Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 153: Sóng thần (hạ)
Chương thứ hai mươi tám – Sóng thần (hạ)
…
“Xem ra Bá Hề trong quân đội uy vọng rất cao, ta chỉ lo nhanh chóng chạy về báo tin cho mọi người, lại quên mất người bình thường nghe loại chuyện này sẽ không mấy ai tin, mà Lý tướng quân tin tưởng ta, chính là vì ta có tín vật của Đại tướng quân.”
Trong phủ không có cẩm bào hoa mỹ, Dạ Vị Ương cũng không quan tâm, sau khi thay ra quần áo ướt đẫm Lý tướng quân sai người đưa cho hắn một bộ bố y bình thường, nam nhân thiếu đi phục sức hoa mỹ ngược lại phá lệ tuấn tú.
Tuy rằng lỗ mãng, nhưng may mắn Lý tướng quân vẫn sai người thông tri dân chúng ven bờ nhanh chóng rút lui.
“Đại nhân, ngươi đại khái có biết sóng thần khi nào đến không?” Chước Hoa cũng thay bộ hồng y kia ra, nam tử một thân bố y thiếu đi cỗ lãnh diễm kinh nhân, thoạt nhìn tuấn lãng hơn rất nhiều.
Dạ Vị Ương lắc đầu: “Thời gian chính xác ta cũng không rõ, chính là vừa rồi nhìn bộ dạng hốt hoảng của đàn cá, hẳn là sẽ nhanh tới thôi.”
“Chúng ta bây giờ cũng rút lui đi.”
Chước Hoa chẳng dám trì hoãn, hắn tuy rằng chưa gặp qua sóng thần, nhưng khi nãy trên biển nghe Dạ Vị Ương miêu tả, cảnh tượng trong phút chốc ngàn vạn có người bị cơn sóng cao nghìn thước nuốt chửng, số người chết còn khủng hoảng hơn đánh giặc.
Người thường tuy rằng cảm giác được nguy hiểm nhưng chưa từng trải qua nên chẳng mấy khẩn trương, Chước Hoa mặc dù chưa trải qua nhưng nghe Dạ Vị Ương miêu tả có thể tưởng tượng sóng thần có bao nhiêu đáng sợ.
Sau khi hai người ly khai phòng liền gặp thủ vệ phụ trách bảo hộ họ, sĩ binh coi như khách khí, để bọn họ cùng gia quyến quân nhân tạm thời đi lên núi trước.
Mệnh lệnh sơ tán phát ra bất ngờ, trong phủ từ trên xuống dưới loạn thành một đoàn, nghe tin có lũ lụt liền vội vàng thu dọn đồ đạc, Dạ Vị Ương theo sĩ binh ra ngoài liền thấy từng người vội tới vội đi.
“Đừng dọn, mọi người đừng dọn nữa, nhanh chạy đi.” Dạ Vị Ương hét lớn.
Sĩ binh bên cạnh thấy thế cũng hô lên: “Chạy đi, tiền quan trọng hay mạng quan trọng? Đều lên núi đi.”
“Hôm nay khí trời trong lành, làm sao có chuyện nước biển tràn bờ?” Một trung niên mỹ phụ trong ngực ôm đứa nhỏ chừng ba tuổi từ trong phòng đi ra, lạnh lùng nhìn Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa trong mắt ẩn ẩn địch ý.
“Phu nhân, tướng quân bảo chúng ta lên núi, xe ngựa đã ở bên ngoài chờ.” Sĩ binh cung kính hướng mỹ phụ nói.
Nói vậy đây là thê tử của Lý tướng quân, Dạ Vị Ương nói: “Phu nhân, chúng ta nhanh đi thôi.”
“Tướng quân tin mấy lời hàm hồ của các ngươi, đừng nghĩ ta cũng vậy.” Mỹ phụ kia tựa hồ đối với Dạ Vị Ương cực kỳ phản cảm, lạnh lùng nói.
Dạ Vị Ương nghĩ thầm, hắn “trước kia” không phải đã đắc tội gì với vị phu nhân này đi, không khỏi cười khổ, Dạ Vị Ương cũng vô pháp giải thích, chỉ có thể nói: “Phu nhân có thể không tin ta, nhưng không cần lấy tính mạng ra đánh cược, vì ngài cùng đứa nhỏ, vẫn là nhanh theo chúng ta đi thôi.”
“Vương nương, chúng ta đi.” Mỹ phụ lạnh lùng nhìn Dạ Vị Ương liếc mắt một cái, trong lòng nàng tuy rằng kỳ quái người này cùng trước kia tựa không cảm giác không giống, nhưng chán ghét ăn sâu bén rễ sẽ không lập tức thay đổi.
Gặp mỹ phụ đã muốn thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi, Dạ Vị Ương thở ra, cùng binh lính dẫn đầu đi trước, Chước Hoa nhích lại gần, ở bên tai Dạ Vị Ương nhẹ giọng.
