Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À

Chương 120: Không Phụ Sứ Mạng


Bạn đang đọc Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL – Chương 120: Không Phụ Sứ Mạng


Sau chót thì Minh Chúc cũng không ngoan cố được như Na Liêm, sau khi Na Liêm ba lần đảm bảo cứ như sắp thề độc hắn mới bóp mũi miễn cưỡng đạp bước lên Hành Diên.
Na Liêm rất tự tin về bản thân mình, y ung dung thư thái đi tới trước trận pháp thao tác Hành Diên, rất có nghề mà nhìn trận pháp, bấy giờ mới đưa linh lực vào trong.
Hành Diên từ từ bay lên.

Na Liêm mặt đầy kiêu ngạo.
Ngay sau đó, suýt nữa cắm đầu vào đại thụ cao chọc trời.
Minh Chúc ôm Hề Sở run lẩy bẩy, gần như rống lên với hắn: “Rốt cuộc ngươi biết lái không hả?”
Na Liêm ngồi vững như tay nhà nghề thao tác trận pháp, giữa một vùng rung lắc y còn đưa vào một tia linh lực…
Hành Diên ngoắc ngoải, từ từ cà giật bay lên xuống.

Minh Chúc gào lên: “Chậm quá, chúng ta sắp rơi rồi!”
Na Liêm: “Chậc.”
Hắn bỗng truyền thêm một đạo linh lực vào, chớp mắt Hành Diên bay vọt lên giữa trời, rít gào như con thoi giữa mây để lại tiếng hét thảm bất ngờ của Minh Chúc.
“Mẹ ơi! Nhanh, quá, rồi! A a a a…”
Na Liêm điều khiển Hành Diên phóng nhanh một đường, suýt nữa làm hai cánh của nó cọ ra lửa mới thấy vùng đất cát vàng: Quỷ Phương.
Na Liêm tự thấy tốt đẹp, ngâm nga hát, y dừng Hành Diên lại rồi tự mình đánh giá: “Ta thấy cũng không tệ.”
Hắn xoay người hỏi Minh Chúc: “Bất Húy, ngươi thấy sao?”
Minh Chúc: “Ọe ọe ọe ọe ọe ọe!!!”
Na Liêm: “…”
Minh Chúc lâng lâng bước xuống khỏi Hành Diên, vịn cây nôn muốn hư thoát cả người, cứ như có hít vào chẳng thở ra nổi vậy.
Cảm giác hoảng sợ tim đập nhanh này làm Minh Chúc âm ỉ nhớ lại thuở thiếu thời: Lúc đó vì sợ độ cao nên hễ ngồi Hành Diên là nôn thốc nôn tháo, so ra không khác bộ dạng lúc này là bao.

Na Liêm không cách nào hiểu được nhân loại yếu ớt sao lại phiền thế, hắn nói: “Không sao đâu, ngươi cũng yếu quá đó, ngồi Hành Diên không mà cũng nôn thành thế này.”

Minh Chúc hơi thở mỏng manh: “Còn, còn không phải do ngươi lái nhanh quá sao… Ta đã kêu ngươi chậm chút đi, ngươi điếc hả?”
Na Liêm tìm cớ: “Ta tranh thủ thời gian.”
Minh Chúc mắng: “Tranh, mẹ, ngươi.”
Hắn quay người, lại nôn nữa.

Na Liêm sờ mũi, thấy Minh Chúc khó chịu vậy hiếm khi lương tâm xuất hiện chút chột dạ.
Minh Chúc quả thật khó chịu lắm nên ba người ngồi đấy nghỉ ngơi nửa canh giờ, mới đứng lên đi về phía trước.

Thành Quỷ Phương sớm đã chìm vào trong cát vàng, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy một tảng đá thật to dựng giữa đất trời, bọn Minh Chúc đi tới phía trước thì thấy bia đá bị gió cát phủ mờ.
Trên bia đá có ba chữ: Thành Đất Trũng.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Na Liêm thay đổi ngay, y chẳng nói một lời đã bước lên trước đưa tay chạm lên từng đường khắc một trên bia, hung hăng ra sức xóa mờ từng nét một của những con chữ ấy.
Vì dùng sức quá mức, lòng bàn tay y bị đá vỡ cọ ra vết máu nhưng y không hề để ý, sau khi cưỡng ép xóa ba chữ ấy đi mới khàn giọng mở lời.
“Nơi này không phải thành Đất Trũng gì hết.” Y nói: “Nơi đây là… Quỷ Phương…”
Hai chữ Quỷ Phương này ngàn vạn năm qua đều gắn liền với yêu tu linh lực cường đại, lúc đó sau khi ép Na Liêm nhảy xuống đáy Tế Nhật, những đại năng kia hẳn là nhắc đến cái tên Quỷ Phương sẽ thấy hổ thẹn nên đã tự tiện thay đổi tên gọi.
Bởi vì Quỷ Phương đã mất đi địa mạch, ngày một trũng xuống nên bị đổi thành cái tên qua loa như vậy.
“…!Là nhà của ta.”
Hề Sở vẫn luôn nằm ngủ trong lòng Minh Chúc như cảm giác được hơi thở quen thuộc, nó nhắm mắt hít hà ngửi xung quanh rồi bỗng nhảy khỏi lòng Minh Chúc, như cơn gió chạy về một hướng.

