Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 147: Đưa tiễn
Chương thứ hai mươi hai – Đưa tiễn
…
Từ khi biết Dạ Vị Ương chính là hồ ly ngày đó, Lưu Bá Hề đã nhận định bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, hắn cũng không ly khai Dạ Vị Ương.
Cứ việc nam nhân luôn tươi cười hớn hở, ngẫu nhiên cũng phạm chút mơ hồ, tinh thần thoải mái thoạt nhìn vô tư vô lự, chính là thời điểm hắn nhìn Dạ Vị Ương, Lưu Bá Hề phát hiện trong đáy mắt người nọ nhàn nhạt bất an cùng khẩn trương.
Hắn còn nhớ rõ cảnh tưởng ngày đó khi hắn cứu Dạ Vị Ương từ tay thích khách, lúc ấy hai chân đại hồ ly không thể cử động bất lực nằm trong ngực hắn, đôi mắt trong suốt như băng tan mùa đông, không chút tạp chất, nhưng tràn ngập khẩn trương cùng sợ hãi.
Còn có buổi tối hắn cùng Dạ Vị Ương ở Ngọc Hành sơn, đại hồ ly bộ dáng vừa thẹn vừa vội giống như sắp khóc, lập tức khiến hắn tâm động.
Một đêm này không biết Dạ Vị Ương ngủ có được an ổn hay không, nhưng đối với Lưu Bá Hề mà nói, cả đêm trong đầu hắn đều là mỗi một biểu tình của Dạ Vị Ương.
Nhận thức một người, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Cùng một chỗ lâu, Lưu Bá Hề đối với con hồ ly Dạ Vị Ương này càng ngày càng hiểu, Dạ Vị Ương là nam nhân quật cường, thông minh, nhưng đồng thời cũng là một người yếu đuối khao khát được yêu, lại cực độ sợ hãi cô độc và mất đi người mình yêu.
Một người ngoài mặt không yếu ớt, không có nghĩa là hắn lòng dạ sắt đá không biết đau.
Thường nói trẻ con khát sữa sẽ khóc, nhưng Dạ Vị Ương có thói quen đem những chuyện phiền não sầu lo giấu ở trong lòng, điều này khiến cho Lưu Bá Hề đau lòng không thôi.
Về sau khi bọn hắn chính thức cùng một chỗ, hắn liền cố gắng cưng chiều, sủng ái con hồ ly này, Dạ Vị Ương thông minh cùng thái độ làm người hòa nhã không vì được hắn sủng lên trời liền vô pháp vô thiên, ngược lại càng mở rộng lòng mình biểu lộ thật nhiều cảm xúc.
Hiện giờ Dạ Vị Ương so với trước kia càng thích cười, căn cứ vào sự tín nhiệm lâu nay, bất luận xảy ra sự tình gì đại hồ ly cũng sẽ nói với hắn, đây chính là thu hoạch lớn nhất sau bao nỗ lực, Vị Ương đã hoàn toàn tin tưởng và yêu hắn.
Lưu Bá Hề không thể không nghĩ, nếu một ngày nào đó Dạ Vị Ương mất đi hắn, đại hồ ly kia sẽ như thế nào sống sót?
Một người đã quen với ánh sáng làm sao có thể thích ứng với bóng đêm?
Không phải hắn bi quan, chính là thế sự vô thường, ngay cả hắn cũng chẳng thể cam đoan sau này bọn họ có thể sống một cuộc đời an ổn vô lo.
Thời điểm hắn biết đứa nhỏ trong bụng Dạ Vị Ương không phải chỉ có một phụ thân, Lưu Bá Hề mặc dù có chút sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận.
Có lẽ, đây là thiên ý.
Ngoài thành thiên kinh, Tịch Thiên Thương vội cưỡi ngựa đến tiễn Lưu Bá Hề, hắn nhìn người trước mặt cùng hắn lớn lên, cũng là hảo hữu tương giao hơn mười năm, trong mắt nhiều thêm vài phần trịnh trọng cùng áy náy.
“Những ngày này nên để người bồi Vị Ương mới đúng.” Tịch Thiên Thương khẽ thở dài, Lưu Bá Hề tuy rằng là tình địch của hắn, nhưng cũng là hảo hữu của hắn.
Huống chi nhìn tình huống hiện tại, Vị Ương rõ ràng càng lúc càng ỷ lại Lưu Bá Hề, cố tình đúng thời điểm Vị Ương mang đứa nhỏ vùng Côn Châu lại xảy ra vấn đề.
Nếu không vì Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương sẽ không chút do dự điều Lưu Bá Hề đi Côn Châu, nhưng hôm nay trong lòng mang tình cảm cá nhân, hắn khó tránh khỏi chần chừ.
Côn Châu cũng không phải là Lưu Bá Hề đi mới được, nhưng Lưu Bá Hề chính là lựa chọn tốt nhất, thuộc hạ đắc lực nhất của hắn.
