Đại Nịnh Thần

Chương 95: Trở lại Thiên kinh


Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 95: Trở lại Thiên kinh

Dạ Vị Ương biết chính mình ngủ chung không tốt, có đôi khi buổi tối hôm trước bị người ôm, ngày hôm sau tỉnh lại thì đầu đã ở mép giường, chân gác lên lưng người khác.

Không nên hỏi hắn vì cái gì sáng nay tỉnh dậy đầu dựa vào trong ngực Tịch Thiên Thương, cũng đừng hỏi hắn là ngủ thế nào chân lại đặt ở trên lưng Lưu Bá Hề, tình huống ba người đồng sàng này thật sự làm cho Dạ Vị Ương có một loại cảm giác dâm loạn.

Nếu về sau ba người cũng phải ngủ chung như vậy Dạ Vị Ương liền đau đầu, may mắn hôm nay bọn họ hồi cung.

Sau khi cùng nhóm người Tịch Thiên Lâu từ biệt, Dạ Vị Ương phủ thêm áo choàng lớn giấu đi thú nhĩ và đuôi, theo nhóm người Lưu Bá Hề ly khai Ngọc Hành sơn, Tịch Thiên Thương cũng phân phó binh lính tăng cường bảo vệ Bạch Mã Tự.

“Thích khách đêm hôm qua có phải đã thấy bộ dáng của ta?” Dạ Vị Ương trong lòng không bỏ xuống được, nếu thích khách là Bắc Thần quốc phái tới, kia chẳng phải có nghĩa Bắc Thần Diêu Quang đã chú ý đến bọn họ.

Cảm giác Dạ Vị Ương đối với Bắc Thần Diêu Quang thực phức tạp, một bên muốn đào tẩu khỏi người nọ, nhưng một bên nghĩ đến dục vọng cùng tình cảm Bắc Thần Diêu Quang dành cho hắn, hiện giờ hắn ly khai, chẳng biết người kia sẽ thế nào.

“Ngươi tối qua ngủ thẳng trong chăn, thích khách hẳn là không nhìn thấy bộ dáng của ngươi, nhưng trước khi khôi phục bình thường, ngươi cũng đừng để lộ ra dấu vết.” Lưu Bá Hề nói.

“Ngoài cung thủy chung không an ổn, trong khoảng thời gian này trẫm sẽ an bài ngươi tạm thời ở lại Phong Lâm biệt viện phía sau hoàng cung.” Tịch Thiên Thương xốc màn xe ngựa, cách ba người không xa chính là thành môn Thiên kinh sừng sững.

Tịch Thiên Thương quay đầu liếc nhìn Dạ Vị Ương bên cạnh trông thấy thành môn Thiên Kinh trong mắt tỏa sáng, khóe miệng khẽ nhếch:

“Hoan nghênh về nhà, Dạ Vị Ương.”

Phong Lâm biệt viện phía sau hoàng cung thời điểm quanh năm suốt tháng trên cơ bản chỉ có mùa thu mới có người đến trụ. Lấy danh nghĩa một trong tẩm cung Hoàng thượng, mặc kệ là người trong triều hay người trong cung đều khó có khả năng tiếp cận địa phương này.

Hơn nữa Phong Lâm biệt viện ở phía sau núi, bốn bề không sơn thì chính là thủy, vị trí hẻo lánh, dùng làm nơi ở tạm trốn tránh tai mắt người khác là tốt nhất.

Vừa trở lại Thiên kinh, Dạ Vị Ương liền vội vàng hỏi công trình thủy lợi ở Quảng Nam tiến triển thế nào, kia là công tác tâm huyết của hắn, giống như hài tử của mình hy vọng nó mau mau trưởng thành. Dạ Vị Ương cũng ngóng trông công trình sớm ngày tu kiến hoàn thành tốt giảm bớt tình hình thiên tai ở Quảng Nam.


