Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 13


Đọc truyện Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt) – Chương 13

Sở Mặc mệt mỏi nằm sải trên giường, khẽ đưa tay xoa xoa vầng thái dương của mình, y trong đầu không ngừng nhớ đến người kia, có phải hay không cậu chỉ vì tiền của y, nên trong suốt ngày qua là cố ý tiếp cận y.

Càng nghĩ càng khiến Sở Mặc đau đầu không thôi, thế nhưng một lát tiếng gõ cửa đánh thức suy nghĩ của y, Sở Mặc chậm rãi ngồi dậy, bước tới mở cửa.

– Là em sao…. – Y qua loa nhìn lướt Dư Thiên Mỹ, xoay người đi đến tủ quần áo lục lọi.

– Anh bị thương chỗ nào sao? – Cô lo lắng ngồi xuống giường hỏi.

– Không. Sao vậy? – Sở Mặc lắc đầu phủ nhận, sau lại không hiểu ý cô, liền quay đầu thắc mắc

– Em phát hiện cái này ở trong áo anh. – Dư Thiên Mỹ cầm lấy mảnh da huyết khô đưa đến trước mặt y.

Sở Mặc kinh ngạc một hồi, sau liền gượng cười trả lời cô.

– Không có gì đâu.

– Thôi được rồi, chuyện nhỏ nên em cũng không muốn hỏi gì nhiều. Phải rồi, anh cũng mau mau tắm rửa rồi xuống ăn cơm.

Nói xong Dư Thiên Mỹ liền treo áo khoác Sở Mặc vào tủ áo, dặn y vài câu rồi xoay người bước ra ngoài.

Sở Mặc chỉ thở dài một tiếng, sau liền vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể sạch sẽ, bước xuống nhà bếp dùng bữa tối cùng mẹ và cô.

==============

– Ngô…. – Hạ Nghiệt mơ màng mở mi mắt ra, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng trịch như đeo cả tấn đá trên người vậy, tay chân lại đau nhức tựa hồ không thể cử động nổi, cậu cố gắng mở lớn mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Văn Khải đang ngủ say bên cạnh mình.

Phát hiện bản thân đang ôm lấy hắn, Hạ Nghiệt giật mình đẩy tay Văn Khải xuống, nhớ lại đêm qua vì bị hắn cho uống xuân nhược, làm cậu nguyên cả buổi tối không ngừng ân ái cùng hắn nồng nhiệt, nghĩ lại chỉ cảm thấy bản thân vô cùng ghê tởm đi.

Cố gắng nhấc tấm thân đầy vết đỏ hồng ngồi dậy, Hạ Nghiệt loạng choạng rời khỏi giường, khập khiễng bước đi, cư nhiên mỗi một bước là tiếng nhóp nhép lại vang lên.

Cậu khẽ xoay đầu, chính là tinh dịch không ngừng chảy ra từ hậu huyệt cậu, rơi xuống sàn nhà.

– A. – Nhân lúc còn chưa kịp bước thêm bước nữa, phía sau có cảm giác như một miếng vải quấn quanh mông mình, sau đó cơ thể lại là nhấc bổng trên vòng tay của ai đó, Hạ Nghiệt vô pháp vòng tay ôm lấy cổ người kia, kinh ngạc nhìn hắn, là.. Văn Khải, hắn ta như thế nào đã tỉnh rồi.

– Lần sau thức dậy phải nói cho tôi biết, nghe chưa? – Hắn liếc mắt quanh cậu, bá đạo ra lệnh.

Hạ Nghiệt không nói gì, rũ mi mắt mặc Văn Khải ôm lấy mình bước đi, cư nhiên ánh mắt lúc này đột nhiên dừng lại ở lồng ngực của hắn, làn da trắng hồng, cơ bụng lại săn chắc. Ngẫm nhìn lại cơ thể chính mình, cậu có chút nể phục, nếu như hoàn cảnh cậu có thể tốt hơn, không chừng hiện tại cậu cũng có cơ bụng sáu múi rồi đi.


Ôm Hạ Nghiệt vào phòng tắm, đặt cậu vào bồn, Văn Khải với tay lấy vòi hoa sen bật nước ấm lên, xả vào bồn, sau đó cũng chui thân ngồi vào. Hạ Nghiệt lúc này có chút cả kinh nhìn hắn, chiếc mông bất giác lui về phía sau.

– Làm gì? Mau qua đây! – Nhìn thấy phản ứng của Hạ Nghiệt, Văn Khải đương nhiên không vui chút nào, liền hất cằm ra lệnh.

Mãi thấy cậu chần chừ không nghe lời, hắn mất hết kiên nhẫn, một phen nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, kéo cậu ngồi vào giữa hai chân mình, xoay người cậu lại, ôm lấy cậu từ đằng sau.