Minh Chúc vội vàng đuổi theo: “Hề Sở!”
Hề Sở ngoái đầu, nó không nghe lời Minh Chúc, bốn cái cân ngắn ngủn chạy như bay, rất nhanh đã chẳng thấy đâu nữa.
Giữa một vùng cát vàng, một cục tuyết tròn đáng ra phải rất nổi bật nhưng lại chẳng thấy tông tích Hề Sở đâu hết, Minh Chúc lo nó liệu có rơi xuống dưới đáy không, không khỏi có chút hoảng.

Hắn theo dấu chân đến nơi Hề Sở biến mất khi nãy, quay quanh mấy vòng nhưng chẳng thấy bất kì manh mối nào.


Đam Mỹ Hay
Bấy giờ Na Liêm cũng chạy sang, hỏi: “Nó chạy tới đâu rồi?”
Minh Chúc lắc đầu, đang tìm kiếm thì dưới chân bỗng giẫm phải vùng đất mềm, kế đó cả người mất trọng tâm, cơ thể chìm xuống tựa như bị cát vàng nuốt trọn, nháy mắt cũng mất luôn tung tích.
Một người đang sống to đùng như vậy biến mất ngay trước mắt không khỏi dọa Na Liêm một trận.
Y cúi người, đưa tay ấn nhẹ lên nơi Minh Chúc biến mất, cát vàng trôi tuột như có sinh mệnh quấn lấy tay y, muốn kéo người xuống theo.
Na Liêm chỉ thấy trước mắt hoa lên, cả người mất trọng tâm.

Sau cơn trời đất quay cuồng, y chậm rãi mở mắt.
Xung quanh là một vùng đen kịt chẳng thấy được cái gì.

Y cau này, búng ngón tay, đầu ngón tay bén nhọn thắp lên một vốc lửa soi sáng cảnh tượng xung quanh.
Vừa nhìn, Na Liêm mới hốt hoảng phát hiện nơi đây dường như là chốn của địa mạch Quỷ Phương.
Bốn góc là từng cây cột thô to dựng thẳng lên trời, vốn dĩ là cột đá sắc màu rực rỡ lung linh giờ đây bên trên lại lởm chỏm hố to như miệng chén khiến cho trụ cột yên lành bị đục thành như than tổ ong.
Mà cách đó không xa, một thứ như mạch núi uyển chuyển vờn quanh, kéo dài vào bóng tối cách đó không xa.

Nước mắt của Na Liêm gần như rơi xuống.
Đây là địa mạch đã mất đi linh lực lực của Quỷ Phương, là gốc rễ sinh tồn cơ bản bọn họ dựa vào.

Nếu năm đó địa mạch không bị con người phá hủy, Na Liêm cũng sẽ không bại đến thê thảm như vậy.

Y chậm rãi nhìn địa mạch như đỉnh núi ấy rồi đi sang.


Lúc xưa, bên tai y có thể nghe tiếng vạn núi cùng vang mà giờ đây lại chẳng có bất kỳ thanh âm nào, hệt như vùng đất chết.
Y vươn tay tra vỗ nhẹ lên cột đá, khe khẽ thầm thì: “Ta… về rồi.”
Cách mấy trăm năm, cuối cùng ta cũng trở về rồi, chỉ là cảnh tượng năm ấy như mới vừa hôm qua, cảnh còn người mất, kết thúc cả rồi.
Y tiếp tục chậm rãi đi tới trước, khi đến gần bên ngoài mạch núi, bên tai bỗng vang đến tiếng gọi hư ảo.
“Đại nhân…”
Na Liêm ngây ra tại đó.
Thanh âm từ xa đến gần như vang lên từ địa ngục, kế đó, trong địa mạch sáng lên từng sáng xanh, yếu ớt bay đến gần hắn.

“Na Liêm đại nhân…”
Dường như Na Liêm nghe được giọng người đó, y run rẩy đưa tay đến đốm sáng ấy.

Ánh sáng xanh đó bay tới cạnh bên Na Liêm thì hóa thành một bóng người mảnh khảnh: thân ảnh ấy như hình thành tư từng đốm sáng vỡ, bị gió thổi thì nhè nhẹ tản ra, nhưng rất nhanh lại ngưng kết lại.
Đến khi Na Liêm nhìn rõ dung mạo người trước mặt rồi, nước mắt y rơi ào xuống.
Người này dung mạo tuyệt đẹp, giữa mày điểm nốt chu sa, dịu dàng uyển chuyển cười với hắn.

