Đọc truyện Đại Quốc Tặc – Chương 52: Cứu chủ
Dao găm sắc nhọn ánh lên một ánh xanh lục nhạt, trong nháy mắt cắt đứt sợi dây buộc tên sát thủ thấp bé, sau đó cắt ngọt như cắt đậu phụ găm thẳng vào người tên sát thủ.
Lúc Giang Long ra tay, tên sát thủ có phát hiện ra nhưng vì bị treo ở giữa không trung nên khó hành động, muốn tránh là vô cùng khó.
Cho nên chỉ mới nghiêng sang bên một chút đã thấy đau đớn vô cùng ở hông.
– A!
Lúc tên sát thủ kêu đau, Giang Long cầm dao xoẹt qua, cắt sợi dây ở hông tên sát thủ rất nhanh.
– Làm sao thế?
Tên đầu lĩnh vừa lên tiếng hỏi, thì đã thấy thủ hạ hai tay ôm lấy bụng và rơi xuống vực.
– Gã bị thương rồi!
Một tên bịt mặt tinh mắt kêu lên.
Người kia cũng mở miệng nói:
– Ta cũng nhìn đến giữa kẻ tay gã có vết máu!
Thân thể tên sát thủ thấp bé rơi xuống phía dưới, bên tai truyền đến gió vù vù, theo bản năng gã hoa tay múa chân cuồng loạn, trên mặt là một vẻ hoảng sợ.
Lúc này kể cả những tử sĩ kiên định nhất cũng không còn tâm tư nào để nhắc đầu lĩnh của mình rằng, tên tiểu tử Cảnh gia thật sự nấp ở dưới.
Bụp!
Chỉ chốc lát, tên sát thủ thấp bé đã rơi xuống một viên đá nhô lên ở dưới đáy vực, máu văng khắp nơi, tan xương nát thịt.
– Khốn kiếp!
Tên đầu lĩnh một lát sau đột nhiên mở miệng mắng chửi:
– Tên tiểu tử đó chắc chắn nấp ở dưới đó.
Những tên còn lại cũng nghĩ ra vấn đề rồi.
Lúc trước bọn chúng khẳng định là bị Cảnh Giang Long đột kích nên mới rơi xuống vực chết.
– Đa Ba, ngươi đi xuống, giết tên tiểu tử kia đi!
Tên đầu lĩnh kéo đoạn dây bị cắt lên, sau đó lại ra mệnh lệnh cho tên thủ hạ có thân thủ tốt nhất đi xuống.
– Vâng!
Đa Ba không mặc gì, thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén, kể cả vừa rồi đồng bọn bị rơi xuống vực nhưng gã vẫn không lo lắng do dự chút nào, bước lên phía trước nhận lệnh.
Mấy tên bịt mặt cột chặt dây vào hông Đa Ba.
Để tránh dây bị lỏng, bọn chúng đã thắt mấy nút chết.
Đa Ba lần này không đi thẳng xuống mà vòng ra cách cửa động một trượng, chờ nhìn thấy bóng của Giang Long thì ánh mắt phát ra sát khí rất nặng.
Giang Long một tay nắm chặt con dao, cơ thể căng lên sẵn sàng ứng phó đợt đột kích của Đa Ba, nhưng trên mặt hắn lộ ra một vẻ rất thản nhiên.
Thấy Giang Long không có vẻ gì là sợ hãi hoảng loạn, rất điềm tĩnh, Đa Ba chần chờ một chút, không dám tiến lên ra tay ngay.
Trong tư liệu mà tổ chức thu thập được, Cảnh Giang Long rất ngây thơ, vô tri, nhát gan, bây giờ đang ở trong hiểm cảnh, đang lẽ phải sợ phát khóc, kêu lên xin tha mới đúng, để giữ lại cái mạng mình không phải sao?
Vì sao hắn hoàn toàn không hề sợ hãi?
Đa Ba nghi ngờ không chắc.
– Đa Ba, dưới đó có hắn không?
Tên đầu lĩnh thấy Đa Ba ngẩn ra đó liền hỏi.
Đa Ba đột nhiên định thần lại, mắt vẫn nhìn Giang Long, gật đầu nói:
– Tên tiểu tử Cảnh gia núp ở đây.
Vừa nói xong thì đám bịt mặt đồng loạt ồ lên.
Rõ ràng không ai ngờ Cảnh Giang Long thật sự núp ngay dưới mắt đó.
– Đầu lĩnh, may mà ngài mưu tính kỹ lưỡng, nếu không thì gian kế của tên tiểu tử này đã thành rồi.
– Đầu lĩnh tuệ nhãn tuyệt vời.
– Tên tiểu tử này suýt nữa đã lừa được chúng ta!
Tên thống lĩnh được nghe bọn thủ hạ khen ngợi trong lòng rất vui, và thầm nghĩ cũng may cẩn thận cảnh giác, nếu không nhiệm vụ thất bại sẽ bị bên trên trừng phạt, hơn nữa bị một tên oắt con dùng cách này mà lừa được mình thì thật mất mặt.
– Nhanh nhanh giải quyết hắn đi rồi chúng ta rút ngay!