– Hmm… tôi rất thích ôm anh nha, cơ thể mảnh mai, làn da lại rất trắng trẻo, bất quá…. vết thương trên đây kì thực rất không ưa. – Hắn đưa tay chạm lên những vết máu khô trên lưng Hạ Nghiệt, sau đó là đặt cằm lên hõm cổ cậu, khẽ hôn một cái.

– Ư… – Hạ Nghiệt nhất thời giật nảy mình, nhướng cổ tránh né nụ hôn kia.

– Hiện tại vì đã có xuân nhược, cho nên tôi sẽ ở nhà thường xuyên, anh đừng hòng chạy thoát. – Văn Khải nhếch miệng cười tà, bàn tay bắt đầu mò mẫm ra phía trước, vuốt ve lấy ngực Hạ Nghiệt.

Nghe đến đây cậu lập tức phẫn nộ xoay người đối mặt với hắn, thanh âm thập phần run rẩy.

– Cậu… nói vậy là có ý gì? Không phải tôi đã sẵn sàng “phục vụ” cậu rồi sao? Tại sao phải dùng đến thuốc?

– Tôi biết. Chẳng qua anh không chịu vui vẻ phối hợp với tôi mà thôi. – Văn Khải bật cười thành tiếng, đưa tay nắm lấy cằm Hạ Nghiệt, khẽ vươn lưỡi liếm lên môi cậu.

Cậu tức giận gạt tay hắn ra, hung hăng chùi lấy môi mình, vội vã ngồi dậy định rời khỏi bồn tắm. Cư nhiên ngay lúc này một cỗ tay kéo lấy cậu, hung hăng áp cậu vào thành tường.

– Còn không ngoãn ngoãn thì tôi dùng thuốc đấy.

– Mau buông. – Hạ Nghiệt tức giận không ngừng giãy dụa, lại bị Văn Khải cúi đầu điên cuồng hôn môi cậu, sau đó ghé xuống chiếc cổ trắng nõn của cậu mút lấy.

– Văn Khải… cầu xin cậu… buông tha tôi một lần này thôi.. tôi thực sự muốn ra ngoài. – Hạ Nghiệt bất lực rơi lệ, nghẹn ngào cầu xin.

Văn Khải vừa nghe lập tức ngừng động tác, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu đang run rẩy khóc nức. Bị bộ dạng quen thuộc kia khiến hắn có chút đau lòng, khẩn trương luống cuống chùi nước mắt cho cậu.

– Tôi thà thấy bản mặt than của anh còn hơn. Haizz… tôi cho anh ra ngoài là đưọc chứ gì?

– A? – Hạ Nghiệt sửng người nhìn hắn, quên mất bản thân đang bị Văn Khải ôm chặt.

Hắn nhìn cậu, cậu cũng nhìn hắn, hai bên cứ thế im lặng không hề mở miệng, căn phòng lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào từ vòi hoa sen.

– Tôi chỉ muốn xin việc làm, ở nhà khiến tôi không thoải mái… – Cảm thấy hoàn cảnh có gì không đúng, Hạ Nghiệt liền cúi đầu, lãnh đạm trả lời.

– Hảo. Bất quá… để tôi tẩy sạch phía sau anh đã, không sẽ nhiễm bệnh.


– Không cần. Tôi tự làm…

Hạ Nghiệt chưa kịp hạ thủ, Văn Khải đã thẳng thừng xoay người cậu lại, nhấc mông cậu lên, đưa ngón tay vào bên trong hậu huyệt cậu.

Động tác cực kì ôn nhu của hắn khiến Hạ Nghiệt có chút hiếu kì, cậu khẽ liếc mắt lén lút nhìn Văn Khải, như thế nào hắn lại như vậy được chứ, thực không quen chút nào đi.

– Sao vậy? – Phát hiện Hạ Nghiệt đang nhìn chăm chăm vào mình, Văn Khải đương nhiên rất cao hứng, lại vờ như hỏi han cậu.

– Không. – Cậu giật mình xoay đầu lại, nhắm nghiền hai mắt không ngừng chửi bản thân mình.

Hắn bất giác cong khóe miệng, cúi xuống gặm lấy vành tai cậu, hơi thở nóng như lửa đốt vang lên bên tai cậu.

– Tối nay tôi sẽ đợi anh. – Nói xong hắn liền đứng dậy, lau sạch cơ thể mình bước ra ngoài.

Hạ Nghiệt im lặng một hồi, tự trách bản thân quá yếu đuối, không nhất thiết phải khóc lóc mà cầu xin Văn Khải hắn như vậy, cậu có thể tự ý bỏ trốn được mà.

