Đại Quốc Tặc

Chương 267: Nhân vật hư cấu


Đọc truyện Đại Quốc Tặc – Chương 267: Nhân vật hư cấu

Bành Hỉ chính là Công tào chủ sự chính lục phẩm, hơn nữa còn là của tâm phúc quận thủ Bàng Thành An.

Ở toàn bộ quận Vọng Sa, Bành Hỉ cũng là quan viên rất có thể diện.

Con gái nuôi của gã, tất nhiên phải mặc tơ lụa lăng la rồi.

Bằng không nghèo kiết hủ lậu như vậy đi ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy sự nhạo báng của người ngoài.

Có rất ít quan viên không thích thể diện, Bành Hỉ cũng ở trong số đó.

Nhìn thấy Hồ Bảo lên tiếng trả lời đi ra, Phan Văn Trường lập tức mở miệng ngăn cản, Ân Huệ là nữ nhi của ông ta, không biết xấu hổ như thế nào lại để cho Bành Hỉ phải tiêu tốn, mua quần áo tơ lụa cho nữ nhi?

Khoản tiền này, nên do ông ta bỏ ra.

Mặc dù, ông ta không muốn.

– Hồ Bảo xin dừng bước, cứ để bản quan đi mua vải vóc đi.

Tuy rằng không nỡ bỏ tiền bạc ra mua vải, nhưng với Bành Hỉ thì Phan Văn Trường phải nịnh bợ đại quý nhân, Phan Văn Trường không thể không ngăn cản.

Phan Văn Trường già rồi, muốn thăng chức dường như khó, nhưng có thượng quan chiếu ứng, bao giờ cũng đỡ hơn một chút.

Huống chi ông ta còn muốn nạp thiếp sinh con, kế thừa hương khói.

Hiện tại thì cần phải tính toán trước thời gian, có đầy đủ mạng lưới quan hệ liên quan, tương lai mới lót đường tốt cho đứa con trai.

Ông ta có một khúc mắc, chính là vẫn cho rằng bản thân mình học vấn rất sâu, nhưng sở dĩ không trúng tiến sĩ không thể lên làm quan lớn, là vì gia thế bần hàn, không có người trong họ thân thích quan tâm, cho nên ông ta tuyệt đối không thể để cho đứa con cũng vì nguyên nhân vậy mà không thể không có chí khí.

Ông ta trải sẵn con đường tốt cho đứa con trai, tương lai khoa cử đoạt giải nhất, sẽ từng bước thăng chức, làm rạng rỡ tổ tông!

Bành Hỉ cười ha hả lên tiếng cắt ngang, tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng sờ đầu Phan Ân Huệ,

– Nhận Ân Huệ làm con gái nuôi, không bỏ chút tâm huyết sao có thể được? Mua chút tơ lụa, coi như là phụ thân ta đây có chút lễ gặp mặt với con gái nuôi. Ân Huệ, con có thích hay không?

– Thích.

Phan Ân Huệ đối với Bành Hỉ rất có thiện cảm, cho nên tùy ý Bành Hỉ sờ đầu của mình, mà cũng không trốn tránh, và rất hưởng thụ, trong nhà chỉ có một người nam tử là phụ thân, lại chưa từng thân cận với nó, những nam nhân khác thì càng không thể dễ dàng đụng vào nó.

Cho nên Phan Ân Huệ tự ghi nhớ chuyện này, lần này là lần đầu tiên bị nam tử thân cận như thế.

Loại cảm giác này rất mới mẻ.

Mà chỉ cần là nữ nhân thì vốn không có ai không thích quần áo xinh đẹp đấy, nó tất nhiên cũng giống như vậy, liên tục gật đầu trả lời.

– Ha ha, thích là tốt rồi!

Bành Hỉ sang sảng cười to.


Mà Hồ Bảo nghe được thanh âm Phan Văn Trường ngăn cản, căn bản không có dừng lại, liền lập tức đi rồi.

Lấy Phan Văn Trường trước đây đối xử với con gái như thế nào mà xem, có thể mua quần áo gì tốt cho Phan Ân Huệ chứ?

Mà mặc không đẹp, càng làm cho Bành Hỉ mất mặt.

Quan trọng là bộ mặt của Bành Hỉ, không phải là Phan Ân Huệ được mặc hay không.

Hồ Bảo đi mua vật liệu may mặc, Phan Văn Trường dẫn đường, dẫn đám người Bành Hỉ trên đường đi đến Sơn Vị Lâu.