“Na Liêm đại nhân.” Người đó lại gọi.
Hốc mắt Na Liêm nóng lên, y đưa tay về phía nàng ta nhưng bàn tay lại xuyên qua thanh ảnh từ đốm sáng đó, chẳng chạm đến thứ gì.
“Tòng, Tòng Trục…”
Na Liêm khẽ gọi ra một cái tên, nước mắt lã chã rơi.
Từ khi Na Liêm rơi xuống đáy Tế Nhật mấy trăm năm trước, trừ cái lần thấy Hề Sở sống lại y rơi nước mắt ra, đây là lần thứ hai.

Vì y chẳng còn khống chế được nữa.
Tòng Trục ôn hòa nhìn y, mềm giọng nói: “Cuối cùng đại nhân cũng về rồi, chúng ta luôn đợi ngài trở về.”
Trong địa mạch, hết tia sáng xanh này đến tia sáng khác lần lượt hóa thành hình người quanh hắn, lát sau có đến mấy mươi người xuất hiện, cung kính hành lễ với Na Liêm.
“Đại nhân.”
Na Liêm run nhẹ đôi môi nhìn qua những gương mặt ấy, nước mắt rơi mỗi lúc một tợn.


Y nhận ra rồi, hết thảy những tia u hồn chưa tan nơi đây đều là yêu tu năm ấy y hạ lệnh bồi táng cùng địa mạch.

Kí ức cách nay mấy trăm năm vẫn hiện rõ trước mắt, thậm chí Na Liêm còn nhớ lại khi ấy rốt cuộc y tàn nhẫn ra sao khi để những người đang sống sờ sờ đó đến tìm chết.

“Na Liêm đại nhân, cổng thành Quỷ Phương đã bị phá, có kẻ phá hoại địa mạch của chúng ta…”
“Kêu Tòng Trục dẫn người qua lấp lại địa mạch, nếu địa mạch thất thủ thì kêu bọn họ chôn theo, số còn lại theo ta đến cổng thành.”
Tòng Trục dẫn theo người lấy thân lấp cổng thành, nhưng vẫn vậy, vẫn chẳng ngăn được địa mạch đang tán loạn, quỷ hồn vĩnh viễn bị vây trong địa mạch khô cằn, chẳng được siêu sinh.
Nhưng nếu năm đó không có sự quyết đoán của Tòng Trục lấy thân mình kéo dài cho địa mạch, Na Liêm cũng chẳng thể đưa nhiều người như vậy đến rừng Bất Húy.

Chỉ một câu năm đó của Na Liêm đã khiến mấy mươi người bọn họ hóa thân thể thành xương khô, thần hồn không được tự do, bao nhiêu năm qua đi, bọn họ cuối cùng cũng đã nhìn thấy Na Liêm nhưng trên khuôn mặt chẳng mang vẻ oán hận và căm giận.
Tòng Trục dịu dàng nhìn Na Liêm, từ từ đưa hai tay lên ôm một thứ sáng rực như vốc lửa tới trước mặt y, ánh sáng như tàn nến trong ngọn gió, tự như hít thở thôi cũng có thể thổi tắt nó.
Na Liêm bất giác ngừng cả hô hấp.

Tòng Trục cẩn thận ôm lấy đốm sáng đó, nói khẽ: “Đại nhân, chúng ta…”
Na Liêm sững sờ.
Tòng Trục hơi cong mắt: “…!bảo vệ tia linh lực cuối cùng của địa mạch “
Địa mạch của Quỷ Phương bị phá hủy trong một chốc, không quá bảy ngày sẽ tiêu tán cả, đến một tia sáng cũng chẳng thể giữ lại huống hồ là mấy trăm năm đã trôi qua càng không có khả năng.

Na Liêm sững sờ nhìn ánh lửa lắc lư trong tay Tòng Trục, mấp máy môi mà chẳng nói ra lời.
Na Liêm vẫn luôn nghĩ bản thân mình vững vàng không thể ngã, mãi cho tới lúc này y mới hốt hoảng hiểu ra, trước kia mấy câu như “Đại yêu bọn ta chưa từng đa cảm bày vẽ khóc lóc” đều là đánh rắm.
Tình đến nơi sâu, nước mắt nào đâu có phải là thứ lớp da có thể khống chế được.
Na Liêm từ từ ngồi xuống, y bỗng nghẹn ngào khóc đến không còn âm thanh nào trước mặt tất cả các u hồn.

Tính cả Tòng Trục, tất cả u hồn điểm ngón tay vào mi tâm, phủ phục xuống, nói khẽ:
“Chúng ta, không phụ sứ mạng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.