Từ trước đến nay, bản thân luôn sống trong căn nhà thối nát cùng Hạ Gia, cậu chính là chưa từng trưng bộ dạng cầu xin ông, như thế nào khi đối diện với hắn, cảm thấy chính mình thực nhỏ bé, hắn chẳng khác gì một ác ma vậy, tuy nhiên thỉnh thoảng lại tùy hứng mà ôn nhu với cậu.

Kì thực càng nghĩ càng khiến Hạ Nghiệt đầu óc rối răm, bất quá vì cậu muốn được một người quan tâm và thấu hiểu tâm tình của mình, người đó hiện tại đã không còn tin tưởng cậu nữa rồi, Sở Mặc.

Cậu cũng không muốn giải thích, cậu không lừa đảo vì tiền, cũng không tiếp cận y với mục đích khác, chỉ là ngay từ đầu y đã để ý đến cậu, cậu chính là cảm thấy một chút cảm động mà thôi.

Không muốn suy nghĩ gì thêm, Hạ Nghiệt liền nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra ngoài, chỉ thấy căn phòng trống trải không một bóng người.

Phát hiện có một bộ y phục đặt ngay ngắn trên giường, phía trên còn có một tờ giấy.

– Hôm nay tôi phải đến trường nên không có thời gian mua quần áo cho anh, mặc tạm của tôi, lần sau chúng ta hẳn đi. Còn nữa, nếu tối nay anh ngoan ngoãn “hợp tác” vui vẻ cùng tôi, tôi sẽ không dùng đến thuốc.

Gì chứ, loại người như hắn cũng phải gương mẫu đến trường sao, Hạ Nghiệt vo tròn tờ giấy ném sang một bên, không do dự cầm lấy bộ y phục kia thay vào.

===========

– Này mọi người, hôm nay tâm trạng Tổng giám đốc có vẻ không tốt nha.


– Cô nói tôi mới nhớ, mặc dù Tổng giám đốc bình thường rất lạnh lùng cao ngạo, nhưng hôm nay thực sự không đùa được đâu a, mới nhìn khí thái của anh ấy đi qua thôi, tôi đã cảm thấy sởn da gà rồi.

– Phải đó phải đó, ban nãy lúc tôi chào Tổng giám đốc, anh ta kiểu như là “tôi đây không có hứng thú” . Chậc chậc, thực không lịch sự chút nào.

– Vậy các cô mới là lịch sự có phải không?! – Nhân lúc các nhân viên làm việc không ngừng bàn tán sôi nổi, một thanh âm nữ nhân đột nhiên vang lên từ phía sau.

Bọn họ kinh hoảng quay đầu, chính là Dư Thiên Mỹ và hai người mẹ của cô và Sở Mặc, liền nghi phép đứng dậy thấp đầu chào.

– Các cô ở đây không làm việc đàng hoàng, cứ tán dóc Tổng giám đốc các người, có tin tôi đuổi việc các cô không?!! – Bà Lưu nổi giận hướng nhân viên quát lớn.

– Thực xin lỗi, chúng tôi lần sau không dám.

– Mẹ à, nhắc nhở như vậy được rồi. Không chừng sẽ ảnh hưởng đến công ty của anh ấy. Ân? – Dư Thiên Mỹ vội vã ôm lấy cánh tay bà năn nỉ.

– Phải đó chị Lưu, bình tĩnh đi. – Bà Dư chính là mẫu thân của Dư Thiên Mỹ, cũng tán thành ý kiến của con gái mình.

– Haizz… thôi được rồi. Chúng ta lên mang bữa trưa cho Sở Mặc. – Bà Lưu thở dài một tiếng, cùng hai người bọn họ bước ra ngoài.

Sở Mặc đang chăm chú vào màn hình máy tính, cư nhiên thanh âm quen thuộc vang lên từ bên ngoài cửa.

– Sở Mặc, mẹ đây.

Y vội vã tắt màn hình, đứng dậy mở cửa cho bà. Cư nhiên lúc này lại phát hiện Dư Thiên Mỹ và bà Dư cũng đi theo, liền cúi đầu chào bà.

– Em và bác cũng đến đây sao? – Cùng mọi người vào bàn khách ngồi xuống, Sở Mặc đã mở miệng hỏi han hỏi Dư Thiên Mỹ.

– Ân. Bệnh viện hôm nay có người thay ca trực cho em. – Cô gật đầu giải thích.

– Con, ban nãy mẹ có nghe mấy nhân viên nói xấu con, bảo tâm trạng con không tốt gì đó. Thực ra có chuyện gì sao? – Nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy của nhân viên, bà Lưu liền quay sang lo lắng hỏi Sở Mặc.

– Không có gì, mẹ đừng…..

– Tổng giám đốc!! – Sở Mặc chưa kịp dứt lời, quản lý từ bên ngoài đột nhiên xông thẳng vào phòng, bộ dạng cực kì hối hả.