Trong triều không thiếu thanh âm phản đối, cho rằng việc làm của Dạ Vị Ương bất quá là thêm một cái cớ để tham ô thôi, tựa hồ không nghĩ tu kiến vài đê điều có thể làm cho vùng khỉ ho cò gáy này trở nên giàu có đông đúc, ngược lại tư tưởng rằng hành động của Dạ Vị Ương khiến quốc khố nguyên bản hư không càng thêm túng thiếu.

Sự tình đó từ lúc Dạ Vị Ương mất tích về sau lại càng tranh cãi đến gay gắt, nếu không phải Tịch Thiên Thương đã củng cố một đám thế lực trong triều, hơn nữa có công bộ cùng hộ bộ liên danh đảm bảo, chỉ sợ công trình thủy lợi vừa mới kiến thiết sẽ phải thật sự ngừng lại.

“Đa tạ Hoàng thượng.”

“Tạ ơn trẫm cái gì?” Tịch Thiên Thương bỗng dưng cười.

Tịch Thiên Thương và Dạ Vị Ương ở trong thư phòng Phong Lâm biệt viện, mưa bên ngoài sáng nay đã ngừng, sau cơn mưa lá cây được tắm mát sạch sẽ, phiến phiến tựa như được quét một lớp mỡ sáng trơn bóng loáng, cửa sổ bán mở đón từng trận lương phong thổi tới, thấm vào ruột gan.

“Ta mang danh nịnh thần bên ngoài, trong triều có người nghi ngờ ta cũng là chuyện hết sức bình thường, nay Hoàng thượng nỗ lực bảo vệ Vị Ương như vậy, người hiểu biết sẽ cho rằng Hoàng thượng là một lòng vì dân chúng Thiên quốc, còn kẻ không biết sẽ nghĩ Hoàng thượng bảo vệ nịnh thần là tên hôn quân.”

Tịch Thiên Thương hiện tại gánh vác áp lực bảo vệ hắn, phần tri ơn chi ngộ này Dạ Vị Ương tự nhiên dũng tuyền tương báo.

Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: nhận ơn một giọt nước, hoàn trả một dòng sông.

Ngoài trừ tình cảm cá nhân Tịch Thiên Thương đối với hắn, Tịch Thiên Thương người này quả thực cũng xem như là một hoàng đế tốt.

“Không vì cái nhìn của người khác mới có thể kiên trì việc mình muốn làm, huống hồ, trẫm cũng là vì giang sơn xã tắc của trẫm, vì con dân của trẫm.” Tịch Thiên Thương chuyển giọng, đi đến trước mặt Dạ Vị Ương, bắt đầu không đứng đắn.

Tịch Thiên Thương đưa tay vuốt sợi tóc trắng như tuyết của nam tử, cười nói: “Ái khanh nếu thật tình tạ ơn trẫm, chi bằng lấy thân tương hứa.”

“Vi thần là hồ ly tinh hút tinh khí người, Hoàng thượng không sợ vi thần đem người hút khô sao?” Dạ Vị Ương lá gan càng ngày càng lớn tiến lên từng bước nghĩ muốn dọa Tịch Thiên Thương, người nọ trên mặt mang theo tiếu ý chẳng chút quan tâm, thậm chí còn mở song chưởng chờ Dạ Vị Ương ôm ấp yêu thương, ngược lại khiến cho Dạ Vị Ương tiến thối lưỡng nan.


Thiếu chút nữa đã quên, da mặt Tịch Thiên Thương độ dày có thể so với tường thành.

“Ái khanh nếu cơ khát như vậy, trẫm tự nhiên xin cởi áo tháo thắt lưng đến tương trợ, ngươi muốn hấp chỗ nào liền hấp nha, trẫm cam tâm tình nguyện cho ngươi hấp khô.” Vừa rồi còn chính nhân bát kinh thảo luận quốc sự, đảo mắt Tịch Thiên Thương liền biến thành lão bất chính kinh (không đứng đắn), giống như tên lưu manh vô lại bắt đầu cởi áo, trong lời nói cũng khiến người ta miên man bất định.

