Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 45


Đọc truyện Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt) – Chương 45

Văn Khải nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy mái tóc Hạ Nghiệt, ngón tay tinh tế di chuyển từ sống mũi đến đôi môi đỏ mọng ướt át kia, người này rõ ràng tuyệt sắc như vậy, tự hỏi tại sao ngay từ đầu bản thân không để ý cậu sớm hơn, hiện tại đã có cậu bên cạnh, hắn cả đời cũng không dám ngoảnh mặt tìm kiếm ai thay thế cậu, quả thực nghĩ lại thực sự hạnh phúc đi.

Hắn chống tay lên đầu, khóe miệng khẽ cong quan sát ngũ quan người bên cạnh, bàn tay mân mê sờ soạng cánh tay Hạ Nghiệt, rồi cúi đầu lén lút hôn từng điểm trên cổ cậu, tham lam ngửi lấy mùi hương tự nhiên tỏa ra từ cơ thể.

– Ngô…

Hạ Nghiệt khó chịu động đậy một chút, nhưng vẫn không tỉnh dậy, bàn tay không tự giác vòng qua thắt lưng Văn Khải, tiếp tục thở sâu an tĩnh thiếp đi. Hắn cười nhẹ, cẩn thận đặt tay Hạ Nghiệt lên giường, chu đáo đắp chăn cho người nọ, rời khỏi giường xỏ tạm mỗi chiếc quần rồi bước xuống nhà bếp.

Nhìn đống hỗn độn lưu lại dấu vết ái tình ban nãy của hai người, Văn Khải vừa thẹn vừa cảm thấy nực cười, bước tới thu dọn đĩa ăn trên mặt đất, bỏ vào bồn rửa sạch.

Chính là tiếng chuông cửa vang lên, Văn Khải cau mày, đưa khăn lau sạch bàn tay ướt đẫm, khóa vòi nước, chậm rãi bước ra mở cửa.

– Sở Mặc?

Sở Mặc thấy Văn Khải ra mở cửa, cũng không ngạc nhiên gì, mà tầm mắt chính là nghi hoặc dán lên người hắn, không áo mặc, quần lại vụng về đến mức chưa kéo khóa quần, trong đầu tự hỏi có phải hay không hắn và Hạ Nghiệt vừa mới làm loại chuyện kia đi.

– Sao vậy? Không mời tôi vào nhà sao? – Y lảnh đạm mở miệng, cũng không để ý đến chuyện kia nữa

Văn Khải nhún vai, mở rộng cửa cho Sở Mặc bước vào, cư nhiên tình cảnh hỗn độn trước mắt khiến y lập tức khẳng định, nguyên lai những gì mình suy đoán là đúng đi.

– Uống gì không? – Văn Khải mở tủ lạnh ngắm nghía, đưa mắt nhìn Sở Mặc đang đứng trước cửa hỏi.

– Không cần. Cảm ơn.

Sở Mặc tháo giày để trên thềm, nhìn quanh nhà Văn Khải tìm kiếm thân ảnh của người kia.

– Hạ Nghiệt đâu?

– Anh ấy ngủ rồi. Đây, uống đi. – Văn Khải đưa ly nước cam đặt trên bàn, hất cằm hướng Sở Mặc ngang nhiên ra lệnh.

– Hai người cũng táo bạo gớm nhỉ. “Làm” luôn ở bàn ăn sao? – Sở Mặc ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân, thanh âm không vui không giận nói.

– Thì làm sao? Anh có ý kiến? – Văn Khải cong khóe miệng, kéo ghế ra ngồi đối diện Sở Mặc, thuận tay châm điếu thuốc hút một hơi.

– Đấy là chuyện của cậu. Sẵn tiện có cậu ở đây, tôi muốn nhờ cậu một chuyện. – Sở Mặc nhâm nhâm nước cam vào miệng, vị chua lập tức xông lên mũi, y hơi cau mày, trừng mắt nhìn Văn Khải, chỉ thấy biểu tình đắc ý của hắn, khẽ hừ lạnh, y hạ ly nước xuống, đi thẳng vào vấn đề.

– Nói.

– Để Hạ Nghiệt sống với tôi. Tôi đã mua căn nhà đó rồi.


