Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 92: Thực tiễn ra chân lý
Mọi người đoán tới đoán lui cũng không ra được kết quả, bất quá thời điểm nói chuyện Tịch Thiên Lâu ngược lại hỏi Dạ Vị Ương như thế nào biến thành người và hồ ly.
Dạ Vị Ương ngượng ngùng lặng lẽ nói với Tịch Thiên Lâu, uống rượu sẽ biến thành người, thế nhưng cùng người phát sinh quan hệ thân mật cách ngày sẽ biến thành hồ ly, hơn nữa chẳng những biến thành hồ ly, mà thương tật cùng bệnh trên người đều tốt lên, đuôi cũng nhiều thêm một cái.
Kỳ thực, muốn kiểm tra Dạ Vị Ương có thật sự trở thành cửu vĩ hồ ly hay không cũng chẳng phải chuyện khó, chỉ cần không ngừng biến hóa giữa người và hồ ly, dựa theo quy luật hiện tại mà tiếp tục, thời gian không đến nửa tháng Dạ Vị Ương có thể biến thành “Cửu vĩ hồ ly”.
Chính là Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Lâu không dám suy đoán, Dạ Vị Ương sau khi trở thành cửu vĩ hồ ly có thể hay không lại biến hóa thêm cái gì nữa.
Ăn cơm xong, Dạ Vị Ương ngồi trong viện tử vừa phơi nắng vừa ngẩn người, ba cái đuôi lót làm đệm, mềm mại thật sự thoải mái.
“Lại miên man suy nghĩ gì đó, tiểu hồ ly, cùng ta đến trên núi hái ít quả dại, thế nào?” Lưu Bá Hề từ trong phòng đi ra, liếc mắt liền thấy đại hồ ly lười biếng một thân bạch y ngồi giữa viện phơi nắng.
Dạ Vị Ương cùng Lưu Bá Hề đi đến rừng cây phía sau chùa, hắn nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Đại tướng quân nhịn không được hỏi: “Bá Hề, ngươi nói ta có phải nguyên bản chính là cửu vĩ hồ ly, sau đó vì một sự tình mà biến thành tiểu hồ ly, kết quả phải nhờ vào… Nhờ vào cùng người làm cái kia cái kia hấp thụ tinh nguyên để tiến hóa.”
Hồi còn nhỏ ở trong thôn, Dạ Ương có nghe lão nhân kể qua chuyện hồ yêu hấp thụ tinh nguyên của con người để tu luyện.
Hắn tuy rằng biết mình không phải người xấu, nhưng nếu ở tình huống vô ý làm tổn thương ái nhân của mình, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Thời điểm gặp Lưu Bá Hề là hắn đã có hai cái đuôi. Không nghi ngờ nam nhân này kỳ thực biết hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang từng phát sinh quan hệ, nhưng chưa lần nào Lưu Bá Hề đề cập đến chuyện đó, tâm tư chu đáo của nam nhân này làm cho Dạ Vị Ương cảm thấy ấm lòng.
Trên thế gian này, phải ở đâu mới tìm được một nam nhân anh tuấn suất khí, võ công cao cường lại ôn nhu tri kỷ như vậy a.
“Ta thân cường thể kiện, không sợ ngươi tới hấp. Chỉ sợ ngươi đi hấp của người khác.” Lưu Bá Hề đang đi phía trước, bước chân bởi vì lời nói của Dạ Vị Ương mà có phần trì hoãn, trong thanh âm mang theo ý cười thoải mái, cũng khiến cho Dạ Vị Ương thoải mái theo.
“Ta và ngươi nói chuyện nghiêm túc.” Chính là vấn đề này không thoải mái được.
“Ta tuy rằng cười, nhưng không đại biểu ta đúng là cười.” Dừng bước, Lưu Bá Hề xoay người lại đưa tay nhéo nhéo mũi Dạ Vị Ương, dung nhan tuấn mỹ như ngọc đứng ngược chiều ánh sáng làm Dạ Vị Ương có chút chói mắt.
“Sư phụ cùng Bắc Thần Dận đều bởi vì tự tôn và thân phận, mặc dù là tình nhân cũng không có cách nào gặp nhau, nói đến Bắc Thần Dận, thời điểm hắn chết cũng chưa một lần gặp được sư phụ, đó là tiếc nuối lớn nhất của hắn, mà sư phụ, chưa kịp nhìn thấy người mình từng sở yêu lần cuối cùng, làm sao không phải là loại tâm thống chẳng thể nói rõ?”
Trên gương mặt anh tuấn toát ra chút trầm ngưng, Lưu Bá Hề kéo tay Dạ Vị Ương tiếp tục đi, nhẹ giọng nói: “Ta không nghĩ sẽ đi lên vết xe đổ đó, mặc kệ ngươi là Dạ Vị Ương hay tiểu hồ ly, là người hay là yêu. Ta chỉ muốn hảo hảo thương ngươi.”
…
…
Có một câu nói rất hay, thời gian chính là thước đo chuẩn mực để nghiệm chứng chân lý.
