Đại Quốc Tặc

Chương 291: Bao nhiêu người nằm xuống


Đọc truyện Đại Quốc Tặc – Chương 291: Bao nhiêu người nằm xuống

Làm Hoàng đế mấy chục năm, ngồi ở vị trí cao, lão Hoàng thượng có thể hiểu rõ tất cả.

Nhưng hiểu rõ thôi không đủ.

Lão không thể thay đổi gì!

Chân Long Thiên Tử thì sao chứ?

Triều đình tệ nạn quá nhiều, kể cả lão có nắm trọng quyền trong tay cũng lực bất tòng tâm.

Ở đây, không thể không nói một chút.

Lão Hoàng thượng tuy không coi là trung bình nhưng cũng không thể coi là quá xuất sắc.

Cách làm không đủ cứng rắn quyết đoán.

Đối diện lão là khó khăn thế này, chỉ có thể sát phạt dứt khoát.

Đương nhiên nói như vậy thì có mấy người làm được?

Lão Hoàng thượng luôn muốn dùng kế để giải quyết vấn đề, không đụng chạm đến các đại gia tộc, nhưng lại quên mất rằng trước khi khai quốc, Triệu gia lão tổ tông giết rất nhiều người mới đoạt được giang sơn.

Một tướng thành công cần phải giết nhiều người.

Huống gì là Hoàng đế?

Tấu sớ trên bàn làm lão Hoàng thượng rất đau đầu khó xử.

Mấy ngày sau cuối cùng cũng cảm thấy cách của Bàng Thành An dùng được.

Đợi Giang Long làm xong các công trình rồi điều khỏi Linh Thông huyện, lúc đó có thể thăng nửa cấp một cấp cho Giang Long.

Mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt.

Sức hấp dẫn này quá lớn!

Vì có nhiều ruộng tốt như vậy, về cơ bản có thể bảo đảm cho Bắc Cương tự cung tự cấp.

Phải biết việc vận chuyển lương thực từ Nam vào Bắc mất rất nhiều nhân lực vật lực.

Hơn nữa còn có đám tham quan, mong tìm lợi ích.

Mười phần lương thực, chuyển tới Bắc Cương nếu còn được bảy phần đã là tốt lắm rồi.

Đấy là còn chưa tính tới quan tham địa phương ở Bắc Cương.

Lão Hoàng thượng tuyệt đối không thể xem thường cái gan của quan tham, phải biết rằng bọn chúng đến cả lương thực cứu tế cũng dám đụng tới.

Vì thế lão làm Hoàng đế mấy chục năm cũng đã trảm không ít quan viên.

Cũng đã phải quân đội bình định nhiều sự kiện tạo phản.

Bàng Thành An ở quận Vọng Sa lo lắng, sợ Hoàng thượng phát hiện ra gì đó trong tấu sớ, lúc đó chức quan khó giữ.

Mà tấu sớ dâng lên hai ngày vẫn chưa có hồi đáp.

Tri Châu Văn Thượng âm thầm phái người chuyển lời, nói Hoàng thượng không lập tức long nhan phẫn nộ, nói nạn kiếp này có lẽ qua được mắt lão rồi.


Đương nhiên cũng trách Bàng Thành An không ít.

Để ông ta sau này cần thận hơn chút, đừng quá khinh thường sơ suất.

Bàng Thành An tự nhiên cũng gật đầu, đưa người đưa tin chút lợi ích, đồng thời kêu gã chuyển lời về, nói sau này nhất định sẽ liên tục để ý tình hình ở Linh Thông huyện.

Tiễn người đó đi, Bàng Thành An lập tức chuẩn bị.

Đào sông khai hoang, sau khi xong việc sẽ cải thiện được hàng trăm vạn mẫu đất tốt.

Đây là một thành tích rất ấn tượng.

Trước kia Bàng Thành An không rõ thì thôi, nhưng giờ tự nhiên lại muốn tham gia.

Nếu sớm tham gia một chút thì đã có thể đạt nhiều thành tích hơn.

