Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL – Chương 14: Giả Heo Ăn Hổ
Thật ra lúc Minh Chúc thả Chu Phụ Tuyết rơi xuống, hắn đã suýt không chịu đựng nỗi rồi, từ nhỏ hắn đã sợ độ cao, rơi xuống từ chỗ cao như vậy quả thật là đòi cái mạng già này mà, nếu không phải cái suy nghĩ phải che chở cho Chu Phụ Tuyết níu giữ thần trí hắn, hắn đã sớm chớp mắt ngất luôn cho xong chuyện.
Đu trên chuôi kiếm một khắc, đầu óc Minh Chúc bị sự lơ lửng làm cho nhão thành hồ cuối cùng cũng nhớ ra trên người Chu Phụ Tuyết có bùa hộ thân của hắn, thế là dứt khoát gọn gàng buông tay, rơi tự do xuống.
Mỗi tội sau khi thả tay hắn hối hận ngay
“Hình như… mình không có hộ thân chú…” Đó là suy nghĩ sau cùng khi hắn rơi xuống, tay mềm nhũn không khống chế được mà buông lơi, sự sợ hãi mất trọng lực lần nữa lan đến, tiếp đó hắn ngã mạnh xuống đất.
May là bọn họ cách mặt đất rất gần, cú ngã này của Minh Chúc chỉ làm hắn ngất một lát rồi bò dậy từ mặt đất, không phát hiện ra trên mặt đất đầy những mảnh phế liệu kim loại dài cỡ đốt ngón tay hướng lên – bởi vì lúc rơi xuống là lưng tiếp đất, tuy là lưỡi sắt đầy đất đã rỉ sét nhưng vẫn sắc bén như vậy, đâm loạn xạ vào người hắn, suýt đâm hắn thành cái sàng.
Cú này hắn chẳng cảm thấy đau, ngược lại là Chu Phụ Tuyết đỏ cả hốc mắt trước.
Minh Chúc than một câu đứa trẻ nhà mình khó nuôi, đưa tay ôm đứa trẻ vành mắt đỏ ngầu vào lòng, thấp giọng dỗ: “Đừng khóc mà, không phải chuyện to tát gì đâu, không chết được, việc cấp bách trước mắt là chúng ta tìm đường ra ngoài trước.”
Chu Phụ Tuyết xoa mắt dữ dội, nói: “Ta không khóc.”
Minh Chúc bất đắc dĩ nói: “Được được được đệ không khóc, là sư huynh khóc, được chưa? Khóc chết ta mất.”
Dỗ xong đứa trẻ nhạy cảm này, hắn nắm tay Chu Phụ Tuyết, đang định theo đường cũ quay về tìm Minh Phù Hoa, đột nhiên một âm thanh từ sau lưng lặng lẽ truyền tới.
“Nếu hai vị tới rồi thì không cần rời khỏi đâu.”
Âm thanh đó lạnh nhạt lại trộn lẫn ác ý làm cả người Chu Phụ Tuyết run lên, bất tri bất giác nắm chặt tay Minh Chúc.
Minh Chúc chả buồn quay đầu lại, nhẹ thở dài một hơi, nói thầm: “Haiz, biết ngay sẽ không dễ gì rời đi được mà.”
Chu Phụ Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn.
Minh Chúc đưa tay che kín mắt Chu Phụ Tuyết, lúc này mới thong thả xoay người lại, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn là vẻ mặt tùy ý, lười biếng, hắn nhếch môi cười: “Tại hạ chỉ vô ý xâm nhập quý địa, nếu có mạo phạm tiền bối thì mong người tha thứ, giơ cao đánh khẽ thả cho chúng ta một con đường sống, được không?”
Có thể ở trong Phế Kiếm Trủng, có kẻ nào không phải là đại ác nhân làm gian tà làm kẻ ác, người đàn ông xuất hiện trước mặt Minh Chúc mặc áo đen, cao lớn cường tráng, quanh mình là lệ khí đen kịt quanh quẩn vứt cũng không được, đến khuôn mặt cũng không nhìn rõ, trong tay hắn là trường kích chạm đất, lưỡi đao loang lổ vết máu tươi, vừa thấy là biết tàn nhẫn độc ác.
Người đàn ông nghe lời Minh Chúc, trầm giọng cười khẽ: “Đã nhiều năm Phế Kiếm Trủng không có máu thịt tươi ngon thế này, miễn là có hồn sống, ta có thể về lại nhân gian, người thật sự ngu ngốc cho rằng ta sẽ để các người chạy sao? Khỏi xin lỗi, để mạng lại đây là được.”