– Anh đừng tưởng tôi ngu ngốc. Không phải tôi đã nói Hạ Nghiệt phải ở bên cạnh tôi sao? – Văn Khải châm tàn thuốc vào gạt tàn, ngữ điệu tràn đầy tự tin tuyên bố.

– Cậu lo học hành đi. Năm này không phải cậu sẽ đi thi đại học sao? Tôi phải ở cạnh chăm sóc cho em ấy.

– Vậy còn anh? Bác Lưu cho phép anh ở chung với anh ấy sao? Nực cười. – Văn Khải cười khẩy nhìn Sở Mặc, tiếp tục cho điếu thuốc vào miệng hút một hơi dài.

– Chuyện của tôi, tôi biết cách giải quyết. Ngày mai nhà mới của tôi thu dọn xong, tôi sẽ qua đây đón Hạ Nghiệt.

– Uy, ai cho phép anh tự ý quyết định như thế hả? Anh xem tôi là thằng ngu sao? – Văn Khải nổi giận ném điếu thuốc xuống sàn, cao giọng quát.

– Vậy bây giờ cậu muốn thế nào?

– Tôi… dù sao sau khi thi đại học xong tôi cũng sẽ bán căn hộ này đi. Bất quá tôi không có dễ dàng đưa Hạ Nghiệt cho anh đâu, chuyện này… tôi cần suy nghĩ. – Văn Khải đưa tay gõ gõ bàn suy nghĩ, ánh mắt còn không quên lườm lườm sát khí với Sở Mặc, trong đầu có suy nghĩ điên rồ rằng, hắn có nên dại dột cầu xin y cho hắn lưu lại nhà y hay không.

– Nếu muốn cậu có thể chuyển sang sống ở nhà tôi. – Sở Mặc đương nhiên đọc ra suy nghĩ của Văn Khải, thở dài nói.

– Anh không phiền?

– Tôi đi làm cả ngày, chỉ cần buổi tối được ở cạnh Hạ Nghiệt là được rồi, cậu chẳng qua đối với tôi là cái bóng trong nhà thôi.

– Mẹ nó, anh dám xem thường tôi. Hảo a, ba người sống chung thì sống chung, để xem Hạ Nghiệt chọn tôi hay chọn anh. – Văn Khải đưa tay đập bàn, đứng bật dậy trừng mắt tuyên bố.

– Suy nghĩ của cậu thực trẻ con. Đúng là con nít ranh. – Sở Mặc lạnh lùng nhìn hắn, đứng dậy rời khỏi bàn.

Sở Mặc y quả thực càng thấy càng chướng mắt không thể nào ưa nổi đi, nếu là như vậy, xem chừng Văn Khải hắn có ngu mới học Đại học để Hạ Nghiệt phải ngày đêm thân mật với gã nam nhân kiêu ngạo này, tốt nhất nên quyết định thi một trường ở đây cho xong.

Nghe thấy tiếng nói chuyện căng thẳng dưới lầu, Hạ Nghiệt cư nhiên trong giấc ngủ tỉnh dậy, bộ dạng mơ mơ màng màng mở cửa bước ra ngoài, nhìn xuống nhà bếp, chính là Sở Mặc và Văn Khải.

– Sở Mặc?

Nghe thấy tiếng động, Văn Khải và Sở Mặc theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nghiệt, tầm mắt lập tức bắt gặp thân ảnh trần như nhộng không một mảnh vải của cậu, hai người gương mặt liền nổi một tia tá hỏa, kinh ngạc đến mức không thể rời mắt khỏi người kia.

– Hạ Nghiệt, anh tại sao không thay đồ? – Văn Khải nhìn thấy cả cơ thể Hạ Nghiệt bị Sở Mặc nhìn thấy, lập tức giận dữ hướng cậu trách mắng.

Hạ Nghiệt lúc này mới ngộ nhận bản thân còn chưa kịp có mảnh vải che thân, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng, bộ dạng hốt hoảng chạy vào phòng đóng sầm cửa lại, khẩn trương vào phòng tắm tắm rửa.

– Khụ… Xem như chúng ta bàn bạc xong, lát nữa cần nói chuyện rõ ràng với Hạ Nghiệt. – Sở Mặc đưa tay ho nhẹ một tiếng, ngữ điệu trở về như cũ lạnh lùng hướng Văn Khải nói.


– Ừ.