Giang Long lần đầu tiên đưa ra đề nghị đó thì ông ta chỉ coi như trò cười, chỉ điều động ít lương thực đến trợ giúp.

Chỉ là nể mặt Giang Long, hơn nữa cũng muốn ngáng đường của Giang Long, hoàn thành lời dặn của bề trên.

Nhưng bây giờ, ông ta đột nhiên lại muốn ủng hộ hết mình.

Lúc này Bàng Thành An có chút may mắn.

Trước đó không lâu, mấy huyện lệnh quanh đó cũng đến nói nhân khẩu bỏ đi khá nhiều, muốn Bàng Thành An giúp đỡ.

Mất nhiều nhân khẩu, triều đình có thể sẽ bỏ cơ chế huyện ở đó.

Không còn biên chế, huyện lệnh chỉ còn cách về quê chờ sử bộ an bài.

Nếu đợi không ai biết phải đợi bao lâu?

Mấy tháng hay mấy năm?

Cho nên mấy huyện lệnh đều lo lắng.

Khi đó Bàng Thành An nghĩ Giang Long đang gây rối. Sau khi khuyên giải vài câu, rồi ở cửa nha môn và tường thành đều dán cáo thị nói huyện Linh Thông chiêu mộ dân tráng đi đào sông phung phí.

Cỗ vũ mọi người đi đến huyện Linh Thông.

Bàng Thành An muốn sớm thấy Giang Long bị bẽ mặt.

Bao nhiêu người đi như thế, cần bao nhiêu lương thực và ngân lượng?

Nhưng xem ra lúc đó không có ý tốt, coi như đã giúp Linh Thông huyện mở sông cải tạo.

Muốn lập thành tích, không thể chỉ điều động lương thực là xong.

Bàng Thành An còn phái tâm phúc đi trấn thủ ở Linh Thông huyện.

Chỉ cần chỉ tay năm ngón.

Nhưng lúc tìm người để phái đi thì lại có chút khó khăn.

Thân phận Giang Long không phải nhỏ.


Hơn nữa lần trước việc đánh trọng thương mấy nha dịch tham lam mà không chữa trị là đã nói rõ thái độ, Linh Thông huyện là của Giang Long, ai cũng đừng mong nhúng tay vào.

Ai cũng biết Công Tào chủ sự Bành Hỉ là tâm phúc của ông ta, nhưng Giang Long lại không nể mặt.

Hiện tại phái thêm mấy người nữa đi, ai dám tranh chấp với Giang Long?

Không sợ bị Giang Long làm mất mặt, hoặc bị đánh sao?

Thủ hạ của ông ta không phải không có ai cứng rắn nhưng mấy người này phái đi có ổn không?

Nếu làm tung lên, lúc đó Giang Long nổi điên, quận thủ quận Vọng sa cũng không lấy được gì tốt.

Đúng lúc Bàng Thành An đang khó xử.

Bề trên truyền đạt ý chỉ giúp ông ta giải quyết vấn đề.

Đồng thời cũng làm Bàng Thành An rất thất vọng.

Ý chỉ rất đơn giản, yêu cầu Bàng Thành An không nhúng tay vào chuyện khai hoang.

Hơn nữa có thể giúp gì nhất định phải giúp.

Lão Hoàng thượng làm vậy, tự nhiên cũng hiểu rõ Giang Long có thể làm được việc, như thế chắc chắn sẽ có nhiều quan viên sau khi biết chuyện sẽ nhúng tay vào để mong lập chút thành tích.

Điểm này nhất định phải ngăn lại.

Chưa nói đến việc Giang Long không phải dễ chơi, không phải ai muốn làm gì thì làm.

Ai dám ép, đến lúc đó sẽ gây chuyện lớn, kể cả Hoàng thượng cũng không dễ mà giải quyết được.

Chính vì bảo đảm cho công việc đào sông khai hoang thuận lợi, nhất định không thể để đám quan viên đó nhúng tay vào.

