Đọc truyện Đại Quốc Tặc – Chương 271: Không có
Sau khi Cảnh lão phu nhân tín Phật, thường xuyên cười tủm tỉm.
Mặt mũi hiền lành.
Nhưng dù vậy, trên người vẫn có một khí thế nghiêm dữ làm cho những người đứng bên cạnh, không dám có thả lỏng.
Lúc này nhíu mày, Lâm Nhã cảm giác áp lực khá lớn.
Huống chi Lâm Nhã có ẩn tình khác muốn bẩm báo, trong khoảng thời gian ngắn trên trán trắng nõn, liền nhanh chóng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cảnh lão phu nhân lại phỏng đoán khác.
Bà đem quyền lớn quản gia giao cho Lâm Nhã, cũng đã đoán được một ngày, Lâm Nhã cùng hai tên nha hoàn hồi môn của mình sẽ vùng dậy.
Cảnh lão phu nhân không phải không biết hai nha hoàn hồi môn này tay chân có chút không sạch sẽ, nhưng hiện tại bà vẫn cho phép trong phạm vi.
Cái này cho thấy không hề gì!
Ngoại trừ Giang Long cùng với Lâm Nhã, Cảnh lão phu nhân đã không còn có thân nhân nữa.
Hai nha hoàn hồi môn trong nhà, địa vị ở trong lòng Cảnh lão phu nhân tất nhiên là không giống như vậy rồi.
Người lớn tuổi, sẽ thay đổi mềm lòng, đa sầu đa cảm.
Cảnh lão phu nhân trong tưởng tượng hy vọng Lâm Nhã không cần so sánh vàng ngọc.
Không cần vì lập uy, mà lấy hai nha hoàn hồi môn đó ra phạt.
Nói cách khác, Cảnh lão phu nhân có thể không khoan dung.
Hơn nữa ở trong mắt Cảnh lão phu nhân, hai nha hoàn hồi môn cũng đã lớn tuổi, còn có thể vẻ vang được mấy năm nữa?
Không thể quá vài năm, liền đều không chịu được sẽ chầu trời rồi.
Hoặc là sẽ trực tiếp tắt thở rồi.
Cho nên Cảnh lão phu nhân muốn để Lâm Nhã có thể nhịn một chút.
Chỉ có điều Lâm Nhã quỳ trên mặt đất sau khi mở miệng, nội dung nhưng lại cùng với phỏng đoán của Cảnh lão phu nhân không dính nửa điểm quan hệ.
– …Sau khi mẫu thân sinh hạ đệ đệ khó sinh nên qua đời, nắm rất chặt tay của cháu, muốn cháu nhất định phải bảo vệ tốt đệ đệ, để đệ đệ bình an lớn lên, vốn tưởng rằng phụ thân và mẫu thân ân ái, vợ chồng tình cảm sâu nặng, nhưng không nghĩ là không qua mấy ngày, phụ thân liền thay đổi thành lãnh đạm xa cách…Sau khi cưới vợ kế rồi, phụ thân đối với cháu và đệ đệ chẳng quan tâm, tùy ý mẹ kế ức hiếp…Cháu là nữ nhi trong nhà, lại cùng Cảnh phủ đính hôn, Cảnh phủ chính là nhà quyền quý Đại Tề, mẹ kế không dám làm gì cháu, nhiều lắm làm khó răn dạy, nhưng đệ đệ là trưởng nam trong nhà…Đệ đệ vừa nhỏ vừa gầy, theo không kịp với nam đồng cường tráng cùng tuổi…Ngày cưới tới, gần đến ngày hôm sau lên kiệu xuất phủ thì đêm hôm trước, vài vị bề trên trong nhà đột nhiên gọi cháu tới căn phòng bí mật…Chủ ý muốn cắp gia tài Cảnh phủ…
Lâm Nhã quỳ ở nơi đó khóc sướt mướt nói, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn sắc mặt của Cảnh lão phu nhân.
– Tiểu thiếu gia không biết tại sao lại biết, âm thầm trợ giúp cháu…Thư vừa mới gửi trở về, nói là đã cài bẫy gây khó dễ mạch vốn của Lâm phủ rồi, lại lo lắng mọi người Lâm phủ sẽ làm khó đệ đệ, cho nên bảo cháu mang người mau chóng chạy về trong phủ…
Dứt lời, Lâm Nhã lặng yên rơi lệ, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm thật chặt ống tay áo.