“Vị Ương không thích nam nhân vì tư lợi, nếu ta vì hắn quên mất trách nhiệm và thân phận tướng quân, sẽ chỉ làm hắn thất vọng mà thôi.” Lưu Bá Hề cười đi lên phía trước dùng sức vỗ vai Tịch Thiên Thương, trịnh trọng nói: “Lúc ta không ở đây, nhớ giúp ta chiếu cố tốt Vị Ương.”
“Còn cần ngươi nói sao? Yên tâm, nếu hắn mất một sợi tóc, lúc đó ngươi đến đánh ta cũng chưa muộn.” Tịch Thiên Thương cười lớn, lại có phần lo lắng hỏi: “Ngươi tính toán không nói một tiếng liền đi như vậy sao?”
Lưu Bá Hề lắc đầu cười khổ, thở dài nói: “Ta không muốn cùng hắn trải qua biệt ly, chỉ sợ nếu như trong mắt hắn lộ ra vài phần luyến tiếc, lòng ta không nỡ rời đi.”
Tuy rằng không phải lần đầu xa nhau, nhưng khổ sở chia lìa trong nháy mắt kia bọn họ không muốn nếm trải nữa, huống chi hiện giờ thân thể Vị Ương đặc thù, không thích hợp chịu đựng nỗi đau xa cách khiến người ta chán nản như vậy.
“Bắc Thần Diêu Quang tuy rằng đối với Vị Ương một lòng say mê, nhưng nam nhân tính tình quái dị, hành sự quái đản, không phải người đáng tín nhiệm. Mặc kệ hắn có phải là cha đứa nhỏ hay không, cũng đừng thả lỏng cảnh giác với hắn.” Lưu Bá Hề trầm giọng nói.
Hiện giờ hắn không thể không rời thiên kinh, nhiệm vụ chiếu cố Dạ Vị Ương chỉ có thể giao cho Tịch Thiên Thương, trong thành thiên kinh, cũng chỉ có Tịch Thiên Thương mới khiến hắn an tâm giao phó.
Tịch Thiên Thương gật đầu, điểm này không cần Lưu Bá Hề nhắc nhở, hắn cũng sẽ chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
“Đi đường cẩn thận, vạn nhất ngươi bị thương, đại hồ ly kia phỏng chừng sẽ tìm ta tính sổ, đuôi hắn thật sự đánh rất đau.” Tịch Thiên Thương giả vờ tức giận nói, không khí căng thẳng cũng giảm bớt.
Tịch Thiên Thương không muốn thời điểm đưa tiễn quá mức nghiêm túc, khiến người khẩn trương.
Nghĩ đến cảnh tượng Dạ Vị Ương phát hỏa điên cuồng quất đuôi, hai nam nhân không hẹn mà bật cười, khi bọn họ quan tâm che chở Dạ Vị Ương, đại hồ ly kia cũng đồng thời cấp cho bọn họ tình cảm ấm áp trân quý.
Tịch Thiên Thương vươn tay nắm chặt Lưu Bá Hề: “Hảo huynh đệ, ta cùng Vị Ương ở thiên kinh chờ tin tốt của ngươi.”
“Được.” Hiểu ý cười, Lưu Bá Hề dùng sức siết tay Tịch Thiên Thương, xoay người liền nhảy lên lưng ngựa, không hề quay lại hướng phương xa mà phóng ngựa đi.
Lưu Bá Hề chưa từng chú ý trên tường thành, đại hồ ly nào đó trốn ở góc tường ánh mắt trông theo bóng dáng hắn ly khai.
,,,,,,,,,,
,,,,,,,,,,
Tuy rằng bọn họ đã nói qua, sẽ không tiễn và cũng không muốn tiễn, nhưng Dạ Vị Ương vẫn nhịn không được mà chạy tới.
Hắn còn nhớ trước kia lúc hắn khởi hành đi Quảng Nam, Đại tướng quân một người một ngựa đuổi theo hắn đến tận cửa thành.
Hắn biết Đại tướng quân không hy vọng hắn xuất hiện, hắn cũng biết Đại tướng quân nhìn thấy hắn sẽ tinh thần không yên, nhưng hắn vẫn đến đây, lén lút trốn ở trên tường thành nhìn người nọ rời đi, lén lút tiễn đưa Đại tướng quân.
Trên trời phi điểu lướt qua, Dạ Vị Ương ngẩng đầu vươn tay, một con chim từ trên không trung bay xuống vững vàng đậu trên tay đại hồ ly, hắn nhẹ nhàng sờ đầu chim nhỏ: “Chim nhỏ, thay ta giao cho Đại tướng quân được không?”
Trong ngực xuất ra một sợi chỉ hồng buộc lên chân chim nhỏ, Dạ Vị Ương vuốt mảnh ngọc trên sợi dây, lẩm bẩm nói: “Nếu hắn nhìn thấy, sẽ biết ta vẫn một lòng nghĩ đến hắn, đi thôi.”
