Đọc truyện Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử – Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lại
Lại nói Thường Hiên nhận lại cậu, cố tình người cậu này tính tình nhìn qua không tốt lắm, bất quá chỉ nói mấy câu đã phồng râu trừng mắt với Thường Hiên. May mắn lúc này người biểu đệ võ Trạng Nguyên trong truyền thuyết đến đây.
Đợi đến lúc đối phương vào nhà, Thường Hiên chỉ thấy đối phương mặc áo bào màu lam, nhìn qua dáng vẻ tươi cười thân thiết, Thường Hiên vội tiến lên chào hỏi. Cậu Trình vừa rồi đối với Thường Hiên bất mãn, nay lại thân thiết lôi kéo tay Thường Hiên giới thiệu Thường Hiên với võ Trạng Nguyên, cũng nói đây là biểu huynh, là huyết mạch duy nhất của người cô mất sớm của con, sau này nhất định phải xem như anh ruột mà đối đãi.
Thường Hiên nghe xong hai chữ ‘anh ruột’ kia, trong lòng bỗng cảm thấy một trận lo lắng. Tuy rằng lúc trước đối với người cậu bỗng nhiên quen biết này luôn luôn phê bình cha mình Thường Hiên cũng rất bất mãn, có thể tưởng tượng được tính tình ông ấy là vậy, khó chịu kia hẳn đã qua đi.
Vị Trạng Nguyên nghe xong, vội hướng đến Thường Hiên chào, hai người trao đổi xưng hô, vì thế Trạng Nguyên gọi Thường Hiên một tiếng biểu huynh, Thường Hiên thì gọi Trạng Nguyên một tiếng Diệu Tổ. Cậu Trình lập tức rất là cao hứng, tiếp đón hai người cùng ngồi xuống, cậu Trình bắt đầu hỏi Thường Hiên chuyện mấy năm nay, đương nhiên trong lúc nói những chuyện liên quan đến Thường quản sự bọn họ tự động tránh đi.
Thường Hiên cũng bỏ đi bất mãn, nói chút chuyện mấy năm nay, kỳ thật chuyện xảy ra gần đây cũng không có gì có thể nói, vì thế mới nhấn mạnh chuyện mình rời khỏi hầu phủ xây dựng Phúc Vận Lai. Cậu Trình nghe xong rất vừa lòng, vỗ đùi nói: “Con không hổ là cháu của Trình Ký ta, quả nhiên là có thiên phú kinh doanh, đem Phúc Vận Lai biến thành nơi phong sinh thủy khởi*!”
(*)gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc; đại ý là mọi việc đều tốt đẹp thuận lợi.
Thường Hiên trong lòng chảy mồ hôi, mình xây dựng Phúc Vận Lai và người cậu này một chút liên can cũng không có, bất quá thân làm cháu bên ngoại, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói đúng rồi.
Ngược lại biểu đệ Diệu Tổ bên cạnh, cười nhắc nhở cha của hắn: “Cha, sao con nhớ mấy năm trước Phúc Vận Lai người ta từng tới cửa hàng chúng ta mua vải, lúc ấy cha hầm hừ đuổi người ta đi, nói là cho dù vải kia đem cho chó may áo, cũng không bán cho người cảnh hầu phủ.”
Cậu Trình vừa nghe, nhíu nhíu mày, sờ sờ râu nói: “Lúc đó ta đâu biết đó là cháu của ta!”
Thường Hiên không muốn làm cho cậu xấu hổ, vội cười nói chuyện quá khứ đừng đề cập tới nữa.
Vì thế đề tài này nhanh chóng được bỏ qua, Cậu Trình hỏi Thường Hiên chuyện vợ con, Thường Hiên nhớ tới A Phúc vẫn bị nhốt ở trong Am chịu khổ, trong lòng ảm đạm, bất quá vẫn để cậu gặp người nhà mình, lại lệnh cho Tế Vân dẫn theo Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi đến chào cậu.
Cậu Trình nhìn thấy hai đứa bé trai phấn nộn tròn tròn, cao hứng cười toe tóet, vỗ vỗ đứa này ôm ôm đưa kia, lại mắng nhiếc Trạng Nguyên Diệu Tổ một phen, chỉ nói đến bây giờ còn không chịu thành thân, rõ ràng là muốn mình không có cháu ôm, Diệu Tổ đành phải ở một bên cười gượng.
