Đại Nịnh Thần

Chương 132: Đứng cùng trận tuyến


Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 132: Đứng cùng trận tuyến

Chương thứ bảy – Đứng cùng trận tuyến

“Sinh thần?” Dạ Vị Ương nghe có chút mộng, hắn cười nói: “Hoàng thượng có lẽ quên rồi, sinh thần ta đã qua mấy tháng trước.”

Nói là sinh thần, kỳ thực chỉ là sinh thần của thân thể này, lúc đó hắn vẫn chưa trốn khỏi tay Bắc Thần Diêu Quang, bản thân hắn chẳng để ý, Bắc Thần Diêu Quang cũng không biết.

Chờ Dạ Vị Ương trở về Thiên kinh thì sinh thần đã sớm qua, tự nhiên cũng liền quên, không hiểu vì sao Tịch Thiên Thương lại nhắc đến chuyện này.

“Ai nói qua rồi thì không thể đền bù?” Tịch Thiên Thương chung quy vẫn tìm được lý do, “Năm đó vào thời gian này ta cùng Lưu Bá Hề ở Ngọc Hành sơn nhặt được tiểu hồ ly, khi ấy duyên phận chúng ta đã bắt đầu. Chính là vài ngày nữa đến sinh thần sư phụ, vừa lúc chúng ta đã lâu không gặp mặt, vậy liền cùng nhau đến Ngọc Hành sơn tụ họp đi, thuận tiện nghỉ hè, các ngươi thấy sao?”

Đến Ngọc Hành sơn thăm sư phụ đương nhiên tốt, Dạ Vị Ương cũng có chút tưởng niệm cuộc sống yên bình trên núi, hắn lặng lẽ nhìn qua Lưu Bá Hề, người nọ cũng đang nhìn hắn.

Giống như làm chuyện xấu bị người bắt gặp, Dạ Vị Ương xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.

“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn đi gặp sư phụ?” Tịch Thiên Thương cười hỏi.

Dạ Vị Ương gật đầu: “Đương nhiên muốn.”

“Thế thì ba ngày sau chúng ta xuất phát đến Ngọc Hành sơn.” Tịch Thiên Thương vỗ tay quyết định.

Dạ Vị Ương còn tưởng hôm nay phải thương lượng đại sự gì, nếu đã như vậy hắn cũng không ý kiến thêm nữa, lúc đứng lên chuẩn bị rời đi thì bị Tịch Thiên Thương gọi lại.

“Hoàng thượng, có chuyện gì sao?” Dạ Vị Ương nhìn ra cửa, Lưu Bá Hề đã đi mất.

Động tác nho nhỏ này không trốn được ánh mắt Tịch Thiên Thương, Tịch Thiên Thương kéo vạt áo bắt chéo chân, trong tay bưng chén trà nhỏ, hơi dựa vào ghế mỉm cười đánh giá Dạ Vị Ương.


Bộ dáng lưu manh lại lộ ra vài phần đùa giỡn, Dạ Vị Ương hướng Tịch Thiên Thương trừng mắt.

Từ khi hắn về kinh thành, Tịch Thiên Thương coi như an phận, mỗi lần gặp mặt đều là bàn về công sự, không hề động thủ động cước như trước kia.

“Nói đi, ngươi và Lưu Bá Hề có chuyện gì, sao không cùng một chỗ?” Nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước, Tịch Thiên Thương hớp ngụm nhỏ, tà tà liếc nhìn Dạ Vị Ương.

Vừa rồi còn ra dáng hoàng đế nghiêm chỉnh, lúc này liền giống như lão địa chủ trong phim truyền hình, ngữ khí khinh mạn cường hào ác bá.

“Hoàng thượng quan tâm cũng thật nhiều.”

Mắt thấy Tịch Thiên Thương lộ ra bộ dáng biếng nhác không đứng đắn, Dạ Vị Ương cũng lười ngồi thẳng, thời gian gần đây hắn rất dễ mệt mỏi.

Tịch Thiên Thương nở nụ cười: “Hồ ly ngươi tính tình càng lúc càng lớn, ta là Hoàng thượng, có ai nói chuyện với Hoàng thượng như ngươi không?”

Hoàng thượng chẳng phải nên xưng là “trẫm” sao? Dạ Vị Ương không nhớ bắt đầu từ khi nào, Tịch Thiên Thương nói chuyện với hắn không còn xưng “trẫm” nữa mà đổi thành “ta”.

Năm trước Dạ Vị Ương thật sự nghĩ rằng Tịch Thiên Thương là hoàng đế không thể tới gần không thể mạo phạm. Nhưng một năm nay xảy ra quá nhiều chuyện loạn thất bát tao, nếu hắn hiện tại xem Tịch Thiên Thương là hoàng đế bình thường, Tịch Thiên Thương cũng sẽ không nguyện ý.

Thời tiết mùa hè chính là oi bức, mặc kệ trong cung hay ngoài cung đều như nhau, Dạ Vị Ương hô khẩu khí, nói: “Hoàng thượng không đi quan tâm lê dân bách tính, quốc gia xã tắc, quan tâm cuộc sống cá nhân của ta làm gì.”