Dường như Chu Phụ Tuyết bị âm thanh luyện qua độc kia ép cho cả người run lên, toàn bộ lưỡi đao của binh khí trên vách đá ở Phế Kiếm Trủng đều phát ra ánh sáng mỏng manh, tiếp theo đó, vô số vong linh cả người đầy máu chằng chịt bò ra bằng cả tay chân, làm người ta tê dại.
Vẻ mặt chúng đờ đẫn, hai mắt chảy ra huyết lệ, không hẹn mà cùng hướng về phía hai người, chậm chạp bò đến, trong miệng thấp thoáng kêu: “Máu của hồn sống.”
Minh Chúc nhìn một màn như luyện ngục(1) này, hắn vốn nên bị dọa cho nát gan thế mà vẻ mặt chẳng thay đổi, chỉ thở dài: “Tiền bối không nói lý lẽ như vậy làm vãn bối đau lòng quá đi mà, nếu không người xem thử, con người ta da dày thịt béo, mạng hèn, có thể ở lại, nhưng sư đệ ta còn nhỏ như vầy, người đại phát từ bi tha cho nó, thế nào?”
Chu Phụ Tuyết cả kinh, đưa tay kéo tay Minh Chúc: “Sư huynh…”
Cơ mà nó còn chưa nói hết, đôi mắt quét thấy cảnh tượng vạn quỷ lúc nhúc quanh mình, cả người cứng đờ ngay, thân thể mềm nhũn suýt ngã.
Minh Chúc đỡ nó, nhỏ giọng nói: “Bảo đệ đừng nhìn đệ cứ phải nhìn cho được.”
Người đàn ông cười lạnh: “Không thế nào cả, ở lại đây hết.”
Nói xong hắn khẽ nhấc trường kích gõ xuống đất, tiếng va đập vang lên nặng nề, thanh kiếm to treo ở giữa chấn động run ong ong kịch liệt, toàn bộ đất trong núi rung chuyển ngay tức thì.
Minh Chúc đè bả vai Chu Phụ Tuyết, kề vào tai nó, thấp giọng nói: “Lát nữa đệ theo lối cũ quay về, nếu sợ thì đừng quay đầu nhìn lại, Phù Hoa sư tỷ sẽ nhanh chóng xuống đón đệ.”
Chu Phụ Tuyết: “Vậy còn huynh?”
Minh Chúc chớp chớp mắt, kiêu căng vô sỉ nói với nó: “Sư huynh đây sẽ đánh bọn chúng về quê, cảnh tượng chắc sẽ đẫm máu, trẻ con không thể nhìn, buổi tối sẽ gặp ác mộng đấy.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Tuy đang giữa cảnh vạn quỷ quấn thân, Chu Phụ Tuyết vẫn không ngăn được xúc động muốn đánh đại sư huynh nói mà không biết mắc cỡ đang trào lên.
Người đàn ông phía sau hình như cười lạnh một tiếng, trường kích trong tay lần nữa gõ xuống đất, đầu lưỡi đao chợt trồi ra mấy sợi dây thừng dạng sương đen, đánh tới chỗ mấy kẻ ngông cuồng kia, vong linh cả người đầy máu tươi cũng trồi tới, đưa đôi tay hôi thối về phía Minh Chúc.
Minh Chúc nhấc Chu Phụ Tuyết còn đang sững sờ đứng một bên, nguy hiểm tránh được, dây thừng đen kịt rơi xuống đất, nhìn như nhẹ bẫng mà nện xuống đất lại nặng tựa nghìn cân, nện cho mặt đất cứng rắn nứt ra cái hố to, nhất thời bụi đất mịt mù.
Minh Chúc thoáng nhìn, thở dài mà ôm Chu Phụ Tuyết chạy về đường cũ, vừa chạy vừa cảm thán: “Huynh biết ngay sư phụ lão nhân gia người miệng quạ đen mà, tốt không linh xấu lại linh, đệ nói coi đang yên đang lành nhắc tới Phế Kiếm Trủng làm gì kia chứ, còn nói cái gì mà mỗi bước đều nguy hiểm… Á á trời ơi, suýt nữa đập trúng huynh rồi, giờ đúng như người mong rồi đó, nguy hiểm tiề… a!”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Minh Chúc lóp ngóp chưa chạy được mấy bước, vong linh đầy máu phía sau đã ùa lên chung với dây thừng đen kia nhào tới chỗ hắn.