Cậu Trình đang cao hứng, bỗng nhiên nhớ tới, vội hỏi Thường Hiên: “Cháu dâu của ta đâu? Sao nó không đến gặp ta?”
Niệm Nhi tuy còn nhỏ, nhưng rất lanh lợi, nghe thế lập tức mở to đôi mắt đen như mực hỏi: “Cháu dâu, cái này là nói mẹ của cháu ạ?”
Cậu Trình thấy tiểu tử này thông minh như thế, trong lòng càng thích, tươi cười đầy mặt gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cháu dâu của ta chính là mẹ của cháu, nàng ấy ở đâu?”
Niệm Nhi khổ sở mím mím môi, cúi đầu không nói lời nào. Tiểu Đoàn Tử bên cạnh đôi mắt đều đỏ, ngay cả Thường Hiên cũng thở dài, nhíu mi lại.
Cậu Trình thấy tình cảnh thê lương như vậy, nhất thời cảm thấy có chút không thích hợp, ninh mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Trạng Nguyên Diệu Tổ là người thông minh, hắn hơi trầm tư, vội hỏi: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”
Nếu hắn nhớ không lầm, chủ tử trước kia của người biểu huynh này là cảnh hầu phủ gặp chuyện, có lẽ nhà biểu huynh cũng đã bị liên lụy?
======
Ở trong Am mấy người phụ nữ nay rối ren một đoàn.
Thì ra Vượng phu nhân đêm hôm đó trằn trọc, nửa đêm bỗng nhiên ngồi dậy, trong miệng kêu to ta thừa nhận sai lầm, lập tức mọi người đều bị bừng tỉnh. Vượng phu nhân không chút nào cảm giác được mọi người đã thức dậy, chỉ ở đó lung tung kêu, nói “Ta không muốn chết, không muốn chết ở chỗ này, ta nhận sai rồi có được không.”
Phu nhân Tôn đại quản gia thấy tình cảnh này, lập tức cảm thấy nàng ta tinh thần không ổn, vì thế miễn cưỡng nhẫn lại bất mãn với nàng ta, tiến lên dỗ nàng ta ngủ lại. Dù sao người phụ nữ này trong bụng đang mang chính là cháu của mình, phu nhân Tôn đại quản gia vẫn rất ngóng trông Vượng phu nhân thuận lợi sinh hạ một đứa cháu nối dõi.
Nhưng Vượng phu nhân lại một tay đẩy phu nhân Tôn đại quản gia ra, những người khác thấy vậy, vội đến đỡ phu nhân Tôn đại quản gia, cũng đè Vượng phu nhân lại. Vượng phu nhân giống như sợ mọi người, cố gắng giãy dụa, đem mọi người toàn bộ đẩy ra, nhấc chân chạy ra bên ngoài.
Mọi người thấy chuyện không thích hợp, vội chạy theo kéo nàng ta lại, nhưng nàng ta lại đẩy cửa ra lập tức chạy đến cửa lớn. Sau khi chạy đến cửa lớn, nàng ta bắt đầu dùng sức đẩy cửa, nói mình muốn ra ngoài, nói mình không muốn chết ở địa phương quỷ quái này.
Thị vệ ngoài cửa bị kinh động, vào cửa thấy nàng ta có dáng vẻ điên điên khùng khùng, tiến lên giữ lại, Vượng phu nhân tiếp tục giãy dụa, vừa cắn vừa đá. Một thị vệ không cẩn thận bị nàng ta cắn một ngụm, máu tươi chảy ròng ròng, vì thế thị vệ kia tức giận lên, trong miệng mắng: “Người phụ nữ này sao giống chó điên vậy!”
Thị vệ này tức giận, tay lập tức dùng lực, ra sức bắt được cổ tay Vượng phu nhân một tay đẩy mạnh nàng ta vào trong viện, sau đó vài thị vệ nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lớn lại.
Vượng phu nhân bị ngã ở đám cỏ dại vừa lạnh vừa ẩm ướt, nằm úp sấp nửa ngày không cử động, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.