Đợi Hạ Nghiệt tỉnh táo bước xuống, Văn Khải và Sở Mặc lôi cậu đến nhà khách, cả hai nghiêm nghị nhìn cậu thông báo tình hình.

– Hạ Nghiệt, nhà anh đã thu dọn xong hết rồi, ngày mai anh sẽ đến đón em. Chúng ta sẽ sống ở đó.

– Cái gì? Sao lại đột ngột như vậy? – Hạ Nghiệt ngây người nhìn Sở Mặc, cũng không quên quan sát biểu tình của Văn Khải, không biết hắn có đồng ý chuyện này hay không.

– Anh và Văn Khải đã nói chuyện rồi, cậu ấy cũng sẽ dọn sang sống cùng chúng ta.

Hạ Nghiệt lưỡng lự nhìn về phía Văn Khải, chỉ thấy hắn đang trưng bộ dạng miễn cưỡng nhìn Sở Mặc, sau một hồi mới lên tiếng.

– Em và Sở Mặc đã quyết định rõ ràng, anh có cự tuyệt cũng không kịp. Vả lại, sắp tới em cũng sẽ bán căn nhà này đi, ở tạm nhà Sở Mặc cũng tốt, dù sao chúng ta cũng là họ hàng của nhau.

– Hai người… đã tính toán trước đó rồi sao? Không hối hận? – Hạ Nghiệt không thể tin lời nói của Sở Mặc lại có thể đả động đến Văn Khải như vậy, quả thực quá nhanh khiến cậu cũng không tài nào hiểu nỗi, ba con người cùng sống chung một ngôi nhà, sẽ thành cái dạng gì đây.

– Không hối hận. – Văn Khải cùng Sở Mặc đồng thanh.

– Hạ Nghiệt, em và Văn Khải sáng ngày mai sắp xếp hành lý, còn vật dụng sinh hoạt ở đây anh sẽ kêu người tới thu dọn.

– Hắc, cảm ơn, làm phiền anh rồi. – Văn Khải nhếch miệng hướng Sở Mặc khách sáo cảm ơn.

– Sở Mặc, cảm ơn anh. – Hạ Nghiệt cảm kích nhìn Sở Mặc, lời nói mang theo chút thẹn thùng nói.

– Không có gì, anh về đây, hai người ngủ ngon. – Sở Mặc bước tới vỗ vai Hạ Nghiệt, trước khi đi còn cố ý trước mặt Văn Khải hôn môi cậu một cái rồi mới ly khai.

Văn Khải đương nhiên chứng kiến tình cảnh chỉ thấy cái gai trong mắt mà thôi, lập tức trưng bản mặt giận dỗi nhìn Hạ Nghiệt, hùng hổ bước lên phòng.

Hạ Nghiệt chán nản với thái độ bướng bỉnh kia của hắn, chậm rãi bước tới nằm trên giường, từ đằng sau vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, quan tâm hỏi han.

– Làm sao vậy?

– Không có gì. – Văn Khải vẫn không động đậy, thanh âm lạnh lùng trả lời.

Hạ Nghiệt thở dài, một phen kéo cả người hắn xoay về phía mình, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, lảnh đạm nói.


– Luôn luôn giận dỗi, Tiểu Khải.

– Em yêu anh nhiều lắm, Hạ Nghiệt. Anh nghĩ xem đưa anh cho người khác em có buồn không? – Văn Khải đưa tay vuốt lấy mái tóc cậu, ủ rũ mở miệng.

– Không phải người khác, mà là anh họ em. Không phải em đã quyết định như vậy sao? Đột nhiên hiện tại thấy hối hận?

– Đương nhiên không. Bên cạnh anh là em mãn nguyện rồi. – Văn Khải cười nhẹ, vươn tay ôm chặt lấy Hạ Nghiệt.

– Tốt, Tiểu Khải ngoan. – Hạ Nghiệt yên tâm ngã đầu dụi vào lồng ngực hắn, cả hai rất nhanh đi vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, Sở Mặc có mặt từ rất sớm, giúp Hạ Nghiệt và Văn Khải thu dọn tất cả hành lý để lên cốp xe, còn lại vật dụng sinh hoạt trong nhà đều được y sai người đến sắp xếp, tất cả đều chuyển sang nhà mới của Sở Mặc.