Còn Cảnh lão phủ nhân thì nhắm hai mắt lại không nói một lời.
Qua một lát, Cảnh lão phu nhân mới đột nhiên mở hai mắt ra, trong ánh mắt lóe lên ánh sao, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhã,
– Cháu hãy nói thật ra, trước khi vào phủ, có từng thật sự nghĩ tới lấy gia tài Cảnh phủ, cứu đệ đệ của cháu?
– Không có, tuyệt đối không có!
Lâm Nhã lắc mạnh đầu, nước mắt bị văng lên không trung chảy xuống.
Cảnh lão phu nhân lại trầm mặc xuống.
Bầu không khí trong Phật đường càng biến thành thêm trầm trọng.
– A Di Đà Phật!
Cảnh lão phu nhân đột nhiên hai tay chắp thành chữ thập, miệng đọc khẽ danh hiệu Phật.
Mặt vừa mới còn nghiêm túc lại biến thành dịu xuống.
– Nếu là Giang Long chỉ bảo, ngày mai cháu liền khởi hành một chuyến quay về nhà mẹ đẻ đi.
– Tạ ơn lão phu nhân!
Lâm Nhã dập đầu thật mạnh, phát ra bịch một tiếng.
Lúc ngẩng đầu lên, trên trán tuyết trắng, đã là hơn một khối tím bầm.
Nhưng Cảnh lão phu nhân nhìn đến, cũng không lộ ra vẻ than thiết đau lòng, mà chỉ nhẹ nhàng xua tay,
– Nhớ rõ đi sớm về sớm, sự tình một sạp lớn trong nhà, không thể không ai chủ trì xử lý.
– Vâng!
Lâm Nhã lên tiếng trả lời.
Cung kính rời khỏi Phật đường.
Đi ra xa vài bước, Phương Tình thấy Lâm Nhã vẻ mặt ảm đạm, liền nhỏ giọng hỏi:
– Thiếu phu nhân, người thế nào rồi?
Lâm Nhã chỉ lắc đầu.
Nàng nhạy cảm phát giác Cảnh lão phu nhân đã xa cách rồi.
Trong lòng khó chịu.
Nhưng đâu có biện pháp gì?
Miệng nhẹ nhàng thở dài, dưới chân nhịp bước nhanh hơn.
Trở lại ở bên trong tiểu viện của mình, lập tức chỉ bảo đám nha hoàn thu thập hành lý, lần này là đi xa, nàng còn để quản sự trong phủ chuẩn bị mấy cỗ xe ngựa.
Tang Chu được Giang Long lưu lại ở trong Cảnh phủ.
Lần này nàng nhận được một phong thư khác của Giang Long.
Trong thư chỉ bảo nàng đi theo Lâm Nhã, đi một chuyến Lâm gia, phải bảo vệ tốt thân nhân của Lâm Nhã an toàn.
Mặt khác, để phòng ngừa vạn nhất, trên thư còn nói, nếu Cảnh lão phu nhân giận dữ, không chịu tha thứ Lâm Nhã, liền để Tang Chu cầm thư đi cầu tình.
Lâm Nhã lúc này cho người gọi Đỗ Quyên truyền đến.
– Tiểu thư, truyền nô tì có chuyện gì ạ?
Đỗ Quyên hiện giờ ở trong phủ uy phong bát diện, ít có người dám trêu, tuy nhiên thái độ này đối với Lâm Nhã đại biến cung kính rất nhiều.
– Sáng sớm ngày mai, ta muốn về Lâm gia, còn ngươi?
Lâm Nhã không có lôi thôi dài dòng, lập tức cứ nói nói.
Đỗ Quyên nghe vậy giật mình kinh hãi,
– Tiểu thư, người về Lâm gia làm gì? Những người đó…Chẳng nhẽ là thiếu gia Lâm Chí xảy ra chuyện gì?
Nói xong lời cuối cùng, hoa dung thất sắc, phịch một tiếng quỳ xuống đất,
– Nô tì thật không có nhận được tin tức gì!
– Đệ đệ của ta rất tốt!
Lâm Nhã nhìn về phía ánh mắt của Đỗ Quyên có chút cái phức tạp, lúc trước nàng thật sự rất muốn diệt trừ Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên là Lâm gia phái tới dò thám ngầm, luôn luôn theo sát nàng.
Chưa diệt trừ được Đỗ Quyên, Lâm Nhã sẽ rất khó âm thầm hành động.