Tên đầu lĩnh nghiêm nghị bảo.
Nghe thấy mệnh lệnh, Đa Ba chau mày lại, sau khi dừng lại một lúc, gã đột nhiên phát hiện tên thiếu niên trước mặt mình có lẽ không dễ đối phó như vậy.
Có gan, có quyết đoán, trong hiểm cảnh vừa bị truy binh vừa bị hết đường, dám dùng mưu kế như vậy ở trên vực cao như thế này.
Trước đó đã giết một tên đồng bọn của gã mà vẫn trấn tĩnh như vậy, mặt không hoảng loạn.
Người bình thường thì không dám giết người, kể cả dám giết thì cũng sẽ sợ đến xanh mặt.
Không đúng, ngoại trừ tên đồng bọn vừa bị rơi xuống vực, còn có Khố La sở trường truy đuổi, thân thủ không tệ nhưng cũng chết dưới tay tên tiểu tử này.
Nghĩ tới đây, Đa Ba trong lòng đột nhiên lạnh sống lưng, lập tức ngừng tiếp cận, không dám coi thường Giang Long.
Hơn nữa còn nói:
– Đầu lĩnh, thuộc hạ đoán tên tiểu tử này có ám khí bôi kịch độc trên người.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ đã tìm thấy Giang Long, thế thì nếu muốn giết một tên bệnh tật nhiều năm, tay trói gà không chặt, không phải là dễ dàng như trở bàn tay hay sao?
Cả tên đầu lĩnh cũng nghĩ vậy.
Lúc trước cái kia thấp bé thuộc hạ bị giết, hoàn toàn là bởi vì không cẩn thận bị Cảnh Giang Long cho đánh lén đến, cũng không phải nói Cảnh Giang Long thật có bản lãnh gì.
Vì thế khi Đa Ba nói thế, bọn còn đều ngẩn ra.
Tên đầu lĩnh phản ứng lại nhanh nhất, lập tức nghĩ đến Khố La lúc chết trong rừng.
Khố La ánh mắt đầy tơ máu, miệng có bọt trắng, trên cổ bị thương, máu chảy ra là màu tím đen.
Tất cả đều cho thấy Khố La chết vì trúng độc.
Theo tư liệu của tổ chức, Cảnh Giang Long chưa bao giờ học võ công, nếu thế Khố La nếu chết trong tay hắn thì nhất định là hắn phải có ám khí cực kỳ lợi hại.
Hơn nữa trên ám khí nhất định có bôi kịch độc.
– Ngươi cẩn thận một chút!
Tên đầu lĩnh có chút hối hận vì đã vứt cung tên đi rồi.
Hắn vốn nghĩ sau khi vào rừng thì trong rừng tầm nhìn hạn chế, lại nhiều cây, cung tên không có nhiều tác dụng. Với lại vác cung tên bốn thước trên vai cùng với ống tên sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ trong rừng.
– Nếu không thì phái thêm huynh đệ xuống đây giúp thuộc hạ?
Đa Ba nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Long liền do dự một chút và đề nghị giúp đỡ.
Tên đầu lĩnh rất hiểu con người của Đa Ba, thân thủ rất tốt, con người cũng rất giữ chữ tín, nếu không phải vì không chắc chắn thì sẽ không mở miệng xin giúp đỡ.
Gã có chút kinh ngạc.
Gã lập tức thấy tò mò không biết Cảnh Giang Long hình dạng như thế nào mà làm Đa Ba e dè đến thế.
– Thêm hai người nữa cởi áo ngoài xé thành miếng vải rồi cột thành dây.
Tên đầu lĩnh không từ chối yêu cầu của Đa Ba, lập tức hạ lệnh.
Số tên bịt mặt còn lại đều nghĩ Đa Ba quá nhát gan, đối phó một tên bệnh tật ốm yếu thôi, có cần phải thêm một người giúp đỡ không?
Nhưng đầu lĩnh đã hạ lệnh, bọn chúng không dám cãi lại.
Lập tức hai tên bịt mặt cởi áo ngoài ra xé thành mãnh rồi cột thành sợi.
Lúc này, một người bịt mặt chủ động tình nguyện:
– Đầu lĩnh, hãy cho ta xuống dưới.
– Ừ!
Tên đầu lĩnh nhìn ra tên này có vẻ coi thường Đa Ba, trong lòng có lẽ cho rằng Đa Ba nhát gan, đánh giá cao tiểu tử Cảnh gia nhưng gã vẫn đồng ý xuống.
Vì trong mắt gã, tên tiểu tử Cảnh gia dù có lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của chúng.
Buộc xong dây, những tên còn lại cho gã xuống dưới dần dần.
Chỉ một lát, Đa Ba và tên bịt mặt này tay nắm chặt đao, một từ bên trái, một từ bên phải lao vào trong động.
Nếu trong tay mà có trường thương thì Giang Long sẽ không phải lo hai tên này.
Nhưng bây giờ con dao này quá ngắn, miễn cưỡng thì đối phó được một tên, nhưng hai tên cùng lên thì đúng là lực bất tòng tâm.
– Trên người ta đúng là có ám khí, hơn nữa còn được tẩm kịch độc, chạm vào là chết.