Vung tay, chim nhỏ liền tung cánh hướng về phía đoàn quân đang ly khai.
“Trở về thôi, Vị Ương.”
Tịch Thiên Thương từ cửa thành đi lên tường thành, nhìn thấy đại hồ ly nào đó vẫn còn ngóng theo bóng dáng đoàn quân, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Dạ Vị Ương quay đầu nhìn Tịch Thiên Thương nở nụ cười: “Hoàng thượng, cám ơn ngươi.”
Nếu không có Tịch Thiên Thương đáp ứng, hắn cũng không biết Lưu Bá Hề hôm nay khởi hành.
“Nói suông vô ích, thời điểm thân mật gọi tên ta là được.”
“Thiên Thiên, Thiên nhi?” Dạ Vị Ương cố ý học bộ dáng sư phó.
Tịch Thiên Thương đen mặt, giả vờ tức giận nói: “Lớn mật! Dạ Vị Ương ngươi có tin ta đem ngươi giam vào thiên lao không?”
Dạ Vị Ương bị Tịch Thiên Thương chọc cười, Đại tướng quân vừa đi, trong lòng hắn thực khó chịu, nhưng hắn biết Lưu Bá Hề sở dĩ không cho hắn đi tiễn là vì sợ cả hai đau lòng.
Lưu Bá Hề không muốn nhìn hắn đau lòng, tiểu hồ ly trong bụng cũng không thích hắn khổ sở.
Tận lực dùng tiếng cười che dấu khủng hoảng cùng bất lực trong lòng, Dạ Vị Ương hít sâu một hơi cùng Tịch Thiên Thương ly khai tường thành.
“Mấy năm nay ta đều gọi ngươi là Hoàng thượng, hiện tại đột nhiên gọi tên ngươi, ta không quen.”
Sáng sớm thiên kinh dần náo nhiệt lên, nhưng so với giữa ngày cũng thanh tĩnh không ít, không trực tiếp trở về phủ hay vào cung, Dạ Vị Ương đã lâu không xuất môn liền cùng Tịch Thiên Thương tùy tiện đi dạo một chút, nơi này dưới chân thiên tử, thiên tử ở cạnh bên người.
Thoạt nhìn bên cạnh bọn họ không có ai, Dạ Vị Ương lại rất rõ ràng, bốn phía xung quanh không hề ít thị vệ đang âm thầm bảo hộ bọn họ, như vậy càng làm cho người ta an tâm tiếp tục tản bộ.
“Phàm là việc gì cũng có lần đầu tiên, ngươi gọi nhiều một chút sẽ quen thôi, không bằng liền bây giờ ngươi gọi ta một tiếng ‘Thiên Thương’ thử xem.” Trong tay cầm chiết phiến như công tử phú gia, Tịch Thiên Thương tiêu sái giống như đang đi trong sân nhà mình.
Đi đường nguyên bản là chuyện nhàm chán, nhưng nếu bên cạnh có thêm người ngược tính, câu chuyện sẽ thú vị hơn mười phần.
“Thiên Thương?” Dạ Vị Ương kêu một tiếng, Tịch Thiên Thương thập phần thỏa mãn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hoàng đế nào đó liên tục gật đầu: “Dễ nghe, gọi lại lần nữa.”
“Tịch Thiên Thương, ngươi không cảm thấy ngươi rất nhàm chán sao?”
“Chậc chậc, ta không nghĩ tên ta trong miệng ngươi kêu ra lại dễ nghe vui tai như vậy.”
“Bớt nói nhảm, hôm nay vì đưa tiễn Đại tướng quân, ta sáng sớm ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, chúng ta đến phía trước ăn chút gì đi, đói chết ta.” Dạ Vị Ương sờ sờ bụng nhỏ, hồ ly bảo bảo chắc cũng đang đói bụng.
Hiện tại đã có điểm tuột huyết áp, đi chưa được bao xa đã không còn khí lực, quả nhiên, sau khi ly khai Đại tướng quân bệnh trạng liền rõ ràng.
Dạ Vị Ương gọi xe ngựa, tính toán bắt Tịch Thiên Thương dẫn hắn đến tiệm bánh bao nổi danh kinh thành, kỳ thật muốn biết đối phương có phải cha đứa nhỏ hay không rất đơn giản.
Tịch Thiên Lâu từng nói qua, chỉ cần hắn cùng cha đứa nhỏ một chỗ, bảo bối trong bụng sẽ đặc biệt an ổn, tật hay buồn ngủ của hắn cũng chậm rãi tốt lên.
Hiện giờ Đại tướng quân tạm thời ly khai thiên kinh, tật hay buồn ngủ khẳng định sẽ tái phát, nếu Tịch Thiên Thương và Bắc Thần Diêu Quang là cha đứa nhỏ, chỉ cần hắn cùng bọn họ một chỗ, kia hắn sẽ cảm nhận được biến hóa.
Hết chương thứ hai mươi hai