Mỹ phụ kia là người trong kinh thành, lúc trước gặp bộ dáng “Dạ Vị Ương” cáo mượn oai hùng khắp nơi cướp đoạt, trong lòng đối với Dạ Vị Ương ngẫu nhiên không có hảo cảm.
“Đại nhân hẳn còn nhớ chủ sự binh bộ Lương Anh?” Sau khi ngồi trên xe ngựa, Chước Hoa nhẹ giọng hỏi.
Lương Anh? Dạ Vị Ương suy nghĩ chốc lát, lắc đầu nói: “Có chút ấn tượng, chính là không biết đã nghe qua ở đâu.”
Chước Hoa cúi đầu, “Đại nhân, Lương Anh chính là kẻ năm đó đứng phía sau việc sai sử người ám sát ngươi ở kinh thành, sau lại bị Hoàng thượng xử tội, gia quyến Lương Anh đều bị sung tới biên cương, thê tử hắn cùng thê tử Lý tướng quân có giao hảo từ nhỏ, Lý phu nhân khẳng định cho rằng là ngươi hại cả nhà Lương Anh.”
“Nguyên lai còn có nguyên nhân sâu xa như vậy.” Dạ Vị Ương gật đầu, khó trách Lý phu nhân chán ghét hắn.
Ai, Dạ Vị Ương “trước kia” phỏng chừng chẳng làm được chuyện gì tốt, hiện giờ hắn chiếm lấy thân thể này, sau này sẽ làm nhiều chuyện tốt, đem tội nghiệt lúc trước bù đắp lại.
Dạ Vị Ương xuyên qua cửa sổ nhìn người bên ngoài, tuy rằng binh lính đã điều động không ít dân chúng rút lui, nhưng vẫn có một số hộ dân không chịu rời đi.
“Chẳng qua lên núi tạm thời tránh một chút, vì cái gì còn có người không muốn đi.” Dạ Vị Ương ngồi trên xe ngựa sốt ruột, hắn hiện tại bị Lý tướng quân hạn chế tự do, nếu bây giờ nhảy xuống, chỉ khiến người ta càng thêm phiền phức mà thôi.
“Đại nhân có điều không biết, phản tặc Côn Châu cùng với một số dân chúng có liên quan, thời điểm Đại tướng quân quét sạch phản tặc cũng không đối với đám dân này xuống tay, nhưng bọn điêu dân này chẳng những không biết ơn, còn dưới sự mê hoặc của phản tặc căm thù chúng ta,” Một gã lính ngồi trên lưng ngựa ở bên ngoài nói.
Dạ Vị Ương đại khái có chút hiểu được, sự tình Côn Châu lợi ích bị tổn hại không phải chỉ có một hai người, tựa như thủy quân cùng đại đầu huyện quan Côn Châu, phía dưới cũng sẽ có tiểu đầu phố phường bình dân.
Những lợi ích điêu dân này nhận được, chính là từ phía trên ban xuống.
,,,,,,,,,
,,,,,,,,,
“Đại nhân, thật sự sẽ có sóng thần sao?” Gã lính do dự hỏi.
Lúc này không trung một mảnh sáng sủa, trừ bỏ gió lớn một chút tựa hồ chẳng có bất kỳ dấu hiệu đặc biệt nào là sắp có đại nạn, trong nhận thức của đa số người, khi đại dương nổi giận thì sẽ sấm chớp rền vang, mà không phải loại thời tiết tốt đẹp thế này.
Dạ Vị Ương gật đầu, động vật không như con người, sẽ không nói dối.
Hắn tựa vào xe ngựa cúi đầu siết chặt quần áo, nếu Bá Hề ở trên đảo cùng hải tặc, không biết có bị ảnh hưởng hay không, nếu có ảnh hưởng, hy vọng đừng quá lớn.
Hít sâu một hơi, Dạ Vị Ương nhắm mắt cầu nguyện hết thảy bình an.
“Lạp, lạp”
Trên bầu trời một đàn chim chóc thất kinh bay vút qua, âm thanh phách phách nhất thời làm cho Dạ Vị Ương mở mắt, hắn xoay người nắm chặt cửa sổ xe ngựa.
“Đại nhân…” Chước Hoa nhíu chặt mày.
Xe ngựa bọn họ hơi lắc lư, không phải vì chạy trốn mà lắc lư, mà là hàng loạt thanh âm chấn động dần hiện ra, thật giống như là địa phương phía sau bọn họ, có thiên quân vạn mã như thủy triều đang vọt tới.
Có thiên quân vạn mã hay không thì không biết, nhưng khẳng định có thủy triều.
“Mau! Mau!” Ngoài xe ngựa truyền đến từng đợt âm thanh hoảng hốt.
Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa đồng thời ghé vào xe ngựa nhìn ra phía sau, địa phương cách đó không xa không biết từ khi nào xuất hiện nước biển cuồn cuộn hướng bọn họ phun tới.
Vô số phòng ốc bị nghiền nát, gia cầm không kịp chạy trốn bị nước biển quét đi, nước biển trùng kích vượt xa tốc độ con người, cho dù phát hiện từ lâu cũng khó lòng đào thoát.
Dạ Vị Ương gắt gao siết chặt xe ngựa, tuy rằng sớm biết sóng thần nguy hại, thậm chí đã từ thấy trên TV, chính là thời điểm tất cả xảy ra trước mắt mới hiểu được, nhân loại trước thiên nhiên quả thực chỉ giống như con kiến, quá mức nhỏ bé yếu ớt.
Bởi vì trước đó xe ngựa kịp chạy tới bãi đất cao phụ cận, Dạ Vị Ương bọn họ may mắn tránh khỏi nước biển trùng kích, sau khi dừng lại, Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa nhảy xuống xe ngựa.
Nước biển rất nhanh đem con đường bọn họ đi qua bao phủ, những ngôi nhà yếu ớt không chịu nổi bị thủy triều phá thành từng mảnh nhỏ, trôi lênh đênh trên mặt nước, bọn họ chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn dân chúng không chịu bỏ đi bị nước biển nuốt chửng.
“Đại nhân” Chước Hoa khẽ hô một tiếng.
“Ân” Dạ Vị Ương phục hồi tinh thần, hắn nhìn khắp nơi chung quanh, đại bộ phận dân chúng đều bị cưỡng chế chạy tới trên núi, số ít người vừa rồi còn mắng chửi bọn họ hiện tại ngậm miệng trợn mắt há mồm nhìn hết thảy phát sinh.
“Cứu ta! Mau cứu hài tử của ta!”
Dạ Vị Ương đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh của nữ nhân, ngoài ra còn có tiếng khóc của trẻ con, bọn họ quay người nhìn ra, Dạ Vị Ương nhất thời thất kinh.
“Lý phu nhân?” Chước Hoa cũng hoảng hốt.
Trên chiếc xe ngựa là một mỹ phụ trung niên ôm đứa nhỏ, nàng một tay gắt gao ôm lấy đứa nhỏ một tay nắm lấy đỉnh xe ngựa không bị nước biển xô đẩy.
“Phu nhân!” Một binh lính thấy thế liền muốn nhảy xuống.
Dạ Vị Ương vội hô: “Đừng nhảy!”
Ngay tại thời điểm gã lính nhảy xuống nước may mắn được Chước Hoa nắm kéo lại, gã lính lỗ mãng kia trên mặt tràn đầy bọt nước, không ngừng chảy xuống.
“Trong nước đều là nhánh cây cùng đá nhọn, ngươi nhảy vào như thế cũng không cứu được ai.” Dạ Vị Ương chạy qua hỗ trợ kéo người lên.
“Này, vậy phải làm sao bây giờ? Phu nhân sắp giữ không được.” Gã lính gấp muốn chết, Dạ Vị Ương khẩn trương thở hổn hển, hắn nhìn xung quanh Lý phu nhân, thoáng thấy căn nhà bị ngập trong nước, trong mắt hiện lên tia vui mừng, hướng Lý phu nhân la lớn: “Phu nhân, mang đứa nhỏ nhảy lên nóc nhà đi!”
Mỹ phụ nghe được tiếng hét của Dạ Vị Ương, nàng tựa hồ đã bị thương, vị trí trên lưng đỏ au một mảnh, nhưng vẫn cắn răng ôm đứa nhỏ đang không ngừng khóc trong ngực, lúc xe ngựa trôi tới gần nóc nhà liền dùng sức nhảy lên, cùng đứa nhỏ ngã trên nóc.
Một tay ôm đứa nhỏ, một tay nắm lấy rìa nóc nhà, hơn nửa thân vẫn còn rơi trong nước, ở lúc một người vô cùng khẩn trương, Lý phu nhân rốt cuộc cũng giãy dụa bò lên, mà xe ngựa vừa nãy nàng ngồi đã đụng vào thân cây vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Một hồi lâu sau, nước biển dần rút đi, hết thảy tựa hồ bình ổn xuống.
“Hiện tại vẫn chưa thể xuống núi, thủy triều chỉ vừa mới rút, theo lý thuyết mà nói, phía sau còn có sóng thần dũng mãnh hơn.”
Dạ Vị Ương lệnh cho mọi người tiếp tục ở trên núi, sau đó cùng với binh lính đi cứu người, hắn thông hiểu thú ngữ, có thể trước khi cơn sóng kế tiếp ập đến mang người trở về.
Trong lúc này, có thể cứu được người nào thì hay người đó.
Hết chương thứ hai mươi tám