Dạ Vị Ương thật sự muốn nhìn một chút hắn có phải thật sự biến thành cửu vĩ hồ ly, lúc ban đêm liền ngụ ở phòng Lưu Bá Hề, bọn họ lại làm chuyện tình xấu hổ kia.
Tuy rằng chẳng phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần làm chuyện đó đều khiến Dạ Vị Ương có chút khẩn trương cùng kích động.
Đêm kia ở trên xe ngựa không phát ra tiếng nên chẳng sợ bị người bên ngoài nghe thấy, hôm nay tuy rằng cách vách là sài phòng, cùng phòng của sư phụ có chút khoảng cách, nhưng tưởng tượng bọn họ cư nhiên ở trong chùa làm cái chuyện tình này, Dạ Vị Ương sâu sắc cảm thấy bản thân càng ngày càng không biết xấu hổ.
Mà Đại tướng quân cũng thế, chính là một con sói đội lốt cừu, rõ ràng biết hắn sợ phát ra tiếng nên gắt gao bịt chặt miệng, còn phá lệ dùng sức đâm hắn, hắn phải dùng ba cái đuôi to quất vài cái mới an ổn.
“Ngươi như thế nào còn chưa ngủ?” Tiểu hồ ly nào đó sức cùng lực kiệt đỉnh đạc nằm trong lòng Đại tướng quân, híp mắt đánh cái ngáp, ngẩng đầu lên liền thấy Lưu Bá Hề đang mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
Đôi mắt minh lượng đó tựa như nước suối mát lạnh dùng để thanh tẩy vào ngày Đông, tiếu ý bên trong tạo thành hai đạo nguyệt nha (trăng non) loan loan.
Lưu Bá Hề hé ra hàm răng trắng đều, ghé vào phía sau lỗ tai nam nhân nhỏ giọng nói: “Vị Ương, ngươi còn nhớ buổi tối đầu tiên ngươi cùng ta ở Bạch Mã tự không?” Ngón tay nam nhân thản nhiên gợi lên một sợi bạch phát.
Na hồ bất khai đề na hồ *, Dạ Vị Ương nghiêng đầu, mắt nhắm mắt mở, buồn bực nói: “Không nhớ!”
* Na hồ bất khai đề na hồ: không mở bình thì không biết trong bình có gì, nên chẳng thể phân biệt bình nào tốt bình nào xấu.
“Vẫn là thẳng thắn nói cho ngươi, kỳ thực buổi tối ngày đó ta ở bên ngoài cười trộm.” Cảm giác ba cái đuôi dưới chăn muốn hướng mình quất tới, Lưu Bá Hề vội cười dùng chăn che lại: “Chính là cảm thấy da mặt ngươi cư nhiên lại mỏng như vậy. Đường đường Đại nịnh thần cũng có một mặt đáng yêu như thế.”
Khuỷu tay Dạ Vị Ương thúc vào ngực Lưu Bá Hề một cái: “Thành thật khai báo, ngươi có phải hay không từ lúc đó đã đối với ta có ý tứ.”
“Là từ thời điểm đầu tiên ôm ngươi.” Hai tay ôm trọn nam nhân trong ngực, Lưu Bá Hề chặt chẽ khảm nam nhân vào lòng mình, thanh âm mang theo nhiệt phun ở sau cổ Dạ Vị Ương có chút ngứa: “Lần đầu tiên… Đó không phải là lúc ta ở Thiên kinh bị tập kích, thời điểm chúng ta lần đầu gặp mặt?!”
Dạ Vị Ương hơi kinh hãi, bĩu môi nói: “Thật hay giả a, ta chính là nhớ rõ ngươi khi đó đối với ta xa cách, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.”
“Tiểu nhân có mắt như mù, mong Dạ đại nhân đại nhân đại lượng, không cần cùng tiểu nhân chấp nhặt.”
“Lưu Bá Hề, ngươi cũng có ngày hôm nay, xứng đáng!” Dạ Vị Ương rất có cảm giác hãnh diện. Hắn lúc trước chính là muốn truy nam nhân này truy tới tay.
Không đúng. Nam nhân đang ở phía sau ôm hắn này căn bản là chính mình tiếp cận.
Lưu Bá Hề cúi đầu cười, hắn khi ấy xác thực đối với Dạ Vị Ương có chút cảm giác, nhưng vì ấn tượng “tham quan vụng về” sẵn có với Dạ Vị Ương, cộng thêm từ trước đến này đều là hắn cùng Tịch Thiên Thương đứng chung một bàn cờ, hắn liền cố ý tránh né tiếp xúc với Dạ Vị Ương.
Nếu không phải về sau Tịch Thiên Thương nhiều lần làm cho hắn bảo hộ Dạ Vị Ương, hướng bên ngoài tung tin tức Dạ Vị Ương chưa chết, chỉ sợ bọn họ đã không nhanh có kết quả như ngày hôm nay. (Bạn Thương tự ôm đá đập chân mình =]])
Lưu Bá Hề tin tưởng, cho dù là sớm hay muộn hắn khẳng định vẫn sẽ bị nam nhân này mê hoặc đến chết đi sống lại.