Ba người ngay sau đó lên đường đến căn biệt thự to lớn của y, cũng như bao biệt thự khác, ở tầng dưới sẽ là nhà khách và nhà bếp, trên lầu gồm có một thư phòng và phòng ngủ, một phòng ngủ của Sở Mặc, phòng còn lại dành cho khách. Sở Mặc cư nhiên đem toàn bộ quần áo lẫn đồ dùng của Hạ Nghiệt chuyển hết sang phòng y, nói rằng cậu sẽ ngủ chung với y.

Hạ Nghiệt lập tức có ý kiến, đương nhiên không quên còn có Văn Khải, chỉ sợ hắn bị thiệt thòi. Sở Mặc thở dài, rốt cuộc quyết định đem cả chiếc giường từ phòng ngủ dành cho khách đem đặt ngay cạnh giường y, thế là cả ba người cứ thế ngủ chung một phòng, rõ ràng bình đẳng.

Hạ Nghiệt nhìn Sở Mặc bận rộn cả một buổi sáng đương nhiên có chút áy náy, còn không nói đến suốt ngày hôm đó Văn Khải không hề một tiếng kêu ca hay thái độ trẻ con giận dỗi, ngược lại còn giúp Sở Mặc làm việc đủ mọi thứ, cả hai gần như không hề có xích mích, chính là cực kì thân mật, nghĩ đi nghĩ lại Hạ Nghiệt chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, làm gì đó để trả ơn hai người.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Buổi trưa thì Sở Mặc đi làm, Văn Khải thì đi gặp bạn bè, chỉ còn duy nhất mình Hạ Nghiệt lẻ loi trong căn biệt thự rộng lớn. Cậu thở sâu, đem cuốn sổ kế hoạch của mình ngắm nghía. Được rồi, hôm nay cậu sẽ dành hết quãng thời gian làm một bữa ăn thật linh đình cho Văn Khải và Sở Mặc, xem như là cái ơn báo đáp tạm thời đi.

Hạ Nghiệt đem toàn bộ “tài sản” cá nhân đến khu chợ mua đồ ăn, thực đơn ngày hôm nay gồm có vịt quay, thịt bò xào tỏi, tàu hủ hấp hành, súp hải sản, sò ngâm thuốc bắc,… cũng khá mất nhiều thời gian, cậu phải nhờ sự trợ giúp đến cuốn sách cẩm nang ẩm thực, chỉ mong rằng bữa ăn này sẽ chuẩn bị thật nhanh trước khi Văn Khải và Sở Mặc trở về.

Xế chiều, cũng là giờ tan tầm làm việc của Sở Mặc, y vừa về đến cổng đã nhìn thấy Văn Khải ngồi trên chiếc mô tô chạy tới, cúi đầu nhìn qua cửa kính hướng y nói.

– Để tôi mở cửa.

Cả hai cùng nhau mở cửa bước vào nhà, mùi thơm của thức ăn cư nhiên xông vào mũi, tò mò nhìn nhau, Văn Khải lập tức thừa biết kia chính là Hạ Nghiệt, liền cười phấn khởi đẩy đẩy tay Sở Mặc.

– Anh ấy nấu ăn ngon lắm, anh cũng thưởng thức mỹ vị thử xem sao.

Nói xong hắn một bộ dạng hớn hở chạy xuống nhà bếp, từ đằng sau ôm lấy Hạ Nghiệt.

– Em về rồi đây. Woa, hôm nay mở tiệc gì sao, anh nấu thật nhiều món nha.

– Là quà cho Sở Mặc và em đấy. Anh còn món sò ngâm thuốc Bắc chưa xong. Hai người tắm rửa trước đi rồi xuống ăn là vừa kịp.

Sở Mặc chính là lần đầu tiên chứng kiến một nam nhân đeo tạp dề đứng trước bếp như Hạ Nghiệt, hơn nữa tài nấu ăn dường như có vẻ rất hảo, vừa nghe qua mùi thơm đã có thể phán đoán tay nghề của cậu cao đến mức nào rồi đi. Y tò mò đến bên cạnh Hạ Nghiệt, nhìn một dàn mỹ thực trước mắt, không nhịn được bụng lập tức cào cào một tiếng.

– Hắc… Có phải đói bụng rồi không? – Hạ Nghiệt tủm tỉm quay sang nhìn Sở Mặc.

