Đại Quốc Tặc

Chương 274: Muốn làm


Đọc truyện Đại Quốc Tặc – Chương 274: Muốn làm

Từ vai đã truyền tới cảm giác đau nhức, khiến cho Phan Văn Trường xuýt chút nữa trở mặt.

Ông ta vốn khinh thường Vệ Dũng, miễn cưỡng hạ thấp bản thân mà kết giao.

Chẳng qua là một nha dịch mà thôi, không ngờ lại không hiểu được thân phận thấp kém ti tiện của mình, động đậy chân tay lung tung.

Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Phan Văn Trường tốt xấu gì cũng vẫn phải nhẫn nhịn.

Lúc này, Vệ Dũng đang làm chân phục vụ cho Bành Hỉ, nếu khiển trách Vệ Dũng, Bành Hỉ cũng khó tránh khỏi hổ thẹn.

Phan Văn Trường dù nhẫn nhịn được, nhưng thần sắc cũng có sự biến đổi, không chú ý gì tới Vệ Dũng.

Mặc dù Vệ Dũng uống chút rượu, nhưng còn lâu mới say được.

Thấy Phan Văn Trường không vui, không muốn thân thiện với mình, thậm chí còn có chút khinh thường mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Phan Văn Trường khinh thường gã, gã lại muốn làm thế nào để Phan Văn Trường xem trọng mình?

Chẳng qua là bởi vì Bành Hỉ có lợi cho Phan Văn Trường, Vệ Dũng mới khen ngợi ngoài mặt.

Một vị quan nghèo kiết xác, miễn cưỡng mới là quan bát phẩm, có gì mà tài giỏi chứ?

Mặc dù Vệ Dũng chỉ là nha dịch, nhưng gã lại nhậm chức ở quận thành, bình thường đều tiếp xúc với quan viên trong quận.

So với quận thành, huyện Linh Thông chỉ là vùng nông thôn hẻo lánh.

Đừng nói chỉ là một trường học huyện, ngay cả Huyện thừa huyện Linh Thông Vệ Dũng cũng chẳng coi ra gì.

Cả thị trấn Linh Thông cũng chỉ có Giang Long có lai lịch mới khiến gã kính nể.

Phan Văn Trường không muốn thân thiết với Vệ Dũng, Vệ Dũng trong lòng tức giận lại muốn trút lên đầu ông ta.

Làm người hầu trong nha môn chắc chắn là phải khéo léo lắm, mạnh vì gạo bạo vì tiền, da mặt dày, biết tiến biết lui, đôi khi còn phải khúm núm cúi đầu lui bước, bỏ qua tôn nghiêm, tình nguyện nằm sấp làm tiểu thiếp, nếu không thì không thể làm lâu dài được.

Xương cốt không được quá cứng.

Nếu không tính mệnh cũng khó bảo toàn.

Vệ Dũng làm sai nha nhiều năm như vậy, sớm đã luyện được xảo ngôn lệnh sắc, vô lại không có da mặt.

Ngươi coi thường ta?

Ta không rút ngắn khoảng cách với ngươi, nếu không há chẳng phải là như ý của ngươi sao?

Hàng ngày kề vận bên ngươi, quấn quýt lấy ngươi, ghê tởm ngươi!

Phan Văn Trường là trí thức, mà trí thức sợ nhất là binh lính, hai là vô lại.

Ngươi thanh cao, xem trọng lễ nghĩa.

Có việc ngoài miệng nói chuyện cao thấp thắng thua.

Nhưng người ta từ xưa tới nay chưa từng nói chuyện đạo lý với ngươi.


Lính dùng nắm đấm, đao thương để nói chuyện.

Vô lại thì không có mặt mũi không da, bắt nạt kẻ yếu.

Vệ Dũng mang từng ly rượu tới cho Phan Văn Trường, ngoài mặt ông ta không dám khước từ.

Nếu không phải là vì sự việc vẫn chưa thành, lo khi Bành Hỉ có Phan Văn Trường rồi, Vệ Dũng nhất định sẽ dìm Phan Văn Trường xuống đáy.

Hồ Bảo đang ăn, bèn cười nói:

– Chờ sự đã thành rồi, Phan đại nhân sẽ mua nhà, tiểu thiếp, kế thừa hương hỏa.