Lúc trước chính tay đâm Thủy Lam, lúc đó chẳng phải một ý nghĩ sao?
Mãi đến sau này nàng phát hiện, Đỗ Quyên và Thủy Lam không giống nhau.
Thủy Lam cực kỳ trung thành với Lâm gia, nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ bên này, là có thể gả cho vị thiếu gia trong phủ kia trong lòng ngưỡng mô đã lâu.
Từ này về sau cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn.
Còn Đỗ Quyên lại là khôn vặt, khá tham tiền, cho chút bạc, có thể giúp đỡ dấu diếm rất nhiều chuyện tình.
Lầm gia bên kia đến thúc giục, Lâm Nhã cũng có thể cho bạc, để Đổ Quyên giúp đỡ kéo dài, nói đỡ tốt hơn.
Hai người bất đồng, cho nên Thủy Lam chết rồi, còn Đỗ Quyên vẫn sống.
– Lần này về Lâm gia, ta là muốn báo thù huyết hận đấy, nói không chừng đệ đệ của ta từ nay về sau có thể trở thành gia chủ của Lâm gia!
Đỗ Quyên sau khi nghe xong, còn tưởng Lâm Nhã điên rồi.
Bị hù tới thân hình lạnh run.
Lâm Nhã thấy thế không thể không giải thích đại khái một phen.
Đỗ Quyên giờ mới hiểu được, hóa ra Giang Long luôn âm thầm giúp đỡ Lâm Nhã.
Thấy Đỗ Quyên vẻ mặt sợ hãi, Lâm Nhã biết rằng đây là lo lắng sợ mình tính nợ cũ.
Nhưng Lâm Nhã đã nói rõ, dù thế nào cũng không có ý định làm gì Đỗ Quyên,
– Ngươi có hai lựa chọn, đầu tiên là cùng theo ta về Lâm gia, đến lúc đó mang theo tất cả người nhà đều rời khỏi Lâm gia, đến lúc đó đệ đệ của ta sẽ đem văn tự bán mình trả lại cho cả nhà ngươi.
Ngươi lần này tham thu lại không ít tiền, mua chút đất vườn, cả nhà sống cuộc sống tiểu địa chủ không thành vấn đề.
Thanh âm vừa mới dứt, Đỗ Quyên liền nước mắt lưng tròng lắc mạnh đầu,
– Không cần, những bạc này là nô tì kiếm được, về sau đưa tới nhà chồng, để lại cho con cháu nô tì.
Thấy Lâm Nhã nhíu mi, Đỗ Quyên vội vàng giải thích,
– Tiểu thư người không biết, khi ở Lâm gia, những ngày qua nô tì cũng sống không tốt, trong nhà luôn luôn để ý đệ đệ, có thức ngon mặc đẹp, toàn bộ cho đệ đệ, căn bản không có phần nô tì.
Nếu là nô tì đỏ mắt lên, gây cho đệ đệ mất hứng, còn có thể đột nhiên hành hung.
Thỉnh thoảng chủ nhân thưởng quần áo trang sức và các thứ, cũng muốn trước tiên dâng lên cho phụ thân mẫu thân.
Nghe Đỗ Quyên nói như thế, Lâm Nhã mới giật mình hiểu rõ.
Đỗ Quyên ích kỷ, là bởi cha mẹ hà khắc trọng nam khinh nữ!
– Thứ hai, ngươi mang theo bạc rời khỏi Cảnh Phủ, ta đem văn tự bán mình cho ngươi, ngươi cao chạy xa bay, không cần xuất hiện lại trước mặt ta.
Lâm Nhã tóm lại là vẫn chán ghét Đỗ Quyên.
– Nô tì chọn cách thứ hai!
– Trở về phòng thu dọn đồ đạc đi thôi.
Lâm Nhã khoát tay áo,
– Ngươi sáng sớm ngày mai cùng đi theo đội ngũ khởi hành rời khỏi, đợi đi ra khỏi thị trấn, ngươi liền lập tức tách đi.
– Tạ ơn đại ơn đại đức Tiểu thư!
Đỗ Quyên cung kính khấu đầu, cảm thấy thở ra dài nhẹ nhàng, may mắn đã chuẩn bị hai tay trước, không cùng đi đến Lâm gia.
Bàng không Lâm Nhã có thể tự tay giết Thủy Lam, hôm nay cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của ả.