Phu nhân Tôn đại quản gia lập tức cố gắng đứng lên nhìn, vừa thấy bên dưới thì lớn tiếng kêu lên: “Có phải nó sắp sinh rồi không!”
Vừa kêu như vậy, mọi người cũng đều chạy nhanh đến nhìn, quả nhiên là sắp sinh, vì thế mọi người một bên giúp đỡ Vượng phu nhân vào nhà, một bên đi gõ cửa nhờ thị vệ mời bà đỡ đến.
Thị vệ vừa nghe người phụ nữ điên vừa rồi sắp sinh, không khỏi hai mặt nhìn nhau, vị vừa rồi đẩy Vượng phu nhân trong lòng có chút sợ hãi.
Lần trước người phụ nữ khó sinh kia đã chết, sau Kha đầu mục của bọn họ đã nghiêm mặt răn dạy bọn họ một phen, lần này nếu lại có người khó sinh mà chết, đến lúc đó thì lại chịu mắng tiếp sao?
Lập tức mấy thị vệ thương lượng với nhau, vội phái một người chạy nhanh đi mời Kha đầu mục.
Chuyện cũng khéo, Kha đầu mục nửa đêm ngủ không được, nhớ tới bóng người mơ hồ hôm đó ở ngoài Am, nên muốn tới xem, ai ngờ vừa đến nơi đây đã nghe chuyện, lập tức vội sai người đi mời bà đỡ.
Vượng phu nhân nghe nói mình sắp sinh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, trong miệng kêu to nói mình không muốn sinh, lại càng không muốn chết ở chỗ này. Phu nhân Tôn đại quản gia khuyên thế nào nàng ta cũng không nghe, cuối cùng phu nhân Tôn đại quản gia nóng nảy, tiến lên cho Vượng phu nhân trái phải hai bạt tai, trong miệng hung hăng khiển trách: “Nếu ngươi muốn sống, thì giữ sức lực sinh cháu cho ta đi!”
Vượng phu nhân bị tát hai cái, nhất thời không nhúc nhích, mang theo hai dấu ấn hình bàn tay hồng hồng cắn răng toàn lực cố sinh đứa nhỏ.
Bà đỡ sau nửa đêm rốt cục đến đây, nước ấm khăn tay đệm chăn cũng lục tục được đưa vào, Vượng phu nhân sinh đứa nhỏ đãi ngộ rõ ràng so với Liễu nhi cao hơn một bậc, có lẽ đây là số mệnh của mỗi người đi.
Trời nhanh chóng sáng, trong Am truyền ra tiếng con nít khóc nỉ non, bà đỡ đem đứa nhỏ bao lại giao cho phu nhân Tôn đại quản gia, đó là một bé gái.
Phu nhân Tôn đại quản gia nghe xong là bé gái trong lòng cũng mất hứng, bất quá bà nghĩ tốt xấu gì cũng là mẹ con bình an, nên cũng không nói nữa. Những người khác đối với Vượng phu nhân tuy rằng không vui, bất quá nhìn nàng ta ở nơi này cố gắng thuận lợi sinh ra đứa bé, trong lòng vẫn là rất muốn đến nhìn, nên vây qua xem.
Vượng phu nhân vượt qua ải sinh tử, nằm ở trên đám cỏ tranh ngẩn người. Nàng ta đối với chuyện mình thiên tân vạn khổ sinh ra đứa con gái này giống như không có cảm giác, nàng ta mờ mịt nhìn xà nhà treo đầy mạng nhện, giống như thất hồn lạc phách.
Sau vài ngày, nàng ta vẫn duy trì dáng vẻ như vậy, phu nhân Tôn đại quản gia nhìn qua, vội kéo nàng ta cho đứa nhỏ bú sữa. Vượng phu nhân cho bú vài lần, rốt cục giống như tỉnh lại, nàng ta nhanh chóng ôm chặt đứa nhỏ mình phải mạo hiểm sinh mệnh trải qua nguy hiểm để sinh ra, trong miệng thì thào nói: “Ta không chết.”
Mấy ngày nay nàng ta đều không ăn cơm, vừa phải cho đứa nhỏ bú sữa, người đã gầy xuống rất nhiều. A Phúc ở bên nhìn, bỗng nhiên cảm thấy ở trên người nàng ta mơ hồ tìm được bóng dáng Tĩnh nha đầu lúc xưa.