Chu Phụ Tuyết thất thanh: “Sư huynh coi chừng!”
Giữa cảnh nguy hiểm này Minh Chúc còn có tâm trạng đùa cợt, nói: “Tên tiểu quỷ này cuối cùng cũng biết lo cho huynh một lần, không uổng công thương đệ.”
Hắn cứ như không nhìn thấy vong linh đòi mạng phía sau, chân không ngừng chạy nhanh về lối đi hẹp ban nãy, kế đó hắn dùng một tay xách Chu Phụ Tuyết lên, không chút thương tiếc quẳng nó vào trong đó rồi đột nhiên đánh ra một chưởng mang theo đóa sen đỏ rực lửa vào vách núi trên lối đi.
Trong cơn động đất núi rung lắc, chỉ nghe được tiếng vang lớn, sau khi bụi mù tản ra, Chu Phụ Tuyết đã rơi vào lối đi, mà một tảng đá to trên vách bị Minh Chúc chấn cho lăn xuống, vừa vặn lăn đến lối vào, bịt lại lối vào vốn đã hẹp.
Khí chất của người đàn ông cần trường kích trong tay bỗng chốc trở nên âm tà, từ kẽ răng đang nghiến kia rít ra một câu: “Chẳng qua chỉ là thứ phế vật không linh mạch!”
Nháy mắt khi tảng đá to rơi xuống, hình ảnh cuối cùng Chu Phụ Tuyết nhìn đến là vong linh cả người đầy thịt thối rữa giơ nanh vuốt dữ tợn vây quanh, hoàn toàn phủ lên Minh Chúc.
Không biết qua bao lâu, Chu Phụ Tuyết bị đá rơi trúng đầu đến ngất đi mới từ từ tỉnh lại, khi nó vừa mở mắt đầu đầy hỗn loạn, lát sau thần trí mới dần tỉnh táo lại.
Chu Phụ Tuyết một năm một người nhớ lại trước khi mình ngất đi đã xảy ra chuyện gì, ký ức đến đoạn Minh Chúc bị vong linh ùa lên bao phủ thì thốt nhiên ngừng lại, hai mắt nó trống rỗng ngồi đơ ra đất, lát sau mới đột nhiên bừng tỉnh, trong bóng đen nó mày mò sờ tới tảng đá lấp kín lối vào kia, dùng sức cả người đẩy nó ra, định lay đổ chướng ngại vật to lớn đó.
Nó vừa nghiến răng nghiến lợi đẩy tảng đá trước mặt vừa lòng đầy tuyệt vọng mà nghĩ, ngày thường Minh Chúc nhát như chuột, có bộ xương khô còn sợ tới hét muốn bể tai, lúc này một mình lẻ loi đối mặt với đám vong linh đáng sợ như vậy, sẽ tuyệt vọng đến nhường nào đây.
Chu Phụ Tuyết càng lúc càng gấp, nhưng tảng đá che kín lối vào vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, rốt cuộc nó từ bỏ, quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào khuỷu tay, lẩm bẩm: “Sư huynh…”
Chu Phụ Tuyết nhớ lại lúc Minh Chúc nắm tay nó, Minh Chúc còn không kiềm chế được mà run rẩy, rõ ràng là sợ gần chết nhưng vẫn ráng căng lên bộ dáng thành thục có thừa liều chết ném nó ra.
Quanh mình một khoảng đen kịt, mặt đất như run nhè nhẹ.
Mà ở mặt kia núi đá, sau khi Minh Chúc đưa Chu Phụ Tuyết đi ra, đầu tiên, một đám vong linh đông lúc nhúc vọt về phía hắn, đẩy thân hình mảnh khảnh của hắn ngã xuống đất.
Người đàn ông cầm trường kích trong tay cười lạnh, thong thả thu dây thừng đen về, chả buồn nhìn đến phế vật không nghi ngờ là phải chết kia, xoay người toang đi.
Ngay tại lúc này, phía sau truyền đến luồng khí nóng rực, hắn bất giác quay đầu lại, chỗ vong linh đang chen chúc kia đột nhiên bừng lên ngọn lửa đỏ tựa như đóa sen nở rộ, mãnh liệt thiêu cháy lũ thịt thối đó
thành đống tro tàn.
Ngọn lửa nóng rực, vong linh rớt ở phía sau định chồm lên phải dừng bước ngoài ý muốn, run rẩy kịch liệt theo bản năng, sợ tới mức không dám bước lên trước.
