn hủy phòng của sư huynh à?”
Chu Phụ Tuyết cắn tay áo Lục Thanh Không, giận tới mắt đỏ ngầu: “Hắn, phá giấc của huynh!”
Lục Thanh Không cười lạnh một tiếng, không chút khách khí đưa chân đạp đầu gối Chu Phụ Tuyết, cắn răng nói: “Ta làm gì cũng tới lượt thằng nhóc như ngươi hỏi tới à? Cút!”
Chu Phụ Tuyết cắn cổ tay hắn một phát.
Minh Chúc: “…”
Cả người hắn mềm nhũn, đau đầu muốn chết, loạng choạng bước xuống giường mạnh tay tách hai tên nhóc này ra, trên tay hắn còn bị Chu Phụ Tuyết cào một dấu, nóng rát đau đớn.
Lúc lâu sau, Chu Phụ Tuyết lạnh mặt ngồi trong hành lang bên ngoài, ngực còn ôm chậu hoa như sắp chết đuối mà Minh Chúc trồng, đôi mắt liếc theo hoa văn khắc trên cửa sổ, liếc vào bên trong.

Cổ tay Lục Thanh Không bị Chu Phụ Tuyết cắn ra vết thương lớn, đang từ từ chấm máu, Minh Chúc day trán, lục trong ngăn tủ nửa ngày mới tìm ra thuốc lúc trước chưa dùng hết, nhăn mày bôi lên miệng vết thương của hắn.
“Thằng nhóc này, vậy mà còn biết cắn người.” Minh Chúc nhỏ giọng nói thầm: “Đau không?”
Lục Thanh Không là đứa tính không chịu thua ai, cho dù đau hắn cũng không nói, mặt không tỏ vẻ gì, lắc đầu.
Minh Chúc vừa bôi thuốc cho Lục Thanh Không vừa cảm thán, Chu Phụ Tuyết này ngày thường ngoài lạnh trong lạnh, ổn trọng như ông cụ non, Minh Chúc thật không ngờ nó còn có mặt trẻ con đến thế, đánh không lại thì biết cắn người, giống y chú sói con.
Lục Thanh Không cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Minh Chúc kéo tới, xoa tới xoa lui trên cổ tay mình, hắn cứ như muốn nói gì mà bị nghẹn lại.
Minh Chúc rũ mi, quấn vải trắng lên cổ tay hắn, chắc là lại sốt, mí mắt nóng đến đỏ bừng, môi trắng hơn, ngay cả hơi thở cũng phả theo cái nóng cháy bỏng.
Minh Chúc xử lý qua loa miệng vết thương thì chóng mặt nhức đầu, quăng mình lên giường, giơ tay áp mu bàn tay lên trán, hơi ngửa đầu, uể oải nói: “Huynh biết không có chuyện quan trọng đệ sẽ không tới tìm huynh, nói đi, lần này là chuyện gì?”
Lục Thanh Không mấp máy môi, khuôn mặt vẫn luôn u ám hiện ra tia ngại ngùng, hắn để hộp gỗ nhỏ mình vẫn ôm trong tay lên giường, nhẹ nhàng mở ổ khóa đẹp đẽ mặt bên ra, bên trong lộ ra một đống đồ vụn vặt, xem bộ thì là mớ đồ chơi nhỏ bé đẹp đẽ, khéo léo.
Minh Chúc vui vẻ, đưa tay gảy gảy bên trong hộp: “Ố, cái này ta thấy rồi, lúc nào đệ cũng coi nó như báu vật đặt ở đầu giường, còn giấu lại bằng pháp trận, cái này ta cũng thấy rồi, đệ chạm vào cũng không cho ta ngó đến.”
Cứ hắn nói một cái, tai Lục Thanh Không đỏ thêm ba phần, tay cầm hộp cũng run run.
Minh Chúc như công khai xử tội người ta, điểm danh từng món trong hộp, cười như không cười nói: “Mấy thứ này không phải toàn là thứ đệ thích nhất à, của nải đệ lấy ra hết, sư đệ ơi, đệ coi nó là sính lễ đưa cho ta à?”
Cổ Lục Thanh Không cứng đơ, không nhìn hắn, tai hồng đến nhỏ máu, ra vẻ trấn định, nói năng trúc trắc: “Lần, lần này là đệ… là đệ không đúng, làm huynh bị sư phụ phạt, đệ xin lỗi.

Mấy cái này đều là báu vật đệ thích nhất, huynh huynh huynh có thể tùy ý chọn.”
Minh Chúc: “Hở!”
Lục Thanh Không tính tình cổ quái, là người chỉ thích giao tiếp với vũ khí cơ quan, có thể không tiếc gì mà chủ động đưa ra mấy thứ này, Minh Chúc bắt đầu nghi là mình sốt cao sinh ra ảo giác.