Lại một ngày, mọi người đang ăn cơm, Vượng phu nhân đang cho con bú sữa, chợt nghe thấy bên ngoài cửa lại mở ra. Mọi người khi nhìn qua, chỉ thấy Kha đầu mục đứng ở trước cửa lớn, ánh mắt bắn về phía A Phúc bên này.
A Phúc trong lòng trầm xuống, nàng tổng cảm thấy nhìn thấy Kha đầu mục này sẽ không có chuyện gì tốt, chẳng lẽ lần này lại xảy ra chuyện gì?
Ai ngờ Kha đầu mục nhìn A Phúc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi có thể ra ngoài.”
A Phúc sửng sốt, những người khác lại kinh ngạc nhìn về phía Kha đầu mục.
Kha đầu mục đem ánh mắt chuyển hướng sang chỗ khác, lãnh đạm lại lặp lại nói: “Ngươi có thể ra ngoài.”
Đại phu nhân phản ứng lại đầu tiên: “A Phúc, con về trước đi.”
A Phúc không dám tin nhìn Kha đầu mục: “Vì sao?”
Kha đầu mục hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ phụng mạng làm việc, nào biết vì sao?”
==============
A Phúc sở dĩ có thể ra ngoài, tự nhiên là công lao của cậu Trình. Quả thực mà nói, là công lao cậu Trình ‘bức bách’ con trai Trạng Nguyên Trình Diệu Tổ của mình.
Trình Diệu Tổ là người không dám trái lời cha, hai là thật sự muốn giúp người biểu huynh mới quen biết kia, thứ ba, tự nhiên là chuyện này cũng không phải chuyện gì quá khó. Dù sao đã biết biểu tẩu sớm đã rút tên khỏi hộ tịch, với cảnh hầu phủ xem như không hề có liên hệ, nay dựa vào cái gì mà bị nhốt ở đó chứ?
Nếu là dân chúng, ủy khuất này cũng đành chịu, dù sao cũng không có người ra mặt cho dân chúng. Nay nếu là biểu tẩu của mình, Trình Diệu Tổ đương nhiên phải kiên trì chạy đến trước mặt hoàng thượng nói tốt cho người ta. Kỳ thật Hoàng Thượng đối với Trình Diệu Tổ rất thưởng thức, thậm chí từng đề cập qua muốn theo Trình Diệu Tổ học một ít bản lĩnh bắn cung, vì thế lời Trình Diệu Tổ nói cũng thật sự suy nghĩ.
Trầm ngâm một phen, Hoàng Thượng hỏi Trình Diệu Tổ một vấn đề: “Khanh vừa rồi nói biểu tẩu kia, nàng ấy vốn dĩ là gia nô của cảnh hầu phủ? Cho nên nàng ấy bị cảnh hầu phủ liên lụy?”
Trình Diệu Tổ lúc ấy tâm lại trầm xuống, vội cung kính nói rõ ngọn nguồn, cố ý nhấn mạnh biểu tẩu đã rời khỏi cảnh hầu phủ từ lâu, nay xem ra thuần túy là chịu tai bay vạ gió.
Hoàng Thượng nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi: “Người của cảnh hầu phủ vẫn bị giam sao?”
Trình Diệu Tổ trong lòng bất đắc dĩ, nghĩ rằng ngài nhốt người ta chẳng lẽ ngài còn không biết? Bất quá người ta là Hoàng Thượng, hắn tuy rằng oán thầm, vẫn phải đem tất cả chuyện từ đầu chí cuối nói lại một lần, trong đó tự nhiên còn nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới một ít chuyện nghe được.
Chuyện nghe được này, hẳn nhiên là bao gồm cả chuyện nghe nói nhị thiếu phu nhân của cảnh hầu phủ chết vì bệnh ở trong Am.
Hoàng Thượng nghe thế, ban đầu còn chưa tin, giận tái mặt đem Trình Diệu Tổ ra hỏi một phen, Trình Diệu Tổ lúc này lại hỏi gì cũng không biết, lấy việc đều là nghe nói mà thôi.
Hoàng Thượng hỏi nửa ngày không hỏi ra cái gì, vì thế hắn ngẫm lại cũng đúng, Trình Diệu Tổ bất quá là tân võ Trạng Nguyên, căn bản còn chưa có thực chức đâu, làm sao biết được chuyện này.