“Cuộc sống cá nhân? Cách dùng từ của ngươi cũng thật thú vị, ai biểu Hoàng thượng ta thích hồ ly ngươi, nghe nói ngươi cùng Lưu Bá Hề tách ra ta thật cao hứng a, này có nghĩa là cơ hội của ta đã đến?” Tịch Thiên Thương hướng Dạ Vị Ương cười mị mị.

“Ngươi thích ta, nhưng không nhất định ta phải thích ngươi a, Hoàng thượng đừng tự nâng cao mình.” Biết Tịch Thiên Thương hiện tại sẽ không như trước đây hù dọa hay sinh khí với hắn, Dạ Vị Ương lá gan liền phì ra, dám cùng Tịch Thiên Thương tranh luận.

Đại hồ ly ghét bỏ liếc nhìn Tịch Thiên Thương, còn kém xuất đuôi làm động tác khinh bỉ: “Ta là hồ ly vừa ích kỷ lại nhỏ mọn, không thích người của mình cùng người khác một chỗ, Hoàng thượng là nhất quốc chi quân, tương lai khẳng định phải thú thê nạp thiếp, nối dõi tông đường, chỉ bằng điểm này, Hoàng thượng và ta đã không có khả năng.”


“Kia nếu tương lai ta không thú thê nạp thiếp, cũng không có hậu đại thì sao?” Tịch Thiên Thương vẫn là bộ dáng không đứng đắn, cười nói ra mấy câu khiến Dạ Vị Ương hơi kinh ngạc.

“Nếu thật như vậy, Dạ Vị Ương sẽ bị quần thần mắng đến chết.”Ghế không có đệm lót, ngồi rất không thoải mái, Dạ Vị Ương xê dịch mông.

“Được rồi, lại đây ngồi.” Tịch Thiên Thương đứng lên, đi tới ải tháp kế bên cửa sổ cởi hài ngồi lên.

Hắn chỉ vào ải tháp bên kia bàn, ý bảo Dạ Vị Ương qua đây.

Không có lý do gì bạc đãi chính mình, huống chi hắn bây giờ không phải một người, nên vì tiểu hồ ly trong bụng mà suy nghĩ. Dạ Vị Ương đi qua học theo Tịch Thiên Thương cởi hài ngồi lên ải tháp.

“Ngươi tốt nhất đừng xằng bậy, bằng không ta liền nói với sư phụ, làm cho hắn đánh ngươi.” Nghĩ đến thành tích trước đây của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương quyết định tiên pháp chế nhân, cảnh cáo trước.

Nay đã bất đồng với ngày xưa, hắn là đại hồ ly có thể xuất ra đuôi chiến đấu cũng không tồi.

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,,

“Ngươi là hồ ly lắm mồm.” Cười mắng một câu, Tịch Thiên Thương sai cung nữ mang lên hai chén ô mai giải nhiệt, rồi bày ra bàn cờ, “Chúng ta đã lâu không tâm sự, đến, vừa chơi cờ vừa nói chuyện.”

Đợi cung nữ đi xuống, Tịch Thiên Thương lại thấp giọng cười nói: “Một Lưu Bá Hề đã khiến ta đau đầu, nếu ta lại chạm vào ngươi, Lưu Bá Hề cùng sư phụ liên thủ còn không đánh ta nằm bò ra đất sao.”


Cái gì mà đã lâu không tâm sự, Dạ Vị Ương lúc này chỉ muốn hồi phủ, nói cho Thiếu Điển tình trạng ở bụng mình, để Thiếu Điển thay hắn bắt mạch.

“Hoàng thượng, ta không biết chơi cờ vây.” Dạ Vị Ương nhìn Tịch Thiên Thương bày cờ vây, cười nói: “Nếu không chúng ta chơi cờ năm quân đi.”

Hắn đã lâu không chơi cờ năm quân, tay có chút ngứa.

“Cờ năm quân?” Tịch Thiên Thương như lạc trong sương mù, sau khi nghe Dạ Vị Ương đơn giản giải thích hắn có chút dở khóc dở cười, năm quân cờ liền thành cờ năm quân a.

Một bên hạ xuống cờ năm quân, Tịch Thiên Thương một bên chậm rãi mở miệng: “Không trêu chọc ngươi nữa, nói đi, ngươi cùng Lưu Bá Hề có mâu thuẫn gì, có liên quan đến ta không?”

“Phốc” Không hề báo trước, đại hồ ly ngồi đối diện hắn đột nhiên phun ra ngụm ô mai, văng đầy mặt Tịch Thiên Thương.

Tịch Thiên Thương nhất thời ngốc lăng, nhìn Dạ Vị Ương biểu tình khó coi giống như ăn phải đồ thiu, hắn cúi đầu nhìn nước ô mai nhỏ trên mặt mình, “Uy, ngươi có cần phải kinh ngạc như vậy không?”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta không cố ý!” Hắn quả thực không cố ý, hắn chính là nhấp một ngụm mai, kết quả vị chua của nước ô mai làm hắn chịu không nổi, lập tức cảm thấy ghê tớm mà phun ra, hắn vội vàng nâng tay áo lau mặt Tịch Thiên Thương.

