Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 173Quyển 4 –
Tịch Thiên Lâu lúc này ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Thần quốc, liền có ý định đến hoàng lăng Tử Vi thành nhìn phụ thân của Bắc Thần Diêu Quang Bắc Thần Dận một cái, Dạ Vị Ương cũng không trì hoãn,Bắc Thần Diêu Quang không nói có đặc phái viên đến thăm, dứt khoát trực tiếp trở về.
Một đườngnửa đi nửa nghỉ, nhìn ngắm phong cảnh, còn không bằng nhanh chóng đến Tử Vi thành nghỉ ngơi đoạn thời gian.
Dù saoBắc Thần Diêu Quang đối với hành trình không có nhiều yêu cầu, Dạ Vị Ương nói như thế nào liền như thế ấy, đoàn người trực tiếp hướng đến Tử Vi thành.
“Ta ngày đó đem ý tưởng thành lập liên bang cộng hòa nói cho sư phụ, sư phụ bảo ta đúng là đầu hồ ly, chẳng giống người thường, cư nhiên có thể nghĩ ra loại ý tưởng thường nhân không dám nghĩ tới như vậy.”
Dạ Vị Ương cùngBắc Thần Diêu Quang ngồi chung xe ngựa, tiểu hồ ly cùng Tịch Thiên Lâu bọn họ ngồi ở một chiếc xe ngựa khác, vật nhỏ kia thích ngoạn nháo, Tịch Thiên Lâu yêu thương tiểu hồ ly phá lệ kiên nhẫn bồi nó chơi, tiểu hồ ly động một chút là nói muốn tìm gia gia, lúc này phỏng chừng đang cùng Tịch Thiên Lâu bọn họ chơi đến vui vẻ, làm cho Dạ Vị Ương vàBắc Thần Diêu Quang có chút thời gian yên tĩnh.
Đoạn đường này coi như an ổn, Dạ Vị Ương tựa vào trong ngựcBắc Thần Diêu Quang đang đọc sách, chính là nghĩ đến chuyện kia liền cảm thấy bất an, vừa không yên lòng nhìn mặt chữ, vừa hỏi nam nhân bên cạnh: “Hắn nói thế nào?”
Lật một trang sách,Bắc Thần Diêu Quang một bên nghe Dạ Vị Ương nói chuyện một bên xem sách, nhất tâm nhị dụng công phu thập phần cao.
“Hắn nói không tồi, chính là thực thi có chút khó khăn, dù sao hiện giờ không có chiến loạn hay tranh đua quyền lực, vài quốc gia trong thời kì hòa bình liên hợp cùng một chỗ chung quy vẫn là thiếu một cái cơ hội.”
Mấy cái đuôi to quất tới quất lui, từ sau khi sinh tiểu hồ ly, vật nhỏ kia thường ngày rất thích ôm đuôi Dạ Vị Ương chơi đùa, biến thành Dạ Vị Ương không có việc gì cũng thích lộ đuôi ra ngoài.
Hắn lúc này tuy rằng không còn thần lực, nhưng tốt xấu gì vẫn là cửu vĩ hồ, dùng đuôi làm cái đệm mềm mại thoải mái không làm khó được hắn.
“Quả thật là như thế.”
“Bất quá hiện tại ta chỉ nói ra mà thôi, không nhất định phải triển khai ngay lập tức, ta xem bộ dáng sư phụ không có bài xích, nói cách khác phương án này đã có công tác cơ bản, như vậy đủ rồi.”
Trước chậm rãi thương lượng chi tiết quy tắc bộ phận, bọn họ nếu quyết tâm làm một việc, không có cơ hội thì tự tạo cơ hội, không có điều kiện thì tự tạo điều kiện.
Chỗ tốt của xã hội quân quyền chính là ở đó, hết thảy đều do hoàng đế định đoạt!
“Ngọc Hành quốc cùng Ngọc Hành sơn có quan hệ gì sao?” Dạ Vị Ương tò mò hỏi.