Đóa sen đỏ rực thật to nở rộ, cánh sen tựa như tay áo phất phới, từ giữa tách ra, rơi xuống, hiện ra dáng người bên trong.
Minh Chúc tựa như khoác ngọn lửa rực cháy trên thân, dáng thẳng như ngọc(2) đứng giữa đóa sen, tóc đen không gió cũng tự lay, lúm đồng tiền như hoa, rõ ràng là trang phục núi Nhật Chiếu thuần màu trong lành thanh nhã lại bị hắn mặc thành ra cái vẻ tà khí âm nhu ma mị(3).
Cánh tay đang rũ xuống của hắn còn đang run nhẹ, chẳng qua không phải run vì sợ.
Mặt của người đàn ông rốt cuộc trầm lại: “Ngươi là ai?”
Minh Chúc đưa tay, chiếc lưỡi đỏ tươi nhẹ liếm ấn ký hoa sen đỏ nơi mu bàn tay, con mắt hoa đào cong đến độ cong mê hoặc kẻ khác, khẽ cười nói: “Mãi quên nói, vãn bối là Minh Chúc, đệ tử dưới chân Quy Ninh chân nhân núi Nhật Chiếu.”
“Nhật Chiếu? Quy Ninh? Khà khà.” Người đàn ông nghe vậy lạnh lùng cười: “Huyết Liên Hỏa, thoạt nhìn hình như còn có kiếm Hồng Liên, ngươi còn họ Minh… Minh Chiêu và ngươi có quan hệ gì?”
Đôi mắt Minh Chúc cong đến càng đẹp, móc trong tay áo ra thanh đao nhỏ nhắn đẹp đẽ – là thanh đao trong lớp học sáng ở núi Nhật Chiếu được Đao tiên sinh kêu “Khoa Ngọc”.
“Minh Chiêu?” Hắn nghiêng nghiêng đầu, thu lại dáng vẻ bất cần đời không lo chính sự thường ngày, chỉ là cái lười nhác đã khắc cả vào xương cốt, đôi mắt lười biếng rũ xuống, vết đỏ dưới mắt tựa như giọt máu đỏ, “Hắn là kẻ thù của ta, sao, ngươi biết hắn?”
Trường kích trong tay người đàn ông bất giác rung lên, rung cho hắn suýt không bắt được, chẳng kịp trả lời vấn đề của Minh Chúc đã quay qua trường kích đang run rẩy, lạnh lùng quát: “An phận đi!”.
truyện xuyên nhanh
Trường kích kia vẫn như cũ, run rẩy không thôi.
Đột nhiên Minh Chúc bật cười, gương mặt này của hắn thật sự diễm lệ quá sức, kiểu như chỉ đứng vậy cũng làm sợ hãi áp bức lòng người.
“E là nó an phận không nỗi.” Minh Chúc nhàn nhạt nói, cùng lúc đó, “Khoa Ngọc” trong tay đang tùy ý hắn đùa bỗng phát ra âm thanh ong ong trong trẻo, kế đó ánh sáng đỏ lóe lên, thanh trường kiếm trong tay Minh Chúc lung linh rực rỡ sinh động lên.
Người đàn ông đó sửng sốt, gương mặt bị sương đen che mất phát ra âm thanh: “Sao có thể? Ngươi rõ ràng chỉ là tên phế vật không linh mạch, làm sao lại có khí linh bản mệnh(4)?”
Minh Chúc cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua vỏ đao cổ xưa trên có khắc hoa, rũ hàng lông mi dài, hờ hững nói: “À, đột nhiên nhớ ra, Cửu sư đệ của ta hình như muốn vũ khí sắc bén có linh để nghiên cứu cái gì mà không huyệt cái gì mà bất lai phong, ta thấy trường kích kia cũng không tệ.”
Trường kích càng thêm run rẩy dữ dội.
Minh Chúc nhẹ nhẹ nhàng nhàng rút Khoa Ngọc ra, hơi nghiêng đầu, cười mỉm: “Khoa Ngọc, ngươi qua lấy giúp ta đi.”
– —
(1) Luyện ngục: Quá trình sau khi chết thanh tẩy thể xác, ở đây mình nghĩ hình dung cảnh tượng đáng sợ, đầy đau khổ.
(2) Nguyên văn là Trường thân ngọc lập: Thân dài thẳng như ngọc
(3) Âm nhu ma mị: Vẻ đẹp dịu dàng ma quái
(4) Khí linh bản mệnh: Khí đây là vũ khí, có nghĩa pháp khí bản mệnh có linh..