– Cô kia, tại sao vào phòng Tổng giám đốc không chịu gõ cửa?!!

– Mẹ… Có chuyện gì không? – Sở Mặc vỗ vỗ vai bà Lưu, đứng dậy hỏi quản lý.

– Tổng giám đốc, có một gã đàn ông đứng ở dưới đột nhiên tới khu tiếp tân quậy phá, chúng tôi đã gọi bảo vệ rồi nhưng ông ta vẫn một mực như vậy, còn đánh cả bảo vệ nữa. – Cô quản lý tựa hồ vẫn còn khiếp đảm kể lại sự việc.

Sở Mặc cau mày một hồi, không nói hai lời liền bước ra ngoài.

– Thằng khốn mất dạy mau ra đây cho tao?!! Công ty các người làm ăn kiểu gì vậy hả? – Hạ Gia một bên tay cầm chai rượu, một bên loạng choạng không ngừng chửi lớn.


– Ông già, ông ăn nói cẩn thận, ở đây không tiếp quản ông đâu, ông mau về đi. – Cô tiếp tân tức giận ra lệnh.

– Hạ Nghiệt, mày mau bước ra đây cho tao!! – Hạ Gia nổi điên một phen ném chai rượu vào tường, khiến mọi người đều sợ hãi lui về một bên.

– Tổng giám đốc!

Sở Mặc lạnh lùng bước tới, quay sang quầy tiếp tân ra lệnh mọi người về phòng nhân viên, cho tay vào túi quần nhìn đống hỗn độn xung quanh.

– À, tao nhận ra mày, mày là tên khốn bữa trước đánh tao ở bãi đậu xe, thì ra mày là tổng giám đốc sao? – Hạ Gia vừa nhìn qua Sở Mặc đã nhận ra y ngay, liền tà tà cười bước tới.

– Hạ Nghiệt tôi đã đuổi việc cậu ta rồi. Ông về đi. – Y hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng trả lời ông.

– Gì chứ? Đuổi việc rồi!! Thằng vô dụng! Nếu vậy mày cũng phải trả tiền lương cho thằng ranh đó chứ, mau đưa tiền đây!! – Hạ Gia ngang nhiên đưa tay đẩy Sở Mặc, hùng hổ ra lệnh.

Lúc này Hạ Nghiệt đã bước tới cửa, vừa nhìn thấy Hạ Gia ra lệnh cho y đưa tiền, cậu liền lạnh lùng bước tới bắt lấy cổ tay ông kéo đi, lãnh đạm ra lệnh.

– Ông mau về đi.

– A, thằng mất dạy, mày dám ra lệnh tao sao, mày hỏi thằng chủ của mày đi, kêu nó đưa tiền đây.

– Ông… Xin lỗi đã làm phiền anh. – Hạ Nghiệt đưa tay nắm thành quyền, khẽ cúi thấp đầu xin lỗi sở Mặc.

– Bao nhiêu? – Một lát, y đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

– Haha, mày cũng biết điều đó a, tám trăm ngàn. – Nghe vậy Hạ Gia liền cao hứng đẩy cậu ra, cười khoái chí ra giá.

– Cái gì? Ông bị điên sao? – Hạ Nghiệt cả kinh nhìn ông, sau lại quay sang nhìn thấy Sở Mặc đang cầm ví tiền của mình.

– Đừng diễn kịch nữa, xem như tám trăm ngàn này là lần trước tôi và cậu ân ái, hai người mau cầm lấy rồi mau cút ra khỏi đây đi! – Y lạnh lùng ném một tấm chi phiếu trước mặt Hạ Nghiệt, lạnh lùng mở miệng không chút lưu tình.

Cậu sững người nhìn y, diễn kịch sao. Hạ Nghiệt cười lạnh một tiếng, cúi xuống nhặt lấy tờ chi phiếu tám trăm ngàn kia, đưa cho Hạ Gia, rồi quay sang Sở Mặc giả vờ bộ dạng là một nam kĩ, cố gắng không để thanh âm run rẩy phát ra.

– Nếu như lần sau có nhu cầu, cứ tìm tôi.

– Tiện nhân!! – Nghe thấy tiếng chửi lớn, Hạ Nghiệt và Sở Mặc liền quay đầu, chỉ thấy bà Lưu, bà Dư và cả Dư Thiên Mỹ bước đến.

– Mẹ.

Hạ Nghiệt cả kinh nhìn Sở Mặc, kia… là mẫu thân của y sao. “Chát” một tiếng, cậu lập tức bị bà Lưu hung hăng giáng xuống một cái tát, đầu bất giác nghiêng về một bên.

HẾT CHƯƠNG 13


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.