Đôi mắt Phan Ân Huệ đầy trông mong nhìn bọn họ rời khỏi, mấy người cũng không dẫn theo, Bành Hỉ nhận nó làm con nuôi có dụng tâm kín đáo, không có quần áo đẹp đi ra gặp người ngoài, Bành Hỉ lại chú ý thân phận, thì tuyệt đối không mang theo nó để mình bị mất mặt đấy.

Phan Văn Trường thì căn bản cũng không có chú ý tới thần sắc của con gái.

Trên đường đi, Phan Văn Trường đều cười ha hả đấy.

Cùng Bành Hỉ tạo nên quan hệ, ông ta coi như là có đường luồn, có núi dựa.

Sơn Vị Lâu, tên gợi suy nghĩ gì? Tên suy ra nghĩa, thức ăn quán rượu lấy món ăn từ thịt thú rừng làm chủ đạo.

Mà ở cái chỗ Bắc Cương này, mùa hè mùa thu thú dã cũng không khó tìm, cho nên món thịt thú rừng giá cả khá thấp, tuy nhiên đầu bếp Sơn Vị Lâu tay nghề rất tốt, cho nên hương vị rất là ngon.

Phan Văn Trường vừa mới bước vào cửa chính quán rượu, liền gọi tiểu nhị đưa rượu với thức ăn mang lên.

Thức ăn đầy cả bàn, rượu lại còn mang lên trước một vò.

Bành Hỉ ăn thấy hương vị không tồi, cảm thấy có chút vừa lòng.

Tuy nhiên lần này tới tìm Phan Văn Trường, mục đích của Bành Hỉ cũng không phải là đến nhận con gái nuôi, lại lừa ăn chực một bữa tiệc rượu.

Ăn lửng dạ, Bành Hỉ lại uống vào vài chén rượu, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính:

– Phan tiên sinh, bản quan nhìn thấy huyện Linh Thông đây tuyệt nhiên là một khoản kinh phí lớn à, không ngờ muốn làm cải biến toàn thành, để tất cả dân chúng đều vào ở nhà mới, vậy dùng hết bao nhiêu tiền vậy!

– Bành đại nhân nói rất đúng.

Thành tích huyện Linh Thông xảy ra trước mắt, Phan Văn Trường cũng có đóng góp, cho nên nói có vài phần kiêu ngạo, nhưng cũng ăn ngay nói thật,

– Kỳ thật lúc trước Cảnh đại nhân đề nghị cải biến thành trì, hạ quan cũng là không quá xem trọng. Nghĩ ở đây phải tiêu tốn bao nhiêu bạc cơ chứ?

Lại không nghĩ khởi công đường sông dẫn nước, rất nhiều dân chúng nhìn tới bảng cáo thị đều tới, thị trấn một chốc liền náo nhiệt.

Dân chúng bắt đầu làm việc mỗi ngày đều nhận được tiền công, hơn nữa nhân số càng ngày càng nhiều, vì thế rất nhiều phú hộ thương gia nhìn ra mấu chốt buôn bán trong đó, đều chạy tới ra giá mua mặt tiền cửa hàng.

Chỉ có điều thời gian một tháng, quán xá mọc lên nhiều làm cho giá cả các cửa hàng mặt phố còn tăng lên gấp bội!


Hiện tại tính ra còn tăng gần gấp năm lần!

Hơn nữa những phú hộ thương gia này không tiếc đầu tư hàng loạt nhân lực vật lực, liền một chốc làm cho thương nghiệp trong nội thành náo nhiệt rồi.

Phan Văn Trường tửu lượng không tốt lắm, mấy chén rượu nhạt lót bụng, khuôn mặt đỏ bừng, lời nói cũng nhiều hơn, thao thao bất tuyệt.

– Vậy số bạc nhiều đó khởi điểm là do ai đầu tư vào?

Bành Hỉ không hiểu đặt câu hỏi.

– Cụ thể là ai hạ quan không biết, Cảnh đại nhân chỉ nói một vị bạn tốt giúp đỡ.

Phan Văn Trường lập tức liền mở miệng với vẻ mặt tán phục đáp:

– Vốn tưởng người kia là kẻ ngu, nhưng xem ra hiện giờ, người đó mới là tầm nhìn xa rộng!

– Giải thích xem nào?

Hồ Bảo tò mò hỏi.