– Ân. Cần anh giúp không?


– Không cần. Anh đi làm về hẳn là mệt đi, tắm trước đi rồi xuống ăn.

– Hảo.

Lúc Sở Mặc và Văn Khải cả người sạch sẽ bước xuống dưới, bàn ăn đã bày sẵn mỹ thực đầy đủ, ba người sau đó cùng nhau ngồi chung một bàn, bắt đầu dùng bữa, mặc dù trong bữa ăn Sở Mặc khá kiệm lời, chỉ biết nhìn Hạ Nghiệt và Văn Khải bàn bạc về chuyện tìm việc làm cho cậu, ngay sau đó cũng chen vào ít lời góp ý kiến, bữa ăn cứ thế tràn ngập sôi nổi, mang lại không khí thập phần ấm áp hạnh phúc khó tả.

Buổi tối, Hạ Nghiệt ở dưới bếp rửa chén bát, cư nhiên trên phòng ngủ lúc này chỉ có thân ảnh hai nam nhân cao lớn đang ngồi ngay ngắn trên giường, khung cảnh căng thẳng đến mức nghe thấy tiếng thở của hai người, Văn Khải hai tay khoanh trước ngực, mở miệng lên tiếng trước.

– Tình hình là đêm nay tôi muốn ân ái cùng với Hạ Nghiệt, cảm phiền anh sang phòng khách ngủ giùm tôi.

Sở Mặc cũng tràn đầy khí thế không ít, lạnh lùng tuyên bố.

– Tôi cả ngày đi làm mệt mỏi, đương nhiên cũng muốn giải quyết nhu cầu, cậu ít nhất thông cảm cho tôi chút đi.

– Này, anh lớn hơn tôi chục tuổi lận đó, phải nhường cho tôi chứ.

– Phiền quá, cậu còn trẻ, đời còn dài, làm khi nào chẳng được, tôi sắp già đầu gần 30 rồi, thông cảm chút đi. – Sở Mặc vẫn khăng khăng theo ý kiến của mình, tuyệt không nhường nhịn tên háo sắc tham lam trước mắt kia.

– Tuyệt không.

Văn Khải bực bội chửi thầm một tiếng, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Sở Mặc, không được, hắn có ngu mới để Hạ Nghiệt và Sở Mặc mây mưa trong cái căn phòng rộng lớn này, tuyệt đối không thể, bất quá tên kia cũng ngoan cố lắm, nói thế nào cũng không chịu nhường nhịn cho hắn, rốt cuộc hắn biết nên làm thế nào đây, không lẽ….

Cái suy nghĩ điên rồ đến mức không thể điên rồ kia lướt qua đầu Văn Khải, hắn hơi lưỡng lự lén lút quay sang quan sát biểu tình của Sở Mặc, chỉ thấy y cũng đang cau mày nhìn hắn, không lẽ hai người đều có cùng suy nghĩ giống nhau đi.

Rửa chén bát xong, Hạ Nghiệt tắt hết đèn đuốc bước lên phòng, cư nhiên căn phòng lúc này tối om như mực, bên trong lại không có tiếng động, cậu cau mày nghi hoặc, lên tiếng nói.

– Sở Mặc…. Tiểu Khải.

Chính là chưa đầy một giây sau đó, cả người cậu lập tức bị ai đó lôi lên giường, hơi thở nam nhân tràn ngập dục vọng phả vào cổ cậu.

– Sở Mặc… là anh sao?

Còn chưa kịp dứt lời, bên tai đã bị răng nanh của ai đó cắn mạnh một cái, lưỡi người nọ tham lam liếm lên vành tai cậu, nụ cười quỷ dị vang lên bên tai.

– Tiểu… Tiểu Khải.

– Hạ Nghiệt, đêm nay ngoan ngoãn để bọn anh “ăn” em đi.

– S… sao?

Hạ Nghiệt cả kinh trợn lớn hai mắt, hai chân cậu bất tri bất giác run rẩy một cách lợi hại, tại sao bản thân lại có cảm giác như, chính mình một con cừu non đêm nay sẽ bị hai tên đại sắc lang này ăn tươi nuốt sống vậy, trong đầu hiện tại chỉ chứa ba chữ duy nhất: không xong rồi.

HOÀN CHÍNH VĂN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.