“Ngươi thế nào còn chưa ngủ?” Dạ Vị Ương mệt mỏi, hắn ở trong ngực Lưu Bá Hề tìm một vị trí thoải mái, ba cái đuôi quấn lên thắt lưng cùng chân nam nhân, miễn cưỡng nhắm hai mắt.
Quả nhiên a, kim oa ngân oa cũng không bằng ổ chăn Đại tướng quân khiến người ta an tâm thoải mái.
“Ta muốn nhìn thấy bộ dáng ngươi biến thành hồ ly, mệt mỏi thì ngủ đi.” Lưu Bá Hề gần đây phát hiện Dạ Vị Ương đặc biệt thích được nhẹ nhàng xoa lỗ tai, hắn xoa đôi tai hồ ly nam nhân, nhìn Dạ Vị Ương chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau người trong ngực truyền ra tiếng hít thở vững vàng đều đều.
Sáng ngày hôm sau, Dạ Vị Ương thật sự lại biến thành hồ ly, hồ ly bốn đuôi.
“Ngao ngô ngao ngô.” Tuyết hồ phe phẩy đuôi, vươn đầu lưỡi liếm Lưu Bá Hề.
Tịch Thiên Lâu sau khi nhìn thấy cũng nhịn không được có chút giật mình: “Thật sự biến thành hồ ly.” Hoa Sinh kế bên đã sớm há to miệng giống như nuốt phải trứng vịt.
“Bá Hề, ngươi có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?” Tịch Thiên Lâu hồi phục tinh thần hỏi.
Lưu Bá Hề trong ngực ôm tiểu hồ ly, lắc đầu: “Sư phụ, ta không có cảm giác chỗ nào không thoải mái.”
“Phòng ngừa vạn nhất, người vào nhà để ta giúp ngươi nhìn xem.” Tịch Thiên Lâu đi đến trước mặt Lưu Bá Hề, thân thủ nhẹ bính đầu tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương nhu thuận hướng lòng bàn tay Tịch Thiên Lâu cọ cọ.
Tịch Thiên Lâu khó có được nở nụ cười: “Thoạt nhìn rất giống hồ ly trước kia các ngươi nhặt được, Vị Ương, ngươi hiện tại ở trong viện ăn chút gì đó rồi phơi nắng, đợi lát nữa cùng Thiên Thương hội hợp.”
“Hoàng thượng cũng đến đây?” Lưu Bá Hề có chút giật mình, từ sau khi bọn họ ly khai Ngọc Hành sơn, Tịch Thiên Thương chưa từng đặt chân tới Bạch Mã Tự.
“Hiện giờ trong triều đã dần ổn định, nói vậy hắn cũng có chút sự tình cùng ta thương lượng.” Tịch Thiên Lâu nhìn qua tiểu hồ ly, trong mắt lộ ra ý cười: “Cũng là vì ngươi mà tới.”
Gặp trên mặt Lưu Bá Hề hiện lên tia dị sắc, Tịch Thiên Lâu đôi mắt vi ngưng: “Theo ta tiến vào, Bá Hề.”
“Vâng, sư phụ.” Lưu Bá Hề đem tiểu hồ ly thả lại trên mặt đất, nhẹ nhàng nhu đầu Dạ Vị Ương, “Ở trong viện chờ ta.”
Nhìn Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Lâu rời đi, Dạ Vị Ương từng bước bò đến ghế đệm dưới gốc cây ngồi xuống, hắn nhìn vào cánh cửa Bạch Mã Tự đóng kín hơi nheo lại ánh mắt.
Tịch Thiên Thương muốn tới đây sao?
Tên kia đã từng làm chuyện quá phận với hắn, chính là ngẫm lại lúc còn nhỏ Tịch Thiên Thương cũng rất đáng thương.
Tiểu hồ ly dùng sức lắc đầu, chuyện nào ra chuyện đó, Tịch Thiên Thương lúc nhỏ đáng thương là một chuyện, đối với hắn làm chuyện quá phận là một chuyện khác.
Nguy rồi! Dạ Vị Ương đột nhiên nhớ đến, mấy ngày nay cùng Đại tướng quân tình chàng ý thiếp, đã quên mất nói cho hắn người của Bắc Thần Diêu Quang ở Thiên quốc bối trí cơ sở ngầm.
Muốn nói trên đời này Dạ Vị Ương ghét nhất loại người nào nhất, thì chính là quân bán nước!
Tịch Thiên Thương đến đây cũng tốt, vừa lúc có thể nói cho bọn họ chuyện trong triều có gian tế, mặt khác, Dạ Vị Ương cũng mơ hồ hiểu được thái độ cùng nghị quyết Bắc Thần quốc đối với Thiên quốc, biết Bắc Thần Diêu Quang cố ý đối phó Thiên quốc, trước tiên nói cho Tịch Thiên Thương bọn họ, cũng có thể sớm mà chuẩn bị.
Dạ Vị Ương sâu kín thở dài, nếu như hắn vẫn còn làm chức quan cũ, nói không chừng sau này có khả năng cùng Bắc Thần Diêu Quang chạm mặt…
Hết chương thứ hai mươi ba