Thời điểm đưa đồ ăn vào một nửa, Hồ Bảo cũng đã mua xong vật liệu may mặc đưa đến cửa nhà Phan gia, sau đó bước chân vội vàng chạy đến.

– Giai đoạn trước đích thật cải thiện là cần đầu tư bạc đáng kể, nhưng cải thiện trước đó nhà dân cao thấp không đều, phần lớn diện tích đất đai lãng phí, sau khi cải thiện, có thể xây dựng ra được rất nhiều nhà dân, đặt ở trước kia, nhà ở nơi này đất đai không đáng giá tiền cũng là không coi vào đâu.

Nhưng hiện tại đây, giá cả nhà dân cũng tăng lên gần gấp ba rồi.

Những tòa nhà trống kia thì tất cả đều là của người bạn của Cảnh đại nhân rồi.

Nghe Phan Văn Trường nói như thế, Bành Hỉ kinh hãi.

Lần này y đi đến huyện Linh Thông là muốn vơ vét một số lớn béo bở, nếu thật là như vậy, vậy muốn chiếm lấy chút điền sản, khó khăn rất lớn!

– Còn những cửa hàng mặt tiền sát đường kia?

Vệ Dũng gấp giọng hỏi.

– Người bạn tốt của Cảnh đại nhân cũng là đại thủ bút, cam lòng tiêu bạc, khẩu khí lớn! Muốn đem tất cả cửa hành mặt phố cải biến thành hai tầng hoặc ba tầng đấy, đến lúc đó trong đó một tầng trả lại cho người chủ nhân cửa hàng trước kia, mà dư thừa tầng nữa vẫn lấy ra bán nữa.

Phan Văn Trường rung đùi đắc ý, thần sắc rất là đắc ý, giống như ông ta chính là người phía sau màn đầu tư bạc vậy.

– Những của hàng mặt tiền dư thừa ra kia, tự nhiên cũng là của bằng hữu của Cảnh đại nhân đấy.

Phan Văn Trường sở dĩ có cách nói như vậy, tự nhiên là Giang Long biên soạn đấy.


Giang Long là huyện lệnh huyện Linh Thông, có thân phận này, thật sự làm nhà đầu tư ở chỗ này thì không tốt.

Bằng không khi đầu tư bạc vào người khác sẽ mắng hắn ngốc, mà đợi đến thời điểm lấy được tâm, lại khiến những người đỏ cả mắt lên rồi.

Vì thế liền bịa chuyện người bạn tốt.

Hiện giờ Hầu Giang cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác, lấy thân phận quản sự thụ hạ của người bạn tốt Giang Long để xuất hiện trước mặt mọi người.

Nghe Phan Văn Trường nói như thế, mặt đám người Bành Hỉ đều xuống sắc.

Sự tình không dễ làm nhỉ!

Sau khi cải thiện, toàn bộ nhà dân và cửa hàng dư thừa ra trong thị trấn huyện Linh Thông, không ngờ tất cả đều là của người bạn tốt của Giang Long.

Nghĩ muốn chiếm lấy một chút…Có thể đầu tư một số lượng lớn như vậy, một thân phận khẳng định không hề đơn giản.

Từ thân phận của Giang Long mà phỏng đoán, đối phương rất có thể là công tử nhà quyền quý kinh thành.

Hơn nữa có thể là xuất thân nhà quyền quý cao nhất Đại Tề!

Nhân vật như vậy, thì làm sao có ai dám đắc tội chứ?

Lại có, thân phận Giang Long không đơn giản, Cảnh Hiền từng ở Bắc Cương làm ra uy danh hiển hách, và lưu lại mạng lưới quan hệ khổng lồ.

Trước đây Đô Úy Khương Kỳ, không phải là ra tay trợ giúp Giang Long sao?

Bằng không lần trước Bàng Thành An muốn đem Giang Long kéo lại ở bên trong thành Vọng Sa, Giang Long cũng không thể dễ dàng liền thoát thân.

Nghĩ muốn chiếm lấy đất đai thương tiền, Giang Long cũng không thể đáp ứng.

Đám người Bành Hỉ sắc mặt xụ xuống khó coi, Phan Văn Trường cũng vẫn không phát hiện, vẫn tự nhiên ở đó nói.

– Bành đại nhân!

Mắt thấy mò không tới món béo bở này, Vệ Dũng vội vàng qua tiếp cận, hạ giọng vội vàng nói.

Hồ Bảo, Triệu Bình, còn có ba tên nha dịch khác, cũng rốt ruột đưa ánh mắt nhìn lên trên mặt Bành Hỉ.

Xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, còn tùy Bành Hỉ ra mặt.

Bành Hỉ gắt gao nhíu mày, nhẹ nhàng khoát tay áo, ra hiệu mọi người ăn cơm, còn mình trong lòng âm thầm cẩn thận cân nhắc suy nghĩ quan hệ lợi hại trong đó.

Nhưng đám người Vệ Dũng làm sao còn tâm trạng ăn cơm?

Dưới tay động chiếc đũa lên, nhưng không có một ngụm đút tới miệng.

Chỉ là đem thức ăn đâm đến đâm đi.

Thỉnh thoảng còn giương mắt liếc qua sắc mặt của Bành Hỉ.

Phan Văn Trường hôm nay cao hứng, hưng trí cũng cao, liền uống liền mấy chén, lúc lâu sau, mới phát hiện trong phòng bầu không khí có chút không đúng.

Nhưng lại không biết nguyên nhân nào.


Có ý muốn hỏi, nhưng đối với Bành Hỉ trong lòng ông ta có mang chút kính sợ.

Vệ Dũng và nha dịch, ông ta lại chưa quen.

Thật sự là không mở miệng hỏi nổi, cuối cùng chỉ biết ngậm miệng, trầm mặc xuống.

Một lát sau, Bành Hỉ quyết định được chủ ý.

Ánh mắt chuyển qua trên mặt của Phan Văn Trường,

– Phan tiên sinh tuổi đã không còn trẻ, nhưng dưới gối lại chỉ có một con gái, nếu không nạp phòng tiểu thiếp sinh con trai, chẳng phải là muốn chặt đứt hương hỏa?

Việc này đối với tổ tiên Phan gia, chính là bất hiếu lớn!

– Ai nói không phải!

Bành Hỉ một câu, đã chạm tới trong tâm khảm Phan Văn Trường rồi, lòng có suy nghĩ, liền để Phan Văn Trường quên đi nặng nề lúc trước,

– Ta cũng không gạt Bành đại nhân, trước kia hạ quan gia cảnh khốn cùng, thật đúng là không đủ sức nạp tiểu thiếp. Tuy nhiên hiện tại…

Nói tới đây trên mặt Phan Văn Trường lộ vẻ tươi cười,

– Từ khi Cảnh đại nhân nhậm chức, triều đình phát bổng lộc toàn bộ đều đúng hạn được nhận, sau khi khai công đường sông, mỗi tháng lại có thể lấy một phần trợ cấp số lượng không ít. Chỉ cần lại tiếp tục thêm mấy tháng, lão phu có thể nạp phòng tiểu thiếp rồi.

Tiểu thiếp chia làm hai loại lương thiếp và tiện thiếp.

Tiện thiếp trên cơ bản tất cả đều là dùng tiền mua, nhà chồng trong tay có văn tự bán mình của tiểu thiếp, sống chết của tiểu thiếp trực tiếp nằm ở trong tay nhà chồng.

Còn có một loại tình huống, chính là gia sinh tử quý phủ nhà quyền quý, nếu bị chủ nhân coi là nạp tiểu thiếu như vậy cũng là tiện thiếp.

Lương thiếp thì là tất nhiên có quyền tự chủ, tuy nhiên thiếp vẫn là thiếp, nhà chồng có thể tùy ý vứt bỏ.

Thời đại này tuy rằng phụ nữ địa vị thấp, nhưng chính thê cũng không phải vô duyên vô cớ là có thể bỏ.

Muốn bỏ, nhất định phải có đầy đủ lý do.

Tỷ như phạm vào một điều trong bảy điều cấm.

Ngoài ra chính thê bị đuổi, vẫn có thể cầm lại đồ cưới năm đó.

Nhưng lương thiếp thì hoàn toàn không giống với lúc trước, nhà chồng nếu như muốn nghỉ vứt bỏ, hẳn không chỉ là bỏ vợ, người làm thiếp một chút địa vị đều không có, mặc dù là lương thiếp.

Nhà chồng trực tiếp đem người đuổi ra cổng chính là được rồi.

Căn bản không cần lý do.

Phan Văn Trường nhiều tuổi rồi, mặc dù có chút quan phẩm, nhưng muốn nạp lương thiếp cũng không dễ dàng.

Cho nên biện pháp tốt nhất là dùng tiền mua một người.

Bắc Cương gia đình khốn cùng rất nhiều, có tiền không lo không mua được.

———-oOo———-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.