Nói tới tiểu thiếp, Phan Văn Trường cảm thấy khá hơn một chút.

Người có học thức càng xem trọng chuyện kế thừa hương hỏa, xem trọng cái không có con nối dõi!

Không có con trai luôn là tâm bệnh của Phan Văn Trường.

Thấy Phan Văn Trường tươi cười, Vệ Dũng cười híp mắt lại, que củi khô như ngươi còn có thể làm được gì chứ?

Nếu không được, lão tử có thể giúp ngươi một chút.

Làm to bụng tiểu thiếp của ngươi lên.

Vệ Dũng không phải là người rộng lượng, ngược lại lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo.

Phan Văn Trường xem thường gã, gã sẽ báo thù lại.

Uống bát rượu vào, đầu óc Vệ Dũng thật sắc bén, khoan hãy nói, lập tức có chủ ý.

Phan Văn Trường muốn tiêu tiền mua tiểu thiếp, phải liên hệ với người môi giới, người môi giới mà Vệ Dũng quen thì nhiều hơn.

– Phan đại nhân, đại nhân muốn mua tiểu thiếp, hãy nói với tiểu nhân một câu, tiểu nhân quen biết rất nhiều bà mối ở huyện thành này. Những người này rất biết cách chăm sóc, trong tay đều có hàng tốt, xem đại nhân Ngài muốn thế nào thôi.

Vệ Dũng nước miếng văng tứ tung,

– Ngoan ngoãn, vâng lời, xinh đẹp, yêu kiều, hoặc là biết làm tình.

Khiến Ngài hài lòng, hơn nữa giá cả còn hữu nghị nữa.

Phan Văn Trường vốn chỉ là muốn mua tiểu thiếp về nhà sinh con trai là được rồi.

Trong huyện Thông Linh, nhiều người nghèo khổ, mua một nha đầu cũng không khó khăn gì.

Nhưng sau khi nghe nói cũng không khỏi động lòng.

Đàn ông làm gì có ai không háo sắc chứ?

Có thể mua được gái đẹp, tự nhiên không muốn chọn gái xấu nữa.

Hơn nữa Vệ Dũng nói giá cả cũng rẻ.

Phan Văn Trường lập tức hỏi lại, hỏi thăm giá cả.


Vệ Dũng thì quả thực là quen rất nhiều người làm mối, trong huyện nhiều quan viên cũng nhờ vả, đều do gã lo liệu thỏa đáng.

Nếu muốn mua một nha hoàn, gã ngay cả bà mối cũng không tìm được, quan viên há chẳng phải là muốn nổi giận rồi sao?

Cho nên nghe Phan Văn Trường hỏi vậy, liền trả lời.

Miệng lưỡi gã như hoa sen nở, chỉ vì động chạm tới Phan Văn Trường, đến lúc đó âm thầm ra tay, khiến cho Phan Văn Trường sớm bị thân tàn.

Tốt nhất vẫn là nhân tình của gã, khi đó gã có thể giúp Phan Văn Trường làm to bụng tiểu thiếp.

Cho tới đêm động phòng hoa chúc, xử nữ lạc hồng, có rất nhiều cách để che giấu.

Phan Văn Trường quả nhiên đã bị thuyết phục.

Thấy trong mắt Phan Văn Trường có vẻ hưng phấn, trong lòng Vệ Dũng hừ lên một tiếng, lão già này sau này sẽ thay ta nuôi con trai!

Hứa Hoài Tài sai người ném thư vào nha huyện, chính là tin tức bên phía cửa hàng.

Nhưng người hầu phái đi quan sát nha huyện lại mãi không thấy trở về.

Trời sắp tối rồi, Hứa Hoài Tài chỉ có thể cử người hầu khác đi xem tình hình.

Nhưng chờ tới khi người hầu này trở về, phía sau còn có một nhóm nha dịch huyện Linh Thông đi cùng.

Mấy tên nha dịch cầm đầu là Hà Đạo.

– Hứa lão gia, Huyện lệnh Cảnh đại nhân cho mời!

Hà Đạo vừa bước vào cửa cửa hàng đã chắp tay nói.