Đẩy mành ra, trước khi Đỗ Quyên chân bước ra khỏi cửa, Lâm Nhã vẫn không kìm nổi dặn dò:
– Ngươi một thân nữ, một mình đi ra bên ngoài, hết sức cẩn thận!
– Tạ ơn Tiểu thư quan tâm!
Không biết sao, nước mắt của Đỗ Quyên tràn mi mà ra,
– Nô tì ghi nhớ trong lòng!
Thanh âm nghẹn ngào.
Đỗ Quyên không quay đầu lại, dưới chân tăng thêm tốc độ vội vàng đi rồi.
Lâm Nhã thở dài thật dài.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cửa chính Cảnh phủ rộng mở, ngoài cửa một dãy tám xe ngựa hào hoa dừng lại.
Hai mươi tên hộ vệ Cảnh phủ tay cầm đao thép, đứng uy phong lẫm liệt.
Bọn họ lần này mang người theo Lâm Nhã cùng đi đến Lâm gia, để ngừa Lâm gia mạnh bạo.
Chỉ chốc lát, Cảnh lão phu nhân và Diêu mụ mụ đưa Lâm Nhã đưa đến cửa phủ.
– Đường xá xa xôi, cháu phải chú ý nghỉ ngơi, đừng tham chạy quá rồi thân thể lại mệt chết đó.
Cảnh lão phu nhân hôm nay thái độ chuyển biến tốt hơn một chút.
Lâm Nhã liên tục ứng thị.
Nắm chặt bàn tay của Cảnh lão phu nhân, trong đôi mắt đẹp lóe ra nước mắt.
– Đi thôi.
Cảnh lão phu nhân vỗ đôi tay nhỏ bé của Lâm Nhã.
– Dạ.
Lâm Nhã lại dặn dò Cảnh lão phu nhân một phen, buổi tối ngủ sớm, chớ bỏ ăn cơm, thật lâu, mới lên ngồi xe ngựa.
Đoàn xe khởi hành, chậm rãi rời khỏi.
Lâm Nhã vén màn xe lên, khua tay khăn lụa.
– Lão phu nhân, người thật sự tin tưởng Thiếu phu nhân?
Diêu mụ mụ đã biết chuyện xảy ra, cũng là người duy nhất Cảnh lão phu nhân nói.
Những lời này, câu hỏi ngày hôm qua Cảnh lão phu nhân nhằm vào.
– Ngươi nói thật ra, trước khi vào Cảnh phủ, có từng thật sự nghĩ tới lấy gia tài cảnh phủ, cứu đệ đệ của ngươi?
Mà đáp án của Lâm Nhã là không có.
Cảnh lão phu nhân nghe vậy trầm mặc không nói.
Tin Lâm Nhã hay không, lúc này đã không còn quan trọng.
Nếu Giang Long không giúp Lâm Nhã, Lâm Nhã thật có thể không nghĩ?
Lâm Chí là đệ đệ duy nhất của Lâm Nhã, hơn nữa trước khi Lâm mẫu qua đời, nắm chặt tay Lâm Nhã, muốn Lâm Nhã chiếu cố tốt đệ đệ.
Nhưng Giang Long có giúp Lâm Nhã, hơn nữa trước kia từng có ám chỉ qua Lâm Nhã.
Như vậy Lâm Nhã nói chưa từng nghĩ tới, cũng là có khả năng.
Đến bây giờ rồi, nghĩ qua, hay là chưa nghĩ qua, khó mà nói.
Cũng hơi khó xử, không bằng không thèm nghĩ nữa.
Cảnh lão phu nhân tầm nhìn rộng rãi.
Diêu mụ mụ hỏi, tự nhiên cũng không có ác ý gì.
Sở dĩ đặt câu hỏi đơn giản là trong lòng lo lắng cho Cảnh lão phu nhân.
Đoàn xe chậm rãi đi ra khỏi cửa thành, lại một lát sau, Đỗ Quyên đeo túi xách nhảy xuống xe ngựa.
Xa xa chỗ Lâm Nhã, hướng theo đoàn xe ngựa, khấu đầu dập mạnh, sau đó lặng lẽ rời đi.
Chỉ chốc lát, Tang Chu báo lại.
Lâm Nhã chỉ nói đã biết.
Kỳ thật Lâm Nhã không phải là người lòng lang dạ sói, giết Thủy Lam là bất đắc dĩ.
Nếu còn lựa chọn, khỏi phải giết Đỗ Quyên.
———-oOo———-