Lão Hoàng thượng có một điều may là quân đội Bắc Cương quan hệ khá lộn xộn.

Nhưng quan viên địa phương lại không phức tạp đến thế.

Bắc Cương thâm sơn cùng cốc, không có con cháu của đại gia tộc nào đồng ý đến đó nhậm chức.

Hơn nữa, Thái Tử nhiều năm muốn thay đổi hiện trạng của Bắc Cương, phái rất nhiều tâm phúc đi Bắc Cương.

Chỉ cần hắn đến chào hỏi Thái Tử, tự nhiên sẽ không có ai dám đi làm khó Giang Long nữa.

Nghĩ lại chỉ sau vài năm thì vài trăm vạn mẫu ruộng tốt là của Đại Tề rồi.

Bàng Thành An rất tiếc không thể tham gia vào việc của huyện Linh Thông, đối với cách làm việc của Bành Hỉ cũng rất thất vọng.

Bành Hỉ còn muốn Bàng Thành An được thêm thành tích để điều đi nơi khác, y mới có thể lên chức ở đây.

Nhưng bây giờ…

Nhưng Bành Hỉ vẫn không cam tâm, liên tục khuyên Bàng Thành An, ý chỉ tuy rất rõ ràng nhưng cũng không thể không nhúng tay vào chút nào.


Hơn nữa nếu không phái người qua đó giám sát thì cũng không được.

Bàng Thành An nghĩ cũng đúng, cho nên cuối cùng vẫn phái Bành Hỉ qua huyện Linh Thông, theo dõi việc khai khẩn.

Chỉ có thể mới có thể kịp thời dâng tấu sớ để điều Giang Long đi.

Mà Bành Hỉ sau khi đến Linh Thông huyện lại rất yên ắng.

Được phái đến đây đã là một chiến tích rồi.

Lần trước bị thiệt thòi ở đây, sau khi y về, Bàng Thành An đã giới thiệu cho y về sự lợi hại.

Y không dám gây khó dễ cho Giang Long nữa.

Lúc Lâm Nhã còn đang trên đường về, Giang Long nhận được một bức thư.

Thư đúng là do Lâm Nhã kêu Tề Ngũ gửi tới.

Trong thư nói việc sau khi quay về Lâm gia trải qua những gì, xảy ra những gì đều viết rất rõ.

Giang Long đối với biểu hiện của Lâm Nhã khá hài lòng.

Cuối thư, Lâm Nhã hiếm khi đã nói nhớ Giang Long.

Làm Giang Long rất vui.

Nghĩ đến tuyệt sắc thiên hương của Lâm Nhã, không thể kìm nổi ngọn lửa trong lòng.

Ngoại trừ Lâm Nhã, Tề Ngũ tự nhiên cũng gửi thư tới.

Trong thư nói về việc Hắc Y Vệ sẽ thành lập cứ điểm ở nông trang Lâm gia, đồng thời mượn thanh danh Lâm gia làm chút việc.

Bức thư này Tề Ngũ gửi nội bộ Hắc Y Vệ, Hắc Y Vệ sẽ gửi đến Giang Long.

Đồng thời muốn xin ý kiến Giang Long.

Nếu Giang Long không gật đầu thì Hắc Y Vệ không thể tự làm chủ.

Dù sao Lâm Phủ cũng là nhà mẹ đẻ Lâm Nhã.

Thời gian trôi qua mau, mà huyện Linh Thông mọi việc đều vẫn đang tiến hành.

Đợi vào trung tuần tháng chín, cải tạo sẽ hoàn tất.

Tất cả bách tính trong thành đều sẽ dọn tới nhà mới.

Bách tính giờ đi trên đường ai cũng vui vẻ ra mặt.

Cửa hàng hai bên đường đều cải tạo thành nhà hai đến ba tầng.