Cuối cùng Hoàng Thượng đồng ý rồi ban nhanh lệnh thả biểu tẩu của Trình Diệu Tổ ra, sau đó vẫy tay để Trình Diệu Tổ lui ra.
Trình Diệu Tổ có Hoàng Thượng bảo đảm, cảm thấy mỹ mãn lui ra. Lúc hắn đi ra cửa cung, vừa lúc nhìn thấy Hình bộ Thị Lang tiến cung, cũng thuận miệng chào hỏi người ta.
Hình bộ Thị Lang thần sắc vội vàng, bên cạnh còn đi theo vài thái giám, xem ra hẳn là muốn vào gặp Hoàng Thượng.
Trình Diệu Tổ chầm chậm cất bước rời cung, vừa đi vừa suy nghĩ, không biết Hoàng Thượng muốn làm gì.
====
Lúc A Phúc đi ra cửa Am, quay đầu nhìn, bên trong là gian phòng cũ nát, trên bậc thang một đám phụ nữ trong mắt đều toát ra dày đặc hâm mộ. Nàng khẽ thở dài, nàng hy vọng mình và bọn họ đều có thể rời khỏi nơi này.
Lúc cửa lớn mở ra, Kha đầu mục đứng ở ngoài cửa, vẫn cẩn thận tỉ mỉ lạnh lùng như cũ.
Bất quá A Phúc ngay cả nhìn người này một cái cũng không muốn, ánh mắt của nàng lập tức khóa trụ ở trên xe ngựa trước cửa.
Bên cạnh xe ngựa, có một người đang đứng, mặt mày tuấn tú, hơi cau mày, mỏi mắt chờ mong nhìn bên này. Lúc người này nhìn đến mình, ánh mắt nhất thời sáng ngời, vội đi nhanh qua bên này, trong miệng còn vui sướng gọi: “A Phúc!”
A Phúc nước mắt lập tức rơi xuống, nàng không để ý mọi người bên cạnh ở đây, vài bước chạy đến chỗ Thường Hiên bổ nhào vào lòng hắn.
“Thường Hiên!”
Nhiều ngày đau khổ như vậy, mỗi ngày nằm trên đám cỏ dại, chăn cũ nát ngủ, nàng gần như đã sắp quên cảm giác được dựa vào trong lồng ngực này.
Nàng rốt cục được ra, tựa vào trong lòng Thường Hiên, lòng của nàng rốt cục an ổn.
Mưa to gió lớn, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng cũng không sợ.
Thường Hiên kích động đem A Phúc ôm vào trong ngực, trong miệng còn lo lắng hỏi: “A Phúc, mấy ngày nay nàng có chịu khổ không? Đứa nhỏ trong bụng có làm cho nàng mệt nhọc không?”
A Phúc chỉ rơi lệ không nói lời nào, Thường Hiên vừa thấy đã nóng nảy, nắm cánh tay của nàng cao thấp xem xét: “Không có việc gì, nàng ở bên trong không chịu ủy khuất gì chứ?”
A Phúc lắc lắc đầu, lau lệ nói: “Không có việc gì.”
Kha đầu mục ở bên nhìn đôi vợ chồng trẻ cửu biệt trùng phùng này, nghiêm túc nghiêm mặt làm việc công nói: “Đây là nơi chúng ta giam giữ phạm nhân.”
A Phúc nghe xong lời này, mạnh cả kinh, nâng mắt nhìn qua, giọng nói hàm chứa lệ căm hận khóc kể với Thường Hiên: “Thường Hiên, nhị thiếu phu nhân đã mất…”
Thường Hiên biết Kha đầu mục nói là để cho mình nhanh chóng rời đi, kỳ thật A Phúc thật vất vả mới rời khỏi được nơi địa phương quỷ quái này, hắn cũng muốn nhanh chóng đưa A Phúc rời đi, vì thế hắn lau nước mắt cho A Phúc, lôi kéo tay A Phúc ôn nhu nói: “Chúng ta về nhà rồi nói sau.”
A Phúc thuận theo gật gật đầu: “Ừm, chúng ta về nhà đi, ta nhớ Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi.”