Hắn lúc trước chưa bao giờ nghĩ qua hai nơi này có liên hệ gì, dù sao thế giới này địa phương trùng tên nhiều vô số, một quốc gia và một ngọn núi cùng tên nói không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Chính là hiện tại nhìn Tịch Thiên Lâu, Dạ Vị Ương chợt nghĩ đến Ngọc Hành sơn và Ngọc Hành quốc, liền thuận miệng hỏi.
“Ngọc Hành sơn lúc ban đầu không gọi là Ngọc Hành sơn, trên núi cũng không có Bạch Mã tự.” Buông quyển sách trên tay, Bắc Thần Diêu Quang ôm lấy thắt lưng nam nhân, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai Dạ Vị Ương, giảng cho đại hồ ly nghe sự hình thành của Ngọc Hành sơn và Bạch Mã tự.
Hết thảy phải nói về năm trăm năm trước.
Năm trăm năm trước ở đại lục này quốc gia lớn nhất chính là Thiên quốc, lúc ấy không có Kim quốc và Bắc Thần quốc, dưới thế cục trong đánh ngoài chiếm, trải qua mấy chục năm chiến loạn, Thiên quốc mới bị phân tách thành quốc gia Tịch Thiên Thương trị vì bây giờ, có thể nói là Kim quốc cùng Bắc Thần quốc chính là một phần của Thiên quốc.
Thiên kinh năm trăm năm trước là thủ đô, hiện giờ cũng là thủ đô.
Lúc ấy cùng Thiên quốc chiếm đánh còn có Ngọc Hành quốc, hai nước đánh nhau đến ngươi chết ta sống, tình hình chiến đấu hết sức giằng co, ngay thời điểm ấy đột nhiên đại lục rung động mãnh liệt, một hồi động đất chiến loạn tạm thời bình ổn xuống.
Chính là sau đó mọi người phát hiện giữa Thiên quốc và Ngọc Hành quốc nhiều thêm một ngọn núi, ngọn núi này khiến hai nước phải đình chiến, có người nói đây là thiên ý, là lão thiên gia nhìn không được, liền dọn ngọn núi lại đây không để hai nước tiếp tục đánh nhau.
Vậy Ngọc Hành sơn cùng cái này có quan hệ gì?
“Thời điểm đó Ngọc Hành quốc thực lực cường đại, cho dù là một ngọn núi cũng không thể ngăn cản Ngọc Hành quốc tiến hành xâm lấn, chính là từ khi có ngọn núi này hoàng đế Ngọc Hành quốc hạ lệnh ngừng chiến.”
“Sau đó, trên ngọn núi phụ cận Thiên kinh xây dựng một ngôi miếu tự, núi được gọi là Ngọc Hành sơn, miếu kia chính là Bạch Mã tự hiện giờ.” Bắc Thần Diêu Quang nhẹ nhàng nắm lấy đuôi Dạ Vị Ương, nói: “Cư ngụ trên ngọn núi đó nghe nói là công chúa Thiên quốc được gả đến Ngọc Hành quốc.” Lúc ấy cụ thể xảy ra chuyện gì, trên sách không có ghi lại, năm trăm năm sau bọn họ cũng không biết.
Công chúa Thiên quốc lựa chọn ở trên núi để tóc tu hành không trở về Ngọc Hành quốc, sau đó Tu Hành sơn đổi thành Ngọc Hành sơn, tuy rằng tình ý tưởng niệm, nhưng bởi vì hai nước chiến loạn nên không bao giờ quay lại Ngọc Hành quốc nữa.
Nguyên lai Ngọc Hành sơn và Ngọc Hành quốc còn có một đoạn truyền kỳ sâu xa như vậy, cũng khó trách Tịch Thiên Lâu lựa chọn đến Ngọc Hành sơn để tóc tu hành, đều là đồng bệnh tương liên a, có đôi khi ái tình dù chặt chẽ mãnh liệt tới đâu đứng trước vận mệnh đất nước đều có vẻ quá mức nhỏ bé mong manh.