Hứa Hoài Tài nghe mà kinh ngạc.

– Chẳng hay Cảnh đại nhân truyền thảo dân có chuyện gì?

– Hứa lão gia hà tất còn hỏi?

Hà Đạo hỏi lại.

– Quả thực không biết là chuyện gì.

Thấy Hứa Hoài Tài lắc đầu, vẫn đang cố làm ra vẻ, Hà Đạo liền xị mặt xuống.

– Bức thư đó là Hứa lão gia cho người ném vào trong tường, lẽ nào Hứa lão gia không muốn thừa nhận?

Hứa Hoài Tài nghe vậy thần mắt hoảng loạn.

– Kỳ thực đám người Bành Hỉ đang có động tác ngầm, sớm đã bị Cảnh đại nhân biết rồi, chỉ là trong tay không bằng không chứng không thể trừng phạt được thôi!

Hà Đạo nói thẳng:


– Ngoài Hứa lão gia ra còn có mấy ông chủ cửa hàng bị uy hiếp, Cảnh đại nhân ra mặt cũng muốn vì mấy vị lão gia chủ trì công đạo.

– Chuyện này ….

– Nếu Hứa lão gia khó xử, Cảnh đại nhân cũng không miễn cưỡng. Song gian hàng này, Hứa lão gia chỉ có tặng không cho Bành Hỉ thôi.

Nghe vậy, Hứa Hoài Tài liền nghiến chặt răng lại,

– Thảo dân sẽ tới nha huyện!

Hứa gia không phải là cửa hàng nhỏ, Hứa Hoài Tài cũng không phải là người tự phụ, không nói lần này nhận thức xấu xa, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, khiến cho các tham quan khác nhìn vào, chính là dựa vào khẩu khí sản nghiệp bị người ta cướp trắng, y cũng tuyệt đối không thể buông trôi được.

Khi Hứa Hoài Tài tới nha huyện, trong đại đường đã có mấy ông chủ cửa hàng ngồi đó rồi.

Nếu huyện Thông Linh là nơi thâm sơn cùng cốc như trước đây, cửa hàng có bỏ đã bỏ qua rồi.

Nhưng sự phát triển của huyện Linh Thông đã tốt hơn nhiều rồi, giá cả của cửa hàng mỗi ngày một giá, tăng lên gấp bội rồi.

Họ chính là không nỡ bỏ đi.

Vốn những ông chủ này vẫn còn băn khoăn, không muốn tới.

Nhưng nha dịch nói lần này Hứa gia cũng bị bắt lên, không thể can thâm tình nguyện tặng cửa hàng được, khiến họ lúc đó lấy Hứa gia mà bắt chước theo mà làm là được rồi.

Những người này tự nhiên đều biết tới tên tuổi của Hứa gia.

Mà có người cầm đầu rồi, dũng khí của họ cũng tăng lên rất nhiều.

Lúc này, những người này thấy Hứa Hoài Tài vào cửa, liền đứng dậy chào hỏi.

Hứa Hoài Tài cũng quen họ, thấy có nhiều người như vậy liên kết lại, cũng có thểm vài phần sức mạnh.

Giang Long không nói dài dòng, chỉ khách sáo để Hứa Hoài Tài ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề, sau cùng còn thể hiện thái độ của mình.

Nghe Giang Long không ra tya với Bành Hỉ, một đám thương nhân đều nửa vui nửa buồn.

Bành Hỉ vẫn là quan chính lục phẩm, thực sự không dễ dàng gì, muốn đối phó với hạng người này, không khéo sẽ bị cắn lại ngay.

Mặt khác, cứ xem như có thể lật đổ được đi, sau lưng y vẫn còn có một Bàng Thành An.

Tương tự như vậy, lần này không giao cửa hàng, lại muốn đối xứ với nha dịch dưới quyền Vệ Dũng, như vậy sẽ đắc tội với Bành Hỉ là điều tất yếu.

Sau này Bành Hỉ tìm được cơ hội chắc chắn sẽ tính món nợ cũ.

Mọi người thấp giọng thảo luận, cuối cùng mọi người vẫn ngồi ở đây không ai bỏ đi.