Giang Long nheo mắt lại đột nhiên nói.
Không ngoài dự liệu của hắn, Đa Ba và tên kia lập tức ngừng lại.
– Hắn đang cố ý dọa hai bọn ngươi đó, lên đi, giết chết hắn. Đừng để hắn kéo dài thời gian.
Tên đầu lĩnh quát lạnh một tiếng.
Đa Ba và tên kia nghe thế nhìn nhau và tiếp cận Giang Long.
Không thật sự tin vào lời dự đoán của thống lĩnh, mà là vì bọn chúng là tử sĩ của tổ chức, lúc chấp hành nhiệm vụ là phải phục tùng mệnh lệnh.
Tổ chức sẽ trừng phạt nghiêm khắc với ai không phục tùng mệnh lệnh.
Một khi bị phát hiện không những muốn sống không được, muốn chết không xong, kể cả người nhà cũng phải chết theo.
……………
Tiên Phong chạy quãng đường dài, cuối cùng đã lên đến ngọn núi này.
Nhưng sau khi nó nhìn thấy đám người bịt mặt thì không giống như chó bình thường là sẽ sủa lên rồi vồ tới.
Ngược lại, nó còn hạ thấp đầu xuống, cằm gần như chạm đất, hạ thấp thân người, nín thở, bước thật nhẹ, từ từ bước tới.
Tiên Phong tứ chi to lớn, bốn chân da thịt dầy, cố ý đi từ từ, không có phát ra tiếng động nào.
Cứ như vậy từng bước đến chỗ đám hắc y nhân, cách xa một trượng.
Lúc đến gần, nó bắt đầu chọn mục tiêu tấn công, lúc này nó nhìn thấy hai bên đều có hai tên hắc y nhân tay cầm sợi dây, thế là không do dự gì lao đến hai tên hắc y nhân bên phải.
Thân thể to lớn giữa không trung đột nhiên vồ tới.
Đám hắc y nhân sở dĩ không phát hiện ra Tiên Phong cũng vì bọn chúng đang tập trung giữ hai sợi dây.
Nhất là Đa Ba còn cần nhờ người giúp làm cho đám đồng bọn đều bất ngờ.
Một tên kéo sợi dây cúi đầu nhìn xuống dưới đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió.
Còn chưa kịp phản ứng đã thấy một lực lớn đến từ sau lưng.
Gà vốn đứng ở bên bờ vực, hơn nữa một đầu dây đang kéo giừ một người, chân đứng không vững nên bị đẩy rơi xuống vực luôn.
– A!
Tên hắc y nhân này kêu lên kinh hãi, hoa tay múa chân rơi khoảng một đoạn rồi tóm được Đa Ba.
Sợi dây kia là dùng đai lưng kết thành, làm sao mà chịu được trọng lượng của hai người đàn ông?
Trong nháy mắt sợi dây đã đứt.
– A!
Hai tên kêu thảm thiết, ôm nhau rơi xuống vực.
Tiên Phong húc bay một tên liền quay hung hãn nhảy một cái lên tên cầm dây còn lại.
Tốc độ tấn công của nó quá nhanh, rất bất ngờ nên tên đó còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chưa kịp né tránh đã bị cái miệng to của Tiên Phong cắn vào chỗ nhược ở cổ họng.
Rồi làm ngã gã.
Chiếc răng sắc nhọn cắm thẳng vào cổ họng của tên bịt mặt rồi vào sâu trong yết hầu.
Tên bịt mặt sợ đến vứt sợi dây đi, lăn lộn dưới đất, hai tay dùng lực nhấc lên, muốn đẩy đầu của Tiên Phong đi.
Nhưng Tiên Phong làm sao chịu bỏ ra?
Cái cổ cứng rắn vặn đi vặn lại, miệng lớn cắn xé, chỉ một lát, cổ của tên bịt mặt cả huyết quản động mạch đã bị cắn nát, máu tuôn như suối.
Lúc này tên đầu lĩnh cũng bình tỉnh trở lại.
Để một tên khác giữ sợi dây, gã lập tức nghiêng người vì muốn kéo sợi dây, mà bỏ cương đao ở dưới chân.
Nhưng Tiên Phong quá to lớn, da rất dầy, giống như một con hổ vậy, hơn nữa gã cũng thấy thủ hạ mình bị cắn đứt cổ họng không còn sống được nữa nên trong nhất thời tên đầu lĩnh không dám xông lên.
– Mau lên đây!
Người kéo dây kia hốt hoảng, kéo tên đồng bọn lên.
Giang Long tự nhiên không hiểu tại sao, không biết trên đỉnh núi đang xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên một tên bị rơi xuống dưới rồi kéo nốt một tên xuống vực, nhưng tai hắn rất thính đã nghe thấy lúc cắn nát cổ họng tên bịt mặt. Tiên Phong đã thầm gầm lên một tiếng.
Cứu binh đến rồi?
Hắn mừng rỡ trong lòng!
Nhìn thấy gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, tên bịt mặt bò lên theo sợi dây, Giang Long do dự một lút cuối cùng không rút dao ra.