“Bất quá ái khanh, ngươi là muốn dùng cái miệng nhỏ nhắn của ngươi đến hấp hay là…” Tịch Thiên Thương xấu xa nhìn phía dưới Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương rốt cục hiểu được cái gì gọi là “Cúc khẩn”, bị Tịch Thiên Thương nhìn chằm chằm như vậy, cái đuôi dưới lớp áo nhịn không được che lại tiểu thí thí.

Không được, không thể bị Tịch Thiên Thương đả bại như thế.

Dạ Vị Ương không cam lòng rơi xuống thế hạ phong ánh mắt hạt châu lưu lưu chuyển động, khóe miệng liền giương lên: “Hoàng thượng, có phải hay không thật sự yêu thượng ta, còn vì vi thần mà rơi lệ.”

Nhưng Dạ Vị Ương đã xem nhẹ Tịch Thiên Thương, mà cái xem nhẹ sâu sắc này ngay từ đầu đã như sâu không lường được, về sau tên gia hỏa kia càng lúc càng không mặt mũi không da.

Dạ Vị Ương nghĩ nói ra chuyện Tịch Thiên Thương trước kia ở Ngọc Hành sơn ôm hắn rơi lệ, Tịch Thiên Thương hẳn sẽ cảm thấy ngượng ngùng, rồi sinh khí, sau đó xoay người bỏ đi.

Kết quả Tịch Thiên Thương lại nở nụ cười, cười đến đôi nhãn tình đều loan thành nguyệt nha, để lộ hàm răng trắng đều chói sáng, rất giống một con lang bị hồ ly nhập xác.

Dạ Vị Ương cứ như vậy trong nháy mắt cho rằng, kỳ thật Tịch Thiên Thương mới là hồ ly, nhìn hắn đi, dáng cười y như hồ ly âm hiểm giả dối!

“Như thế nào, chẳng lẽ ái khanh bây giờ mới phát hiện ra chuyện này? Tiểu Ương Tử ngươi thật đúng là rất xấu nha, biến thành hồ ly cố ý nghe lén trẫm bày tỏ tình cảm ái mộ với ngươi.”

Đối mặt từng bước ép sát của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương nhịn không được thối lui về phía sau: “Vi thần đâu có ý nghe lén, là Hoàng thượng dứt khoát ôm chặt ta không buông.”


Lùi đến bên cạnh thư trác, Dạ Vị Ương thực muốn lui cũng lui không được.

“Lúc nhìn trẫm cô đơn rơi lệ, nơi này của ngươi có chút nào cảm động không?” Tịch Thiên Thương hai tay chống tại hai bên Dạ Vị Ương đem người giam giữa thư trác cùng trong ngực mình, ánh mắt hàm tiếu chiếu lên khuôn mặt lộ tia bối rối của tiểu hồ ly.

Cho dù Dạ Vị Ương không trả lời, Tịch Thiên Thương cũng biết đáp án.

“Vị Ương đa tạ Hoàng thượng yêu mến. Chính là Vị Ương chỉ có một khỏa tâm, một thân người, ta… A!” Vị Ương còn muốn hảo hảo đem lời nói rõ ràng để cho Tịch Thiên Thương chết tâm, hy vọng hoàng đế này sớm đi tìm người khác mở rộng hậu cung, nhưng hắn mới chuẩn bị cảm xúc nói được nửa câu. Tên hỗn đản này cư nhiên giơ tay đánh vào mông hắn!

Tịch Thiên Thương hai mắt sáng lên: “Vị Ương a, trẫm đặc biệt thích đuôi của ngươi, dù sao ngươi cũng nhiều đuôi như vậy, cho ta một cái làm khăn quàng cổ đi, được không?”

“Hoàng thượng, ngươi nói đùa?” Kia nhất định sẽ đau chết a!

“Từ từ, đao trẫm để đâu rồi, ai, ái khanh, ngươi đừng chạy a!”

Dạ Vị Ương ôm đuôi trên mông chạy nhanh như khói.

Rốt cục cái đuôi thứ năm đã mọc.