Cũng bởi vì như thế, mới khiến cho Dạ Vị Ương hết sức quý trọng tất cả những gì mình đang có.
So với công chúa Thiên quốc năm trăm năm trước và sư phụ hiện giờ, Dạ Vị Ương cảm thấy hắn thật may mắn, hơn nữa là cực kỳ may mắn.
…
…
ĐượcBắc Thần Diêu Quang cho phép, bọn họ trước khi đến Tử Vi thành sẽ vào hoàng lăng một chuyến.
Dạ Vị Ương đối với phụ thânBắc Thần Diêu Quang không có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ năm trước thời điểmBắc Thần Diêu Quang trở về Bắc Thần quốc, hắn là một tiểu hồ ly nằm trong ngực nam nhân nhìn đế vương kia. Khuôn mặt lạnh lùng như núi, thoạt nhìn nghiêm khắc nhưng có vẻ suy yếu, bất quá ngắn ngủi trong chớp mắt, chợt nghe nói Bắc Thần Dận qua đời, Dạ Vị Ương tuy rằng không hiểu vì sao năm đó Bắc Thần Dận buông tha sư phụ, nhưng hắn nghĩ, Bắc Thần Dận lúc tạ thế hẳn là có chút tiếc nuối đi.
Sợ tiểu hồ ly quấy rầy thanh tĩnh hoàng lăng, Dạ Vị Ương để Chước Hoa mang theo tiểu hồ ly ở bên ngoài chờ, hắn cùngBắc Thần Diêu Quang nhìn Tịch Thiên Lâu cách đó không xa ở trước hoàng lăng trầm mặc.
“Cám ơn.” Dạ Vị Ương đột nhiên nói.
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn ngươi đồng ý để sư phụ đến hoàng lăng, sư phụ tuy rằng không còn là vương gia Thiên quốc, nhưng dù sao cũng là người Thiên quốc.” Dạ Vị Ương trong lòng hiểu rõ, hoàng lăng không phải chỗ người thường có thể vào được.
Nhìn bộ dáng đại hồ ly nói cám ơn,Bắc Thần Diêu Quang khóe miệng khẽ nhếch, không quan tâm lắm trả lời: “Dù ta không cho hắn vào, hắn cũng có biện pháp tiến vào.”
Thiên hạ đệ nhất nhân năm đó, đâu phải chỉ là tùy tiện thổi phồng.
Duỗi tay nắm lấy bàn tay đại hồ ly,Bắc Thần Diêu Quang kéo nam nhân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta sẽ không giống như phụ hoàng, muốn yêu lại không dám yêu, muốn tiến đến lại cố tình buông tha.”
“Hắn chết sớm như vậy, còn không phải bị nỗi đau tương tư này tra tấn nhiều năm sao? Hiện giờ Tịch Thiên Lâu đồng ý đến nhìn hắn, hắn ở dưới hoàng tuyền cũng coi như mãn nguyện.”
Bàn tay lớn ấm áp nắm chặt tay Dạ Vị Ương,Bắc Thần Diêu Quang nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, đôi phượng mâu thâm thúy lóe lên ánh sáng kiên định, tựa như ánh sao lấp lánh giữa trời đêm, tựa như ánh sáng đầu tiên của mặt trời mới mọc, sặc sỡ lóa mắt, khiến người khác đui mù.
“Lời dễ nghe ta nói không ít, hơn nữa cho đến bây giờ cũng chưa từng bội ước qua, nếu ngươi không ngại nhiều, ta sẽ nói cả đời cho ngươi nghe.” Trên khuôn mặt lạnh lùng như núi chợt lan ra nụ cười ấm áp như xuân,Bắc Thần Diêu Quang nhẹ giọng nói: “Ta muốn nhìn ngươi một đời, Dạ Vị Ương.”