Giờ ở đây tấp nập người, đường phố sạch sẽ, đường làm bằng xi măng, rất nhiêu thương gia nghe tin mà tới, sẽ ở lại mua hoặc thuê đất kinh doanh, cho nên sẽ không lo các cửa hàng sẽ bị bỏ không.

Chỉ cần bán đi cửa hàng và nhà, Giang Long đầu tư bao nhiêu cũng có thể thu hồi lại một nửa.

Mà nếu bán đi thì chỉ được hai phần ba.

Đợi khi tất cả bán đi còn có ruộng đồng được cải tạo, Giang Long sau khi ra tay nhất định sẽ kiếm được một số tiền lớn.

Đương nhiên, kiếm được tiền như thế đối với Giang Long khá là chậm.

Nhưng vì thành tích thì cũng chả còn cách nào khác.

Còn nữa, có thể vì bách tính làm chút chuyện, Giang Long cũng thấy vui.

Theo thời gian, công trình tiến độ ngày càng nhanh.


Vừa mới bắt đầu, nhân lực ít, nhưng dần dần nhiều người vào làm thì nhất định sẽ có chút lãng phí.

Dù làm gì lúc mới làm cũng sẽ khó tránh được.

Đào sông dẫn nước là một công trình lớn.

Giang Long chỉ có thời gian vài ngày chuẩn bị, nếu không muốn lãng phí nhân lực thì phải mất vài tháng thời gian lập kế hoạch.

Hơn nữa còn mất thêm vài tháng thời gian nữa để tổ chức đội ngũ chỉ huy.

Giang Long sẽ không làm vậy bởi vì quá mất thời gian.

Hắn đại thể quy hoạch một lượt, sau đó vừa làm vừa quy hoạch tiểu tiết.

Mà lúc này nhân lực nhiều, mọi thứ cũng thuận lợi hơn.

Hơn nữa quy hoạch đã xong, năng suất tăng lên rất nhiều.

Giai đoạn trước đào sông hoàn toàn không thấy tiến độ gì.

Nhưng giờ thì chỉ cần nửa ngày là đã có thể đào một đoạn sông lớn.

Trước kia Giang Long cũng không ngờ chiêu mộ được mười mấy vạn dân tráng và dân thường đến làm việc.

Dù sao Bắc Cương đất rộng người thưa, vốn rất ít người, trước kia không nghĩ tới.

Hiện nay cả bách tính bên ngoài cũng đến đây đào sông.

Vì thế quan viên bên ngoài và Bàng Thành An can thiệp vào.

Bàng Thành An tự nhiên không sợ, chỉ cần lấy ý chỉ của Hoàng thượng ra là không ai dám nói gì nữa.

Hơn nữa cũng không dám lộ mặt ngăn chặn bách tính đến huyện Linh Thông.

Nếu không Bàng Thành An nếu nghe thấy phong thanh, tấu sớ cáo trạng lên trên thì bọn họ chịu không nổi.

Hiện tại đào sông đào tới vòng ngoài của sông chính.

Trước đường sông tiếp với thượng du, đằng sau tiếp hạ du.

Sông khúc khuỷu chứ không thẳng.

Sông chính sau khi dẫn nước tới sẽ vây kín huyện Linh Thông.

Từ đó, đường sông dẫn nước và Hồn Hà sẽ thành lá chắn cho huyện.

Kể cả quân dị tộc tới nữa thì cũng phải qua sông trước mới có thể đánh vào huyện.

Mà dị tộc không giỏi đánh thuỷ.

Rất ít người biết bơi biết lặn.

Kể cả dùng dụng cụ để qua sông cũng là dùng bè da dê là chính.

Thêm một lá chắn tự nhiên này thì huyện Linh Thông chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.

Đương nhiên sau khi khai khẩn đồng hoang, ngoài đất ở vùng hoang dã thì một phần đất khác ở ngoài sông cũng có thể cải tạo.

Đến lúc đó quân dị tộc nếu đến cướp thì sẽ dễ phòng thủ hơn.

Vấn đề này sau này sẽ giải quyết.

———-oOo———-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.