Dạ Vị Ương xoay người đứng trước gương nhìn năm cái đuôi to của mình, đột nhiên nổi hứng thú đem đuôi duỗi thẳng, tự ngu tự nhạc cười: “Thật giống bạch khổng tước xòe đuôi.”

Mấy ngày nay ở Phong Lâm biệt viện, Tịch Thiên Thương mỗi ngày không có gì làm sẽ chạy đến cùng hắn thương lượng chuyện trong triều, nghe chút ý kiến của hắn, hoặc là cùng xem thư tín từ Quảng Nam gửi tới, nghe ngóng tin tức công trình thủy lợi hiện tại tu kiến thế nào.

Nếu không phải hắn bây giờ bộ dạng nửa người nửa yêu không thể gặp ai. Dạ Vị Ương đã sớm chạy đi Quảng Nam tự mình giám sát tiến triển công trình.


Tuy nói lúc đầu Dạ Vị Ương đã đem phương án tỉ mỉ viết ra, thậm chí còn cụ thể thời gian gò đập nước bởi vì là đá tảng nên dễ dàng bị đẩy đi, cho nên cần phải dùng củi trúc lớn vào kẹp đá sau đó ném xuống sông, các loại chi tiết như thế cũng không buông tha.

Nhưng Dạ Vị Ương vẫn muốn chính mắt nhìn thấy.

Thời gian này Tịch Thiên Thương cực kỳ chăm chỉ, chính là mỗi ngày thảo luận xong sự tình liền bắt đầu trêu chọc hắn, không thì niết lỗ tai hắn, hoặc là ngoạn đuôi hắn, còn không là đọc một bài tình thi (thơ tình =]]), khiến Dạ Vị Ương thật khó đỡ.

Mà Đại tướng quân lúc này cũng bận, bắc có Kim quốc thường xuyên gây chuyện phiền toái, nam có Nguyệt Thăng quốc rục rịch, Lưu Bá Hề mỗi ngày đến một lần đã là không tồi rồi.

Bất quá, ngày hôm qua hắn mới nhiều thêm một cái đuôi.

Tịch Thiên Thương giống như trước đây cầm tấu chương chạy đến Phong Lâm biệt viện tìm Dạ Vị Ương, chợt nhìn phía sau Dạ Vị Ương nhiều ra một cái đuôi, trong mắt nam nhân nhanh như chớp hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh quy về bình tĩnh.

Dạ Vị Ương đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, Tịch Thiên Thương biết hắn phải như thế nào biến ra một đuôi, người này rõ ràng biết hắn cùng Lưu Bá Hề không có khả năng tách ra, vậy mà mỗi ngày vẫn đến trêu chọc hắn, sau đó nở nụ cười không đứng đắn, có đôi khi thoáng nhìn thấy Tịch Thiên Thương lộ ra mấy phần cô đơn.

Hắn nhớ tới ngày đó Tịch Thiên Thương say khướt từng nói một câu: “Tất cả mọi người không cần ta, ngay cả ngươi cũng muốn rời bỏ ta sao?”

Người ngồi ở ngôi vị hoàng đế chính là người tối cô độc trên thế gian này, thân thế Tịch Thiên Thương như vậy bản thân lại càng khát vọng với thân tình ái tình.

Lấy quyền thế địa vị Tịch Thiên Thương bây giờ, muốn đoạt một người rất dễ dàng, Tịch Thiên Thương rõ ràng có thể giống như Bắc Thần Diêu Quang không cần cố kỵ, nhưng người này không có làm như vậy, chắc chắn là vì không muốn Tịch Thiên Lâu thất vọng, không muốn mất một hảo bằng hữu như Lưu Bá Hề, càng không muốn thương tổn hắn.

“Quảng Nam bên kia truyền đến tin tức, sự tình thi công đập nước gặp trở ngại.” Lời nói Tịch Thiên Thương làm cho Dạ Vị Ương bừng tỉnh.

“Nghiêm trọng không?”

“Ngươi xem.” Tịch Thiên Thương từ trong tay áo lấy ra thư tín vừa mới thu đưa cho nam nhân.

Hết chương thứ hai mươi sáu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.