Lời dễ nghe Dạ Vị Ương đã nghe nhiều nhưng hắn vẫn chê ít, bởi vì mỗi lần nghe đều là một lần rung động.
Sự chân thành trong lòng rất khó nói ra lời, tương lai thế nào hắn khôngnắm chắc, nhưng hiện tại tình ý này… Hắn đã cảm nhận được.
Dạ Vị Ương mở hai tay vùi đầu vào ngực đối phương, khẽ ân một tiếng coi như là đáp lại.
Mọi người rời khỏi hoàng lăng hướng đến Tử Vi thành, từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy cung điện to lớn như vậy, tiểu hồ ly vô cùng cao hứng, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, đối với cái gì cũng tò mò, ở trong cung chạy tới chạy lui đông nhìn một cái tây nhìn một cái.
Ban đầu tiểu hồ ly còn có chút sợ người lạ, cái này không dám chạm, cái kia không dám sờ,Bắc Thần Diêu Quang liền nói một câu: “Hết thảy ở đây đều là của cha, của cha chính là của phụ thân, của phụ thân cùng cha thì đều là của Thiên Hữu.”
Tiểu hồ ly lúc này mới buông tha cảnh giác, hưng phấn ở trong cung đổi tới đổi lui, Dạ Vị Ương sợ vật nhỏ gặp rắc rối, vội vàng đi theo phía sau.
Cho dù đại tiểu hồ ly đem Tử Vi thành phá hủy, khẳng địnhBắc Thần Diêu Quang cũng không thèm để ý, nhưng Dạ Vị Ương không muốn bị nhiều người trong cung chú ý,Bắc Thần Diêu Quang nhanh chóng an bài cung điện.
“Phụ thân, nhà của Diêu Quang ba ba thật lớn nha.” Sau khi chơi mệt tiểu hồ ly chạy tới trong ngực Dạ Vị Ương ngồi, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn đỏ bừng như hai trái táo.
“Nếu Thiên Hữu thích, sau này ở lại đây đi, chịu không?”
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm nữ tử, hoa phục thêu mẫu đơn, cùng với tiếng cười sang sảng, Bắc Thần Nguyệt hồi lâu không thấy đi nhanh tới.
“Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.” Dạ Vị Ương vội đứng lên, nữ tử này vẫn giống như trước đây, luôn thẳng thắn cởi mở như vậy.
“Thiên Hữu, gọi cô cô.”
Tiểu hồ ly ngọt ngào kêu một tiếng: “Cô cô.”
“Ngoan, thật ngoan, nhìn tiểu bộ dáng này, lớn lên nhất định rất khôi ngô!” Bắc Thần Nguyệt vừa thấy tiểu hồ ly hai mắt lập tức tỏa sáng, phàm là nữ tử đều thích tiểu hài tử, huống chi là cháu của mình.
Đưa mắt thấy được Tịch Thiên Lâu bên cạnh, Bắc Thần Nguyệt cũng lễ phép đi qua, ôn thuận hô một tiếng: “Vương gia.”
Tịch Thiên Lâu gật đầu một tiếng “Công chúa” coi như đáp lễ.
“Khoảng thời gian hoàng huynh không ở đây, ngươi vất vả lắm phải không?” Dạ Vị Ương rót cho Bắc Thần Nguyệt chén trà.
“Cũng không hẳn, hắn trở về ta mới có thời gian đến thăm các ngươi, kỳ thật chuyện không nhiều, chẳng qua đám sứ giả kia luôn muốn gặp hoàng huynh ta.” Bắc Thần Nguyệt cười nói, “Thật vất vả mới đuổi đi, chính là sứ giả Ngọc Hành quốc cố chấp muốn gặp hoàng huynh, lúc này hoàng huynh vẫn còn đang tiếp đãi hắn.”
“Ngọc Hành quốc?” Tịch Thiên Lâu kế bên trong mắt hiện lên tia dị sắc.