Ai cũng không phải là đất bùn nặn, can tâm tùy ý để Bành Hỉ bá chiếm sản nghiệp.

Vả lại, lần này Bành Hỉ ra tay, ai bảo đảm sau này sẽ không bắt nạt tiếp nữa?

Tới khi đó còn muốn bá chiếm sản nghiệp ở nơi khác, họ biết làm thế nào?

Ở huyện Linh Thông còn có Giang Long thay họ chống đỡ.

Chờ đến quận thành hay là các huyện khác, tới khi đó e là ngay cả một quan viên chủ trì công đạo cũng không có.

Tới khi cục diện đã khó ứng phó được rồi.

Mọi người đều đồng ý làm chứng, sự việc sau đó đã dễ làm hơn rồi.

Giang Long dặn dò mọi người bước tiếp theo nên làm thế nào, để mọi người đi ra.


Sơn Vị Lâu, tiệc rượu được bày ra lần này, trong lòng Bành Hỉ ghi nhớ lấy sự việc, tự nhiên không nghĩ để Phan Văn Trường mang miếng ăn ngon về cho con gái nuôi.

Phan Ân Huệ thấy phụ thân người đầy mùi rượu trở về, còn tưởng rằng có đồ ăn ngon.

Lại thấy trên tay phụ thân không có thứ gì.

Trong lòng cảm thấy thất vọng.

Ngày hôm sau, trong huyện Linh Thông bình an vô sự.

Nhưng tới ngày thứ ba, vừa sáng sớm đám người Vệ Dũng vội vã chạy tới cửa hàng, muốn bá chiếm.

Liên tục gõ cửa tiệm, thấy từng gian hàng trống rỗng, đám người Vệ Dũng mặt cười hớn hở.

Để ông chủ cửa hàng chờ cùng đi tới nha huyện sửa khế ước mua bán nhà.

Cho tới cửa hàng vải của Hứa gia, thấy hàng hóa trong cửa hàng vẫn đầy đủ không có dấu hiệu di chuyển, đám người Vệ Dũng mới trầm sắc mặt xuống.

Hàng hóa chưa động chạm gì tới, điều này cho thấy Hứa gia không can tâm tình nguyện tặng người ta cửa hàng.

– Ông chủ đâu?

Có Bành Hỉ làm chỗ dựa phía sau, Vệ Dũng không sợ ai hết, lớn tiếng quát tháo!

Hồ Bảo, Triệu Bình, còn có thêm ba nha dịch khác nữa, ầm ầm bước vào trong cửa hàng, như là muốn đập vỡ cửa hàng.

Chưởng quầy và tiểu nhị liền tiến lên ngăn lại, bị tay đấm chân đá ngã nhào sang một bên.

Chờ tới khi Hứa Hoài Tài dẫn theo hai người hầu nam tới, trong cửa hàng đã không còn hình dáng gì nữa rồi.

– To gan!

Hứa Hoài Tài thấy sắc mặt trắng bệch ra, bỗng quát lớn,

– Các ngươi có biết người này là ai không? Đây là sản nghiệp của nhà ai? Dám xông vào cửa bắt nạt, không sợ bị vào đại lao có vào mà không có ra sao?

– Vào đại lao, có vào mà không có ra là ngươi!

Vệ Dũng từ từ quay người lại, ánh mắt tức giận nhìn Hứa Hoài Tài, không chút e sợ.

– Hai hôm trước ta đã nói rồi, là Bành đại nhân đã nhìn đúng cửa hiệu của nhà ngươi, đây là vinh hạnh của nhà ngươi!

Tự nhiên nên chắp tay đưa lên.

Bành đại nhân là ai?

Là chủ sự Công Tào lục phẩm!

Nhưng Hứa gia ngươi dám không nể mặt Bành đại nhân!

– Hừ! Vinh hạnh này để cho người khác đi!

Hứa Hoài Tài phất tay áo. Mặc dù tức giận nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói lời bất kính với Bành Hỉ.

– Đây là sản nghiệp của Hứa gia ta, ngươi mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.

– Không khách khí?

Vệ Dũng bật cười quái dị,

– Ta muốn xem xem, ở huyện Linh Thông nơi mà chim cũng không có cứt, ai dám không khách khí với ta?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.