Sau khi nói xong Lục Thanh Không nhắm mắt lại không nhìn hắn, tay giấu trong tay áo nhẹ run, không biết là lo Minh Chúc không thèm hay là sợ Minh Chúc cầm hết đồ mình thích đi.
Minh Chúc nhìn bộ lo lắng sợ hãi của Lục Thanh Không, quả thật buồn cười điên lên được, nhưng sợ cười xong Lục Thanh Không lại thẹn quá hóa rồ đấm cho một cú, đành phải ho khan, nhịn lại ý cười.
Lục Thanh Không nói: “Huynh chọn được chưa?”
Minh Chúc đưa tay vào hộp, nhón bộ xương khô Trường Diên ra, bộ xương chỉ to bằng hai đốt tay, nom rất tỉ mỉ, hắn tò mò vân vê nó, hỏi: “Cái này là con Trường Diên chúng ta bắt được ở rừng Khô Mộc nhỉ, huynh nhớ lúc đệ nhìn tới nó, hai mắt sáng rực, liều mạng cũng phải tóm cho được, sao, cái này đệ cũng không tiếc mà tặng huynh à?”
Biểu cảm của Lục Thanh Không rõ ràng là không nỡ đến cực điểm, thịt đau đến rơi nước mắt nhưng vẫn cắn răng gật đầu nói: “Đây, đây toàn là thứ đệ thích nhất, huynh thích cái nào thì lấy cái đó đi.”

Minh Chú: “Ồ…”
Hắn làm bộ xóc hộp hết nửa ngày, tựa như rối rắm xem nên chọn món nào, hắn “ồ” cái nào, vai Lục Thanh Không run theo cái đó, chỉ nhìn cũng làm Minh Chúc sinh ra cảm giác tội lỗi khi bắt nạt người ta.
Trên cổ Lục Thanh Không cứ như treo lủng lẳng thanh đao hung ác, lòng đầy thấp thỏm chờ nó rơi xuống, vừa sợ hãi còn bất an.
Lát lâu sau, đỉnh đầu hắn bất ngờ bị xoa nhẹ, mái tóc dài mềm mại vẫn luôn rũ xuống bị vò rối tung, Lục Thanh Không theo bản năng trừng mắt liếc hắn.
Minh Chúc chẳng những không bị dọa sợ mà dừng tay ngược lại còn xoa tợn hơn, cười nói: “Đệ á, ngày thường chạm sơ vào một món pháp khí cũng bị đệ gào mắng cả buổi sáng, nếu lấy mất bảo bối đệ quý nhất không chừng nửa đêm ngủ huynh gặp ác mộng thấy toàn là đệ đuổi giết mất – Uầy, sư huynh không trách đệ, làm gì mà như cắt thịt mình, đưa huynh bảo vật đệ yêu thích thiết tha thế.”
Lục Thanh Không mấp máy môi, không nhúc nhích để tùy hắn xoa, thấp giọng nói: “Huynh… Huynh cầm nhiều đồ từ Phế Kiếm Trủng ra cho đệ…”
Minh Chúc nói: “Cái đó là tiện tay thôi, huynh không hiểu lắm đệ làm pháp khí, cơ quan yêu cầu vật liệu gì, tùy tiện vét ra, còn chưa hỏi đệ, mấy cái đó dùng được không?”
Lục Thanh Không gật đầu: “Dùng được, cảm, cảm ơn sư huynh.”
Lục Thanh Không tới núi Nhật Chiếu năm, sáu năm rồi, đây là lần đầu Minh Chúc nghe tên oắt này nói lời mềm mỏng, lập tức thấy vết thương của mình bị cũng không lỗ.
Minh Chúc nói: “Không cần cám ơn, nhanh cất cái này lại đi, chậc chậc, sư huynh đệ giống người sẽ cướp đồ kẻ khác thích à?”
Lục Thanh Không vừa nhanh tay cất đồ vừa đáp: “Giống.”
Minh Chúc: “…”
Lục Thanh Không ngẩng đầu, chắc do không cần cắt thịt, hắn lại trở về bộ dạng độc miệng lạnh bạc hàng ngày, quen mồm kháy khịa: “Kiếm Khoa Ngọc không phải do huynh cướp từ Bách Kiếm Sơn à? Bọn đệ ở Bách Kiếm Sơn gặp bia mặt người, hắn vừa thấy quần áo Nhật Chiếu trên người đệ liền muốn đập chết cả bọn, cái này e là công lao của đại sư huynh đấy.”
Minh Chúc: “…!Ặc, đệ đói không? Sư huynh xuống bếp làm cơm cho đệ nhé?”
Lục Thanh Không: “…”
Lục Thanh Không nhìn biểu tình chột dạ của hắn là biết bia mặt người ở Bách Kiếm Sơn không nói bậy, cơ mà hắn là kẻ giúp người thân không giúp bên có lý, không để ý lắm, đang định cất Trường Diên vào, bên ngoài đột nhiên giáng xuống một tia sét dọa hắn run cả tay, báo hại hắn ấn luôn lên cánh Trường Diên.
Trong nháy mắt, Trường Diên to cỡ nửa bàn tay hóa về nguyên hình thật lớn, phá tan căn phòng to của Minh Chúc, chỉ một chốc, gỗ vụn gỗ vỡ ào ào rơi xuống, nháy mắt đè hết mọi người dưới đống đổ nát.
Trường Diên ngẩng đầu đón bầu trời, kêu vang một tiếng, thanh âm thê lương truyền khắp cả núi Nhật Chiếu.

– —
(1) Nguyên văn là Tứ ngưỡng bát xoa – 四仰八叉: Đại ý là hình chữ X, ngửa mặt lên trời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.