Tịch Thiên Thương cười kéo tay hắn: “Tốt lắm tốt lắm, quần áo ngươi lau đến bẩn hết rồi.” Tuy rằng bị phun đầy đầu có chút chật vật, nhưng khiến Dạ Vị Ương lau mặt cho hắn cảm giác rất tốt a.

Nhanh chóng gọi cung nữ mang quần áo sạch và nước ô mai mới vào, Tịch Thiên Thương tùy tiên xoát xoát thay quần áo, sau đó thấy Dạ Vị Ương ngồi ở ải tháp khẩn trương nhìn mình.

Phất tay bảo cung nữ lui xuống, Tịch Thiên Thương ngồi trở lại vị trí, cười nói: “Nếu ngươi có thể mỗi lần đều lấy tay lau mặt ta, thì ta cho ngươi phun mỗi ngày cũng không tồi.”

Lời này nhất thời khiến Dạ Vị Ương nhịn không được bật cười, không khí vốn có chút căng thẳng liền biến mất không còn một mảnh.

“Hoàng thượng, ta không phải người đầu tiên phun ngươi sao?” Dạ Vị Ương hỏi, cảm thấy từ sau khi trở về, Tịch Thiên Thương chợt trở nên dễ ở chung hơn so với trước kia, đối đãi hắn cũng bất đồng, tự nhiên nhi nhiên khiến người ta thả lỏng.

“Ngươi hỏi thật hay nha, trừ ngươi ra còn ai dám phun ta như vậy.” Tịch Thiên Thương cầm lấy chén ô mai uống một ngụm, ngọt ngọt chua chua rất ngon miệng.

“Đây không phải khổ dược, như thế nào lại phun ra.”


“Không chua sao?” Dạ Vị Ương cúi đầu cẩn thận nhấp một ngụm, còn chưa nuốt vào liền phun ra lần nữa, ngũ quan trên mặt đều trở nên vặn vẹo.

“Thật chua.” Nước tựa như hạt châu trực tiếp rơi xuống, Dạ Vị Ương che miệng nhìn quanh phòng, thấy trên bàn có đặt điểm tâm vội vàng nhảy xuống cầm khối điểm tâm ngọt nhét vào miệng mới cảm thấy thoải mái hơn.

“Ta không biết trước kia ngươi không thể ăn chua a.” Phản ứng của Dạ Vị Ương khiến Tịch Thiên Thương vừa kinh ngạc lại tò mò, “Ta nghe nói gần đây Thường Thiếu Điển ở trong phủ ngươi, chính là sinh bệnh sao?”

Nuốt xuống khối điểm tâm ngọt, nghe Tịch Thiên Thương hỏi, Dạ Vị Ương lắc đầu: “Không, chẳng qua gần đây đối với y thuật có chút hứng thú, muốn cùng Thiếu Điển lĩnh giáo một chút.”

“Thực không có việc gì?”

“Không có việc gì.” Dạ Vị Ương cũng biết như vậy rất kỳ quái, hắn trước kia rất thích ăn đồ chua cay, cũng thích uống nước ô mai, lúc này như thế nào vừa uống một ngụm liền cực kỳ khó chịu.

Chẳng lẽ liên quan tới tiểu hồ ly trong bụng? Đang lúc nghĩ ngợi, lại nghe Tịch Thiên Thương nói: “Bá Hề là thật lòng thích ngươi, ta biết ngươi cũng thích hắn, hiện tại hai ngươi gặp nhau, kẻ nhăn người nhó còn ra cái dạng gì.”

Tịch Thiên Thương tín nhiệm y thuật của Thường Thiếu Điển, nghĩ đến Dạ Vị Ương có Thường Thiếu Điển chiếu cố, cũng không đem hành động vừa rồi của Dạ Vị Ương để trong lòng.

Dù sao, hắn hôm nay tìm Dạ Vị Ương là có sự tình khác cần bàn.

“A?” Dạ Vị Ương sửng sốt, hắn không có nghe lầm đi, Tịch Thiên Thương kẻ từ trước đến nay luôn cố sức chen chân giữa bọn họ cư nhiên làm người hòa giải?

“Kinh ngạc như vậy làm gì, vì ta thật lòng thích ngươi nên muốn ngươi vui vẻ, ngươi và Bá Hề một người là ái nhân của ta, một người bằng hữu tốt của ta, nhiều năm trước ta và Bá Hề cũng bởi vì tranh giành tiểu hồ ly khiến cho tiểu hồ ly bỏ đi.”

Tịch Thiên Thương cúi đầu ảm đạm cười: “Lần này ta sẽ không để chuyện đó tái diễn lần nữa.”

Cho dù bọn họ không nói rõ, nhưng sự kiện Dạ Vị Ương ở Mân thành bị Bắc Thần Diêu Quang bắt đi làm cho Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương rất nhanh đứng cùng trận tuyến.

Bọn họ không muốn Dạ Vị Ương lại rơi vào hiểm cảnh, cũng không thể tái chịu đựng thống khổ khi mất đi nam nhân này.

Hết chương thứ bảy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.